“Ngài là gián điệp trong cung mà công tước từng nhắc tới!”
Cha xứ Adway có một khuôn mặt lai khá tuấn tú và xuất sắc. Lúc hắn bày ra vẻ nghiêm túc, khí chất lạnh lùng và cao quý giúp hắn trông như một chú hạc lông đen thanh lịch đang đứng thẳng.
Vậy nên khi cha con công tước Oran đi vào thư phòng với vẻ mệt mỏi rã rời và nhìn thấy Adway đang đứng thẳng người trước lò sưởi trên tường, Leon đã không nhịn được mà lộ ra một tiếng chế nhạo.
“Thì ra là cha xứ Adway, nếu không phải thấy ngài còn mặc áo choàng, xém nữa là ta tưởng nhà mình vừa đổi quản gia nữa cơ đấy. Có chuyện gì lại có thể phiền ngài tự mình tới cửa thế nào? Có liên quan tới Ian sao ạ?”
“Đâu phải chuyện gì cũng liên quan tới cha xứ Mitchell mà cậu quý mến đâu, chàng trai trẻ.” Hàm ý châm chọc len lỏi trong tông giọng nam trầm thấp, lộng lẫy và thật thà Adway mặt vô cảm này, “Lần này tôi đến là vì cậu đấy. Tôi hi vọng có thể bàn chút chuyện với cậu và công tước Oran ạ.”
“Vì ta à?” Leon cười nói với cha, “Con thề luôn đó, dù vị cha xứ này muốn tố cáo chuyện gì thì cũng không phải con làm đâu thưa cha.”
Công tước Oran quan sát vị cha xứ lạ mặt này một lát rồi chợt hỏi: “Ngài có quan hệ gì với hoàng thất Gasser không thưa cha xứ?”
Con ngươi của Adway khẽ tránh đi: “Họ hàng xa bên mẹ ạ. Nhãn lực của ngài không tệ đó thưa đại nhân.”
“Quý tộc lưu vong?” Công tước Oran hỏi tiếp.
“Di dân ạ.” Adway nói với giọng lạnh lùng, “Đời thứ ba. Chúng ta có thể bắt đầu chuyện chính chưa ạ?”
“Xem ra huyết thống của ngài cũng chẳng giống đời thứ ba của họ hàng xa gì đâu nhé.” Công tước nói, “Nếu hoàng thất Gasser vẫn còn tồn tại, ít nhất ngài cũng có thể ngồi vào ghế quận vương bằng khuôn mặt huyết thống chính gốc đó đấy.”
“Chả có hoàng thất nào lại phong hào dựa vào mặt mày đâu thưa đại nhân. Với lại hoàng thất Gasser đã không còn tồn tại từ lâu lắm rồi ạ.” Mặt của Adway hoàn toàn nguội xuống, “Có vẻ hai vị vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, vậy tôi xin phép đi trước đây. Hôm khác...”
“Xin hãy dừng bước, thưa cha xứ.” Leon giữ Adway lại và cũng thoáng bắn một ánh mắt không đồng ý về phía cha mình, “Mong ngài hãy thông cảm. Thế cuộc đã thay đổi rất nhiều sau khi Hoàng đế băng hà. Bọn ta không thể không cảnh giác hơn ngày xưa nhiều hơn chút ạ.”
“Tôi hiểu rõ.” Adway nói, “Cấm vệ trông coi phủ của hoàng tử Lewis kế bên nhà vẫn còn chưa tản đi đâu. Tôi vẫn chưa chúc mừng hai vị đã trở thành người thắng cuộc lớn nhất phía sau tấm màn sân khấu nữa chứ.”
Quản gia Rod dẫn người hầu nam vào dâng trà nước. Leon quyết đoán phất tay. Quản gia Rod lập tức kéo người hầu lùi ra ngoài và đóng cửa thư phòng lại.
Cha con công tước nhìn chằm chằm vào Adway với một vẻ mặt lạnh lùng.
Adway nói ung dung: “Nếu lời tôi nói có gì không ổn thì xin hãy tha thứ cho tôi ạ. Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng chỉ là một tiểu cha xứ không hiểu gì về tình hình chính trị lúc bấy giờ thôi. Lần này tôi tới thăm nhà là để xin tiền quyên góp. Bọn tôi có một hạng mục từ tiện giúp đỡ trẻ nghèo đi học, hi vọng hai vị tước gia hảo tâm có thể góp nhiều tiền chút ạ.”
Nói rồi Adway giơ ra một tấm danh thiếp nhỏ, nhưng hắn lướt qua công tước Oran và trực tiếp đưa tới tay Leon.
Danh thiếp là thứ chưa từng bị đào thải trong nền văn minh lịch sử chục nhìn năm của loài người. Với ngành khoa học kỹ thuật phát triển tới ngày hôm nay, tính chất lễ nghi của việc trao đổi danh thiếp vẫn thông dụng hơn nhiều.
Trên tấm danh thiếp trắng bóc này không có một chữ nào hết, chỉ in một hình vẽ mờ nhạt: Một ngọn lửa nhỏ.
Trong thư phòng chợt lắng xuống, càng tôn cao cảnh tượng hoa thơm chim hót ngoài cửa sổ hơn nữa, bầu không khí ngày xuân ngào ngạt nhuộm đầy cả thư phòng.
Cha con công tước vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, cố hết sức để đối phó với tình huống xảy ra đột ngột này như đã được huấn luyện không biết bao nhiêu lần trước đó.
Adway mỉm cười nhìn Leon chăm chú: “Nhìn vẻ mặt này của cậu, xem ra cha xứ Mitchell đã giữ kín bí mật và không nói gì cho cậu biết hết nhỉ.”
Hầu kết của Leon trượt lên xuống, anh nói: “Hắn không hề nói bất cứ chuyện gì với ta cả. Đây là lý do hắn tới tu viện của ngài đó à?”
“Ta tin đó chỉ là một dịp đúng lúc thôi.” Adway nói, “Có lẽ có một nguồn sức mạnh từ một nơi sâu xa nào đó chỉ dẫn hắn đến với tu viện của tôi, sau đó cũng kết nối tôi với hai vị thông qua hắn đấy.”
Công tước Oran cầm lấy tấm danh thiếp chỉ có in một ngọn lửa này: “Vậy nên mấy người cũng không phải là truyền thuyết nhỉ?”
“Nếu truyền thuyết bảo bọn tôi có thể trừng gian diệt ác như mấy siêu anh hùng này nọ thì có lẽ hai người sẽ bị thất vọng rồi đấy.” Adway chậm rãi bước thong thả tới cửa sổ sát đất rồi nhìn xuống đám hoa tường vi đang chuẩn bị nở rộ trong đình viện.
“Bọn tôi chỉ là một đám người nặc danh luôn tìm người thích hợp để trở thành phát ngôn viên cho mình, đứng trên sân khấu và phát huy sức mạnh của bọn tôi tới mức tận cùng thôi. Người ấy chắc chắn sẽ là một thanh kiếm, một cây súng, một vị lãnh tụ mới. Bọn tôi đã chờ đợi và không ngừng sưu tầm trong bể người rất lâu rồi. Và cuối cùng thì cho tới hôm nay, bọn tôi cũng đã tìm ra hắn.”
Adway xoay người, ánh mắt rơi lên khuôn mặt anh tuấn sắc bén của Leon.
“Tại sao lại là ta?” Leon hỏi, “Tại sao không phải là cha ta thế?”
“Người chọn cậu không phải là bọn tôi.” Adway nhẹ giọng cười nhạo, “Đương nhiên bọn tôi cảm thấy công tước đại nhân thích hợp với vị trí này hơn cậu nhiều lắm. Nhưng mà...”
Ánh mắt của hắn dời tới chiếc huy chương bằng ngọc thạch không đáng chú ý trên ngực Leon.
“Asura đã chọn cậu.”
*
Ian đã dùng hết điểm tâm và đang ngồi trong phòng sinh hoạt xem tin tức trên bảng quang tử. Hắn chờ Adway và cha con công tước trò chuyện xong thì chuẩn bị sẽ trở về tu viện với cha xứ kia luôn.
Hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Làm một giáo sĩ duy nhất có mặt trước khi Hoàng đế lâm chung, hắn cũng nhận được tín hàm của giáo đình Byron để hắn nhanh chóng báo cáo công việc với tổng giáo chủ.
Có vẻ thay vì tò mò đủ kiểu vì sao Felix lại đột ngột qua đời, giáo đình càng muốn biết rõ tại sao ông ta lại cố tình ưu ái một tiểu cha xứ chẳng có tiếng tăm gì tới vậy.
Giáo chủ Carroll và tổng giáo chủ Hạ Lợi đã không liên lạc với Ian từ lâu lắm rồi cũng đưa tin tới. Mặc dù thư của tổng giáo chủ Hạ Lợi được ký tay bởi thư ký, nhưng Ian vừa nhìn đã biết nội dung của nó được đọc ra bởi chính ông ấy.
Trong thư, tổng giáo chủ lạnh nhạt với mình suốt nửa năm lại trở nên từ ái và nhiệt tình: “Con chưa từng khiến ta thất vọng, Ian. Con thận trọng, biết tự chủ và luôn nổi bật, hay cả khả năng quan sát xa rộng đều vượt khỏi tưởng tượng của ta. Hi vọng bây giờ con đã có thể hiểu được dụng ý ban đầu của ta khi phái con tới Friel...”
Tổng giáo chủ Hạ Lợi hiển nhiên nhận lấy hết mọi công lao.
Thậm chí Ian cũng có thể nghĩ ra ông ta sẽ tranh công với giáo đình Cylin và Giáo hoàng như thế nào nữa cơ: Ta biết ngay từ lâu rằng công tước Oran sẽ là một người thành công rồi nên mới cố ý phái đứa học trò thông minh nhất và cũng là đứa mà ta yêu mến nhất tới bên cạnh hắn ta đấy. Ngài xem đi, bây giờ quả thật nó đã đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong công cuộc thay đổi hoàng quyền của đế quốc Byron rồi đó.
Mà bức thư của Carroll lại không kìm được một mùi vị ghen tị: “Cậu đúng thật là một người có nội tâm của một con sư tử đó, Ian. Người ta không dám khinh thường cái tâm trí mạnh mẽ này của cậu đâu. Tôi cũng khâm phục ánh mắt nhìn đời với cả cái dũng khí liều lĩnh của cậu luôn đấy. Chắc chắn cậu sẽ không ngu người ở tu viện nhỏ đó thêm nữa đâu. Không chừng Raphael I sẽ ban thưởng cho cậu một tiểu giáo đường ở hoàng gia đó nhé.”
Lúc này, cửa phòng sinh hoạt được mở ra, một người đàn ông xa lạ tùy tiện bước vào, thậm chí còn chẳng có người hầu dẫn đường nữa chứ.
Dáng hắn cao nhưng lại mảnh khảnh và cân xứng, hắn mặc trên người một bộ âu phục hết sức bình thường, bóng lưng trông có thể hình dung bằng một từ “xinh“.
Mặt mày của hắn trắng nõn và khôi ngô, tóc nâu mắt cũng nâu nốt, không có bất cứ điểm nào không ổn cả. Nhưng Ian chỉ để ý thêm tí nữa là phát hiện ngay đầu mối.
Ngũ quan của người đàn ông này trông vô cùng cân đối nhưng lại không hề đặc sắc. Hắn tựa như mấy con ma-nơ-canh rập khuôn một kiểu trong tủ kính của mấy cửa hàng vậy, dù đã thấy bao nhiêu lần nhưng chỉ cần xoay đầu đi thì sẽ khó mà miêu tả được từng chi tiết nhỏ trên dung mạo của hắn.
Hơn nữa, một vẻ ngoài như vậy cũng biến tuổi tác của hắn thành một câu đố. Vào thời đại phẫu thuật thẩm mỹ để giữ vững sức trẻ như hôm nay, tuổi của người đàn ông này dao động trong phạm vi từ ba mươi cho tới khoảng một trăm tuổi.
Nhưng, người đàn ông này lại là một Omega, đây có thể xem là một dấu hiệu duy nhất có thể nhận ra ngay trên người hắn.
“Chào buổi sáng thưa cha xứ.” Người đàn ông chào hỏi một tiếng với Ian rất thân thiện, giọng nói của rất xa lạ.
Nhưng Ian lại có một cảm giác mình đã từng quen biết khó thể miêu tả nổi về đối phương.
“Chào buổi sáng, tiên sinh... chúng ta từng gặp nhau chưa ạ?”
Lông mày của người đàn ông khẽ nhếch lên một cái, hắn ngồi lên ghế sô pha rồi nhấc chân lên.
Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt của hắn chợt xoay vòng, đôi mắt hiện lên từng gợn sóng trong, khuôn mặt cân đối không có tí điểm đặc sắc thoáng trở nên cực kỳ sinh động và phong tình vạn chủng.
“Sức quan sát của ngài cũng rất nhạy cảm đấy, cha xứ.” Thậm chí hắn còn đổi cả giọng nói nữa.
Ian rất quen với giọng điệu này. Hắn cũng có mọt trí nhớ hơn người, dù chỉ nghe qua một lần nhưng chỉ cần đối phương để lại một ấn tượng sâu sắc trong đầu mình, hắn đều sẽ nhớ được hết.
“Ngài...” Ian khó thể nến được vẻ kinh ngạc trên mặt, “... Cha xứ Xayda?”
“Rất vui được gặp lại cậu nhé cha xứ Mitchell.” Người đàn ông cười híp mắt, “Từ khi cậu đi mà không chào trong buổi yến hội ở hoàng cung tối hôm ấy, chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ. “Cha xứ Xayda” đã về nước với đội Turusman rồi, còn người ngồi trước mặt cậu ——”
Giọng nói của người đàn ông lại biến đổi một lần nữa, lần này, hắn nói bằng giọng nữ.
Tiếng nói khúm núm của Hoàng hậu Iris vang lên: “Chỉ là một người bạn không thể nói chuyện khiêm nhường với người dưng thôi.”
Từ tối hôm qua, Ian đã phát hiện điểm bất thường của Hoàng hậu Iris rồi, hắn còn tưởng bà đã cấu kết với công tước Oran từ lâu, nhưng lại không ngờ rằng có lẽ Hoàng hậu cũng là kẻ vô tội.
“Ngài là gián điệp trong cung mà công tước từng nhắc tới!” Ian nói.
Người đàn ông nghiêng người dựa lên lưng ghế sô pha, ánh mắt như thể đang tùy tiện miêu tả khuôn mặt của Ian rồi lại đổi thành giọng nói thứ ba.
“Bác sĩ Hassan” nói: “Biểu hiện tối hôm qua của cậu rất dũng cảm và cơ trí đó, cha xứ Ian. Nếu không có cậu, dù bọn ta không thất bại thì cũng sẽ có rất nhiều phiền phức ập tới đấy.”
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Ian biến mất trong nháy mắt. Hắn tránh né ánh mắt của người đàn ông: “Tôi lại chẳng hề xem đây là quang vinh gì cả đâu thưa tiên sinh. Ngược lại, đó sẽ là tội nghiệt mà cả đời này tôi cũng không rửa sạch thôi.”
“Ta cũng không thấy lạ gì khi cậu nghĩ như vậy đâu. Mặc dù bọn ta cũng cảm thấy đó chẳng là việc gì ghê gớm cả.” Người đàn ông trở về với giọng nói ban đầu, có lẽ đây cũng không phải là tiếng nói vốn có của hắn đâu.
“Cũng vì cậu là một kẻ sống theo chuẩn mực đạo đức và tự hạn chế bản thân một cách nghiêm ngặt, ta mới thưởng thức cậu như thế đấy. Cũng khó trách Leon sẽ yêu thích cậu như vậy. Linh hồn sâu thẫm của đứa nhỏ thì hơi tối tăm và điên cuồng. Điều này sẽ khiến cho nó thấy mẫn cảm và ngóng trông mấy tia sáng tinh khiết hơn nữa. Mà cậu lại là một trong những người hiếm thấy luôn trao cho nó tấm lòng khoan dung và kiên trì vô tận tới như vậy.”
Ian cười khổ một tiếng: “Bây giờ tôi chỉ có thể tự an ủi mình thôi. Ít nhất thì tội nghiệp mà tôi phạm vào có thể giúp nó tránh phải trải qua lúc gian khổ ạ.”
“Há, tầm quan trọng của cậu đối với nó không chỉ dừng lại ở tư cách là một người bảo vệ đâu nhé.” Người đàn ông cười bảo.
Ian không nhịn được mà hỏi: “Ngài quen rất thân với gia đình công tước sao ạ?”
“Há!” Người đàn ông lộ ra một nụ cười lười biếng trông hơi quen mắt, “Thật sự là không thể quen thân hơn nữa được đâu. Tôi hiểu công tước... rõ như lòng bàn tay luôn nhé!”
Vừa lúc đó, công tước Oran đi vào trong phòng sinh hoạt.
“Xem ra hai người đã gặp nhau rồi nhỉ.” Công tước rót cho mình một ly trà, “Hi vọng em chưa dọa cha xứ Ian sợ rồi đấy nhé, dẫn đường thi đấu. Hắn không chịu nổi kiểu đùa như thế của em đâu.”
“Bọn em trò chuyện rất vui vẻ nhá.” Người đàn ông đáp, “Cha xứ người ta thông minh và kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của ngài đó, đúng không Ian ơi?”
Ian đã bị hoang mang rồi: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa hiểu được vài thứ...”
“Em vẫn chưa tự giới thiệu mình à?” Công tước nói, “Được, cha xứ, thân phận của người này hơi phức tạp, nhưng sau này, em ấy sẽ là một đồng minh khá quan trọng của chúng ta. Em ấy chủ yếu phụ trách những công việc về mặt tình báo thôi. Em ấy là một người chuyên nghiệp với lai lịch vững chắc và danh tiếng tuyệt vời về phương diện này đấy.”
Ian đã hiểu ra, người đàn ông trước mắt đây là một tên gián điệp chuyên nghiệp.
“Tôi nghĩ có thể cậu chưa từng nghe nói về cái tên “Chim Trăm Lưỡi” này đâu nhỉ.” Công tước Oran nói bằng giọng ung dung như thể đang giới thiệu một người bà con bình thường của mình, “Vị tiên sinh này có rất nhiều thân phận ở Byron. Như cậu đã thấy hôm qua đó, em ấy có thể là Hoàng hậu, bác sĩ Hassan, thị nữ, quan hầu... Nhưng ở chỗ này của tôi, tên của em ấy là Sebastian Gorcia. Ngoài ra, em ấy cũng có một thân phận quan trọng khác nữa. Đối với Leon thì em ấy lại là ——”
“Ba?”
Leon hóa đá đứng ngay cánh cửa.