Liệt Diễm

Chương 11: Chương 11




Chương thứ mười một

Đồ Lan, trên đồng cỏ ngoài Nam Đô, hơn một căn lều dựng lên chằng chịt.

“Lẽ nào lại như vậy?” trong một căn lều hoa lệ vọng ra tiếng la giận dữ: “Liệt Nguyên Điển khinh người quá đáng! Hắn tưởng Trát Hách Lý ta là ai? Tùy tiện đưa ra vài ưu đãi là có thể lung lạc ta sao?” Trát Hách Lý cầm lá thư trong tay, đánh chiếc bàn trà trước mặt gãy đôi, khay trà cùng chén trà rơi cuống đất loảng xoảng.

Mấy người cùng ngồi trong lều nhìn vậy mà biến sắc, sợ hãi liếc qua trung niên nam tử ngồi chủ vị, thở dốc cũng không dám.

“Ha hả. . .” Chỉ có một nam nhân ăn mặc như Đại, nhìn qua thấy vết hằn của năm tháng, đi đến bên người Trát Hách Lý, trông qua có vẻ tùy ý cầm lấy khay trà gỗ bị gạt rơi, cười nói: “Cố Trát cần gì tức giận như thế? Chủ tử nhà ta thầm nghĩ Cố Trát sẽ bỏ qua thế tử của chúng ta, chỉ cần thế tử bình an, Đại Liệt tùy thời hoan nghênh Cố Trát về nước.” Nói xong bàn tay nhẹ nhàng tạo thành chữ thập, thở dài nói với mấy người cao tuổi trong lều: “Nói vậy mấy vị trưởng lão Khương Địch tộc đều vô cùng hi vọng lá rụng về cội đi?” Thi lễ xong, nam tử mở bàn tay ra, nhẹ nhàng thổi, chỉ thấy khay trà trong tay vị nam tử này đã nát vụn thành bụi nhỏ

Hắn ra tay lộ liễu như vậy, khiến cho không ít người ấn tượng, ngay cả Trát Hách Lý cũng không khỏi biến sắc. Khương Địch là bộ tộc vẫn đang phát triển, dân phong thuần phác, kính nể anh hùng, mà vừa rồi vài câu “Lá rụng về cội” lại càng thu thập lòng người, quê hương họ vốn ở Đại Liệt, bất đắc dĩ mới chạy trốn tới Đồ Lan, không chịu nổi cực lạnh nơi này, nên mới hạ trại tại khu miền nam này, mà nghe có thể trở về quê cũ ai không động tâm chứ?

“Ha ha. . .” Trát Hách Lý thấy có người bắt đầu bị lung lay, ung dung thản nhiên cười lạnh đáp: “Nhiếp chính vương điện hạ của Đại Liệt và ta dù sao cũng có chút quen biết, thù giết huynh đệ sao lại không làm gì chứ? Về Đại Liệt, Khương Địch tộc lại còn con đường sống hay sao?” Mấy câu nói đơn giản mà khiến cả đoàn người cả kinh, lại ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ liếc qua nam tử đại biểu cho Liệt Nguyên Điển.

Nam tử khinh thường cười: “Làm việc phi thường cần người phi thường, người phi thường lại dùng thủ đoạn phi thường. Sói dữ muốn mạng ngươi, chẳng lẽ không cho phép ngươi giết chết con sói đó hay sao? Vị huynh đệ của vương gia không lưu đường sống cho nhiếp chính vương, chẳng lẽ vương gia lại tùy ý cho người chém giết hay sao? Cố Trát chẳng lẽ không rõ đạo lý đơn giản này?”

Khương Địch sở dĩ phản đối Liệt Nguyên Điển, hoàn toàn vì lúc trước Trát Hách Lý ủng hộ Đại hoàng tử Liệt Nguyên Tông, tình hình lúc ấy vô cùng hiểu biết, biết rõ lời đó là sự thật, chỉ có thể tùy ý nam tử kia nói tiếp: “Hiện giờ Đại hoàng tử đã chết, Vương gia lại lưu lạc nơ này, trước kia hết thảy ân oán, đều không trách lỗi xưa, như vậy, Cố Trát có thể yên tâm? Đại địch đã trừ, cần gì phải làm khó dễ các ngươi đây?”

Trát Hách Lý nhìn khắp bốn phía, biết mọi người đều đã tin lời nói người này, nhưng mà vừa nghĩ tới đứa con trưởng mà mình thương yêu nhất cũng chết trên chiến trường cùng Đại Liệtlòng cuối cùng vẫn không nhịn được cơn tức này: “Hừ! Liệt Nguyên Điển dù có nói gì tộc ta cũng quyết không tin tưởng! Người đâu? Tiễn khách!”

“Cố Trát đã buông tha cơ hội ngàn năm có một để trở về cố quốc, tại hạ cũng không thể nói gì hơn, không bận Cố Trát lo lắng, tại hạ lập tức ly khai.”

Người kia thở dài một tiếng, ra khỏi lều lớn, nhìn những áng mây sẫm màu đang kéo lên tại đuờng chân trời, hết cách lẩm bẩm: “Vương gia, ngươi nếu biết có hôm nay, ngày đó còn có thể để thế tử rời đi hay sao?”

Đêm đã khuya, không trăng, cũng không sao, mặt đất nóng nực ban ngày không chút giảm nhiệt mà ngược lại càng thêm bức người, không biết gió từ nơi nào thổi đến mang theo chút tia nóng ẩm.

Tộc nhân Khương Địch sớm mỏi mệt về tới trướng bồng của mình, tắt đèn, nặng nề chìm vào giấc ngủ, binh lính gác đêm giơ cây đuốc ở chung quanh tuần tra, trừ ra cũng chỉ có ba ngọn đèn ***g quỷ dị lay động trong gió đêm nóng ẩm.

“Ai. . . Trời sắp mưa.” Bên ngoài lều, một hán tử ngồi trước đèn ***g, nhìn mây đen đang dày đặc trên trời, tự nhủ.

“Vậy sao? Khó trách đêm nay oi bức như vậy, thủ vệ đại ca, chỗ này của ta còn có chút nước, uống chút đi?” Trong lều trại vang lên một giọng nói thiếu niên trong sáng réo rắt, bàn tay trắng nõn vươn ra ngoài.

“Nước? Đa tạ ngươi vậy, Đại Liệt lão đệ.” Hán tử tiếp nhận ấm nước, lẩm bẩm uống hết, đi vào trong lều, ngượng ngùng cười cười: “Này, nước của ngươi đều bị ta uống hết.”

Trong trướng, một tuấn mỹ thiếu niên nho nhỏ bị xích lại, thiếu niên ngồi trên một mảnh vải, lộ ra mắt cá chân tuyết trắng, hai cái còng đen khóa lại hai bên mắt cá chân, nhìn qua lại càng nổi bật đôi chân trắng nõn như ngọc. Mà cặp mắt như trời đêm kia chớp động quang mang thuần khiết vô tội: “Không sao, thật sự là oi bức a! Xem ra trời mưa thật.”

=> cái mắt cá chân gợi cảm như con gái ý

“A. . . Đúng vậy a” hán tử cười hắc hắc, thu hồi ánh mắt của mình, nói thật, đây vẫn chỉ là hài tử đâu. Cố Trát thật sự muốn dùng hắn để tế vong hồn sao? Đáng thương hài tử xinh đẹp như vậy, hán tử không đành lòng lắc đầu: “Còn có chút, ngươi cũng uống đi.” Nói xong ngồi xuống bên cạnh Liệt Viêm.

“Hảo! Đúng rồi, thủ Vệ đại ca, mấy ngày nay người trông chừng ta càng ngày càng nhiều vậy?”

Hán tử nhìn nhìn bên ngoài lều mấy thủ vệ cách đó không xa, thấp giọng nói: “Lão đệ, nói cho ngươi biết, đây là vì có người muốn tới cứu ngươi a!”

“Ai cứu ta?” Liệt Viêm nao nao, thấp giọng hỏi.

“Hình như là phụ thân của ngươi, Đại Liệt nhiếp chính vương, ba ngày trước Đại Liệt phái người họ Phong…”

Sau đó hán tử nói gì, Liệt Viêm một chút cũng không lọt vào tai…Hắn sẽ cứu ta? Hắn biết ta ở đây? Hắn sẽ cứu ta? Vì sao? Nếu muốn đưa ta đi, vì sao còn muốn cứu ta? Trong lòng sóng cuộn lên từng đợt, ngọt bùi cay đắng đồng loạt dâng lên cổ họng, nhịn không được cắn cắn môi, cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn nức nở.

“Làm sao vậy?” Hán tử thấy thân mình y lung lay sắp đổ, đỡ lấy y.

“Thật là phụ vương sẽ tới cứu ta?” Chặt chẽ nắm lấy cánh tay thủ vệ, Liệt Viêm lớn tiếng hỏi.

“Vâng. . . Đúng vậy a!” Tuy rằng không rõ Liệt Viêm vì cái gì kích động như vậy, hán tử vẫn đáp lại: “Tất cả mọi người đều nói vậy, nói là chỉ cần thả ngươi, liền để Khương Địch tộc chúng ta quay về Đại Liệt!”

Chiếm được đáp án chính xác, Liệt Viêm ngược lại trấn an hơn. Xem ra, hắn còn không có thật sự buông tha ta, ha hả, lại chua sót cười trong lòng, chính là, còn có thể tin tưởng hắn sao? Lừa ta 12 năm, lần này còn muốn thế nào? Lại là gạt ta sao? Chậm rãi ngẩng đầu, trong lòng lại dựng lên tầng tầng phòng ngự. Tin tưởng hắn? Không có khả năng!

“Vậy Cố Trát vì cái gì còn muốn giữ ta lại? Song phương thống nhất quan điểm?” Dù đã biết đáp án, Liệt Viêm vẫn cố ý hỏi!

“Chính là vậy a, Cố Trát muốn đêm trăng tròn mang ngươi…” Thủ vệ nhìn khuôn mặt tinh xảo Liệt Viêm, rốt cục không đành lòng hai chữ “hỏa tế” nói ra.

“Hỏa tế, đúng không?” Liệt Viêm lơ đễnh cười cười: “Chẳng lẽ Khương Địch tộc nhân các ngươi đều không muốn quay về Đại Liệt sao?”

“Dĩ nhiên muốn.” Nói tới đây, trên mặt hán tử hiện ra phẫn uất: “Chúng ta trong tộc kỳ thật không ai nguyện ý rời Đại Liệt, đều do Cố Trát khư khư cố chấp, ngày đó nếu không phải hắn một lòng muốn thăng quan, tham gia phân tranh thái tử tại Đại Liệt, Khương Địch tộc chúng ta sao lại rơi vào tình cảnh này? Hiện giờ, lại chỉ còn chúng ta khổ a!”

Liệt Viêm trong lòng vừa động, đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên ngoài trướng đèn đuốc sáng trưng, tiếng giày nện trên mặt đất, đại diện cho tiếng bước chân hỗn loạn

“Ta ra xem chuyện gì xảy ra!”

“Ân.” Liệt Viêm khẽ gật đầu, lúc này tim y vẫn còn chẫn động bởi tin tức nhận được, bên ngoài vô luận chuyện gì xảy ra y cũng không có tâm mà quản.

“Xoạt!” Tiếng kéo rèm: “Ngươi là Đại Liệt Liệt Viêm thế tử sao?” Một người áo đen bất ngờ xâm nhập vào trong trướng, thấp giọng hỏi.

“Đúng vậy, có gì chỉ giáo?” Liệt Viêm bình tĩnh nhìn người mới vào.

Người này tựa hồ không nghĩ tới Liệt Viêm sẽ nói như thế, hơi hơi ngây người, vội vàng nói: “Đại thế tử, thuộc hạ là Lý Hoành, bình viễn tướng quân dưới trướng nhiếp chính vương, được vương gia ra lệnh đến đây nghĩ cách cứu thế tử.”

“Nga!” Liệt Viêm ngẩn ra, bất giác nhìn kỹ vị tướng quân vô cùng lạ mắt này “Bình viễn tướng quân” .

Lý Hoành thấy y tựa hồ không tin, lấy ra kim bài bên hông, đưa cho Liệt Viêm: “Đây là kim bài mật lệnh của Vương gia, thế tử vừa thấy liền biết.”

Quả nhiên là kim bài của hắn, Liệt Viêm nhìn kim bài vàng óng dưới ánh đèn, lòng rung động vô cùng, hắn quả nhiên tới cứu ta, hắn quả nhiên đến đây, hắn… luyến tiếc ta sao? Không, sẽ không, hắn nếu muốn cứu ta, cần gì phải đưa ta đi làm con tin? Mang nghi vấn, nhìn kim bài nho nhỏ trong tay, coi như hắn có âm mưu, chính mình còn có thể như thế nào? Tệ nhất, cũng chỉ là một chứ chết mà thôi.

“Chỉ một mình ngươi?”

“Không, còn có người bên ngoài tiếp ứng. Thế tử, chúng ta đi.” Nói xong, Lý Hoành từ lấy ra một con dao găm chém sắt như chém bùn, vung tay chặt đứt còng trên mắt cá chân Liệt Viêm, kéo Liệt Viêm bỏ chạy.

“Người nào?” Vừa ra trướng, bỗng nghe được một người rống to, Lý Hoành rút kiếm ra, cùng với người nọ đánh nhau, Liệt Viêm vừa nhìn, cũng chính là thủ vệ vừa rồi, đang định ngăn cản, đã thấy Lý Hoành ra hư chiêu, một kiếm đâm xuyên qua ngực thủ vệ kia.

“Ngươi. . .” Người này luôn luôn đối rất tốt với Liệt Viêm, không nghĩ tới khoảnh khắc tận số lại vì kẻ trước mắt.

“Đại thế tử. . . Đi. . .”

Liệt Viêm chỉ hơi áy náy nhìn thi thể thủ vệ, thầm nghĩ “Thực xin lỗi” rồi quay người bỏ chạy. Thình lình nghe “Các ngươi định trốn đi đâu?” Một giọng nam vang lên, ánh lửa tận trời, chỉ thấy một người trung niên nam tử vẻ mặt tức giận dưới ánh lửa bừng bừng như ban ngày kia trừng mắt liếc Liệt Viêm, phía sau hắn, một loạt người bắn cung đã giương tên sẵn sàng, ngắm hướng Liệt Viêm!

“Hừ, đêm nay Tô Y Nạp điện hạ đột nhiên đến Nam Đô, ta chỉ biết sẽ có người tới cứu ngươi, ta đoán không sai chút nào.”

Tô Y? Hắn không phải đã quay về Bắc Đô sao? Tại sao lại đến đây?

Trát Hách Lý đắc ý cười nói: “Ta ở Bắc Đô có mật thám, hoàng tử vừa rời thành, ta sẽ nhận được tin tức.” Tiếp theo, rống to một tiếng: “Bắt lại!”

“Chậm!” Trong bóng đêm bên ngoài lại truyền đến từng tiếng thét to, một đội ngũ hơn vạn người chẳng biết lúc nào đã thừa lúc bóng đêm dày đặc không thấy nổi năm ngón tay, lặng lẽ phục kích quanh khu vực của người tộc Khương Địch

“Tô Y Nạp điện hạ?” Trát Hách Lý nghẹn họng nhìn trân trối đội ngũ đông đảo thiện chiến xung quanh, kinh nghi hô.

“Trát Hách Lý, tin tức của ngươi không đủ, ta đến Nam Đô, nhưng dẫn theo nhân mã đến.” Tô Y Nạp lạnh lẽo nói, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trát Hách Lý, xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến trước mặt Liệt Viêm, chăm chú ngắm y, nửa ngày mới nói: “Viêm ca ca!!”

“Tô Y Nạp điện hạ, Đại thế tử, nơi đây không thể ở lâu, đi về trước tiếp tục nói đi?” Lý Hoành thấy Tô Y Nạp vẻ mặt hình như có thiên ngôn vạn ngữ, nhịn không được nhắc nhở nói.

“Ngươi là. . .” Tô Y Nạp nhìn hắc y nhân bên cạnh Liệt Viêm, bất giác hỏi.

“Gặp qua điện hạ, thuộc hạ là Lý Hoành, bộ hạ của Đại Liệt nhiếp chính vương được phái đến cứu thế tử.” Lý Hoành thấy Tô Y Nạp hỏi mình, lập tức quỳ xuống nói.

“…” Tô Duẫn nói tiếp: “Viêm ca ca, chúng ta đi thôi, mấy người Khương Địch tộc cũng không dám làm gì chúng ta đâu.”

Liệt Viêm thấy Trát Hách Lý vẻ mặt không cam lòng, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không rảnh nghĩ nhiều, theo Tô Y Nạp ra ngoài.

“Viêm ca ca, chúng ta cùng cưỡi một con.” Nói xong thả người nhảy lên lưng ngựa, Liệt Viêm nói : “Hảo.” Vừa muốn tung người lên ngựa: “Vút..!” Một thanh trường kiếm bay tới, đâm thẳng vào ngực Tô Y Nạp.

“Ngươi? !” Liệt Viêm kinh ngạc nhìn Lý Hoành, hắn không nhìn thẳng Liệt Viêm, trên khuôn mặt vẫn còn vương nụ cười thản nhiên.”Nhiếp chính vương mật lệnh, cứu Đại thế tử là giả, mượn cơ hội ám sát Đồ Lan hoàng tử Tô Y Nạp là thực.” Giơ kim bài có khắc chữ Đại Liệt nhiếp chính vương, Lý Hoành ung dung nhàn nhã đáp.

Cứu ta là giả? Giết Tô Y Nạp là thật! Trong giây lát sửng sốt lui ra phía sau hai bước, toàn thân nhịn không được run rẩy. Hắn sẽ cứu ta? Ha, thiên đại chuyện cười, chuyện cười! Bị thương một lần còn chưa đủ, còn tin hắn lần thứ hai? Giết Tô Y Nạp, hắn tiếp cận ta vì giết Tô Y, trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một công cụ, rõ ràng tự nói với mình đừng tin tưởng nữa, nhưng tâm vẫn vì̀ chân tướng mà rỉ máu! Hận! ! ! Ôm lấy Tô Y đang ngã ra, hận ý ngập trời dấy lên!

“Viêm ca ca, ta. . .” Tô Duẫn bắt lấy vạt áo của Liệt Viêm, giãy dụa muốn nói điều gì.

“Đừng nói chuyện!” Giống như biết Tô Y muốn nói cái gì, Liệt Viêm ôm chặt thân thể Tô Y: “Đừng nói.”

“Ta sợ không nói, liền không có cơ hội nói. . .”

“Ta hiểu được! ! ! Cái gì cũng đừng nói, ta đều hiểu được, đôi con ngươi ngập nước của ngươi đã nói hết thảy với ta.” Liệt Viêm nhìn Tô Duẫn dần dần lộ nét vui mừng, động viên hắn : “Nhưng mà, ta muốn ngươi bình an trở về nói cho ta biết. Nhớ kỹ, bình an!”

Rút ra phối kiếm của Tô Y Nạp, nhẹ nhàng buông Tô Y ra, đứng dậy, một kiếm đâm vào thân thể của Lý Hoành, Liệt Viêm nhìn Lý Hoành trúng kiếm ngã trên mặt đất, gằn từng câu từng chữ nói: “Yên tâm, một kiếm này không lấy mạng của ngươi, trở về nói cho Liệt Nguyên Điển, một ngày nào đó, kiếm của ta, sẽ đâm vào thân thể hắn!!!”

“Buông điện hạ ra, người Đại Liệt các ngươi làm Tô Y Nạp hoàng tử bị thương, ngươi còn muốn sống sót rời đi sao?” Nhìn thấy Tô Y Nạp đã hôn mê trong lòng Liệt Viêm, cơ mặt Trát Hách Lý co lại, âm trầm cười nói: “Các vị, trước mắt vị Liệt Viêm này chính là thế tử Đại Liệt, phụ thân của y phái người giết hoàng tử của các vị, chẳng lẽ các vị còn muốn cứu y sao?”

“Được rồi! Giết hắn, giết hắn!”

“Vì vương tử báo thù!”

“Nhưng mà, hắn cũng giết tên thích khách kia rồi mà!”

“Điện hạ vẫn nằm trong lòng hắn đi”

.

.

Nhất thời, đủ kiểu bàn tán tràn lan trong đội ngũ của Tô Y Nạp!

“Câm miệng!” Rống to một tiếng, một trung niên nam tử mang trang phục thị vệ trưởng Đồ Lan đem roi ngựa trong tay vung mạnh: “Hiện giờ điện hạ bị trọng thương, bọn ngươi còn ở đây nghe người ta châm ngòi, còn ra thể thống gì?”

Nam nhân đúng là thị vệ trưởng bên người Tô Y Nạp, chức quan xem như cao nhất xung quanh, hắn vừa ra mặt, tất cả mọi người đều im lặng, không hẹn mà cùng nhìn hắn, muốn hắn làm ra quyết định.

“A Cách Lý đại thúc, Tô Y bị thương. . .” Vừa thấy là A Cách Lý, Liệt Viêm đã bình ổn hơn, lại thấy vết thương của Tô Y Nạp rất nặng, lo lắng nói.

“Đại thế tử mời lên ngựa!” A Cách Lý ngày đó thấy Liệt Viêm vì cứu Tô Y Nạp mà trở thành tù nhân của Trát Hách Lý, đối với y vô cùng tín nhiệm: “Lão A Cách Lý tin tưởng ngươi!”

“Không được!” Trát Hách Lý càng kêu to hơn, lại bị đứng ở bên cạnh hắn một cái gầy teo khô khốc vô cùng không chớp mắt hán tử lôi kéo góc áo, hán tử nằm ở Trát Hách Lý mà biên khe khẽ nói một phen lúc sau, chỉ thấy Trát Hách Lý nhãn cầu vừa chuyển, chỉ một thoáng trong mắt thả ra tia sáng kỳ dị, rồi lại lập tức dấu đi!

Hắng giọng, Trát Hách Lý nói : “Nếu A Cách Lý thị vệ trưởng cũng nói vậy, ta Trát Hách Lý liền đem người giao cho các ngươi, tin tưởng Đồ Lan Vương bệ hạ sẽ đưa ra quyết định đúng đắn cho việc lần này!”

Liệt diễm

← Liệt diễm chương 10 Nhóm máu và 12 cung hoàng đạo →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.