Liệt Diễm

Chương 15: Chương 15: Chương 16




Chương 13 – hạ:

“Viêm Nhi, đã lâu không gặp.”

Liệt Viêm mở to mắt, khó có thể tin nhìn người nam nhân đang đến trước mặt mình.

“Như thế nào, gặplại ta mà cũng cao hứng đến nỗi nói không nên lời sao?” Liệt Nguyên Điển ác ý cười cười, đi đến trước mặt Liệt Viêm, vuốt ve tóc hắn, nhẹ nhàng ma sát, sau một lúc lâu bỗng nhiên nói tiếp: “Ngươi cao lớn.”

Bao ê ẩm trong lòng nháy mắt muốn trào dâng, Liệt Viêm cắn môi dưới, lại ngăn không nổi khóe mắt nóng lên.

Cảm nhận được thân thể bên dưới rất nhỏ run rẩy, Liệt Nguyên Điển nâng lên mặt y, nhìn thấy hai mắt Liệt Viêm đỏ lên, chậm rãi cúi đầu, chạm nhẹ đôi môi hồng nhuận, giống như miêu tả tác phẩm đầy tinh tế, cẩn thận từng chút một âu yếm mỗi phân tấc của đôi môi. “Đừng cắn” cúi đầu nỉ non nói, lè lưỡi, khẽ liếm môi dưới đã bị y cắn.

Môi chậm rãi thả lỏng, theo hàm răng trượt vào, ở khiêu khích như có như không cũng bắt đầu di động.

Chứng kiến người dưới thân nổi lên phản ứng, Liệt Nguyên Điển lộ ra một nụ cười tà khí, tăng thêm độ mạnh yếu, hung hăng chà đạp lên đôi môi lâu ngày chưa tiếp xúc.

Liệt Viêm hổn hển thở dốc, không tự giác hơi hơi há miệng ra, như mời Liệt Nguyên Điển tiến vào.

Tiếp sau, Liệt Nguyên Điển lai buông lỏng Liệt Viêm ra, lùi về, tựa tiếu phi tiếu nhìn của hắn.

Ta làm gì? Lửa giận lập tức bốc lên, như ả gái *** lộ ra vẻ mặt như thế với nam nhân, hung hăng trừng mắt Liệt Nguyên Điển, ngực Liệt Viêm kịch liệt phập phồng lên.

Liệt Nguyên Điển nhìn thấy Liệt Viêm phẫn nộ, tà mị cười: “Như thế nào, nghĩ muốn ta hôn ngươi sao?”

Ai muốn ngươi hôn ta? Liệt Viêm phẫn nộ rống to trong lòng, cũng không dám cao giọng nói ra. Y sợ. . . y sợ kia mới mở miệng, thì sẽ nhịn không nổi mà nước mắt tràn mi.

“Không muốn có muốn không? Uổng phí ta tốn sức tâm cơ lén vào nơi này tới tìm ngươi.”

Hung hăng hít sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc cuộn trào trong lòng. Không thể tức giận, không được tức giận, tức giận chẳng khác nào thỏa nguyện hắn.

“Chính là ta muốn, tuy rằng ngươi ngoài miệng không nói, thân thể vẫn rất khao khát ta, nói đi, chỉ cần ngươi nói ta sẽ cho.” Thấy Liệt Viêm trầm mặc, Liệt Nguyên Điển thấp giọng cười.

“Ai cần ngươi cho?” Liệt Viêm cứng rắn đáp lại, trong mắt lộ ra khiêu khích, thanh âm đột nhiên trở nên vô cùng mị hoặc: “Muốn, ta không thể tự mình đoạt lấy sao?”

“A. . .” Bị cường hôn, Liệt Nguyên Điển kinh ngạc nhìn thiếu niên trong giấy lát ôm chặt lấy mình, hung hăng hôn môi mình, bị động thừa nhận nụ hôn đầy bá đạo của Liệt Viêm.

Sử dụng những ký xảo mà người kia hay dùng, liếm, mút, ma xát, hơn nữa răng cũng nhè nhẹ cắn, dễ dàng dụ đôi môi người nọ mở ra, vươn lưỡi, không chút e ngại càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng hắn, cuối cùng, ngậm lấy đầu lưỡi hay vói vào trong miệng mình, không ngừng mút vào, đồng thời cảm thụ ***g ngực người nọ phập phồng cùng hơi thở đã có phần hỗn loạn.

“Thấy sao, có cần ta lên giường với ngươi không?” Nói lại những lời hắn đã thốt ra, đem nhục nhã hắn ném cho mình hung hăng quăng trả.

“Ha ha” Liệt VNguyên Điển thở gấp nói tiếp: “Không hổ là từng được ta điều giáo, quả nhiên không giống bình thường.”

Lửa giận của Liệt Viêm bị hắn khiêu khích lại thổi bùng, nhưng lập tức tỉnh táo lại: “Đa tạ đa tạ, Viêm Nhi còn phải cảm tạ công ơn dưỡng dục của phụ vương.” Nói lời này xong thì trong mắt của y toát ra thù hận khắc sâu.

Liệt Nguyên Điển ngẩn ngơ, thật sâu nhìn lên Liệt Viêm, thu lại tươi cười, thật lâu không nói một câu.

“Tại sao không nói gì, ta nói sai rồi sao?” Liệt Viêm rốt cuộc kích động gầm nhẹ: “Ta đây nên nói cái gì, à, đúng rồi, ngươi mất hứng vì ta gọi ngươi phụ vương chăng, ta căn bản là không xứng gọi ngươi phụ vương đúng không? Ta hẳn nên gọi ngươi Vương gia, ta hẳn phải gọi ngươi Vương gia. . . Đúng không? Vương gia?”

“Ngươi rất ồn” Liệt Nguyên Điển thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Sẽ đem người khác gọi đến hết.”

“Thì tính sao? Bọn họ mà đến đây, kẻ không hay ho là ngươi, ta sao phải quan tâm?” Liệt Viêm ngoài mạnh miệng như thế, nhưng thanh âm vẫn không tự chủ hạ thấp.

Mặt Liệt Nguyên Điển áp đỉnh đầu Liệt Viêm, không ngừng khẽ hô: “Viêm Nhi, Viêm Nhi. . . Nếu ngươi nguyện ý, ta vẫn có thể làm phụ vương của ngươi.”

Giận dữ nháy mắt bùng nổ, vươn tay đấm mạnh, đánh ngã Liệt Nguyên Điển nghiêng trên mặt đất, xách cổ áo của hắn: “Ngươi nghĩ rằng giữa ta và ngươi vấn đề chỉ là ta có phải con của ngươi không? Ngươi nghĩ rằng giữa ta và ngươi còn có cái chết tiệt gì đó gọi là tin tưởng?” Nằm đè lên người hắn, Liệt Viêm hung hăng trừng mắt nhìn người dưới thân, nhìn thấy người nọ lộ ra vẻ mặt mê mang, Liệt Viêm chợt nhận ra cái tư thế này có bao nhiêu ám muội, nửa người dưới đột nhiên nóng bỏng, từng đợt sóng nhiệt không ngừng trào về nơi dưới thắt lưng.

Liệt Nguyên Điển thấy Liệt Viêm bống dưng sững sờ, lòng cũng ngẩn ngơ, thân thể lập tức cảm nhận được biến hóa trên người Liệt Viêm, con ngươi tà dị liếc nhìn khẽ cười nói: “Đánh đi, sao không đánh, vẫn là. . . nơi này. . . luyến tiếc?” Nói xong cong chân nhẹ nhàng động chạm nơi nào đó của Liệt Viêm.

Liệt Viêm hít mạnh, nhìn thấy cái người đang cười đến tà khí mười phần này, trong lòng dù giận dữ nhưng ngoài miệng lại cười tà nói: “Đại lão gia ngài đưa lên tận cửa, nếu đành lòng cự tuyệt không phải rất phụ lòng của Vương gia sao?” Nói xong một phen xé mở Liệt Nguyên Điển cổ áo, một đường cắn hôn liếm xuống.

“Ngươi. . .” Liệt Nguyên Điển đột nhiên hiểu được tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cả người cứng đờ: “Buông.”

“Vì sao phải buông ra, đây không phải cái ngươi muốn sao?” Liệt Viêm nâng mi nhìn Liệt Nguyên Điển, thấy trên mặt của hắn đã đỏ ửng, không khách khí đem tay vươn vào giữa chân của hắn, nắm mạnh cái nơi yếu ớt kia, cùng lúc càng ra sức mút lấy điểm đỏ nơi ngực hắn.

“Ô. . . Nha. . .” Thân thể Liệt Nguyên Điển mềm nhũn, cả người run lên nhè nhẹ, muốn phản kháng lại mà suy yếu vô lực, tuy rằng không như mong muốn ban đầu khi đến đây, nhưng là cái loại này mới lạ khoái cảm lại không hề lừa gạt, từng đợt thoải mái mất hồn tràn ngập đầu óc, ở dưới tình huống mà ngay cả hắn cũng chưa từng phát hiện, lòng đã dỡ bỏ phản kháng, hoàn toàn tiếp nhận khoái ý xâm chiếm.

“Ngươi bên trong thật nóng, còn rất ướt nữa.” Liệt Viêm cắn vành tai của hắn, ngón tay xâm nhập hậu huyệt hắn, ma sát đưa đẩy, xấu xa cười nói.

“Ta nhớ được nơi đó của ngươi cũng rất nóng.” Liệt Nguyên Điển tuy rằng cả người vô lực nằm vật xuống dưới thân Liệt Viêm, nhưng cũng không…chút nào yếu thế phản bác.

“Vậy sao? Ta sẽ cho ngươi càng nhớ rõ lần này.” Mãnh liệt đưa đẩy về phía trước.

“A. . . Ngươi. . . nhẹ chút. . . đau quá. . !”

“Ha ha. . .” Cười càng thêm đắc ý: “Ngươi vẫn không nói cho ta biết tại sao đến tìm ta đây?”

“Ta. . . Ta nghĩ. . . đưa ngươi trở về. . . A. . . Ngươi làm gì?” Hậu môn đột nhiên bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, đau đớn khôn cùng lập tức từ hạ thể truyền đến, khiến Liệt Nguyên Điển hít thở cũng căng thẳng.

“Lặng lẽ mang ta trở về? Đây là nguyên nhân ngươi hôm nay đáp ứng cùng Tô Y ký hóa ước?” Một phường dối trá, lòng Liệt Viêm tức giận vô cùng, lại một cái xỏ xuyên qua, lập tức lại khiến cho Liệt Nguyên Điển toát ra mồ hôi lạnh.

“Ngươi. . .” Trên trán ướt đãm mồ hôi, tóc cũng đã ướt nhẹp, Liệt Nguyên Điển cơ hồ chút sức lực nói lên lời cũng không có, chỉ có thể gắt gao lôi kéo y sam của Liệt Viêm, trong mắt không khỏi toát ra chút hi vọng cùng mong đợi.

“Ngươi cho ta là cái gì? Tiếp tục mang ta trở về? Lại trở thành của ngươi độc chiếm? Trở thành cái tiện chủng như lời ngươi?” Lửa giận thiêu trụi chút lí trí còn sót lại, dưới thân lại càng không chút nào nương tay: “Hơn nữa, mang ta trở về? Ngươi mà hảo tâm như vậy sao? Ngươi căn bản đâu quan tâm ta sống chết thế nào, sao lại nổi hứng muốn cứu ta kia chứ?” Nói xong, trên mặt Liệt Viêm cũng không ngăn nổi lộ ra vẻ tươi cười đầy chua xót.

“Ta không quan tâm ngươi sống chết thế nào?” Liệt Nguyên Điển đột nhiên trừng mắt nhìn nụ cười khổ trên mặt Liệt Viêm, vừa vội vừa tức quát: “Ta không quan tâm ngươi sống chết thế nào ta sẽ trăm phương ngàn kế thúc đẩy ký kết hoà ước cùng Đồ Lan, ta không quan tâm ngươi sống chết thế nào ta sẽ yêu cầu Đồ Lan đưa ngươi trở về, ta không quan tâm ngươi sống chết thế nào ta sẽ mạo hiểm đến nơi đây tìm ngươi? Ta không quan tâm ngươi sống chết thế nào ta sẽ cho người đến Khương Địch để cứu ngươi. . . ? ?” Thân thể cùng tâm khảm hai tầng đau đớn chất chồng, Liệt Nguyên Điển cuối cùng chỉ có thể vô cùng thống khổ nhìn Liệt Viêm.

“Đến Khương Địch cứu ta? Cái ngươi gọi là cứu ta chẳng qua là muốn mượn cơ hội ám sát Tô Y Nạp, cứu ta là giả, giết Tô Y Nạp là thực, lời này không phải ngươi đã nói sao? Cứu ta? Lại là cứu ta, ha, ngươi lại có thể không nghĩ một cái lí do chết tiệt khác sao? Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin ngươi, sau bao việc ngươi đã làm sao? Ngươi phải may mắn vì Tô Y Nạp không có việc gì, nếu không hôm nay, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

“Ta? Ta đã bao giờ nói vậy?” Liệt Nguyên Điển treo lên vẻ mặt mịt mờ khó hiểu, ánh mắt nhìn Liệt Viêm như chịu vô hạn ủy khuất.

“Chưa bao giờ nói sao? Đừng giả bộ, kim bài của ngươi chẳng lẽ là lừa gạt?” Liệt Viêm càng thêm tức giận.

“Ta thật không có, á. . .” Bụng bị đấm mạnh, nửa thân dưới lại càng phải thừa nhận công kích mãnh liệt: “Rất. . . đau. . . Ngươi. . .”

“Nói đi, tối nay ngươi đến đây rốt cuộc có mục đích gì?”

“Mục đích? Ngươi không tin ta?” Nhìn thấy khóe môi Liệt Viêm nhếch lên ý cười châm chọc, Liệt Nguyên Điển chỉ cảm thấy lòng như kéo ra từng khúc, chua xót lan tràn khiến cả trái tim quằn quại: “Ta thật sự. . . không có.”

Liệt Nguyên Điển thống khổ hạ xuống mi mắt: “Mặc kệ ngươi lần này có tin tưởng hay không, ta đều muốn nói cho ngươi, ta thật sự tới cứu ngươi.”

“Đại thế tử!” Thanh âm của một binh lính đột nhiên vang lên bên ngoài lều trại.

“Chuyện gì xảy ra?” Liệt Viêm hỏi lại, lại nhìn thoáng qua Liệt Nguyên Điển, đêm nay nếu không có đại sự gì thì cũng không có người đến quấy rầy hắn.

“Tô Y Nạp điện hạ, hắn bị người bắt đi!”

“Ngươi! !” Giơ chân hung hăng đá Liệt Nguyên Điển xuống giường, hai mắt như điện nhìn chằm chằm hắn

“Không phải ta. . .” Liệt Nguyên Điển kinh hoảng thanh minh, chính là mọi việc cũng rất quỷ dị, thậm chí cả chính hắn cũng không quá tin tưởng lời phủ nhận của mình.

“Đại thế tử?” Binh lính kia lắng nghe động tĩnh trong lều trại, hỏi lại.

“Không có việc gì, ta lập tức đi ra.”

“Mau cút trở về.” Liệt Viêm nhịn xuống lửa giận hừng hực, hạ giọng đối Liệt Nguyên Điển nói: “Trước khi người khác phát hiện ra ngươi, biến, lần sau gặp mặt ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Nhìn thấy Liệt Nguyên Điển từ sau lều trướng lén lút lủi vào bóng đêm mờ mịt, Liệt Viêm đột nhiên bừng tỉnh, vì sao lại thả hắn, hẳn là. . . Hẳn là bắt lấy hắn ép hỏi Tô Y Nạp đang ở đâu mới đúng chứ. Vừa nghĩ tới việc này, mở miệng quát: “Người đâu.”

“Có!”

“Có gian tế lẻn vào, cẩn thận điều tra phạm vi chung quanh ba mươi dặm, bọn hắn hẳn là vẫn chưa đi xa.”

“Dạ!”

. . .

. . .

Thời gian một chút trôi qua, phía đông dần nhuôm lên từng đợt bụi sáng đầy mĩ lệ

“Bẩm Đại thế tử, phía tây không có tìm được.”

“Bẩm Đại thế tử, phía nam không có.”

“Bẩm Đại thế tử, khu vực đông nam không có.”

. . .

. . .

Nghe từng tiếng bẩm báo, lòng vừa sốt ruột vừa lo lắng, cũng mơ hồ xen lẫn một chút yên tâm.

“Bẩm Đại thế tử, hướng tây bắc phát hiện vết vỏ ngựa mới lưu lại.”

“Tô Y Nạp ngươi ngàn vạn lần không thể có việc, nếu không ta đời này cũng sẽ không tha thứ chính mình.” Nghiêng người lên ngựa, dẫn đầu truy kích.

Ra roi thúc ngựa, lại bởi vì quen thuộc đường đi hơn đối phương, chẳng mấy chốc một chi đội ngũ ăn mặc như người Đại Liệt xuất hiện ở trước mắt Liệt Viêm.

Đội ngũ kia vừa thấy truy binh phía sau, lập tức phóng ngựa chạy như điên.

“Các ngươi theo mặt phải bọc đánh qua.” Liệt Viêm nói khẽ với một viên quan quân, vung roi quất ngựa thẳng hướng đội ngũ chạy phía trước.

Không quá lâu sau, phía trước bất ngờ có một chi đội ngũ khác chặn đứng đường đi của nhóm người Đại Liệt.

“Các ngươi không cần chạy nữa, có chạy cũng không được.” Tuyệt đường lui, bao vây đội ngũ kia, Liệt Viêm cao giọng nói: “Nói, Tô Y Nạp điện hạ đang ở đâu?”

“Cái gì Tô Y Nạp điện hạ?” Trong đội ngũ có vị đầu lĩnh đáp lại: “Chúng ta chưa thấy qua Tô Y Nạp điện hạ.”

Liệt Viêm thấy chi đội ngũ này tổng cộng không quá một trăm người, đều là một người một ngựa, chẳng thể nào giấu nổi một cái người sống, hỏi tiếp: “Vậy các ngươi vì sao phải đến nơi đây, nhìn thấy chúng ta vì sao phải trốn?”

“Tuân lệnh Vương gia bọn ta tới đây, hắn lệnh chúng ta theo hướng tây bắc trốn đi, còn nói không thể để cho người Đồ Lan bắt được.” Vị đầu lĩnh kia thấy Liệt Viêm lửa giận ngút trời, lập tức hỏi một câu nhanh chóng đáp một câu.

Liệt Viêm kinh hãi, thầm nghĩ: “Trúng kế.” Hắn đoán chắc Liệt Nguyên Điển dùng thuộc da bọc lấy võ ngựa chạy để tránh tung tích, chạy trốn theo hướng khác, con đường kia cũng không để lại chút dẫu vết.

~~~~~~~~~~~~~~~hết chương 13~~~~~~~~~~~~~~~

Haiz, đã báo trước là hỗ công rồi nhé! Sẽ cố đến tối up chương 14.1 (vâng, truyện 15 chương 100page nhưng 4 chương cuối chiếm 40 page, buộc lòng phải chia!)

Liệt diễm

← Liệt Diễm 13.1 Liệt diễm chương 14 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.