Chương thứ hai
“Phụ vương, phụ vương. . .” Trên một chiếc giường gỗ chạm khắc vô cùng quý giá, một nam hài chừngbảy tuổi không ngừng nói những lời vô nghĩa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bởi vì sốt cao đỏ ửng lên, mê loạn, vẻ kinh hoảng che kín khuôn mặt tuấn mỹ: “Phụ vương, đừng không để ý tới Viêm Nhi nha, đừng không để ý tới Viêm Nhi nha. . .”
“Viêm Nhi ——” bên giường, một mỹ phụ nhân y sam hoa lệ đau lòng vỗ hài tử này, một bên ôn nhu an ủi: “Phụ vương ngươi sẽ không không để ý tới ngươi, Viêm Nhi ngoan — a — Viêm Nhi ngoan — “
“Thu nhi!” Mỹ phụ nhân hướng nha đầu đang đứng một bên hô: “Vương gia đâu? Nhanh đi thỉnh Vương gia đến đây!”
“Bẩm phu nhân, nô tì sáng sớm đã đi mời Vương gia, nhưng không biết sao, đến giờ còn chưa tới.” Thu nhi nhìn vẻ mặt lo lắng của chủ tử cũng bất đắc dĩ.
“Vậy lại đi thỉnh!” Mỹ phụ nhân cau mày dậm chân nói : “Nhất định phải đem Vương gia thỉnh đến nơi đây. Đúng rồi, nói cho Vương gia, từ tối hôm qua thế tử liền sốt cao không lùi.”
“Vâng!” Thu nhi nhu thuận đáp lại, đối với tiểu nha đầu khác hô: “Nhanh đi!” Nha đầu kia lập tức giống như bay ra khỏi phòng.
“Phu nhân..!” Thu nhi nhìn thấy chủ tử, lo âu nói : “Hôm qua tiểu chủ tử không biết làm sao, khi ra khỏi thư phòng của vương gia đi ra liền rầu rĩ, buổi tối ngã bệnh, Vương gia bên kia cũng không đến thăm, xem ra hình như là vương gia sinh khí tiểu chủ tử?”
Mỹ phụ nhân trìu mến nhìn hài tử kia, gật đầu nói: “Ai nói không phải đâu? Hài tử này luôn luôn dính lấy Vương gia quấn chặt không buông, Vương gia cũng thập phần thích hài tử này, nhưng chẳng biết vì sao nên nông nỗi này. Nếu hài tử này có gì không hay, mấy năm nay ta vất vả coi như đổ sông đổ bể.” Nói xong không nhịn được mà rơi lệ.
Không sai, giờ phút này nằm trên giường đúng là hài tử mà bảy năm trước Liệt Nguyên Điển muốn giết nhưng cuối cùng lưu lại mệnh. Mà mỹ phụ nhân kia chính là trắc vương phi(*) của Liệt Nguyên Điển. Bởi vì Vân Trinh không ở Đại Liệt mà nàng luôn luôn không có con cái, Liệt Nguyên Điển liền đem hài tử này giao do nàng nuôi nấng.
(*) Địa vị thứ hai sau vương phi (hình như thế)
Bên trong thư phòng, Liệt Nguyên Điển bình tĩnh ngồi trên ghế, mấy thủ hạ trong vương phủ đứng trước bàn đọc sách.
“Vương gia, theo tình hình trước mắt đối ngài rất bất lợi, sứ thần Đồ Lan quốc ở trước mặt bệ hạ đối ngài phê bình kín đáo, mà Giản Vinh tướng quân đứng về phía Đại hoàng tử, dù cho bệ hạ cố ý đem ngôi vị truyền cho ngài, hiện giờ căn cứ vào áp lực từ Đồ Lan cùng binh quyền trong tay Đại hoàng tử cũng không thể không tính toán lại.”Liệt Trung nhìn chủ tử cùng với phụ tá khác đang cau mày , phân tích.
Liệt trung là người biết rõ ràng nhất những việc xảy ra năm đó.
Bảy năm trước, Điển Vương Phi —– Đồ Lan quốc Vân Trinh công chúa tự sát trong vương phủ, người tuy rằng cứu được, nhưng việc này lại kinh động trong cung. Mà Liệt Nguyên Điển lại không một lần Vân Trinh công chúa cùng hài tử của nàng và tình nhân gặp mặt một lần, Vân Trinh công chúa dưới sự giận dữ liền dẫn người trở về Đồ Lan. Hiện giờ, lão hoàng đế vừa tuyên bố lập thái tử, Đồ Lan đã phái sứ giả đến quân đội thì tập trung tại phía nam Đồ Lan cách kinh thành chưa đến hai trăm dặm, dụng tâm đã rất rõ ràng, chính là muốn ngăn cản vị chủ tử trước mặt lên làm hoàng đế.
Trước kia, dù chủ tử gặp chuyện gì Liệt Trung đi theo cũng không lo lắng, nhưng lần này, địch nhân của chủ tử thật sự quá cường đại, cả Đồ Lan thêm một Giản Vinh nắm giữ hơn phân nửa binh quyền ở kinh thành, Liệt Trung không khỏi đổ mồ hôi.
“Giản Vinh…!” Liệt Nguyên Điển xem một trang giấy trên bàn, trên giấy tràn ngập những văn tự chữ Khải non nớt nhưng lại thập phần tuấn lệ.
“Kia Giản Vinh tướng quân vốn dĩ là người nhàn vân dã hạc(*), theo không tham dự vào phân tranh của các hoàng tử, hôm qua không biết thế nào lại quyết định như vậy…” Một phụ tá, nhìn khuôn mặt Liệt Nguyên Điển càng phát ra âm trầm, lặng lẽ nói.
(*) rảnh rỗi, không tham gia vào việc gì
“Nói tiếp đi.” Liệt Nguyên Điển cầm tờ giấy có chữ Khải lên, khẽ vò nát
“Vâng, theo thuộc hạ thấy. . . Trong chuyện này tất có ẩn tình.”
“Nga, cái gì ẩn tình?” Liệt Nguyên Điển nheo lại mắt, cảm thấy hứng thú.
“Này. . . Thuộc hạ vô năng, tạm thời còn chưa nghĩ ra.”
“Vương gia —-” đột nhiên, từ ngoài cửa vọt vào một người, mạnh mẽ hướng về phía Liệt Nguyên Điển hô: “Quả nhiên…! Vương gia…! Trong Lệ Hoa cung giam giữ đều là phụ nữ và trẻ em, lão đầu tử ta mất bao nhiêu công sức mới vào được trong đó, đến giờ vẫn còn đói bùng kìa.” Nói xong, há miệng ha ha cười.
“Ha hả…” Liệt Nguyên Điển không lấy làm lạ với những lời vô lễ ấy, đứng dậy cười nói: “Vất vả đại hiệp! Người đâu, chuẩn bị yến tiệc, thỉnh Phong đại hiệp dùng bữa!”
Vị đại hiệp kia đang muốn nói chuyện, bỗng từ ngoài cửa chạy tới một nha đầu, hốt hoảng hô: “Vương gia mau quay trở lại đi, Đại thế tử, sắp không được —— “
Liệt Nguyên Điển trầm mặt, đang muốn tức giận, bỗng nghe được “Sắp không được” đột nhiên cả kinh, lớn tiếng quát: “Ngươi nói cái gì?”
“Đại… Đại thế tử từ tối hôm qua liền phát sốt, đến lúc này… Còn không có hạ sốt. Trắc Vương Phi… xin người qua đó.”
Mặt Liệt Nguyên Điển lạnh lẽo, nhìn chằm chằm nha đầu kia, sau một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “Nói cho Trắc Vương Phi, bảo nàng hảo hảo chiếu cố Đại thế tử, ta còn muốn bồi Phong đại hiệp dự yến tiệc.” Dứt lời nhấc chân muốn đi.
“Ta nói Vương gia nha, con của ngươi có bệnh, ngươi hay là đi xem đi, lão đầu tử này khi nào bồi cũng như vậy.” Vị đại hiệp kia một phen giữ chặt Liệt Nguyên Điển, khuyên nhủ.
Liệt Nguyên Điển chần trừ chốc lát, nói : “Như thế, thất lễ với đại hiệp.”
“Được rồi được rồi, mau đi đi, ngươi đi một mình lão đầu tử ta còn ăn uống vui vẻ đó —-” lời còn chưa dứt, bóng người Liệt Nguyên Điển chợt lóe đã biến mất trước mặt. Vị đại hiệp bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng muốn đi còn không chịu thừa nhận…!”
“Viêm Nhi!”Nhìn người trước mắt bị bệnh tra tấn tiền tuỵ vô cùng, Liệt Nguyên Điển tâm lý vô cùng đau xót, một cỗ hối hận trong lòng tràn lên. Liệt Nguyên Điển không tự chủ được ôm lấy nam hài, vỗ nhè nhẹ lên: “Viêm Nhi, phụ vương ở đây… Phụ vương ở đây….”
“Phụ vương. . .” Liệt Viêm mở đôi con ngươi đã bị sương mù che ngập, nhìn Liệt Nguyên Điển, vươn tay bắt lấy y sam của hắn, “Phụ vương, đừng không để ý tới Viêm Nhi! Đừng không để ý tới Viêm Nhi! Viêm Nhi làm sai chuyện gì phụ vương đánh Viêm Nhi, mắng Viêm Nhi đều hảo! Đừng không để ý tới Viêm Nhi! Van cầu ngươi, phụ vương…!”
Bị bệnh hành hạ lâu đến nỗi thanh âm khàn lại khiến Liệt Nguyên Điển nghe mà lòng đau xót, vội ôn nhu nói : “Phụ vương không có không để ý đến Viêm Nhi, Viêm Nhi nghe lời, phụ vương như thế nào không để ý ngươi sao?” Kỳ thật tâm lý hắn luôn luôn mờ mịt, lúc trước rõ ràng muốn giết chết hài tử này vì cái gì cuối cùng lại để lại hắn sống tiếp; mỗi khi nghĩ đây là hài tử của đôi cẩu nam nữ kia, tâm lý liền hận y muốn chết, cứ nghĩ hắn đã có thể cứng rắn mà không để ý đến hài tử này, chính là vừa nghe đến hài tử này bị bệnh, lòng sẽ không cấm được luống cuống, nhịn không thể thay y chịu bệnh tật dày vò.
“Phụ vương, vậy ngày hôm qua vì cái gì phát hỏa lớn như vậy?” Liệt Viêm ủy khuất nóit. Kỳ thật tâm lý nghĩ đến chính là…
Ngày hôm qua đi gặp Liệt Nguyên Điển, lại bởi vì y viết tự quá mức qua loa mà bị hắn trách mắng một chút.
“Đấy cũng vì muốn sớm một chút thấy phụ vương thôi…” Tâm lý y lặng lẽ nói. Lặng lẽ quyết quyết miệng, cuối cùng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng…
~~~~~~~~~
“Hảo hảo viết lại những Khải tự này. Bằng không đừng muốn ngủ!” Liệt Nguyên Điển nhìn khuôn mặt cùng Vân Trinh công chúa có vài phần tương tự trong lòng lại giận dữ.
Không muốn hắn tức giận, từng chữ từng chữ viết xong, theo thư phòng đi ra đã muốn gần giờ Tý(*).
(*) Mười hai giờ ah!
Ánh trăng đã bị mây che khuất, gió nổi lên. Lá rùng ngoài phòng cuộn tròn, theo từng cơn mà gào thét.
Liệt Viêm giương mắt nhìn lên, rất xa, bên trong gian phòng của Liệt Nguyên Điển đèn còn sáng. Chính mình cũng không biết vì cái gì để ý đến phụ vương như vậy, nghĩ muốn gần phụ vương. Phụ vương có ba hài tử, hai vị đệ đệ không ai giống mình, giống mình khó chịu cực kì nếu một ngày không thấy phụ vương.
Không biết phụ vương hiện tại đang làm cái gì? Ý nghĩ trong lòng cứ vậy mà trôi nổi, càng không chần chờ nhấc chân lặng lẽ đi đến thư phòng của Liệt Nguyên Điển.
“Vương gia. . . Nhanh. . . A. . . nhanh. . .” Nữ nhân yêu kiều rên rỉ truyền vào tai Liệt Viêm. Liệt Viêm đột nhiên ngơ ngác đứng ở ngoài cửa sổ.
Từng tiếng rên rỉ của đôi nam nữ trong phòng lọt vào tai y, như tưng con tiểu trùng không ngừng cắn xé trái tim y…
Thật sự nhịn không được, cuối cùng ham muốn cường liệt chiến thắng, Liệt Viêm nhẹ nhàng liếm ướt một lỗ nhỏ trên cửa sổ bằng giấy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một nữ nhân xinh đẹp nằm dưới thân nam nhân, cúi đầu thở dốc.
“Dĩnh Dĩnh…” Tiếng gọi của Liệt Nguyên Điển, là tên trắc phi của hắn. Nữ nhân rất đẹp, chính là tầm mắt Liệt Viêm giờ phút này lại bị cường đại lực hấp dẫn của nam nhân chặt chẽ cố định. Khuôn mặt của nam nhân tà mị vô cùng diễm lệ tuyệt luân, một thân thể cường tráng hoàn mỹ, mãnh liệt đập vào từng giác quan của Liệt Viêm.
Trong phút chốc, giống như nguyên nhân mà mình đuổi theo bước chân người nọ nhiều năm như vậy xuất hiện. Chính là, hình ảnh trước mắt, rất chói mắt, đâm nhói vào tim Liệt Viêm.
Không biết khi nào thì dầm mưa, cũng không biết mình như thế nào tới hoa viên. Chờ đến khi bọn hạ nhân phát hiện Liệt Viêm, y đã hôn mê trong hoa viên.
Đứng một đêm, dầm mưa một đêm, như thế nào không té xỉu? Dưới ánh trăng mờ ảo chỉ nhớ rõ một tia duy nhất: phụ vương, sẽ đến thăm ta đi..!
~~~~~~~~~~
“Không có, ngày hôm qua là phụ vương không tốt, không nên phát cáu với ngươi, Viêm Nhi không sai gì cả.” Biết rõ lên triều sứ giả Đồ Lan quốc làm khó dễ mình không liên quan đến hài tử này, nhưng cứ nghĩ đến là Vân Trinh ở sau lưng điều khiển, cơn tức của Liệt Nguyên Điển liền bất tri bất giác chuyển dời lên hài tử này.
“Phụ vương, ta muốn đêm nay phụ vương cùng Viêm Nhi ngủ.” Hài tử mang bệnh lại cực kì quấn quýt Liệt Nguyên Điển.
Một bên Trắc Vương Phi cùng bọn nha đầu cũng không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.”Viêm Nhi! ” Trắc Vương Phi mở miệng nói: “Đừng nhiễu phụ vương ngươi.”
“Phụ vương. . .” Liệt Viêm đáng thương nhìn Liệt Nguyên Điển, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Liệt Nguyên Điển cảm thấy mềm nhũn, nói : “Hảo, đêm nay phụ vương bồi ngươi.” Nói xong đối những người còn lại nói : “Đều đi xuống trước đi, có chuyện gì đến nói cho ta biết.”
“Phụ vương..!” Thoải mái nằm trong lòng Liệt Nguyên Điển, Liệt Viêm ngơ ngác nhìn Liệt Nguyên Điển, đột nhiên nói: “Phụ vương thật là đẹp mắt.”
“Cái gì?” Liệt Nguyên Điển không nghĩ tới y lại nói những lời như vậy.
“Thật nhớ mỗi ngày trước kia đều được thấy phụ vương.” Liệt Viêm càng làm thân mình hướng vào lòng Liệt Nguyên Điển cọ cọ, tay quấn trên cổ Liệt Nguyên Điển.
“Ngươi bây giờ không phải vẫn thấy phụ vương sao?” Liệt Nguyên Điển sủng nịch nói xong, siết chặt Liệt Viêm.
~~~~~~~~~~~~~
“Phụ vương, ngươi vì sao phải ôm Nhị nương?” Liệt Viêm chớp chớp con ngươi, lộ vẻ khờ dại.
Liệt Nguyên Điển sửng sốt, tâm lý lại càng kỳ quái.
“Kỳ thật, Viêm Nhi đã sớm muốn nói cho phụ vương, nhìn thấy ngươi ôm Nhị nương, tâm lý ta sẽ rất khó chịu, Viêm Nhi thầm nghĩ phụ vương chỉ ôm ta mà thôi.” Hài tử bảy tuổi tâm lý có cái gì thì nói cái đó, há lại xem xét hậu quả khi nói ra lời này đâu.
Liệt Nguyên Điển giật mình nhìn hài tử này. Khuôn mặt đỏ ửng chảy ra mồ hôi mịn mịn, lông mày thẳng, hai mắt thật to vừa đen lại sáng, thẳng dưới sống mũi tinh tế là đôi môi kiều diễm đỏ mọng. Bảy phần non nớt ba phần khí khái anh hùng. Như vậy vừa nhìn lên, không khỏi hơi hơi mất thần.
“Phụ vương. . .” Thanh âm của hài đồng vang lên trong phút chốc trở nên thập phần mị hoặc, Liệt Viêm đột nhiên nhích lại gần, hôn môi Liệt Nguyên Điển.
“Viêm Nhi!!!” Lập tức, trên môi truyền đến mãnh liệt ngọt ngào, Liệt Nguyên Điển một phen đẩy ra Liệt Viêm, khiếp sợ nhìn của y.
“Phụ vương. . .” Liệt Viêm lóe ra dị sắc, tròng mắt hoe đỏ: “Phụ vương không thích Viêm Nhi sao?” Con ngươi ẩm ướt sắp trào lệ.
Liệt Nguyên Điển nhìn thấy Liệt Viêm như vậy, tâm lý trùng điệp nhảy dựng giống bị cái gì vậy đánh trúng thông thường, hắn biết mình đang làm cái gì sao?
Phảng phất là đáp lại, “Phụ vương. . . Ta cũng muốn ngươi ôm ta, như ôm những người khác, ta không cần phụ vương đi ôm người khác. . .” Ai nói hài tử(*) không hiểu chuyện, trong hoàng thất to lớn hài tử mưa dầm thấm đất, đối với những việc trong phòng mật sự này há lại sẽ không biết.
Chính là, hài tử(*) sẽ không nghĩ tới quan hệ của y cùng với hắn trong đó chỉ có thể là là phụ cùng tử, không thể như nam nhân cùng nam nhân khác quan hệ, hài tử(*) chỉ biết thuận theo nội tâm chính mình…
~~~~~~~~~~~~~
Tiếp tục cũng vô pháp coi thường, vì cái gì yêu thương y như thế, thuận theo dục vọng. Phóng túng đi, phóng túng đi, đó là tiểu yêu ma! Ôn nhu ôm chầm Liệt Viêm, Liệt Nguyên Điển nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận kia…
Liệt diễm
← Liệt diễm chương 1 Liệt diễm chương 3 →