Liệt Diễm

Chương 5: Chương 5




Chương thứ năm

Vân Trinh nhìn hàn quang sâu trong đôi con ngươi trong trẻo như hồ nước của nhi tử, sau lưng lại không tự giác một trận lạnh sống lưng.

“Nương nương, Đại thế tử, đi bên này …” Đèn ***g rực rỡ đã sáng lên, giờ đã đến lúc lên đèn. Mấy tiểu thái giám đốt đèn ***g dẫn đường cho Vân Trinh cùng Liệt Viêm: “Vương gia nói đêm nay ở Yên Thủy Các dùng bữa. Đại thế tử, ngài chậm một chút —— để ý dưới chân — “

Vừa nghe sắp gặp Liệt Nguyên Điển, Liệt Viêm hận không thể lập tức bay qua, bất đắc dĩ nhìn sang Vân Trinh bên người, không thể càn rỡ, cước bộ chậm lại, lại vẫn là đi cực nhanh. Còn Vân Trinh lại hoàn toàn tương phản, căn bản không muốn gặp Liệt Nguyên Điển thậm chí liếc mắt một cái, thứ nhất vì hận ý trong nội tâm, còn lại cũng xuất phát từ một loại sợ hãi thật sâu. Bảy năm trước nàng thoát được cái chết, đối Liệt Nguyên Điển lại trước sau nghi ngờ có một loại sợ hãi, cước bộ dĩ nhiên là chậm.

Hai người đi vào Yên Thủy Các liền nghe được có người sâu kín thở dài, phảng phất có tâm sự nặng nề. Chỉ thấy trong căn nhà nhỏ bằng gỗ có một người nam nhân đang đưa lưng về phía họ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng cao ngất kia chắc chắn không phải Liệt Nguyên Điển.

Vừa thấy hình bóng này, trong lòng Vân Trinh nhảy lên từng hồi, mặt trắng bệch ra, tay nắm Liệt Viêm cũng siết chặt thêm phần căng thẳng, nhịn không được phát run. Người ngây ngẩn ra.

Mà Liệt Viêm vừa thấy không phải Liệt Nguyên Điển, trong lòng một trận mất mác, ngơ ngác đứng ở nhà nhỏ bằng gỗ, cũng không phát giác sự khác thường của Vân Trinh.

Ba người mang những tâm tư bất đồng, lại đều ngẩn ngơ đứng nơi Yên Thủy Các này. Cũng không biết trải qua bao lâu, nam nhân kia mới thở dài một tiếng, chậm rãi xoay người, vừa thấy Vân Trinh thì vô cùng sửng sốt, trên mặt kinh dị không ngừng, lại tự hỉ tự bi khóc khóc cười cười(*), không biết rốt cuộc biểu tình thế nào, qua hồi lâu mới khôi phục sắc mặt, chậm thanh nói : “Công chúa ——— ngài đã trở lại!” Nam nhân không phải ai khác, đúng là người năm đó Vân Trinh liều lĩnh yêu say đắm, đương kim hộ quốc Đại tướng quân – Giản Vinh.

(*)chắc là vui mừng lẫn lộn

Vân Trinh vừa nghe lời này, cảnh tượng bảy năm trước lại lần nữa tái hiện trước mắt, mà giờ gặp mặt cũng chỉ có một câu này, trong lòng đau đớn lời nói ra còn chút run rẩy: “Ân —— ta đã trở về.” Lòng có cả thiên ngôn vạn ngữ nhưng không thốt lên lời nào ngoài câu kia, bao nhiêu thâm tình đều chỉ có thể chôn sâu nơi đáy lòng.

“Mẫu phi?” Hai người nói chuyện thì Liệt Viêm cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, bất minh sở dĩ(*) nhìn vẻ mặt đau khổ của hai người.

(*)ngơ ngác không hiểu gì

“Công chúa, vị này chính là. . .” Giản Vinh giờ mới phát hiện Liệt Viêm, trong lòng cả kinh, lập tức theo miệng hỏi.

“Đây là ta cùng. . .” Vân Trinh nhìn Giản Vinh, thiếu chút nữa nhịn không nổi nói ra chuyện năm đó, vội vàng sửa miệng. Bất quá bắt nàng nói Liệt Viêm là hài tử của nàng cùng Liệt Nguyên Điển là trăm triệu không muốn, bởi vậy nói : “Là hài tử của ta!”

“Nguyên lai là Đại thế tử!” Giản Vinh không nghi ngờ gì, nói xong liền hướng Liệt Viêm hành lễ.

Liệt Viêm bởi vì Liệt Nguyên Điển chưa tới, lòng trước sau đều không an ổn, tiếp đón vài câu xong tâm tư lại phiêu diêu đến nơi nào. Mà hai người kia chợt gặp mặt cũng không biết nói cái gì, trong khoảng thời gian ngắn không khí lại trầm mặc xen lẫn xấu hổ.

“Để Giản tướng quân đợi lâu!” Theo thanh âm, một người dáng thon dài, nam nhân mang vẻ ngoài tà mị tiến vào trong các.

“Phụ vương!” Liệt Viêm Luôn luôn ngẩn người một tiếng hoan hô hô to, mạnh mẽ vọt tới, lập tức nhào vào lòng Liệt Nguyên Điển, lại đột nhiên nhớ tới việc xế chiều hôm nay, trộm nhìn nhìn sắc mặt Liệt Nguyên Điển, sợ hắn tức giận.

Liệt Nguyên Điển cũng không có tiếp tục trách mắng hắn, nhẹ nhàng cầm tay y, ngồi vào trước bàn. Liệt Viêm trong lòng mừng thầm, nắm thật chặt tay Liệt Nguyên Điển, hưng phấn nhìn hắn.

“Bổn vương bởi vì tục vật quấn thân, để tướng quân đợi lâu, mong rằng tướng quân đừng trách nha!” Liệt Nguyên Điển nhìn Giản Vinh, lộ vẻ mỉm cười, ôn nhuận nói.

“Vương gia công vụ bề bộn, Giản Vinh không dám trách móc!” Giản Vinh diễn cảm không thay đổi, ánh mắt chợt lóe, thản nhiên nói. Bảy năm trước, Giản Vinh cùng với Vương Phi ám thông xã giao(*), mà Vân Trinh bỗng nhiên lại quay về Đồ Lan, một loạt hiện tượng này không khó đoán ra Vương gia đã biết hết thảy. Bảy năm qua Giản Vinh kiệt lực giấu tài, nơi chốn cẩn thận, mới không để vị Điển hoàng thân này bắt lấy nhược điểm gì. Nhưng hôm nay Giản Vinh bỗng nhiên nhận được thiệp mời của Liệt Nguyên Điển, trong lòng đã bắt đầu bất an. Bất quá cũng ở quan trường nhiều năm, dù trong lòng sóng cuộn cực kì, trên mặt Giản Vinh cũng không chút nào thay đổi.

(*)quan hệ không trong sáng

Liệt Nguyên Điển mỉm cười, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, nhìn nhìn Vân Trinh: “Ta nhớ ngày trước Vương Phi cùng tướng quân là bạn tốt, lần này công chúa quay về Đại Liệt, người thứ nhất bổn vương nghĩ chính là thỉnh tướng quân qua phủ chơi. Bằng không, ta mà không thỉnh, công chúa cũng sẽ mời Giản tương quân đến a, cho nên Nguyên Điển mới tự mình quyết định, thành toàn tâm ý nhị vị.”

Giản Vinh trong lòng chấn động, mặt đỏ lên, sau một lúc lâu mới nói: “Vương gia. . .” Muốn nói gì lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cái gì cũng nói không nên lời.

Liệt Nguyên Điển khoát tay áo, ngăn lời của Giản Vinh, nói : “Kẻ đàng hoàng không nói vòng vo, tướng quân thiếu niên đắc chí khó tránh có chút phong lưu, cũng là chuyện thường tình, chuyện bảy năm trước còn nói làm chi.”

Giản Vinh vừa nghe hắn nói thẳng như vậy thấy lưng như có mũi nhọn đâm vào, dứt khoát đem tâm chặc đứt, lạnh lùng nói: “Giản Vinh tự biết thẹn với danh tướng quân, Vương gia tối nay cần đối Giản Vinh như thế nào, Giản Vinh đều không nói lời nào.”

“Tướng quân nói đùa!” Liệt Nguyên Điển mỉm cười, biết tâm Giản Vinh đã loạn: “Tối nay thỉnh tướng quân đến chỉ là muốn tặng tướng quân đại lễ.” Nói xong, cúi đầu nhìn Liệt Viêm bên cạnh, nhẹ nâng cằm y lên.

“Không!” Vân Trinh cả kinh, lớn tiếng kêu lên: “Không được! Vương gia! Viêm Nhi. . . nó là đại thế tử của ngươi nha..!.” Nói xong nhìn Liệt Nguyên Điển, biết quyết định của hắn. Tuyệt vọng nghĩ: Viêm Nhi là thế tử, ngươi không thể nói ra chân tướng, ngươi không thể hủy đi hài nhi.

“Mẫu phi?” Liệt Viêm hiển nhiên hoảng sợ, kỳ quái nhìn lên Vân Trinh, lại nhìn Liệt Nguyên Điển.

Ngoài nhà nhỏ bằng gỗ bỗng nhiên có bóng người chợt lóe, người tiến vào trong các, đúng là vị Phong đại hiệp kia được Liệt Nguyên Điển coi trọng.

“Như thế nào?” Liệt Nguyên Điển chỉ liếc mắt nhìn Vân Trinh một cái, đoán được tâm tư của nàng, thấy nàng hoảng sợ, cười thầm trong lòng, liền không để ý tới nàng, quay ra nhìn người vừa tiến vào.

“May mắn không làm nhục mệnh.”

“Hảo, thỉnh khách quý!”

Liệt Nguyên Điển nhìn vẻ mặt Giản Vinh không hiểu gì, cười cười: “Giản tướng quân luôn luôn như gió thổi mây bay nhàn nhã tự tại hiện giờ vì sao lại cuốn vào tranh quyền đoạt lợi của hoàng tử trong triều? Chẳng lẽ tướng quân bị uy hiếp gì.”

“Ngươi — thế nào biết?” Giản Vinh lại càng cả kinh, thốt lên hỏi.

Liệt Nguyên Điển không nói, chỉ lẳng lặng nhìn ngoài cửa.

Một lão ông đầu bạc, một lão bà tuổi đã cao cùng một thiếu phụ trẻ lôi kéo tiểu cô nương tiến vào Yên Thủy Các.

“Cha? Nương? Nương tử?” Vừa nhìn thấy họ, Giản Vinh lập tức đứng lên, quỳ xuống trước mặt mấy ngươi, kinh ngạc không thôi, nói : “Mấy người, tại sao lại ở chỗ này? Mấy người không phải là bị Đại điện hạ. . .”

“Nghiệp chướng, ngày thường để ngươi làm quan, ngươi lại trêu chọc… tiểu nhân kia, liên luỵ nương tử ngươi, nếu không phải Điển Vương gia cứu, chúng ta không biết sẽ bị lũ tiểu nhân kia cầm tù bao lâu.” Lão ông đang nói mà khó thở, dừng lại chút cho thêm một cái tát.

“Giản lão hiểu lầm, Giản tướng quân không phải người như vậy, thực là có tiểu nhân vì mục đích riêng nên bắt một nhà các vị uy hiếp tướng quân, tướng quân cũng là bất đắc dĩ nha!” Liệt Nguyên Điển thấy lão ông tính khí dữ dằn, vội nắm chắc thời cơ biện giải cho Giản Vinh: “Ngài ngồi xuống trước, uống chén trà, bình tĩnh..!” Rồi hướng Giản Vinh nói : “Tướng quân cũng không cần quá mức lo lắng, Lệ Hoa cung kia coi như hoa lệ, Giản lão chỉ là bị kinh hách mà thôi.”

“Hài nhi—-” Giản Vinh trúng một cái tát, cũng nghe rõ ràng, tâm lý kinh ngạc không ngờ Liệt Nguyên Điển sẽ cứu cả nhà của mình, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, không thể không tin. Nâng lão nhân dậy: “Hài nhi biết sai rồi, phụ thân đại nhân đừng nóng giận.” Nói xong, hướng Liệt Nguyên Điển thi lễ thật sâu, dứt khoát nói : “Vương gia có đại ân, Giản Vinh suốt đời khó quên, Vương gia có gì phân phó, Giản Vinh nhất định sẽ cố hết sức!”

“Tướng quân đừng như thế.” Liệt Nguyên Điển xem Giản Vinh như thế, biết tâm lý Giản Vinh chỉ là còn có nghi hoặc, thu phục không khó, mỉm cười, nói : “Nguyên Điển làm như thế chính là không muốn thấy tướng quân bị gian nhân lợi dụng. Tướng quân vốn là tướng quân Đại Liệt, không phải tướng quân của Liệt Nguyên Điển, Nguyên Điển không dám phân phó gì với tướng quân. Chỉ cần tướng quân lấy thiên hạ làm trọng, một lòng vì nước, cũng chính là báo đáp Liệt Nguyên Điển. Ta cũng không gạt tướng quân, hoàng huynh ta là người như thế, tài cán đủ là vua của một nước như Đại Liệt sao.”

Một phen nói hiên ngang lẫm liệt, lại ngầm có thâm ý của mình. Giản Vinh như thế nào nghe không hiểu. Hắn vốn là kẻ trung nghị, nếu Liệt Nguyên Điển một mặt chỉ nói đại nghĩa, mà không nói việc chọn thế tử kế vị, Giản Vinh còn có thể nghi kị với hắn, hiện giờ xem hắn trước mặt mình yên tâm nói ra việc này như thế, đối với mình thẳng thắn thành khẩn như thế. So với Đại hoàng tử không biết cao hơn bao nhiêu, cảm thấy một trận cảm động, vừa thẹn vừa mắc cỡ nói : “Vương gia, kẻ sĩ chết vì tri kỉ. Giản Vinh nguyện thề chết theo Vương gia.”

Liệt Nguyên Điển liếc mắt nhìn về phía Vân Trinh. Vân Trinh như thế nào cũng không nghĩ ra người mình yêu mến sẽ dễ dàng để Liệt Nguyên Điển khống chế như vậy, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện. Từ nàng đối Liệt Nguyên Điển hiểu biết, Liệt Nguyên Điển căn bản không có khả năng buông tha cho người khiến hắn chịu nhục. Chính là, ngay cả nàng biết trong lời nói của Liệt Nguyên Điển đều là giả, giờ này khắc này, nàng cũng không có cách nào nói cho Giản Vinh. Chỉ có thể ngơ ngác ngồi trên ghế

Liệt diễm

← Liệt diễm chương 4 Liệt diễm chương 6 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.