Liệt Diễm

Chương 9: Chương 9




“Ta sẽ không chết sớm hơn ngươi, ta sẽ không để ngươi quên ta như vậy. Dù là Địa ngục chăng nữa, ta cũng sẽ cùng ngươi đọa lạc!”

“Chỉ còn sống mới còn hi vọng.”

Chương thứ chín

Mặt trời ban trưa, một mảnh đỏ rực buông xuống chân trời xa xăm tít tắp

Dưới ánh nắng chói chang, cả biển cát vàng trước mắt cuồn cuộn từng cơn dưới sự gào thét của cuồng phong dữ dội, những cơn gió nóng mang theo sóng nhiệt quật vào thân thể, quét qua những đụn đá bị phong hóa qua thời gian mà biến dạng, từng đợt từng đợt bỏng rát.

Trong sa mạc những khóm cây đơn lẻ run rẩy trước những cơn gió liên miên không dứt, những chiếc lá xanh tươi vì bị vùi dập trong nắng gió và cát mà nhuộm màu vàng héo úa.

Trời đất cuộn lên từng đợt đá nương theo cát, một đội ngũ xen lẫn lạc đà và ngựa từ gò cát xa xa dần dần rõ hình dạng

Giữa đội ngũ lạc đà, hai đầu Lạc Đà lưng đeo một chiếc kiệu lớn. Trong kiệu không phải thương nhân, mà là một hài tử. Một hài tử cũng chỉ trên dưới mười hai tuổi. Một hài tử không nói không cười, không ồn không nháo. Hài tử tinh xảo tuấn mỹ như tác phẩm điêu khắc không có một tia diễn cảm. Một đôi mắt vốn nên sáng ngời sinh cơ bừng bừng khí thế, giờ phút này lại như bầu trời mù mịt đêm đen chỉ lấp loáng vài vị sao mờ.

Quên thời gian, quên không gian, con ngươi mờ mịt, sắc mặt hiu quạnh. Hết thảy bên ngoài tựa hồ không chút quan hệ tới y, nhìn y như thể chỉ thuộc về riêng thế giới của bản thân mình. Chính là có ai biết, trong trái tim y chỉ là sóng cuộn biển gầm mãnh liệt như thể sẵn sàng cuốn phăng biển cát vàng trước mặt. Ngày đó, kí ức vẫn còn rõ y nguyên, cơn ác mộng kia, tựa như con rắn độc tàn nhẫn và nham hiểm cuộn lấy trái tim y. Tuyệt vọng, khôn cùng tuyệt vọng, là mộng đi?. Vậy sao còn chưa tỉnh, sao mộng lại ám ảnh đầy chân thật đến vậy? Không, không phải là mộng! Hắn lừa gạt ta, mười hai năm, mười hai năm sung sướng, vậy mà ta lại không thể lãng quên, vậy mà ta còn lưu luyến! Đây, thật sự là một cái mỉa mai đầy khắc nghiệt, chế nhạo cái sự vô tri của bản thân. Yêu say đắm, hóa ra cũng chỉ là che giấu cho sự thật tàn khốc đến tột cùng.

Gió, vẫn đang cuồn cuộn. Mặt trời cô độc trên tầng trời, nhưng vẫn không xua đi cái ảm đạm đang dần len lỏi, trong cảnh vật hay trong lòng người? Đường phía trước, mãi chỉ là một mảnh mênh mang. Cả đội ngũ như cũ tiếp tục đi về phía trước, về phía trước….

Không thể dừng chân được.

Chỉ vì mệnh của họ là thuộc về phụ hoàng.

Hộ tống Đại thế tử Liệt Viêm của nhiếp chính vương Liệt Nguyên Điển đến Đồ Lan.

“Chủ tử, bão cát càng lúc càng lớn, xem ra hôm nay đi không nổi nữa, lão Cổ Đặc nói ở phía trước tìm một chỗ tránh gió hạ trại đi.” Mặc dù là hỏi, nhưng trong giọng nói còn mang nhiều phần khẳng định. Lão Cổ Đặc là cư dân ở tại biên giới giữa Đại Liệt cùng Đồ Lan, là người dẫn đường cho cả đội ngũ. Đồ Lan cùng Đại Liệt cách nhau cả một sa mạc mênh mông, nếu như không có một người dẫn đường biết rõ địa hình, rất khó có thể an toàn đi qua. Nhìn chủ tử như búp bê gỗ mất hồn không một lời đáp lại, tỳ nữ bên người Liệt Viêm – Tiểu Tuyết sớm đã đoán trước, than nhẹ một tiếng, phân phó với mấy người đầy tớ: “Đến phía trước tìm một chỗ tránh gió rồi hạ trại.”

Trong sa mạc mênh mang đi quãng đường dài nhàm chán cũng không rõ là mùi vị gì, mọi người cũng đã mệt mỏi kiệt sức, vừa nghe có thể hạ trại nghỉ ngơi, lập tức tỉnh táo đề cao tinh thần, chậm rãi đi mang theo chút vui mừng, cả đội ngũ đẩy nhanh tốc độ đi về phía trước.

“Phía trước còn có một chỗ tránh gió –” đột nhiên, mấy thị vệ đi tuốt ở đàng trước chỉ vào một cái đỉnh núi kêu to lên. Quả nhiên, cách đó không xa phía trước, một phần ngang sườn núi bị ăn sâu vào, nơi ăn sâu vào lòng núi tạo thành một cảng tránh gió, càng hơn thế chính là, sâu trong cảng tránh gó truyền ra tiếng nước chảy róc rách.”Nước, còn có nước ——” thị vệ này hưng phấn kêu to, không đợi đội ngũ theo kịp liền lập tức vọt tới. Giờ khắc này, đoàn người càng thêm tỉnh táo, vài người cũng đi nhanh về phía ngọn núi phía trước.

Đang lúc đoàn người chuẩn bị đi vào cảng tránh gió, “Vút”, từ sau cảng tránh gió truyền đến những tiếng kêu thê lương thảm thiết. Lập tức, chỉ thấy nửa thi thể thị vệ tà tà bay ra như diều đứt dây từ mặt sau cảng tránh gió, rơi bịch trước kiệu thồ của Liệt Viêm, đánh động hai đầu lạc đà chở kiệu.

Biến cố này bbất kì ai cũng không dự đoán được, đoàn người còn chưa tỉnh hồn lại, hai đầu lạc đà dường như nổi điên, ***g lộn mang Liệt Viêm lên chạy vào sâu trong cảng tránh gió.

“Bảo hộ Đại thế tử! Hộ giá! Hộ giá —- “

Cả đội ngũ lập tức loạn lên, mọi người đều nhanh chóng chạy theo hướng lạc đà ***g lộn. Vài tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, cả đoàn người có chút kinh hãi, lại thấy Liệt Viêm vào sâu bên trong, lòng lại cuống hết lên. Liệt Viêm là người mà bọn họ phải hộ tống, hơn nữa Điển Vương gia trước khi đi đã thông báo “Không được có nửa điểm sơ xuất.” Việc này ảnh hưởng đến sự an toàn của đầu nằm yên trên cổ, ai dám lơ là.

Không qua bao lâu, liền đến trước cảng tránh gió, sâu vào trong, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến mấy người chứng kiển ngẩn ngơ hoàn toàn

Trong không khí vẫn vướng mùi máu tanh, ánh nắng chỉ lờ mờ khiến người ta có chút ám ảnh ma quái. Thi thể vương vãi trong bóng râm mù mịt.

Trên khu đất trống trong bóng râm có một đống lửa đang hừng hực cháy, trên đống lửa là giá nướng đồ ăn, mà trên giá đang bốc hơi nóng lại rõ ràng là một cái đùi người, hun khói đến nỗi da thịt đã vàng rộm. (ngon lành)

=>Edit đoạn này mà ta nổi cả da gà, truyện này đúng chuẩn không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi

Bên cạnh đống lửa còn để sáu cái đệm, dễ hiểu là dành cho sáu người ngồi. Bất quá hiện tại, có hai người đều ngã trên mặt đất, trước ngực là lỗ thủng lớn, hiển nhiên là bị hai con lạc đà phát điên kia giết chết. Bốn người kia lại quây thành một vòng: “Bình bịch” tiếng ẩu đả bên tai, bốn người kia là đang chiến đấu.

Đột nhiên, lại một tiếng “Lên” và rồi một người ngã xuống, vòng vây của bốn người làm thành lập tức có lỗ hổng, giờ thị vệ mới thấy rõ, cùng ẩu đã với những người đó chính là vị Đại thế tử một mực lặng im không nói chuyện – Liệt Viêm.

Mọi người lập tức đều bị trường hợp không tưởng được này kinh ngạc đến ngây người, trong đầu đồng thời hiện lên ý nghĩ: này Đại thế tử lại có công phu cao như vậy.

Lại nói khi hai đầu lạc đà kia phát điên, không riêng gì kinh động người ở ngoài, mà còn kinh động người bên trong đang chìm trong hồi ức. Điên cuồng dao động lập tức kéo Liệt Viêm tỉnh lại từ suy nghĩ của mình, rất nhanh, đã biết chuyện gì xảy ra.

“Không thể mất mạng như vậy. Không thể chết như vậy.” Trong chớp nháy, miệng cười tàn khốc tuấn mỹ của Liệt Nguyên Điển lại hiện lên trước mắt vô cùng sinh động: “Không thể chết!”, ý chí sinh tồn cứ như vậy mãnh liệt vô cùng.

“Ta chết đi, ngươi chắc sẽ không cảm thấy được cô đơn đi? Ta chết đi, ai cùng chơi với ngươi đây?” Trên khuôn mặt anh tuấn lóe lên biểu cảm tàn nhẫn, nguyên bản tính trẻ con trong mắt thay đổi thành tàn nhẫn quyết liệt, tươi cười tà dị dần dần treo lên khuôn mặt: “Ta sẽ không chết sớm hơn ngươi, ta sẽ không để ngươi quên ta như vậy. Cho dù là Địa Ngục, ta cũng sẽ cùng ngươi đọa lạc!”

Ỷ vào thân thủ linh hoạt, Liệt Viêm một cước đá văng cửa kiệu, xoay người đầy nghệ thuật, thân mình lập tức trở mình về phía trước lăn ra. Nhưng không ngờ rằng, hai đầu lạc đà kia thế nhưng vọt tới bên vách đá, hơn nữa, trên vách núi còn có cái động, cửa kiệu hoàn toàn đối diện với cái sơn động này. Còn chưa đợi y thoát khỏi cửa kiệu hoàn toàn, cái kiệu kia đã bắt đầu va đập vào vách núi, chấn động mạnh, do ảnh hưởng của quán tính khiến Liệt Viêm bị hất ra ngoài.

Trước mắt tối sầm lại, lưng tiếp xúc đến mặt đất sần sùi. Là sơn động! Theo ý nghĩ Liệt Viêm nhanh chóng lựa chọn phản ứng.

“Ai?”, Liệt Viêm trở mình trong bóng đêm xong, thân hình rơi xuống ổn định. Không đợi Liệt Viêm hoàn toàn đứng lên, cùng lúc đó, sau lưng chỉ cảm thấy kim loại lành lạnh, một thanh kiếm kề sát lưng y, một giọng nói già nua không chút thiện ý của người Đồ Lan vang lên: “Ngươi là ai? Muốn gì? Nói cho các ngươi biết, có A Cách Lý ta ở đây đừng hòng để các ngươi thương tổn một sợi lông của chủ tử!” Dứt lời, tay cầm kiếm hơi chuyển, thân kiếm nháy mắt sẽ đâm vào thân thể Liệt Viêm.

“Chậm!” Một thanh âm nhu nhược réo rắt vang lên, ngăn trở hành động của A Cách Lý: “Ta xem y sam của người này không không như bọn họ, A Cách Lý, đừng giết nhầm người tốt”

“Ta không phải mấy người các ngươi đang nói. Ta là người Đại Liệt.” Dùng tiếng Đồ Lan đáp lại hai người nọ, nhân cơ hội thoát khỏi khống chế của thân kiếm, Liệt Viêm cuối cùng thích ứng bóng tối xung quanh. Chỉ thấy một lão giả Đồ lan tóc bạc xõa tung đang cầm kiếm chĩa vào mình, mà phía sau còn nằm một người trên mặt đất, nghĩ chắc là người vừa nói chuyện.

Liệt Viêm đang muốn nói chuyện, chợt nghe được ngoài động có người la to: “Người nào, muốn cứu hai người này đi sao? Mẹ nó! Có đại gia ta ở đây, bất kì ai đều đừng nghĩ trốn. Ta để các ngươi nếm thử lợi hại của Lưu Tinh Chùy!” Nói mạnh miệng, người nọ cũng không dám tiến vào thật, chỉ có ánh kim lọi chợt lóe trong đêm tối, Lưu Tinh Chùy “Vèo” thuận gió đánh úp lại.

“Keng!!!” Thanh âm kim loại va chạm vang lên chát chúa, lão giả kia tiếp một chiêu, mắng to: “Tặc tử, có bản lĩnh liền vào trong!” Rồi hướng Liệt Viêm nói : “Hai ngươi quả nhiên không cùng một hội, vừa rồi đắc tội!”

Người bên ngoài vô cùng giảo hoạt, thấy một chiêu không trúng, lại tiếp tục thu hồi Lưu Tinh Chùy đánh vào chùy thứ hai: “Mẹ nó, mấy con chó đẻ còn có chút bổn sự! Lại tiếp chiêu!”

Liệt Viêm trong lòng vô cùng buồn bực, thình lình nghe ô ngôn uế ngữ của người nọ như vậy, tâm lý cực kỳ tức giận, sát khí chợt hiện, máu trong não sôi lên muốn lập tức đem buồn bực mấy ngày qua quét sạch, trong miệng rống to: “Để cho ta tới.” Nói xong nhẹ nhàng nhảy lên, giẫm lên dây xích gắn với chùy, không một tiếng động trượt đến trước mặt người nọ, nâng tay ra một chưởng duy nhất, lập tức đánh cho người nọ hộc máu bỏ mình.

Mấy người ngoài động nhìn người đột nhiên ngã xuống đất, lập tức đối với Liệt Viêm vây công.

Đợi khi thị vệ của Liệt Viêm đuổi tới thì nhìn qua chính là trường hợp đó

“Bảo hộ thế tử, còn đứng ngây đó làm gì?” Một tiếu vụ trường thị vệ hô to, những thị vệ hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì cuối cùng phục hồi tinh thần, bất kể như thế nào, đương nhiên bảo hộ Đại thế tử quan trọng hơn, tất cả đều mãnh liệt tiến lên giúp Liệt Viêm, những người kia nhanh chóng bị loạn đao chém chết.

“Mau mời đại phu.” Liệt Viêm nói mà không nhìn đến những thị vệ này ,- “Chuyện gì xảy ra?” Xoay đầu hét lớn với người đang giấu mình sâu trong bóng tối.

Những người còn lại cũng không dám lơ là, lập tức đi theo tiến vào trong cảng tránh gió. Tiến vào trong, lại thấy có cơn gió lạnh thổi qua mang theo những âm thanh xào xạc nhẹ nhẹ. Không khí vẫn thoang thoảng mùi tanh của máu, cùng với bóng tối mờ mờ đang lan tràn khiến da gà gai ốc cứ thay nhau nổi lên(*).

“Đốt lửa.” Đứng ở trước đội ngũ Liệt Viêm hô.

“Tách tách.”

Ánh lửa chớp động, một dòng suối nho nhỏ đang từ trong sơn động chậm rãi chảy ra. Những cơn gió âm lãnh kia cũng đang từ nơi nào thổi tới. Một khối xác chết nằm ở cửa động, đương nhiên chính là tên dùng lưu tinh chùy. Ngoài động còn có hai đầu lạc đà, cái kiệu thồ chở Liệt Viêm cũng rơi ở một bên.

“Người nào?” Trong động bỗng nhiên truyền ra tiếng người, tiếng Đồ Lan.

“Là người vừa mới bị lạc đà hất vào.” Liệt Viêm nói với vào trong, cao giọng dùng tiếng Đồ Lan đáp lại: “Mấy tên cướp đều bị chúng ta giết chết, bên ngoài đã an toàn, thỉnh hai vị xuất hiện đi!” Y cũng không biết những người kia là ai, chính là, kẻ giết người trong sa mạc đúng là cướp. Vậy cứ gọi bọn họ như vậy đi.

Một lát sau, giống như nghe được có người nói câu: “Chỉ có đánh cuộc một lần.” Liền nhìn thấy một võ sĩ khá già ăn mặc theo phong tục Đồ Lan giúp đỡ một vị hoàng y thiếu niên vô cùng gầy yếu đi tới.

“Đa tạ ân nhân cứu giúp!” Thiếu niên kia hình như là bị thương, cố chấp đè ngực, nỗ lực hướng Liệt Viêm khom người thi lễ, dưới ánh lửa, thiếu niên vốn dĩ trẳng trẻo giờ lại trắng hơn kèm thêm phần tái nhợt, xem ra là miệng vết thương nứt ra. Đầu lông mày run lên tựa hồ muốn nhíu mày, rồi lại bị thiếu niên cực nhanh cố chấp tự mình đè lại, làm cho người ta còn tưởng rằng vừa mới một khắc là nhìn qua ảo giác.

Cơ hồ chính là một khắc, biểu hiện của thiếu niên kia cùng Liệt Viêm giống nhau như đúc: cứng cỏi quật cường, không chịu yếu thế cho người sắp đặt, nhận được hảo cảm của Liệt Viêm. Liệt Viêm thấy thiếu niên tuy rằng y sam bình thường nhưng vẫn khó nén khí chất nhã nhặn thanh cao, tâm lý vừa động, thầm nghĩ người này nhất định ở Đồ Lan không phú tức quý. Y vốn đến Đồ Lan làm con tin, nếu cứu một quý tộc Đồ Lan, cuộc sống sau này có hắn để ý chắc chắn sống dễ chịu hơn nhiều, nếu như không phải cũng chẳng tổn thất gì. Nghĩ đến đây, Liệt Viêm lập tức còn thi lễ: “Công tử không cần phải khách khí, kẻ vô cùng hung ác như vậy mỗi người ai mà chẳng muốn trừ chi, Liệt Viêm chính là vừa khéo gặp gỡ mà thôi.” Nói xong thấy thiếu niên kia còn muốn nói cái gì, tiến lên đỡ hắn, kéo tay hắn đi đến bên cỗ kiệu được chuẩn bị tốt: “Cái gì cũng đừng nhiều lời, ngươi còn thương tích, ta có đại phu, trước ngồi lên kiệu đi, để cho bọn họ trị thương.”

Lão giả kia vui vẻ nói: “Ân nhân nha, xem ra võ công của ngươi cao cường, tâm địa lại thiện lương, ngươi cứu chủ tử của ta chính là anh hùng trên thảo nguyên chúng ta, chúng ta đối anh hùng chính là tôn kính vô cùng. Chỉ cần chủ tử không có việc gì, ngươi chính là đại ân nhân của chúng ta.” Liệt Viêm đối với lời này không nghĩ quá nhiều, chỉ là cười cười, liền lên kiệu.

Thiếu niên xem ra là lần đầu tiên bị nắm tay, hơi có chút không quen, vốn muốn tránh thoát. Nhưng giương mắt liền thấy vẻ mặt thân thiết của Liệt Viêm, càng thêm tác phong không tầm thường, khí chất phi phàm,lập tức liền quên giãy ra. Mà tay được cầm truyền đến ấm áp của cơ thể người, xúc cảm còn dẫn theo một tia bình tâm, không nghi ngờ liền tin Liệt Viêm như kỳ tích, tùy ý y đưa mình vào trong kiệu.

Mới ngồi, thiếu niên nhìn Liệt Viêm anh tuấn bất phàm, tâm lý buông lỏng, toàn thân run lên, đột nhiên ngã vào lòng Liệt Viêm

Liệt Viêm gấp đến độ hét lớn: “Đại phu đâu, như thế nào còn chưa tới?” Lo lắng không cần nói cũng nhìn ra.

Mọi người đều là ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Này Tiểu công tử Đồ Lan quốc này rốt cuộc là ai, vì sao Đại thế tử lại coi trọng như thế?”

“Không cần.” Thiếu niên kia tỉnh lại khẽ nói, thấy mình bị Liệt Viêm ôm vào trong ngực, đỏ mặt lên, lại vô lực giãy dụa, chỉ phải cố hết sức hô: “A Cách Lý đại thúc.”

“Vâng!”

“Ta có thể sống đến hôm nay toàn bộ nhờ ngươi, bất quá lần này, chỉ sợ. . .”

“Không, chủ tử, ngươi nhất định có thể sống sót.” A Cách Lý đã muốn nước mắt lưng tròng, cố nén khóc xen lời hắn: “Ta nhất định sẽ tìm được giải dược cho chủ tử, chủ tử nhất định phải chống đỡ.”

Thiếu niên cũng chua xót trong lòng, nước mắt một giọt một giọt tí tách trên mu bàn tay Liệt Viêm: “Không cần lừa ta! Đại thúc, ta biết thân thể của mình. Ta chết đi rồi thì ngươi cứ cắt đầu ta mang đến cho hắn, ngươi vốn là tộc nhân của hắn, chỉ cần hắn gặp được đầu của ta, tất nhiên sẽ không tiếp tục truy giết chính là ngươi. Sau đó ngươi liền có thể an ổn sống qua ngày. Là ta làm phiền hà ngươi.” Nói xong đột nhiên rút ra nhất thanh chủy thủ mạnh hướng ngực của mình đâm tới.

“Không! ! ! ! ! ! ! !” A Cách Lý mãnh liệt rống một tiếng, lao về phía trước muốn đoạt chủy thủ kia đi, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Máu, ròng ròng chảy ra, Liệt Viêm thân mình co rụt lại, thực đau nha, trên tay bị đâm quả nhiên đau hơn mọi chỗ khác. Chủy thủ đâm thủng bàn tay của mình, mũi dao nhọn xuyên qua vẫn đang nhuộm đỏ.

“Vì sao?” Thiếu niên ngẩng lên nhìn người đã dùng bàn tay vì cản mình mà bị đâm một đao, tức giận hỏi: “Vì sao không cho ta chết?”

“Không cần chết, vì, ta sẽ không để cho ngươi chết!” Liệt Viêm nhíu mày, bĩu môi nói. Đau muốn biểu hiện ra ngoài, đây là hắn giờ khắc này mới lĩnh ngộ đến, đau chính là đau, không có gì hay che dấu. Có gan bại lộ nhược điểm, mới là thật kiên cường.

“Vì sao? Ta chết hay không mắc mớ gì tới ngươi? Mạng của ta là của ta, đâu phải chuyện của ngươi?”

“Chát!” Một cái bạt tai vang giòn.

“Đương nhiên là chuyện của ta. Bởi vì. . . Ta cứu ngươi, theo như thói quen của người trên thảo nguyên các ngươi, cứu người thì người được cứu phải làm cho người cứu một chuyện phải không?”

“Phải.” Tuy rằng thiếu niên tức giận, nhưng cũng không phản bác được.”Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?”

“Ta muốn ngươi sống.”

“Sống?” Thiếu niên thê lương cười cười: “Ta còn có thể sống tiếp sao?”

“Mặc kệ như thế nào? Ta đều muốn ngươi, phải sống. Vì ta. Sống tiếp!” Liệt Viêm nhìn ánh mắt của thiếu niên, thật sâu trong đôi con ngươi chính là lưu luyến sinh mệnh không rời: “Chỉ còn sống mới còn hi vọng.”

=> quen hem các tềnh yêu? Quen hem?

Thiếu niên kinh ngạc bưng mặt, ngây người nhìn Liệt Viêm. Từ nhỏ đến giờ chưa có người nào từng đánh hắn, cũng không có ai dạy hắn như vậy. Giờ phút này trong lòng hắn đều giật mình ngơ ngẩn, tâm trí chỉ quanh quẩn câu nói kia của Liệt Viêm: “Vì ta. Sống tiếp!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(*) đoạn này ta chém thêm cho tăng phần rùng rợn

Liệt diễm

← Chỉ riêng mình ta! Liệt diễm chương 10 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.