Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 26: Chương 26




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Thịnh Linh Uyên dứt lời, trong cái hang chật hẹp lóe ánh sáng nhạt, giống những đóa hoa nở trên vách đá kia.

Sau đó, người trong “cái bóng” từ chỗ tối đi ra.

Người ấy không thấp, nhưng vóc người mảnh khảnh, ngay cả chỗ yết hầu cũng chỉ hơi nhô lên, bởi vậy thoạt nhìn có nét thiếu niên khó phân biệt giới tính, mái tóc dài tết thành nhiều bím nhỏ, lại buộc túm sau đầu, diện mạo xinh đẹp. Gã đeo mặt nạ mặt quỷ trên nửa khuôn mặt trái, mặt nạ cười tươi roi rói, người cũng cười tươi roi rói, mắt như quả nho vừa to vừa có thần, lộ ra một con, đen trắng rõ ràng, trông rất dễ mến.

Nếu không phải giữa trán có một lỗ máu, người này trông giống các thần tượng thiếu niên khá có nét đẹp lai trên ti vi.

Tuyên Cơ cau mày nhìn người đeo mặt nạ, lại nhìn Thịnh Linh Uyên – vị vừa đến là ai hắn không biết, cái tên “A Lạc Tân” này trước đây hắn chưa từng nghe nói. Nhưng tên râu dê kia nói, ấn đường “xác chết” trong quan tài bị đóng đinh vào quan tài, mà ấn đường vị này lại vừa đúng có lỗ máu, tám, chín phần mười, quan tài trong đầm nước chính là phòng ngủ của vị này.

Nơi đây là mộ vu nhân, bên ngoài có giường chung lớn hơn bốn mươi ngàn xác chết ngủ, chỉ mình gã có “phòng riêng”, hiển nhiên là giai cấp thống trị vạn ác.

Ban nãy Thịnh Linh Uyên có nhắc tới, người quản sự trong tộc vu nhân gọi là gì nhỉ?

Tuyên Cơ hỏi: “Ngươi là thủ lĩnh tộc vu nhân… hay là ‘thánh’ gì đó.”

Người đeo mặt nạ đã là người ngày xưa, lại là ngoại tộc, có lẽ ngay cả “tiếng phổ thông” thời đại đó cũng không rành, huống gì phong cách hiện đại của Tuyên Cơ. Gã rõ ràng không hiểu lắm, nghiêng đầu, mở to mắt, trên mặt lộ vẻ nghi vấn. Đây là một động tác rất trẻ con, người trưởng thành làm động tác trẻ con, hoặc sẽ rất làm điệu làm bộ, hoặc sẽ có chút thần kinh, nhưng không biết tại sao, ở trên người gã lại rất tự nhiên.

Gã hồn nhiên rất có sức thuyết phục.

“Thủ lĩnh.” Thịnh Linh Uyên trả lời thay người kia, “Thủ lĩnh cuối cùng của tộc vu nhân, A Lạc Tân.”

A Lạc Tân nghe hiểu tên mình, mặt mày rạng rỡ, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ đáng yêu.

Nghi vấn trong đầu Tuyên Cơ thành chuỗi chui ra bên ngoài, “Ngươi biết gã? Không phải chứ, chẳng phải ngươi mới nói tộc vu nhân là do ngươi diệt à, sao gã gặp ngươi như gặp người thân vậy? Còn nữa, gã rốt cuộc là người sống hay người chết…”

“Ngươi nói sao?” Thịnh Linh Uyên liếc về phía hắn. Tuyên Cơ không xòe cánh ra được, chỉ có thể gò bó gập lại trên lưng, Thịnh Linh Uyên đảo mắt qua đôi cánh khép lại, ánh mắt lãnh đạm, như là không muốn nhìn nhiều, “Âm trầm tế triệu hoán ra, ngươi nói là cái gì.”

A Lạc Tân vui vẻ nói: “Gặp được ta có vui không, Linh Uyên ca ca.”

“Thoáng như kinh mộng.” Thịnh Linh Uyên thì thào. Hắn thở dài, giơ tay đến cái bóng kia, giọng nói hơi suy yếu càng giống lời thì thầm của tình nhân, “A Lạc Tân, qua đây, để ta nhìn ngươi.”

Tuyên Cơ chắc do đã bị hắn lừa quá nhiều lần, vừa nghe giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng thiên hồi bách chuyển của ma đầu này, hắn tức thì vô thức lui sang bên cạnh nửa bước, cảm thấy vị này lại chuẩn bị đánh một phát rắm lớn rồi.

Nhưng A Lạc Tân không tỉnh táo như hắn, nghe Thịnh Linh Uyên giả vờ giả vịt, gã ngẩn ngơ nhìn người bọc dưới áo bào cỏ khô, nửa tấm mặt nạ đỏ ửng lên.

Tiếp đó, sắc đỏ trên mặt gã lan lên chỗ vành mắt, mặt nạ cũng biến thành mặt khóc, “Ta bị nhốt một mình ở đây, không biết đã bao lâu, bị những người đó dùng âm trầm tế văn ép tỉnh lại. Ta muốn ra ngoài xem… nhưng đây là đâu? Đây là Đông Xuyên ư? Tại sao Đông Xuyên nhiều người như vậy? Bọn họ nói gì, ta nghe không hiểu một chữ nào.”

Thịnh Linh dịu dàng nói: “Ừm, ta biết.”

“Ta đi theo phía sau kẻ kia, cảm nhận thấy huynh ở đó, cho nên kéo huynh đến đây… Linh Uyên à, ta rất nhớ huynh.”

Đầu Thịnh Linh Uyên không nhúc nhích, mí mắt chậm rãi cụp xuống một chút rồi lại mở ra, như đang dùng mắt “gật đầu”, “Ta biết.”

A Lạc Tân từng bước một đi tới hắn, “Linh Uyên ca ca, nhảy xuống Xích Uyên, có đau không?”

“Đau.” Thịnh Linh Uyên nhẹ nhàng nói, “Ta đáng phải chịu.”

A Lạc Tân nhìn hắn, bị cái gì đó mê hoặc, cầm bàn tay giơ ra của Thịnh Linh Uyên, gã ngẩng đầu lên với ánh mắt ai oán, “Bên ngoài có thêm rất nhiều thứ thú vị. Bọn họ đang làm gì, ta nhìn đều không hiểu, nhưng tranh vẽ trên tường có thể chuyển động, lũ bọ sắt chạy trên đường kêu ù ù, đến buổi tối, khắp nơi đều là đèn đóm đủ mọi màu sắc, đầy đường đều là vị ngọt, giống như mỗi ngày đều có họp chợ, rộn ràng hơn Tết. Bọn họ đều sống rất vui vẻ, Linh Uyên ca ca à.”

Thịnh Linh Uyên nắm chặt tay gã.

Hai người họ nói tiếng vu nhân, Tuyên Cơ từ đầu đến cuối không hiểu một câu, nhưng trực giác đã cảnh báo hắn trước một bước, “Cẩn thận!”

Biểu cảm tủi thân trên mặt nạ của A Lạc Tân đột nhiên trở nên dữ tợn, “Nhưng bọn họ dựa vào cái gì mà sống vui vẻ như vậy, ta thật hận…”

Chưa dứt lời, sau lưng gã ùa ra một đám dây leo – chính là giống hoa biết “chảy máu” trên vách đá, cuốn theo làn gió thơm không lành, lao đến Thịnh Linh Uyên.

Mà cùng lúc đó, Thịnh Linh Uyên chợt túm A Lạc Tân qua, nhanh như chớp bóp cổ gã. A Lạc Tân thấp hơn hắn nửa cái đầu, bị hắn đè mạnh trên tường, hai chân rời đất.

Dây leo cuốn lên tay Thịnh Linh Uyên, chỗ đi qua lập tức da tróc thịt bong. Hắn không né không tránh, miệng niệm thầm một câu gì đó, phía sau vang lên tiếng động như tiếng gió rít. Tiếp đó, đinh dài đen kịt từ dưới đầm nước bay lên, mỗi một cây đều dài chừng nửa thước, Thịnh Linh Uyên giơ tay đón được một cây, chớp nhoáng cắm thẳng vào ấn đường A Lạc Tân, ghim biểu cảm thù hận của người đeo mặt nạ kia tại chỗ!

Máu bắn lên cằm và cổ hắn, chỗ tiếp xúc đến giống như bị phỏng, “xèo” một phát in một vết máu, tiếp theo lại nhanh chóng khép miệng bằng tốc độ mắt thường thấy được. Biểu cảm của Thịnh Linh Uyên không chút thay đổi, vẫn có một chút thương yêu, “Không vui thì nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa.”

Tuyên Cơ: “…”

Hắn vừa rồi rốt cuộc nhắc nhở ai cẩn thận?

Đây rõ ràng là hai người sói cắn xé nhau!

Ngũ quan trên mặt nạ của A Lạc Tân dãn ra, ánh mắt xa xăm nhìn Thịnh Linh Uyên gần trong gang tấc, “Ta vừa mở mắt đã nhìn thấy huynh, còn cho rằng đây là giấc mơ, nhưng thì ra không phải là mơ.”

Thịnh Linh Uyên không trả lời, tay chân nhanh nhẹn lần lượt ghim mấy cây đinh dài vào tứ chi A Lạc Tân.

“Huynh là thật, bệ hạ.” A Lạc Tân đổi thành nhã âm cổ xưa, “Trừ huynh ra, còn ai có thể vô tâm vô tình như vậy? Ai xứng làm nhân hoàng?”

Tuyên Cơ nhạy bén bắt được cách xưng hô của gã, khó tin nổi mà ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Thịnh Linh Uyên.

Hắn nghe cổ ngữ không qua được cấp bốn, nhưng… nếu không nghe sai, tên này mới nói “nhân hoàng”? Đó chẳng phải là…

Cây đinh thép cuối cùng xuyên qua thân thể A Lạc Tân, ghim vào tảng đá “keng” một tiếng. Người không nhúc nhích nữa, song ngay sau đó, sơn động lại lắc lư, một tràng cười to điên cuồng từ bốn phương tám hướng vang lên, rõ ràng là tiếng A Lạc Tân, mà nghe như truyền đến từ nơi rất xa.

Hang động nhỏ hẹp sập hai đầu, hai người muốn trốn cũng không có chỗ trốn, thoáng chốc bị nhốt bên trong.

Dương Triều ngồi xếp bằng ở ghế sau, nhắm mắt như ngồi thiền, trong tay cầm điếu thuốc điện tử của Tuyên Cơ. Lão La lái xe và Bình Thiến Như đều không dám lên tiếng, chỉ sợ quấy rầy gã “kết nối với vũ trụ”. Ai ngờ Dương Triều nói chuyện với ông cụ “vũ trụ” mãi không thôi, thấy đã qua giờ cơm, Bình Thiến Như thật sự đói mờ mắt rồi, cô nàng cẩn thận lấy một quả hạch trong túi ra, nhanh chóng ném vào miệng. Dương Triều bỗng nhiên mở mắt nhìn sang cô nàng, vẻ mặt nghiêm túc không hài lòng.

Bình Thiến Như lập tức không dám nhai nữa.

Dương Triều: “Cho tôi một hạt được không?”

Bình Thiến Như: “…”

Cô nàng vội vàng nhét hết cả túi quả hạch vào lòng Dương Triều, “Thế nào? Cảm nhận được cái gì rồi? Chúng ta đến gần chưa?”

“Không biết, tôi nói rồi, tôi khi linh khi không, cảm giác bất chợt gì ban nãy cũng không còn.” Dương Triều mặt mày ủ ê nói, “Nếu không phải chúng ta đã lái qua, thì chính là…”

“Phỉ phui cái mồm,” Bình Thiến Như ngắt lời gã, vỗ mạnh lưng ghế của Lão La, “chắc chắn là lái qua rồi, anh La, quay đầu quay đầu!”

“Quay đầu cái gì! Đường cao tốc không thể quay đầu! Tăng viện cũng không biết khi nào mới đến,” La Thúy Thúy rất tự mình biết mình mà phàn nàn, “dựa vào mấy người chúng ta… nếu có thể tin cậy được, còn ở lại Phòng Khắc phục hậu quả làm gì?”

Chưa dứt lời, điện thoại của hắn đã đổ chuông.

“Đến rồi đến rồi,” Bình Thiến Như từ ghế sau nhô người lên, cầm điện thoại của Lão La, “Chủ nhiệm Tiêu phái Phong Thần I tới, bảo chúng ta gửi vị trí!”

Lúc này, trong phòng họp của hội nghị Bồng Lai, di động của Nguyệt Đức Công đang nhảy lên nhảy xuống bỗng nhiên rung một chút, lão già mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen mượn động tác uống nước cầm lên nhìn qua, thấy có người gửi WeChat cho lão: Cục Dị khống sắp giở trò, người của Phong Thần I đến rồi, vừa đáp xuống sân bay.

Trên mặt Nguyệt Đức Công chợt lóe qua vẻ u ám. Thế thì đã sao, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.

Một lát sau, bên kia nhanh chóng đổi thành giọng nói: “Sư phụ, hình như bọn họ đang đến thẳng ‘quặng mỏ’ của chúng ta, làm thế nào đây?”

“Quặng mỏ” là một ngôi mộ cổ, tổ tiên họ để lại, chỉ đào tới tầng trên cùng, phía dưới là cấm địa – nghe nói phàm là đi xuống, không một ai có thể sống sót quay lên.

Người mang khả năng đặc biệt đều nhạy bén hơn người bình thường, không cần dặn dò cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của cấm địa, bởi vậy Nguyệt Đức Công từ nhỏ chưa từng có ý nghĩ đi tìm hiểu đến cùng. Chỉ vài món đồ bên ngoài đã đủ cho bọn họ hưởng mấy đời rồi.

Nơi đó có vô số sách cổ, một phần rất nhỏ trong đó là viết bằng cổ văn, còn phần lớn là một loại quỷ họa phù không có đầu mối, bọn Nguyệt Đức Công có tổ chức riêng một nhóm người, chủ yếu theo ngành ngôn ngữ học, muốn dịch những quỷ họa phù này. Nhưng cho đến nay, họ mới chỉ dịch được một phần nhỏ, còn chưa đủ để họ hiểu những văn tự tối nghĩa đó.

Nhưng chỉ là phần có thể xem hiểu, đã giúp bọn họ thành hạc trong bầy gà giữa vô số người cùng nghề.

Ngoại trừ sách cổ, quý giá hơn cả là một số “chú thuật” cổ xưa.

Khái niệm “chú” này, là những ghi chép được viết bằng cổ văn trong điển tịch của bọn họ, cụ thể dùng làm gì thì trước mắt còn chưa rõ lắm, song thứ này hay ở chỗ, chỉ cần có đạo cụ, ngay cả người thường cũng dùng được, một số trong đó có lực sát thương vô cùng mạnh, nhưng thần kỳ là đều có cách giải đối ứng, sau khi giải chú sẽ không để lại một chút di chứng nào.

Đây mới là “bí mật bất truyền” chân chính của nhóm người này.

Từ xưa mọi người cầu thần bái Phật, đều là có chuyện mới đi. Khi mưa thuận gió hòa, thần miếu hà bá, thổ địa luôn um tùm cỏ dại. Mèo nếu như bắt hết chuột, thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị đuổi khỏi nhà, đến phim hoạt hình[1] của bọn trẻ con cũng hiểu quy tắc này.

Hơn bảy mươi năm không có chiến sự, không có thiên tai lớn, đại đa số mọi người an cư lạc nghiệp. Hiếm hoi lắm có người làm mấy hoạt động mê tín phong kiến như “nuôi tiểu quỷ”, “thỉnh hồ yêu” này kia, cũng đều là tin nghe bọn bịp bợm giang hồ, làm rối theo, ngoại trừ khiến mình càng thần kinh hơn, thì không có bất cứ tác dụng gì.

Thỉnh thoảng xảy ra chuyện gì, đám người Cục Dị khống còn luôn lấy tư thái “ban ngành an toàn” đi ra nhúng tay. Bọn họ ăn cơm nhà nước, có nhà nước trả lương, đứng nói chuyện không đau lưng, nhưng đám Nguyệt Đức Công thì phải tự cấp tự túc.

Bên dưới nhất hô bá ứng, vạn ngàn môn đồ, không phải dựa vào gió tây bắc mà nuôi được.

Thái bình thịnh thế, “đại sư” không có đất dụng võ, mà để các “đại sư” vừa thần bí vừa cao cao tại thượng đi làm kiếm tiền, đương nhiên là tuyệt đối không được.

Kiếm sống không dễ dàng, đám Nguyệt Đức Công đành phải “giỏi nhiều vất vả nhiều”, một người đóng hai vai – diễn cả kẻ xấu hại người lẫn “Chúa cứu thế” phổ độ chúng sinh.

Việc này không phải là hiếm, Nguyệt Đức Công đảo mắt qua bàn họp, ẩn ý trao đổi ánh mắt với không ít người – khi thật sự quay vòng không được, thủ đoạn “linh hoạt” một chút, không xem là bôi nhọ tổ tông, đây gần như đã là quy tắc ngầm trong nghề.

Thật sự bới ra thì ai cũng đừng hòng chạy.

Nguyệt Đức Công đặt nhẹ cái ly tráng men lên bàn, trả lời: Vậy thì giữ bọn họ lại.

Nhưng lão còn chưa kịp gửi tin nhắn này, trên di động đột nhiên nhảy ra một tin tức: Vào hồi 11 giờ 19 phút, tỉnh Trường Ninh xảy ra động đất cấp 4.2, tâm địa chấn ở Đông Xuyên, chiều sâu tâm địa chấn là 0 cây số.

Sư phụ, – tin nhắn của đồ đệ đã gửi đến trước một bước – ‘quặng mỏ’ vừa bị động đất!

Chân Tuyên Cơ giẫm ngay trên tâm động đất, chớp mắt hang sập xuống, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị đập vỡ đầu, ai ngờ dưới chân trống không, không biết hắn ngã xuống đâu, xung quanh tối đen như mực.

Gió nhẹ cuốn qua, mùi thơm của bùn đất thốc vào mặt, xen lẫn tiếng chim hót và tiếng ve kêu ra rả.

Không chờ Tuyên Cơ búng một ngọn lửa ra chiếu sáng, cách đó không xa có người cầm đuốc vội vã chạy tới, cách ăn mặc rất giống A Lạc Tân quái dị kia, xì xồ tiếng vu nhân.

Tuyên Cơ giơ tay chặn hắn, “Này, ngài chờ…”

Người đó lại “xuyên” qua người hắn, lao thẳng đến căn nhà gỗ cuối con đường nhỏ.

Tuyên Cơ: “…”

Cảnh tượng phim kinh dị gì đây, là hắn chết rồi hay là đối phương chết rồi.

Lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đặt trên vai hắn, Tuyên Cơ theo bản năng co vai quay người lại, ngón tay mang ánh lửa ấn lên cổ đối phương, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt dính vết máu của Thịnh Linh Uyên.

“Đây là nơi nào? Ảo cảnh? Ngươi…” Tuyên Cơ nhớ tới từ dường như là “nhân hoàng” ban nãy A Lạc Tân nói, vô thức sửa lại đại từ nhân xưng, “Ngài rốt cuộc là…”

[1] Phim Shuke and Beita.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.