Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 3: Chương 3




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tuyên Cơ còn chưa kịp trốn về thang máy để trở lại làm người, đã bị Chủ nhiệm Tiêu chặn đầu.

Mười phút sau, hắn bị bắt đi cày thay trâu, dẫn mấy “đàn em mới” chưa rõ giống loài lên sân bay của Tổng cục.

“Việc gấp.” Tiêu Chinh chỉ nhét một bìa đựng hồ sơ vào ngực hắn mà không giải thích gì, “Ông muốn từ chức thì để nói sau, dù là nhân viên thời vụ, cũng phải giải quyết xong vụ này cho tôi, Xích Uyên không phải việc nhỏ, không thể để xảy ra một chút sai sót.”

Tuyên Cơ vừa định ba hoa vài câu, nghe hai chữ “Xích Uyên” thì sửng sốt, lập tức nghiêm túc lại, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Xích Uyên, nơi này vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức chỉ cần nó hơi có gió thổi cỏ lay là cả Cục Dị khống đều run rẩy theo.

Ngày nay, nói đến “hẻm núi Xích Uyên”, người bình thường đều có ấn tượng đây là một thắng cảnh cấp “5A”. Nhưng thật ra thắng cảnh chỉ là một khu vực rất nhỏ bên ngoài, rừng rậm nguyên thủy thật sự vẫn chưa được khai phá.

Địa thế nơi này cực kỳ phức tạp, có người nói nó là chiến trường cổ, cũng có người nói nó là bãi tha ma cổ.

Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Xích Uyên từng “đất nứt ngàn dặm, nghiệp hỏa lan tràn, hai bên bờ mấy chục dặm không một ngọn cỏ”, giới sử học đương đại thường cho rằng đây chỉ là cách miêu tả, hình dung chiến tranh từng diễn ra ở nơi này vô cùng thảm thiết, máu chảy như “nghiệp hỏa” trong truyền thuyết.

Nhưng những người biết nội tình đều hiểu, rất có thể đoạn miêu tả này là thật.

Sâu trong Xích Uyên, không chỉ có mộ chôn quần áo và di vật của Tề Vũ Đế.

Nơi này hầu như đâu đâu cũng có pháp trận cổ đại thất truyền và di tích chữ khắc, đến nay chưa đầy một phần mười có thể phiên dịch thành công, có hàng ngàn hàng vạn mối liên hệ với rất nhiều sách cổ rách bươm đang chờ bổ sung đầy đủ.

Trường năng lượng vừa phức tạp vừa kỳ lạ ở vùng bụng Xích Uyên rốt cuộc là gì, chỉ riêng nội bộ Cục Dị khống đã có lắm cách nói, trong đó được truyền lưu rộng nhất là “thuyết phong ấn”. Nhưng bất kể thế nào, mọi người đều đồng ý rằng, bên dưới khu rừng rậm ấy có khả năng ẩn giấu một số thứ vô cùng nguy hiểm, nếu chưa chuẩn bị đầy đủ, tốt nhất đừng để nó gặp lại ánh mặt trời.

Nó giống như một hóa thạch nguy hiểm nhưng rất có sức hấp dẫn.

“Tôi nói ngắn gọn,” Tiêu Chinh nói. “Trong kỳ nghỉ tuần lễ vàng, trong rừng rậm nguyên thủy của hẻm núi Xích Uyên có mấy cây cổ thụ đột nhiên xảy ra biến dị, nguyên nhân là gì thì bây giờ còn chưa biết. Những gốc cây này rất ranh ma, sau khi biến dị có thể di chuyển trong rừng rậm, rất khó đối phó. Nhằm đảm bảo an toàn, Chi cục An toàn địa phương đã trao đổi với khu thắng cảnh bên ngoài, yêu cầu họ tạm dừng tiếp đón du khách với lý do ‘tai nạn địa chất’. Nhưng có một nhóm người chán sống, ăn no rửng mỡ, càng không cho vào càng muốn vào, không những trốn vé lẻn vào, còn đúng lúc gặp phải cây biến dị bạo động.”

Tuyên Cơ nhướng mày, “‘Bạo động’ nghĩa là sao?”

Tiêu Chinh mở máy tính xách tay, xoay màn hình về phía hắn, “Đây là hình ảnh camera khu thắng cảnh quay được.”

Trên màn hình, ống kính kia lắc lư rất mạnh, hình ảnh rung liên tục, tín hiệu cũng không ổn định lắm, bỗng nhiên, một bóng đen khổng lồ lao vút qua, to bằng hai cánh tay ôm, động tác rất nhanh, giống như một con trăn to đi săn.

Nhìn kỹ thì thấy con “trăn” ấy chui lên từ dưới lòng đất, lại chính là một khúc rễ đại thụ.

Rễ cây như con trăn khổng lồ thoạt đầu đâm thủng mặt đất, giương nanh múa vuốt trượt sát đất, sau đó tông lên một gốc cổ thụ không xa trước ống kính rồi lập tức quấn lên. Cổ thụ tức thì khô quắt đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, giống như bị hút đi sức sống, chưa đầy mười giây đã thành một đống cành khô.

Mà rễ cây “ăn no” kia rõ ràng to lên một cỡ, tiếp đó nó vươn lên giữa không trung, lắc lư như diễu võ dương oai, đập mạnh đến ống kính. Hình ảnh bỗng chốc tối đi, chắc là ống kính vỡ rồi.

Tuyên Cơ: “Ối chà, đây là hiện trường ‘tai nạn trăn điên’ à?”

“Đây là một cây vân sam biến dị, sau khi tích trữ được chút năng lượng, chúng bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, cướp đoạt tất cả sự sống của sinh vật dọc đường, vô cùng nguy hiểm.”

“À…” Tuyên Cơ mau chóng lật xem tài liệu trong tay.

Tổng cộng tám cây, gần như đồng thời xảy ra biến dị, đội chạy việc bên ngoài của Chi cục An toàn địa phương đã đánh dấu vị trí ban đầu của tám cây biến dị trên một tấm bản đồ. Không biết vì sao, Tuyên Cơ mơ hồ cảm thấy hình nối liền tám điểm ấy hơi quen mắt.

“Thế nào?”

“Tôi không xác định lắm,” Tuyên Cơ hơi do dự, “ông nói tiếp trước đi.”

“Chúng ta đã khẩn cấp phái đội tìm kiếm cứu hộ, cứu được mấy du khách bị nhốt kia.” Tiêu Chinh nói, “May là cứu được hết, lúc ấy mấy người này trốn vào một sơn động tự nhiên nên mới thoát nạn, có điều chúng ta bây giờ không biết họ đã nhìn thấy bao nhiêu. Nhiệm vụ của Phòng Khắc phục hậu quả các ông lần này, chính là mấy người này.”

Tuyên Cơ nghe mục tiêu nhiệm vụ lạ lùng này, vẻ mặt đơ ra hai giây vì hoang mang, sau đó mới “à” một tiếng, nhớ tới vai trò của mình.

Người ta không bảo hắn đi chém cây biến dị, cũng không nhờ hắn tư vấn mấy cái cây yêu quái này tại sao nổi điên, bây giờ hắn là đội trưởng “đội chùi đít”, bang chủ “bang vú già”, nhiệm vụ chủ yếu là vỗ về tim gan bé nhỏ của người dân bị thương, đảm bảo họ không nhìn thấy gì và cũng không nhớ gì.

Trên mặt Tiêu Chinh là một câu “tôi đã bảo mà” sáng chói, lườm hắn một cái, mập mờ ám chỉ: “Đi nhanh về nhanh, Lão Tống của Phòng An toàn muốn hẹn ông ăn cơm.”

“Ngày đầu tiên đi làm, chuyên môn trước đây cũng không phù hợp lắm, chưa có kinh nghiệm, để ông chê cười rồi.” Tuyên Cơ “ha ha”, sau đó khựng lại, quay người đi nhờ cậy đồng nghiệp mới, “Các đồng chí, theo như thường lệ, tình hình kiểu này bình thường nên xử lý như thế nào?”

Lần này quay người lại, hắn đã nhìn rõ mấy người đằng sau.

Ban nãy, Chủ nhiệm Tiêu hối như đòi mạng, Tuyên Cơ chỉ đại ba người rồi vội đi ngay, giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện ba vị này thật là mỗi người một vẻ, một lời khó nói hết.

Một trong số đó là bà chị ban nãy hô “một hai”, chắc là mặc nhiều hơi nóng, lúc này chị ta đã cởi áo vest màu đen ngoài cùng, bên trong mặc áo khoác len màu hồng baby chết chóc, chiếc áo giữ ấm lộ ra sau cổ áo còn có viền hoa rất đẹp, đang đeo kính viễn lướt máy tính bảng vèo vèo.

Bên cạnh là một quý ông trông chín chắn ăn mặc cầu kỳ, dù rằng đường mép tóc xúc động lòng người, mái tóc đã rụng gần trọc mà vẫn vuốt keo đàng hoàng, cố định tóc ngay ngắn trên đỉnh đầu, nhìn từ xa như đội mã vạch trên đầu vậy.

Người thứ ba là một cô gái, nhìn tuổi tác chưa lớn – đương nhiên, cũng có khả năng không còn trẻ, chỉ bởi vì quá đẫy đà mà căng láng hết nếp nhăn thành thử nhìn trẻ thôi – vị này một người chiếm hai ghế, vừa nghe Chủ nhiệm Tiêu nói chuyện vừa căng thẳng móc đồ ăn vặt trong túi quần ra, thấy sếp mới quay đầu nhìn mình, vội vàng nhét thanh chocolate vừa rút ra một nửa về lại trong túi, khóe miệng còn dính vụn lạc.

Tuyên Cơ: “…”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mệt, bởi vì dựa vào sức mình, đơn thương độc mã gánh điểm nhan sắc bình quân của cả phòng, là rất mệt mỏi.

Tất Xuân Sinh – bà chị đeo kính viễn nói: “Sếp yên tâm, chúng ta đều có quy trình làm việc cơ bản. Trước tiên gọi từng người đến nói chuyện, không có việc gì thì lừa gạt… à, trấn an một chút; sang chấn tâm lý tương đối nghiêm trọng thì thỉnh thoảng cũng sẽ dùng một ít ‘đạo cụ nhỏ’, đều không phức tạp. Cuối cùng chú ý kiểm tra di động, máy tính gì đó của họ, nhất là mạng, đừng để lại dấu vết. Việc này sếp cứ để Thiến Như lo, thanh niên bọn họ rành máy tính, máy in văn phòng mình hỏng đều nhờ cô ấy sửa đấy.”

Cô nàng béo tên Bình Thiến Như, hình như hơi hướng nội, gặp người lạ sẽ căng thẳng, vừa căng thẳng là đôi tay nhỏ như tự mình có suy nghĩ, vô thức chui vào túi, chui một nửa thì hoàn hồn, lại lần nữa bịn rịn đẩy đồ ăn vặt đã móc ra trở về.

“Ăn đi, ăn đi, không sao.” Tuyên Cơ vốn định nói vài câu, nhưng đối mặt với mấy vị này, thật sự là không biết nên nói gì cho được, đành phải chép miệng, gượng cười mỉm.

“Còn một việc.” Tiêu Chinh bên cạnh nói, “Lúc chúng ta nhận được báo án, họ nói có tổng cộng năm du khách bị nhốt, dấu hiệu hoạt động sinh mạng mà đội tìm kiếm cứu hộ phát hiện ban đầu cũng hiển thị có năm người, không ngờ cuối cùng cứu ra sáu vị. Năm người khác đều là livestreamer chuyên về chủ đề khám phá chuyện lạ, sau khi lẻn vào khu thắng cảnh đã quay lại toàn bộ hành trình. Thế nhưng đội chạy việc bên ngoài của chúng ta phát hiện, tất cả hình ảnh quay đến người thứ sáu này đều bị nhòe, từ đầu đến cuối chỉ ghi được tiếng hắn – người này nói chuyện rất không bình thường, các ông hãy nghe qua một chút để có sự chuẩn bị.”

Nói xong, hắn mở một đoạn phim trên máy tính, không biết ống kính có vấn đề gì mà người đàn ông trong hình ảnh như tan vào ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ do quá chói.

Bóng dáng nói: “Tôi ấy à, cuộc sống sáng chín chiều sáu[1] chán rồi, ra ngoài đi dạo loanh quanh thôi.”

Tuy rằng chỉ có âm thanh, nhưng có thể cảm thấy được người nói chuyện tựa hồ đang cười, giọng nói ôn hòa và thân thiết, khiến người ta không khỏi nảy sinh thiện cảm.

Tất Xuân Sinh không hiểu, “Câu này có vấn đề ở đâu?”

“Câu này không có vấn đề,” Tiêu Chinh nói, “chỗ không bình thường nằm ở đây.”

Nói rồi, hắn lại mở vài đoạn ghi âm khác.

Đoạn thứ nhất là một giọng nữ lanh lảnh, chắc là một nữ streamer: “Được rồi, chúng ta đã vào trong, trước tiên sẽ dẫn mọi người đi dạo loanh quanh bên này.”

Đoạn thứ hai là một giọng nam rất mạnh mẽ: “Du lịch à, chính là từ nơi bạn đã chán rồi đến nơi người khác chán rồi, bây giờ ngày lễ ngày nghỉ ra ngoài còn kẹt xe, tôi thấy chẳng thà nằm trên sofa xem người khác chạy tới chạy lui còn hơn. Hôm nay chúng tôi phụ trách hành trình, dẫn các bạn đi du lịch bằng mắt, các anh em nếu xem thấy vui thì cho chút quà tặng nhé.”

Đoạn thứ ba là một người đàn ông khác có giọng hơi khàn khàn: “Tôi ấy à, thật ra cũng không vất vả, ai cũng có khó khăn riêng mà, cuộc sống sáng chín chiều sáu không vất vả sao? Cũng vất vả, ít nhất thì chúng ta còn tự do đấy thôi.”

“Đây là ghi âm mấy du khách bị nhốt kia tán dóc với người xem khi livestream, đặt trong câu hoàn chỉnh có thể không nghe ra…”

“Nghe ra rồi,” Tuyên Cơ ngắt lời hắn. “Nhân vật thần bí này cắt từ trong những lời người khác đã nói, ghép lại thành một câu mới.”

Cặp kính viễn của Tất Xuân Sinh trượt từ trên mũi xuống, “Hả? Cái gì? Ý sếp là hắn học theo người khác à?”

“Không chỉ là học.” Tiêu Chinh trước tiên cắt riêng bốn chữ “đi dạo loanh quanh” của nữ streamer, ngay sau đó lại bật “đi dạo loanh quanh” mà người đàn ông thần bí kia nói, mấy chữ này đặt trong câu thì không rõ lắm, một giây là lướt qua tai, nhưng lấy riêng ra so sánh như vậy, lại khiến người nghe nổi da gà.

“Tốc độ nói, giọng điệu, ngắt nghỉ, nhấn giọng, hoàn toàn giống nhau. Giống như là làm xử lý biến thanh từ cùng một đoạn âm thanh, người này không phải bắt chước người khác nói, mà là hoàn toàn phục chế.” Tiêu Chinh ngẩng đầu lên, “Một thì có lẽ là trùng hợp, nhưng chúng tôi so đối phát hiện, mỗi một chữ người đàn ông thần bí này nói, đều là ‘phục chế’ từ lời của người khác.”

Tôi à…

Cuộc sống sáng chín chiều sáu…

Chán rồi…

Ra ngoài…

Đi dạo loanh quanh…

“Nhất định phải tập trung chú ý người này,” Tiêu Chinh nhìn Tuyên Cơ một cái, “tự dưng xuất hiện ở Xích Uyên, tôi thậm chí hoài nghi hắn có khả năng không phải là người. Máy bay của các ông đã chuẩn bị xong hết rồi nhỉ.”

Tuyên Cơ gọi hắn lại, “Người này tên là gì?”

“Thịnh Linh Uyên.” Tiêu Chinh nói, “Hắn tự xưng tên là Thịnh Linh Uyên.”

[1] Sáng chín chiều sáu: Chín giờ sáng đi làm, sáu giờ chiều tan làm. Chỉ cuộc sống quy luật, lặp đi lặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.