Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 46: Chương 46




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tuyên Cơ bị hắn hỏi sửng sốt, sau đó, lại cảm thấy Lão Vương hỏi câu này rất không giống tiếng người.

Khả năng đặc biệt biến dị gì đó, cần báo một tiếng với Cục cũng đành, hai câu sau là sao chứ?

Nhà nước định sắp xếp thời gian nghỉ kết hôn như thế nào?

Tuyên Cơ: “Tôi có dự định gì cơ?”

“Dự định dùng phương thức nào lập hồ sơ.” Đội trưởng Vương nghiêm túc nói, “Ông biết trong Cục chúng ta có một ‘thang thẩm tra độ giống người’ chứ? Cao nhất một trăm, vượt qua sáu mươi chính là ‘độ giống người’ quá cao, sẽ bị chú ý trọng điểm, như kiếm linh nhà ông còn giống người hơn cả ông, tôi đoán hắn có thể được một trăm mốt.”

Khóe mắt Tuyên Cơ giật giật, cảm thấy câu này nghe kiểu gì cũng không giống đang khen hắn.

“Tình huống kiểu này, có hai phương thức lập hồ sơ. Hoặc là ông ký Bản cam kết phụ trách hoàn toàn, để Cục làm một chứng minh thư đặc biệt cho hắn, nhìn bên ngoài giống chứng minh thư của người bình thường, cầm đi ngân hàng mở tài khoản cũng được, nhưng thật ra thông tin thân phận nối liền với ông, về sau mọi việc của hắn đều cần ông chịu trách nhiệm.”

Tuyên Cơ có dự cảm xấu, “Nói cách khác…”

Đội trưởng Vương tốt bụng giải thích: “À, nói cách khác, về sau hắn mắc nợ, ông trả tiền, hắn giết người, ông đền mạng.”

Tuyên Cơ: “Khoan đã… anh Vương, anh mau xem giúp tôi, có phải trên lưng tôi có bốn chữ bằng máu ‘chuyên gánh tội thay’ hay không?”

Đội trưởng Vương nhún vai, “Nếu kiếm linh của ông không nghe lời ông lắm, quả thật sẽ không dễ xử lý. Không thì ông cứ chọn loại thứ hai, ‘lập hồ sơ bình thường’ – chỉ cần nói cho Cục biết có chuyện như vậy là được rồi.”

Tuyên Cơ cảm thấy biện pháp này không tệ, đang định gật đầu, lại nghe Đội trưởng Vương bổ sung: “Sau đó ông phải đưa hắn đến tầng sáu mươi dưới lòng đất của tòa nhà trụ sở chính, cách ly thẩm tra, ít nhất là sáu tháng, độ giống người càng cao thì thời gian thẩm tra càng dài, cuối cùng phải trải qua một loạt thí nghiệm và kiểm tra an toàn, được ba chuyên gia cấp chủ nhiệm trở lên ký tên mới có thể thả đi.”

Tuyên Cơ: “…”

Cho hắn mượn thêm một lá gan hắn cũng không dám!

Tầng sáu mươi dưới lòng đất của Tổng cục, hai hôm trước Tuyên Cơ vừa mới đến, chính là nơi cách ly vật phẩm nguy hiểm, bươm bướm kính hoa thủy nguyệt biến dị cũng ở đó.

“Tại sao lại nghiêm như vậy?” Tuyên Cơ hỏi, “Đồ cổ có linh phải rất thường thấy chứ?”

“Ừm… đừng nói với người khác là tôi kể cho ông nghe nhé.” Đội trưởng Vương nhìn xung quanh một vòng, hạ giọng nói, “Tôi không biết ông đã từng nghe nói chưa, người phụ trách trước của Chi đội Phong Thần thứ nhất – chính là sếp tôi khi ấy, họ Yên, tên Yên Thu Sơn, thuộc hệ kim loại, năm đó anh ấy có một thanh trường đao tên Tri Xuân, mảnh vụn của thanh đao ấy bây giờ ngay ở tầng sáu mươi dưới lòng đất của trụ sở chính.”

Hai người họ vừa nói chuyện vừa vào tòa nhà nội trú.

Tuyên Cơ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thanh đao kia khá… tà, thân đao đặc biệt sáng, đến nỗi có thể soi bóng người ấy, nhưng nếu ông nhìn thấy bóng ngược của mình bên trong, là có thể cảm thấy sự khác thường. Bởi vì ông nhìn thấy mặt mình, cứ có cảm giác không giống đang soi gương, mà là trong đó thật ra có một người, đang dùng mặt của ông nhìn ra bên ngoài… ông hiểu ý tôi chứ?” Đội trưởng Vương nói khẽ, “Có một lần vào dịp Tết, bọn tôi tổ chức đi du lịch trải nghiệm, đều uống quá chén. Hệ thủy bọn tôi tửu lượng hơi cao hơn người bình thường, uống đến cuối cùng cũng chỉ mình tôi còn đứng được, tôi lần lượt gọi điện thoại cho người nhà họ tới đón. Lúc ấy, nhà Đội trưởng Yên có một người đàn ông đến, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ngoại hình hắn – vóc dáng cao to, mắt mũi nét nào ra nét đó, đẹp như người mẫu vậy. Đội trưởng Yên lưỡi líu lại, bảo tôi gọi hắn là ‘chị dâu’, tôi nghĩ thời buổi này rồi, chị dâu là nam thì đã sao, thế là hi hi ha ha gọi, cũng không để tâm… nhưng lúc giúp hắn đỡ Đội trưởng Yên lên xe, tôi nghe thấy Đội trưởng Yên gọi hắn là ‘Tri Xuân’.”

“Hắn là đao linh?”

Đội trưởng Vương gật đầu, “Ừm.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó có một lần, ở Nam Hải có một ‘thận đảo’ trôi đến. Ông biết thận đảo là gì chứ?”

Thận đảo chính là một loại đảo nhỏ trôi trên biển, truyền thuyết kể rằng có loài sinh vật biển tên “thận trùng”, có thể hiểu là một loài bọ hung dưới biển, thích các thứ bẩn, thường xuyên tụ thành một đàn, gom hết mớ thuyền chìm, xác chết dưới biển, rác thải… lại thành cụm, nhìn từ xa như một hòn đảo nhỏ di chuyển.

Nhưng sâu dưới biển khơi có quá nhiều thứ chưa rõ, ngoại trừ rác thải, trong thận đảo còn thường ẩn nấp một số thứ trí mạng khác, hiện nay người ta vẫn chưa thể phân loại và định nghĩa chính xác, đành phải gọi chung là “độc biển”.

“Thận đảo thường hoạt động dưới biển sâu, lần đó không hiểu sao lại trôi vào thềm lục địa. Gần biển còn có rất nhiều thuyền đánh cá và thuyền công tác, thứ này tới gần quá nguy hiểm, vì thế Phong Thần I bọn tôi nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, phải di chuyển nó đi. Đội trưởng Yên dẫn dắt bọn tôi vốn đều khống chế được, nhưng bản địa có một đám ngư dân chưa được khai hóa, nghe nhầm đồn bậy, nói trong đó có thuyền chìm và kho báu, lén đào thận đảo. Độc biển bên trong ồ ạt trào ra, vì cứu mấy tên ngu đó, Đội trưởng Yên cũng bị nhốt trên đảo. Bọn tôi đều cho rằng anh ấy sắp hi sinh vì nhiệm vụ, kết quả mới khóc nửa chừng thì thấy Tri Xuân cõng Đội trưởng Yên ra. Hắn biến vỏ đao của mình thành một lớp bảo vệ, Đội trưởng Yên chưa hít vào một hơi khí độc nào, bản thân hắn lại…”

“Bị độc biển trong thận đảo ăn mòn.” Phía sau có người nói xen vào.

Tuyên Cơ và Đội trưởng Vương quay đầu lại. Thấy rõ người mới đến, hai vị này phản ứng vô cùng nhất trí, đồng loạt lui một bước.

Tuyên Cơ giật nảy mình, “A di đà Phật ôi má tôi!”

Đội trưởng Vương tiếp lời, kín kẽ vô cùng, “Thiện tai thiện tai là cha tôi!”

Tiêu Chinh: “…”

Không biết nghĩa địa ngoại thành có thể thêm vào bảng giá “mộ thứ hai nửa giá” hay không, thật muốn hạ táng cả hai người bọn họ luôn.

Người tiếp lời chính là Chủ nhiệm Tiêu, lúc này, tiên sinh “máy rút tiền tự động” của Cục Dị khống đang kẹp gậy, treo chân… cạo trọc đầu.

Hai người Tuyên Cơ và Đội trưởng Vương trao đổi một ánh mắt – xem ra chuyện “Chủ nhiệm Tiêu bị sét đánh thành lông xoăn poodle” không phải là tin đồn nhảm.

May mà dáng đầu Tiêu Chinh không tệ, khá tròn nhẵn, cạo trọc cũng không xấu, giống một quả trứng gà luộc nghiêm trang.

Trứng luộc hất cằm bảo hai người bọn họ: “Vào phòng nói.”

Phòng bệnh của Chủ nhiệm Tiêu là phòng đơn, trước cửa đặt một máy đo năng lượng rất lớn, trên cửa sổ vẽ đầy phù trấn tà an thần. Tiêu Chinh bị cách ly trong phòng bệnh hai mươi bốn tiếng, đến giờ mới được xác nhận trên người đã không còn năng lượng dị thường khác, vừa khôi phục tự do chưa lâu.

“Không sao, đầu trọc rất tốt.” Tuyên Cơ nhớ tới kinh nghiệm bi thảm làm “thợ gội đầu” của mình, chà xát ngón tay bị nước ngâm trắng bệch, thật lòng thật ý nói, “Vừa tiết kiệm nước vừa bớt việc, tôi còn định vài hôm nữa đi cạo đầu đây.”

Tiêu Chinh vừa nhìn hắn là tức điên lên – chính là cái tên trùm gài hàng không thể tin cậy này!

Lúc ở Cục Dị khống, hắn nói hết chính trị lại đến lịch sử, thề thốt tuyên bố mình có thể điều tra rõ ràng về bươm bướm kính hoa thủy nguyệt biến dị, kết quả chẳng những không rõ, còn bị hắn tra rối tung lên.

“Cạo đầu làm gì? Ông cắt luôn đầu cho rồi, dù sao cái quả cầu vác trên vai kia cũng chẳng suy nghĩ việc nghiêm chỉnh.” Tiêu Chinh lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Để lại một cái hố to như vậy, nói cũng không nói một câu, Chủ nhiệm Tuyên, có phải ông cũng quá không coi mạng đồng nghiệp là mạng người rồi?”

Tuyên Cơ ngớ người, thế mới phát hiện Chủ nhiệm Tiêu tính cả việc không hay ho vị bệ hạ kia làm cho mình, lập tức cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga. Nhưng việc này không nói rõ được, hắn nghẹn một lúc lâu, đành phải im lặng nhận cái tội to đùng này, quýt làm thì cam chịu vậy.

Tuyên Cơ thở dài, “Tôi không thể nói được, phải nói như thế nào đây? Nói một câu thuyết âm mưu, theo tôi thấy, người sử dụng âm trầm tế văn biết quá nhiều chuyện, không thể là người ngoài, trăm phần trăm chính là nội gian trong Cục, mà chúng ta thậm chí cũng không biết nội gian này là tự nguyện, hay là bị nhập; trước khi sét đánh xuống, chúng ta còn không biết nó còn có thể chuyển dời qua những người khác nhau. Tôi mới đến chưa đầy một tháng, những người quen mặt trong cả Tổng cục một tay có thể đếm hết, ông bảo tôi tin ai, không tin ai?”

Đội trưởng Vương ở bên cạnh vội vàng hòa giải, “Chứ còn gì nữa, ‘con thiêu thân’ cỡ lớn trong quan tài bay ra đuổi theo chúng tôi mấy chục dặm, từng mũi tên xương đao gió, Chủ nhiệm Tuyên cũng suýt nữa bị hắn thái thành mì sợi.”

Tuyên Cơ: “…”

Cũng thật cảm ơn ngài, thảm hại như vậy rốt cuộc là vì ai dẫn đường sai!

Thật ra trong lòng Tiêu Chinh hiểu điều này, nếu đổi lại là hắn, tám chín phần mười cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, bản thân hắn là hệ lôi điện, bị sét đánh một phát, thông thường cũng sẽ không có chuyện gì. Có điều, người của tổ điều tra hiện trường nói với hắn, phù chú dẫn lôi kia là một phiên bản cổ xưa đã thất truyền, uy lực quá mạnh. Bởi vậy Chủ nhiệm Tiêu thấy, mình mang tạo hình punk này hoàn toàn là vì tên họ Tuyên muốn khoe khoang làm màu.

Tiêu Chinh cười khẩy một tiếng, “Thế xin hỏi Chủ nhiệm Tuyên tính toán không sót điều gì, giờ ngài có thể cho tôi biết, tôi chịu phát sét đánh này có đáng giá hay không?”

Tuyên Cơ kể lại qua loa một lần những gì trải qua trong công viên rừng rậm, “Tộc trưởng vu nhân bị âm trầm tế văn thứ hai đánh thức, hẳn đã hoàn toàn tan thành mây khói, nhưng bóng trắng bị sét đánh kia chắc chỉ là một phân thân.”

Tiêu Chinh hỏi: “Ông có phương hướng hoài nghi đại khái không?”

Tuyên Cơ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, không nói gì. Về lý mà nói, nếu ở trong công viên rừng rậm A Lạc Tân không lừa hắn, thật ra mỗi người đều có hiềm nghi.

Trong Xích Uyên phong “linh khí” khơi mào chiến hỏa tán loạn tại các nơi trên thế giới trước hỗn chiến Cửu Châu, yêu tộc và rất nhiều chủng tộc giống người đều có thể lợi dụng loại sức mạnh này để vượt lên trên chúng sinh… Tuy rằng, từ “sức mạnh” này hơi trừu tượng quá đối với người đương đại; dù sao thì, ba ngàn năm qua đi, đã không còn ai nhớ bản lĩnh thông thiên triệt địa của các cao thủ năm ấy, những truyền thuyết lâu đời đó nghe càng giống thần thoại cũ rích hơn, không có cảm giác chân thật, sức hấp dẫn kém xa bảng lương và giấy tờ bất động sản.

“Tôi có một linh cảm,” Tuyên Cơ nói, “người sử dụng âm trầm tế văn này, không chỉ là đốt lửa khắp nơi, hắn còn đang phân tách ‘khả năng đặc biệt’ và người bình thường.”

Tiêu Chinh nheo mắt, “Ý ông là gì?”

“Lần đầu tiên, vị trí của âm trầm tế văn được chọn tại Xích Uyên, hắn đẩy Tất Xuân Sinh lên trước đài làm bia ngắm, dẫn nổ quy tắc ngầm khai man nhân số thương vong trong Cục. Lần thứ hai, hắn lợi dụng chút việc bẩn thỉu của Nguyệt Đức Công ở Đông Xuyên, dẫn âm trầm tế văn vào tế đàn vu nhân, cho dù chúng ta không tới tra Quý Thanh Thần, chỉ cần A Lạc Tân vừa lộ diện, bọn Nguyệt Đức Công làm trò gì dưới lòng đất, đều không giấu được.”

Cục trưởng Hoàng rõ ràng không muốn mở rộng mâu thuẫn, nhưng có lực lượng nào đó vẫn luôn đẩy họ, ép họ không thể không điều tra – vừa định đè sự tình xuống thì phát hiện bươm bướm có biến dị, theo bươm bướm biến dị tra đến Đông Xuyên, lại kéo ra chút chuyện vớ vẩn của đám Nguyệt Đức Công.

Nghĩ cũng biết, chuyện Nguyệt Đức Công tuyệt đối không hiếm, khả năng đặc biệt thiếu ràng buộc, mưu tài hại mạng chắc chắn không chỉ mình nhà lão, bây giờ Nguyệt Đức Công đã bị lộ, vậy còn những kẻ chưa bị phát hiện? Ngoài hãi hùng sợ sệt, họ sẽ làm ra chuyện gì?

Lại thêm Cục Dị khống, chuyện bươm bướm kính hoa thủy nguyệt không ngừng lên men, đến tình trạng này, “xử lý nội bộ” đã không thể giải quyết, tạm thời không nói Cục trưởng Hoàng dự định xử lý thế nào, những người chạy việc bên ngoài có tật giật mình, từng tham gia khai man nhân số thương vong đó sẽ nghĩ như thế nào?

Tuyên Cơ nhớ tới những lời vị bệ hạ kia từng nói với hắn trước khi rời khách sạn.

Thịnh Linh Uyên nói: “Ngươi và thống lĩnh quý Ty… ừm, gọi là gì nhỉ? À, Cục trưởng, các ngươi muốn che giấu chuyện bươm bướm mặt người, dự định này hết sức sáng suốt, nhưng cũng đừng quên, việc này không phải là tình cờ, mà là sau lưng có người trăm phương ngàn kế, không phải các ngươi muốn che đậy là có thể che đậy. Huống chi các ngươi muốn nhân nhượng cho yên chuyện, đám ôm ý đồ xấu phía dưới chưa chắc có thể hiểu được nỗi khổ tâm của các ngươi, coi chừng họ bí quá hóa liều, đoạt thời cơ ra tay trước.”

Tiêu Chinh hỏi: “Ý của ông là?”

“Dao sắc chặt đay rối.” Tuyên Cơ lấy trong túi ra một tờ giấy xé từ tập ghi chú của khách sạn, trên đó có một loại văn tự không rõ rất tròn trịa lưu loát được viết bằng bút chì.

Chớp mắt khi Tiêu Chinh nhận lấy, trên mặt giấy phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, Chủ nhiệm Tiêu mới bị sét đánh lòng còn sợ hãi, tuột tay ném tờ giấy đi, “Đây lại là cái gì!”

“Vu nhân cổ chú.” Tuyên Cơ nhặt tờ giấy lên, “Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt còn được gọi là bươm bướm mặt người, cũng là một loại chú thuật của tộc vu nhân cổ. Phần lớn chú thuật của tộc vu nhân cổ có cách giải, cấm dùng ác chú hại người, tương truyền họ cho rằng loại bươm bướm này có thể kết nối với người chết, mà sống chết là chuyện rất thần thánh, ngoại trừ người đứng đầu trong tộc, bất cứ ai cũng không thể tùy ý cấy loại bươm bướm này. Chú này chính là dùng để kiểm tra, chỉ cần là người từng lạm dụng bươm bướm, chạm vào cổ chú này, trên trán sẽ lộ ra hình bươm bướm. Ông rất sạch, Chủ nhiệm Tiêu ạ.”

Tiêu Chinh: “…”

Kể từ ngày hắn biết Tuyên Cơ, tâm nguyện muốn chém tên này mỗi ngày một cao.

“Không cần cảm ơn.” Tuyên Cơ cười, “Đúng rồi, hai ông vừa rồi còn chưa nói xong đâu, đao linh Tri Xuân kia sau khi bị độc biển ăn mòn thì thế nào?”

“Sau đó thanh đao ấy đã bị tiêu hủy, mảnh vỡ đưa đến phòng cách ly ở tầng sáu mươi dưới lòng đất.” Trong phòng ăn của khách sạn, Bình Thiến Như theo chỉ thị của Chủ nhiệm Tuyên, dẫn bệ hạ xuống lầu ăn cơm – để tránh hắn lại chọc thủng bãi đậu xe.

Phòng ăn là phòng tự phục vụ, nhưng bệ hạ không chịu “tự phục vụ”, hắn ngồi đó như ông lớn, không hề cảm thấy sai bảo một cô gái có gì xấu hổ.

May mà Bình Thiến Như tốt tính, cũng sẵn lòng chăm sóc người khác, xoay vòng vòng lấy món này món kia cho hắn, còn không ngừng giới thiệu mùi vị.

Thịnh Linh Uyên khá hứng thú quan sát gói trà trong ấm trà, hỏi: “Tại sao vậy?”

“Thành phần trong độc biển không rõ, chúng tôi không có cách nào trừ tận gốc. Lúc ấy đã nghĩ hết mọi biện pháp, mà tốc độ tinh lọc không theo kịp ăn mòn. Hơn nữa tính ăn mòn của độc biển kia còn không chỉ là phương diện vật lý, Tri Xuân sau đó mất khống chế, càng ngày càng không tỉnh táo, Đội trưởng Yên chỉ có thể nhốt hắn lại. Không ngờ có một lần, hắn vẫn phá được cấm chế, chạy tới khu sầm uất, làm bị thương sáu người qua đường, còn có một người suýt nữa mất mạng. Chuyện lúc ấy rất to, chẳng có cách nào, chỉ có thể tiêu hủy Tri Xuân. Yên Thu Sơn cũng bởi vì việc này không từ mà biệt, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích. Thế nên hiện giờ, Cục quản lý và kiểm soát kiếm linh các ngài rất chặt.”

“Thế à, vậy thì không tiện ở lâu rồi.” Thịnh Linh Uyên lau tay, nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.