Huyền Cơ cùng cả đám người đồng thanh đáp:
-“Ngươi cho chúng ta là người mù đi”.
-“Đó là, đó là …”.
Tử Vũ mặt đỏ như hoa đào, không biết đáp lại như thế nào.
Tộc trưởng lang tộc phất phất tay:
-“Ngượng ngùng gì nữa, dù sao các ngươi cũng sắp cưới, các ngươi muốn thế nào
thì như thế ấy a, chúng ta là người lớn cũng không coi trong việc đó, ta rất vừa ý Liệt Hỏa nên chúng ta đừng chậm trễ nữa. Việc này coi như đã
định, Tử Vũ từ bây giờ trở đi xem như là người nhà của các ngươi”.
Liễu ngoan ngoãn ngồi phía sau, không nói lời nào tiến lên bắt Tử Vũ đang
muốn phản bác hướng Liệt Hỏa ném tới, Tử Vũ không phải là đối thủ của
Liễu nên chưa kịp phản ứng đã bị ném tới bên người Liệt Hỏa. Liệt Hỏa
thấy thế định tránh ra, Liệt Thanh bên cạnh vẻ mặt nhu hòa tươi cười như tia chớp chế trụ Liệt Hỏa. Liệt Hỏa không thể động đậy, đành nhìn Tử Vũ bay vào ôm trong lòng mình.
-“Nhìn xem đi, tình cảm hai đứa nhỏ thật tốt a”.
Tộc trưởng lang tộc trong mắt đều là ý cười.
Liệt Thanh đang ngăn Liệt Hỏa, nhìn Tộc trưởng lang tộc tươi cười:
-“Tốt, từ hôm nay trở đi, Tử Vũ là thê tử của con ta, là con dâu của Liệt gia ta”.
Tử Vũ đang luống cuống tay chân giãy giụa tránh khỏi người Liệt Hỏa, thấy
Tộc trưởng lang tộc như vậy liến bán nàng đi, định mở miệng phản bác
liền thấy ánh mắt hung ác uy hiếp của Tộc trưởng lang tộc, nàng liền như quả bóng xì hơi, đã quên, nàng vốn là tới để gả cưới, hơn nữa nơi này
là yêu giới, nàng không quyền không thế chỉ có thể vâng lời, nàng thật
không cam lòng.
Một đêm nói chuyện, đương nhiên là trừ nàng
cùng Liệt Hỏa, tất cả mọi người đề sung sướng, vui vẻ, hài lòng. Liệt
gia biếu ba xe lớn tiền lễ, cả nhà Tộc trưởng lang tộc nhìn tiền mà chảy nước miếng, không thể mở mắt, nhìn họ nhào vào xe tiền với ánh mắt sáng lấp lánh nàng mới hiểu như thế nào là lang tính a.
Trời
sáng Liệt Thanh liền cáo từ, nói còn chuyện cần làm phải sớm quay về.
Tộc trưởng lang tộc thật vất vả mới kiếm được món tiền lớn, cũng không
muốn Liệt Thanh nhìn ra Tử Vũ là giả mạo, một câu cũng không giữ lại,
không nói hai lời trực tiếp tiễn khách.
-“Ha ha, Liệt Thanh
a, Tử Vũ thân thể yếu nhược, đến bây giờ vẫn chưa thể biến hóa, không
thể đánh nhau, huynh hãy chiếu cố nó giúp ta”.
Đưa Liệt
Thanh ra cửa, Tộc trưởng lang tộc không muốn hàng đã bán đi nhanh chóng
bị trả về, nói ra vấn đề của Tử Vũ. Thấy từ tối qua đến giờ thấy hai
người Tử Vũ cùng Liệt Hỏa cứ đấu đá lẫn nhau không khỏi lo lắng. Nếu
Liệt Hỏa bị chọc giận, giơ móng vuốt cho Tử Vũ một trảo không phải là
mọi chuyện công cốc sao, vì để sau này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Tộc trưởng lang tộc liền nói một hơi.
Liệt Hỏa nghe Tộc trưởng lang tộc nói Tử Vũ như vậy, khinh bỉ nhìn nàng, thấp giọng nói:
-“Heo”.
Ngay cả biến hình cũng không được, còn dám đấu với hắn, không biết tự lượng sức.
Tử Vũ hung hăng trừng lại Liệt Hỏa, xoay người hướng Liệt Thanh vẻ mặt ủy
khuất:“Ba ba, Liệt Hỏa ăn hiếp con”. Liệt Thanh trừng mắt tát một cái
vào sau ót Liệt Hỏa, tức giận:
-“Một nam nhân đi tính toán với thê tử của mình, còn ra thể thống gì nữa”.
Liệt Hỏa lắc mình tránh cái tát, nhưng vẫn bị kình phong xoẹt qua lỗ tai.
Hắn căm tức nhìn Tử Vũ, hôm qua vẫn còn hung hăng đánh hắn, bây giờ nói
chuyện như hoa lê khóc trong mưa, thật là không thể hiểu nổi.
Liệt Thanh đánh Liệt Hỏa một chưởng xong lại quay đầu nhìn Tử Vũ, sắc mặt
yêu thương vuốt tóc nàng: “Liệt Hỏa tánh tình lỗ mãng, nếu sau này nó ăn hiếp con, ba ba đánh nó”.
Tử Vũ chậm chậm giả bộ lau nước
mắt, bộ dáng đáng thương một bên nói:“Tử Vũ nghe lời ba ba”. Một bên
trừng mắt khinh bỉ nhìn Liệt Hỏa. Yêu tinh kia, đừng thấy ta chưa được
18 tuổi thì coi thường, ta đây kinh nghiệm đầy mình, ta không đánh lại
ngươi, ta liền tìm người khác đấu với ngươi, xem có đánh chết ngươi
không?
Liệt Hỏa thấy Tử Vũ vừa khinh bỉ vừa đắc ý nhìn hắn liền giận dữ trừng lại nàng rồi chạy đi.
Huyền Cơ cùng Liễu nhìn nhau thật thán phục nữ tử trước mặt, thông minh a, nhanh như vậy đã tìm được bùa hộ thân.
-“Bảo trọng, chúng ta sau này hãy thường xuyên liên lạc”.
Đứng trước cửa nhà Tộc trưởng lang tộc cùng một đám lang yêu tươi cười vẫy
vẫy tay, Tử Vũ cũng không có tình cảm sâu đậm gì với họ, khóc lóc chia
tay gì đó nàng thật sự không làm được, vì vậy dứt khoát xoay người rời
đi, nàng thật không muốn nhìn thêm những ánh mắt giả tạo kia.
-“Tử Vũ tiểu thư, người đừng thương tâm, sau này có cơ hội sẽ về lại thăm
nhà”. Một nam tử trung niên dáng người nho nhã bước tới đi cùng nàng,
nhu hòa nhìn nàng cười nói.
Thương tâm? Như thế nào nhìn ra
nàng thương tâm, nàng thương tâm hồi nào? Nhưng bất quá, nàng cũng đang
thương tâm, không phải thương tâm vì chia tay đám lang yêu kia mà thương tâm vì lo lắng cho tương lai của nàng, không biết sẽ như thế nào?
Nàng cố áp chế sự bi thương trong lòng, im lặng không nói.
-“Tử Vũ, đừng thương tâm, sau này nhà của Hỏa nhi chính là nhà của
con”. Liệt Thanh đuổi theo vuốt vuốt tóc nàng ôn nhu nói.
Nàng nhìn Liệt Thanh, thấy ông vốn là người nhân hậu, đang ôn hòa từ ái nhìn nàng, ánh mắt yêu thương kia tuyệt đối không thể là giả, nàng không
khỏi có chút xúc động, nàng lâu rồi không được ai đối xử chân thành như
thế, lúc này lại cảm nhận được tình cảm ấm áp yêu thương của người cha
đối với con, nàng vui sướng gật đầu:
-”Dạ”.
-“Lên ngựa”. Liệt Thanh vỗ vai Tử Vũ, một bên quay người leo lên lưng một con ngựa trắng, một bên phất tay hướng lang tộc vẫy vẫy, sau liền vỗ đầu
ngựa chạy đi.
Tử Vũ thấy trước mặt nàng là một con hồng
mã, vừa xinh đẹp vừa diễm lệ, đang nhìn nàng, ánh mắt thiện ý như cười,
nàng vỗ vỗ đầu ngựa, thấp giọng dụ dỗ:” Ta nhờ ngươi chiếu cố ta a”. Nói xong nàng ôm cổ ngựa leo lên, không thấy có yên ngựa, không thấy roi
cũng không thấy dây cương, không biết cưỡi sao đây.
Ba người khác đứng đằng sau nhìn Tử Vũ không ai lên tiếng, Liệt Hỏa thấy bộ dạng ngốc ngếch của nàng nghĩ cưỡi ngựa cũng không biết còn dám đánh với
hắn, đúng là đầu óc có vấn đề.
Nằm bò trên lưng ngựa, Tử Vũ
nắm chặt lông ngựa, huých huých bảo có thể đi rồi, ngựa vẫn đứng yên, Tử Vũ nhíu mi nàng chưa từng cưỡi ngựa nhưng nhớ làm động tác như vậy thì
ngựa sẽ đi, nhưng cho dù nàng làm gì con ngựa vẫn không nhúc nhích, đánh đánh vẫn không đi, tăng lực đánh mạnh vẫn không đi.
Tử Vũ
thấy Liệt Hỏa nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ cũng không thèm để ý tiếp
tục giật giật, vẫn không đi, nàng động động người, một tay nắm lông
ngựa, một tay hướng mông ngựa vỗ vỗ, vẫn không đi, sao vậy trời, rốt
cuộc là như thế nào mới đi a?
Liệt Hỏa chịu hết nổi rống lên: “Ngươi rốt cuộc có đi hay không?”
Tử Vũ bị Liệt Hỏa nhìn đến phát sốt, ngồi ngay ngắn đánh một phát, ngựa vẫn không đi.
-“Ngu ngốc, nhìn ta”. Liệt Hỏa nhìn lên trời trắng mắt khinh bỉ nàng, sau đó
đánh vào đầu con ngựa màu đen của hắn, chỉ thấy lóe lên một cái con ngựa phi như bay về phía trước.
Tử Vũ cười cười ngượng nghịu
nhìn ba khuyển yêu còn đứng đợi nói:”Mời, mời”. Một bên hướng đầu ngựa
đánh một phát, ba khuyển yêu thấy vậy không khỏi cười ra tiếng hướng
phía trước chạy đi. Tử Vũ thấy mấy ba yêu đã đi, vỗ vỗ đầu ngựa thì
thầm:” Huynh đệ, ngươi nhất định phải chậm a, hãy chậm một chút, ta là
lần đầu tiên cưỡi ngựa.”
Vút một cái, chỉ thấy ngựa hồng
tung bốn vó, như một thanh lợi kiếm nhanh như chớp phóng đi, nhìn uqa
chỉ thấy một ánh chớp màu hồng lóe lên tựa như sao băng đuổi nguyệt. Mà
trên lưng nó, Tử Vũ không kịp phòng bị, không ngờ tốc độ ngựa ở yêu giới lại nhanh thế, chưa kịp sợ hãi đã theo quán tính rơi từ lưng ngựa
xuống, lăn mấy vòng, không kịp kêu lên đã thấy ánh hồng biến mất vô tung vô ảnh.