Mặt trời đang lặn về phía tây, chân trời điểm một màu hồng rất đẹp.
-“Huyền Cơ, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể tìm được? Sức mạnh của ngọc
khuyết sắp dùng hết rồi?” Giữa sắc hồng loáng thoáng có âm thanh truyền đến nhưng không thấy bóng người.
Một tiếng nói xen lẫn tiếng uống rượu vang lên.
-“Ta làm sao biết được, ực, đã đến nhân giới rồi, ực, mà ngọc khuyết vẫn chưa có nóng lên.”
“Nói ngươi không được uống rượu, ngươi lại uống say thành cái dạng này. Lại đây, đem ngọc khuyết đưa ta.”
Một âm thanh phẫn nộ cùng bất mãn vang lên.
-“Không đưa ngươi, Ngọc khuyết này ta giữ, ực, rượu ở chỗ con người uống ngon
thật, ngươi không được lấy ngọc khuyết, ta sẽ giữ”.
-“Đưa ta, ngươi giữ sẽ hỏng việc mất”.
-“Không đưa. A”.
Hai bên đang tranh đoạt, giành giật, luống cuống tay chân, chỉ thấy một ánh sáng như sao băng rơi xuống, như ẩn như hiện. Hai người nhất thời
ngẩn ra.
“Trời ạ”. Người đang say nháy mắt tỉnh rượu, cả hai nhanh chóng vọt xuống cùng đuổi theo.
Trường trung học Triển Dương, ba cấp cùng học trong một trường, từ cấp một đến cấp ba, quản lý không được nghiêm ngặt lắm. Sáu giờ, học sinh tan học,
người ra càng ngày càng nhiều.
Hơn 6 giờ, vẫn chưa đến giờ tự học, mọi người ai làm việc nấy, trường không bóng người.
-“Mười đồng, mười một đồng, không, sao còn ít tiền như thế này, còn tới bảy ngày nữa mới hết tháng a”.
Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ bên cạnh trường Triển Dương, Tử Vũ vừa đi vừa lục
ví tiền, thấy còn có mười một đồng, không khỏi khổ sở, mười một đồng
đồng sao sống qua bảy ngày a?
Đầu năm nay không tiền cũng
đừng hòng sống được, nàng rất rõ điểm này. Giờ đang học cấp ba, nửa năm nữa là có thể lên đại học, đây là mục tiêu quá xa xôi so với nàng, vấn
đề với nàng không phải là chuyện thi cử mà cái chính là tiền, mà nàng
lại không có tiền.
Thôi, dù sao vẫn còn lâu mới lên đại học, giải quyết chuyện thực tế trước mắt cái đã.
Vuốt vuốt tóc, đem tiền cất kỹ. Từ nhỏ nang đã mất đi cha mẹ, không có người thân, phải tự mình lo việc học, còn mắc nợ. Xã hội này, muốn sống tốt
phải có tiền nên nàng phải tự nỗ lực kiếm tiền. Ai kêu cha mẹ nàng không tốt gặp tai nạn còn đụng phải người khác, bán tất cả tài sản cũng không đủ đền bù, nàng còn gánh thêm một khoản nợ mấy chục vạn, đành phải bỏ
quê mà đi.
“A, ông trời, ông bất công …khụ, khụ, cái gì
vậy?” Nghĩ vậy, nàng bi phẫn ngửa mặt lên trời kêu to, tiếng kêu mới
được 1 nữa, đột nhiên có vật gì đó rơi vào trong miệng, nàng giật mình
nhìn lên trời chỉ thấy vài con chim yến vừa mới bay qua.
“Phân chim?” Nháy mắt, sắc mặt Tử Vũ chuyển đen, trong bụng muốn nôn kịch liệt, luống cuống móc họng ói ra.
“Sao ta lại xui thế chứ? Ọe …” Tỉ lệ thấp như vậy mà cũng trúng, có phải ta mua vé số liền trúng độc đắc không a?
Đột nhiên, oanh một tiếng vang lên bên cạnh, một trận tro bụi bốc lên cắt
ngang tiếng la của nàng, Tử Vũ vừa nôn vừa hé mắt nhìn.
Chỉ
thấy bên cạnh là 2 cái thùng rác, không biết ai không có mắt, đụng phải
làm hư thùng làm rác văng tứ phía, tro bụi đầy trời phát ra một mùi khó
ngửi làm cho Tử Vũ không khỏi nhắm mắt, thật khó chịu a, mùi thối phối
hợp với tình trạng hiện tại của nàng làm nàng muốn nôn hơn.
-“Khụ, khụ, con mẹ nó, đây là đâu?” Một tiếng nói phát ra từ trong thùng rác.
“Ta cũng muốn biết, mẹ nó, còn gì hình tượng của ta a”.
Xoay người bước 2 bước, Tử Vũ kinh ngạc, trừng mắt nhìn 2 cái thùng rác hư,
tâm tình trong nháy mắt liền tốt lên, nàng còn chưa đến nỗi nào a, có
người đụng phải thùng rác so với nàng còn thảm hơn. So với người, thấy
người thảm hơn mình nên tâm tình nàng trong nháy mắt liền tốt lên, nhất
thời đem chuyện phân chim bỏ qua một bên, 1 bên tiếp tục nôn ọe 1 bên
híp mắt cười hắc hắc, là ai ko có mắt, đi đụng phải thùng rác, chuyện
này thật khó gặp a.
Rác văng tứ phía, từ trong thùng rác có
hai người đứng lên, tóc dài màu bạc. Tử Vũ một bên mắt nhìn thấy người
có một đầu tóc bạc không khỏi nheo mắt nghĩ đúng là khác người a. Không
biết thùng rác kia chứa rác gì mà lúc này nước cứ chảy trên đầu trên
người bọn họ, cùng vài loại rác gì đó dính trên đầu tóc bạc, đủ loại màu sắc rất đẹp mắt. Tử Vũ nhìn thấy mắc cười quên luôn cả chuyện nàng nuốt phải phân chim.
Nhìn thoáng qua hai người này ăn mặc không
tệ, mặc dù bây giờ thấy người đầy rác nhưng nhìn qua đoán cũng là người
có địa vị trong xã hội.
-“Rác?”
Đột nhiên, phía sau nàng phát ra tiếng nói thất thanh làm nàng giật mình, âm thanh rất lớn.
Nói thừa, hai thùng rác lớn như vậy mà không thấy bây giờ mới giật mình đúng là đầu óc không bình thường.
-“Huyền Cơ”.
Một tiếng kêu đầy sát khí phát ra từ miệng của một nam nhân. Tử Vũ nhất
thời cảm nhận được một cỗ sát khí nông đậm, nàng lùi lại, xem náo nhiệt
thì cũng phải an toàn là trên hết nha.
Một nam tử hơi thấp lùn từ trong thùng rác nhảy ra, một bên vuốt rác trên người một bên ủy khuất mở miệng:
-“Ta cũng sẽ không chạy a, không có ngọc khuyết, chúng ta thật may là không ngã chết a.”
Tử Vũ thấy nam tử trên người tỏa ra sát khí không ngừng hít thở, hàm răng
nghiến ken két, xung quanh nàng trong phạm vi mười bước đều có thể nghe
thấy, nàng đồng tình nhìn nam tử thấp kia, huynh đệ, hãy bảo trọng a.
Người tên gọi Huyền Cơ cảm giác được tầng tầng sát khí kia, nhất thời bối rối lui về phía sau, một bên cố sửa sang lại dung mạo một bên nói:
-“Liễu, chúng ta không còn thời gian, trước hãy tìm ngọc khuyết, không thể chậm trễ đại sự, không thể chậm trễ a.”
Tử Vũ nghe Huyền Cơ nói như vậy, đoán nam tử nọ hẳn tên Liễu, sát khí đã
tiêu tán hết, không khỏi nhíu mày thấy hết chuyện liền xoay người bỏ đi. Nàng đã hết tiền, nàng còn phải đi làm thêm, nếu không tối nay phải
nhịn đói a.
Tử Vũ vừa bước hai bước, đột nhiên nao nao, mới
vừa rồi chung quanh không có ai, hai người này bỗng nhiên xuất hiện,
không thấy phương tiện gì xuất hiện như thế nào a?
Trong
long còn đang tự hỏi không biết họ tới như thế nào thì thấy 2 người họ
đến chặn trước mặt nàng, đưa mũi hít hít ngửi ngửi.
Sắc mặt
Tử Vũ chuyển đen, thối a, nước chảy trên người họ phát ra mùi thối kinh
khủng. Nàng nhất thời lui lại, hai người kia tuy rằng đẹp thì có đẹp
nhưng thân người thối hoắc cũng khiến người tránh xa a.
-“Ngọc khuyết bị nàng ăn rồi”.
Huyền Cơ gắt gao nhìn nàng, trên mặt màu sắc biến đổi liên tục, hồng, hoàng
lam, lục thanh, chanh tử đến đen thui rồi biến tái nhợt như sắp khóc.
Nam nhân tên Liễu ngây người, toàn thân cứng ngắc nhìn Tử Vũ, thì thào nói:
-“Nàng là con người a, này, này …”.
Tử Vũ thấy hai người vẻ mặt biến hóa liên tục, không khỏi lắc đầu, khinh
bỉ, đáng thương a, thật đáng thương. Nàng một bên vừa than thở vừa đi về phía trước, sáu giờ rưỡi nàng phải đi làm ở siêu thị, bây giờ đã hơn
sáu giờ mười, nàng có chút buồn bực, hiện tại đi học cũng trễ mà đến
siêu thị làm cũng trễ. Lại bị trừ lương, tháng sau nàng ngoài trả nợ,
tiền ăn uống sinh hoạt đều phải dựa vào lương này a.
-“Ngươi nhả ra cho ta”.
Thấy Tử Vũ định bước đi Huyền Cơ đột nhiên quát lên, rất nhanh hướng bên
người Tử Vũ bắt nàng lại. Tử Vũ nhất thời thân hình chợt lóe, tránh một
trảo của huyền Cơ, lại hướng Huyền Cơ đánh ra một quyền, muốn động đến
nàng đâu dễ như vậy, nhiều năm như vậy nàng sống một mình, không có bản
lãnh gì nhưng ứng phó với lưu manh thì không thành vấn đề, nàng chính là cao thủ võ thuật nha.
Quyền quyền cước cước, đánh qua đánh
lại, tung ra mấy chiêu Tử Vũ nhất thời kinh ngạc, đối phương thật là cao thủ a, nàng không đánh lại ngược lại đối phương càng ngày càng chiếm
thế thượng phong. Lưu manh thời nay thân thủ thật tốt.
Nam
nhân tên Liễu đang đứng ngẩn người bên cạnh, lúc này mới hồi phục lại
tinh thần, nhìn Huyền Cơ cùng Tử Vũ trước mặt, nhướng mắt lên tiếng nói:
- “Ngọc khuyết biến hóa rồi.”
Huyền Cơ vừa nghe lập tức dừng tay, sợ hãi nói:
-“Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ? trở về là bị giết chết a.”
Nam nhân tên Liễu lau nước thúi trên trán, tư thái vẫn ung dung mặc dù hiện tại nhìn thật khác người, dừng một chút nói:
- “Nghĩ xem ngươi muốn không thể về được hay là về được mà bị đuổi giết?”.
Huyền Cơ vừa nghe vậy nhất thời ảo não, gắt gao coi chừng Tử Vũ đang chuẩn bị chạy, ngửa mặt lên trời than thở:
- “Mệnh ta sao lại khổ như vậy a?”.
Bọn họ không thuộc thế giới con người, không trở về ở đây liền chờ chết. Từ trường không giống nhau, mất ngọc khuyết bọn họ hiện tại bắt đầu có cảm giác không thoải mái còn dây dưa mãi ở chỗ này e chê tuổi thọ bọn họ
quá dài a.
Tử Vũ thấy vậy chạy nhanh ra xa, lấy điện thoại
chuẩn bị gọi, nàng xác định hai người này nếu không phải lưu manh thì là bệnh thần kinh, đoán chừng là bệnh nhân vừa trốn khỏi bệnh viện tâm
thần, như vậy thì nàng phải có nhiệm vụ bảo trì trị an trật tự của xã
hội mới được.
-“Sức mạnh của ngọc khuyết hết rồi”.
Nam tử tên Liễu nhìn thoáng qua động tác của Tử Vũ không biết nàng định làm gì, quay đầu lại nhìn Huyền Cơ nói. Ngọc khuyết này là do mấy vị trưởng lão trong tộc hắn tập trung sức mạnh lại mà làm ra, dùng để xuyên
không, có thể trợ giúp bọn họ tìm được người muốn tìm, kỵ nước, lúc này
lại bị con người nuốt vào bụng, không biến hóa nhanh là may cho bọn họ
rồi.
Huyền Cơ nghe vậy hít sâu một hơi nói:
-“A, hay ta bắt đại người này, có còn hơn không, về dễ ăn nói hơn”.
Vừa nói y vừa nhìn nam nhân tên Liễu, hai người trong nháy mắt ánh mắt phát ra lửa, cười âm hiểm, trong khoảnh khoắc đạt thành hiệp nghị.
-“Xin hỏi bệnh viện tâm thần phải không ạ? Ở phía đông đường cái có … á … Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi thúi a”.
Tử Vũ còn chưa nói xong chỉ thấy Huyền Cơ cùng Liễu nhanh như điện bắt hai tay nàng lại, quanh thân nàng trong nháy mắt bị sương mù bao phủ, tầng
tầng lớp lớp, sau khi sương tan, ngã tư đường trở nên tĩnh lặng không
một bóng người, chỉ còn lại một chiếc điện thoại nằm trên đất bên trong
vẫn còn truyền ra tiếng nói.