-“Hách Thành, đi thôi”. Liệt Hỏa cùng nam tử cường trán kia nhàn nhạt nhìn Tử Vũ gọi Hách Thành.
Hách thành nhìn gương mặt đỏ hơn mặt trời của Tử Vũ, rất bất nhã ngửa mặt
lên trời vỗ vỗ vai nàng:”Ngươi từ nơi nào tới đây, căn cốt này của ngươi thật làm mất mặt lang yêu”. Dứt lời, vừa xoay người vừa lắc đầu bước
theo nam tử cường trán cùng Liệt Hỏa.
-“Trên đời sao có người yếu như vậy a?” Xa xa âm thanh bàn tán bay tới,mặt Tử Vũ đỏ đến nỗi không thể nào đỏ hơn nữa.
-“Ngươi chừng nào đánh rơi được một khối đá trên vách tường, mới được quay lại
học”. Lão sư phụ trách lớp biết nàng căn cơ vô cùng yếu nhược không thèm nói lý, một câu phạt nàng, sau đó mang tất cả lang yêu rời đi, bỏ nàng lại một mình với vách tường.
Tử Vũ không còn mặt mũi, chậm
rãi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời không bóng mây, nàng hôm nay
đã quá mất mặt. Nàng không phải là yêu, làm sao so bì với sức mạnh thiên tư của lang yêu, bị cười nhạo cũng không quá để ý, chỉ là khi đối diện
với sự cười nhạo và châm chọc đó, nàng cũng thấy trong lòng không được
thoải mái.
Nhưng cho dù không thoải mái như thế nào đi nữa
nàng cũng không thể khắc phục được nhược điểm này vì nàng là con người,
cái thế giới này sùng bái sức mạnh, nàng ở tại nhân giới, thân thủ cùng
năng lực của nàng cũng có thể không coi là thấp, nhưng ở đây nàng thật
là lực bất tòng tâm.
Hít vào một hơi thật sâu, Tử Vũ cuối
đầu nhìn vết đỏ trên tay rồi nhìn bức tường phía sau, trầm ngâm một chút xoay người bỏ đi.
-“Định đem lời nói của lão sư như gió
thoảng bên tai a?”. Một âm thanh đắc ý vang lên bên tai Tử Vũ, nàng rất
nhanh xoay người lại, nhìn thấy một lão râu bạc, đứng vào vị trí nàng
đứng lúc nãy, thổi thổi ria mép trên khóe miệng, híp híp đôi mắt ti hí
nhìn nàng đánh giá.
Tử Vũ rùng mình, yêu quái này đến đây
lúc nào, nàng một chút cũng không cảm giác được, vừa rồi ở đây chỉ có
mình nàng, lão sư này thân thủ thật nhanh.
Tử Vũ nhìn nhìn
đánh giá lại lão râu bạc, yêu quái này nàng đoán không được, không giống Liệt Hỏa nhạy bén, Liệt Thanh trầm tĩnh, càng không giống với lão sư ác cảm với nàng kia, nàng nhíu mày:” Tại sao ta không thể coi lời lão sư
nói như gió thoảng bên tai?”.
Lão râu bạc nháy nháy đôi mắt
nhỏ, đi vòng quanh Tử Vũ một vòng gật đầu cười ranh mãnh nói:”Những lời
này thật đúng ý ta, bọn họ là cái đồ coi trời bằng vung, không nên nghe
lời bọn họ.”
Tử Vũ nghe thấy lời này, thấy lão râu bạc vẻ
mặt đồng tình đồng ý lời nàng, không khỏi nở nụ cười, lão râu bạc thấy
nàng cười khoan khoái, cảm giác hình như không được thỏa đáng lắm, chỉnh đốn lại bộ dạng, ho khan một tiếng, giả bộ thâm trầm nói:” Khá lắm,
không coi ai lớn bé, có lá gan, ta hỏi ngươi, ngươi nếu không nghe lời
lão sư, vậy thì đến đế đô học viện làm gì, đến nơi này để chơi a?”. Nói
đến đây, mặt lão râu bạc có chút nghiêm túc.
Tử Vũ nhìn dựa
vào bức tường nhìn lão lão râu bạc:”Ta không thể đánh đổ được bức tường
này, cho dù mỗi ngày ta có luyện tập đi nữa, cũng chắc sẽ không được gì, cho dù có luyện được một chút thì chút công phu thô thiển đó chẳng khác nào bóng trăng trong kính”.
Người chính là người, đánh với
tảng đá, phỏng chừng nàng có luyện đến bàn tay không còn máu thịt cũng
không thể có được sức mạnh như yêu tinh, lấy trứng chọi đá, đánh như thế nào đá cũng không thể vỡ, trải qua sự tình hai ngày nay nàng đã hiểu
rõ, nàng không phải lang yêu, vĩnh viễn cũng không thể có được sức mạnh
như lang yêu.
Hai ngày nay bị yêu tinh cười nhạo, nàng hiểu
nàng bị cười không phải do yêu tinh sai mà là nàng sai, nàng quyết tâm
rồi, không thể vì bị cười nhạo mà nản chí, như vậy cả đời chỉ có thể bị
người khác cười, đây không phải là tác phong của nàng. Nàng mặc dù có vẻ ngoài rất nhu thuận nhưng ẩn giấu trong tim là sự kiên cường không bằng lòng với số phận, nếu không nàng đã không thể bình tĩnh mà sống đến
nay.
Lão đầu nghe vậy kêu lên:” Cũng hiểu rõ mình a”.
Tử Vũ trừng lão:”Đương nhiên, ta đương nhiên tự hiểu rõ chính mình, ta có
ưu điểm khuyết điểm gì chẳng lẽ ta còn không rõ sao”. Bây giờ khuyết
điểm duy nhất của nàng là nàng không phải là lang yêu.
-“A,
a, khen ngươi một câu ngươi lại vểnh cái đuôi lên, nhưng mà hai năm nay
các tiểu yêu tinh có khuyết điểm là không tự biết được chình mình, giống như tên hổn đản Liệt Hỏa, chỉ có ba phần sức mạnh, không coi ai ra gì,
ta nghĩ tới liền tức giận, hừ”. Nhắc đến Liệt Hỏa, mắt lão râu bạc lóe
lên, bẻ tay răn rắc, như hận không thể cắt da xẻ thịt hắn.
Tử Vũ nghe xong ngạc nhiên hỏi:”Ông biết ta?” Nàng không tin lão râu bạc
lại vô duyên cớ đến gặp nàng, chắc hẳn có liên quan đến Liệt Hỏa. Lão
râu bạc cười lộ cả răng, hắc hắc nói:” Tiểu lang yêu thật thông minh, ta mới gặp hắn”. Nhớ ra chuyện mới gặp Liệt Hỏa, hắn liền giận, vừa mới
gặp, tên tiểu yêu kia không nói hai lời, liền nắm áo lão, giận dữ nghiến răng nghiến lợi bảo lão hãy đi giáo huấn cái kẻ ngu ngốc kia, hừ, hắn
nên đánh tên tiểu yêu tinh kia một trận mới được, một chút tôn sư trọng
đạo cũng không có, dám đối với lão sư không biết lớn nhỏ.
-“Tiểu tử, chờ xem ta thu thập ngươi”. Nhắc đến Liệt Hỏa, lão râu bạc liền có biểu tình muốn đánh người.
Tử Vũ thấy người trước mặt đang rất tốt, đột nhiên nghiến răng như muốn
đánh người, nhanh chóng lui ra phía sau hai bước, mặc dù khoảng cách này vẫn không đủ an toàn nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
-“Khụ khụ”. Lão râu bạc thấy nàng nhìn hắn, ho khan, thu lại thần sắc, tươi
cười nói:” Ngươi căn cốt có yếu một chút, phẩm chất lại vô cùng kém,
nhưng là tiểu tử kia đã nhờ ta, ta làm lão sư, cũng nên giúp đồ đệ một
chút”.
Tử Vũ kinh ngạc:”Liệt Hỏa nhờ lão dạy ta?”. Nàng nghĩ không ra, Liệt Hỏa đối địch với nàng như vậy, chuyện này làm sao có
thể.
Lão râu bạc nhún vai, đem đầu đưa đến trước mặt Tử Vũ
nói:” Tiểu tử kia không phải là có lòng tốt gì đâu, nhờ ta dạy ngươi chỉ là sợ ngươi làm mất mặt hắn thôi, còn có sau này nếu hắn nhìn ngươi
không vừa mắt, đánh ngươi cũng không sợ bị nói là lấy mạnh hiếp yếu, ta
nói cho ngươi biết, ngươi phải học hành cho tốt vào, giúp ta giáo huấn
hắn, cho hắn không thể trở mình, dám kiêu ngạo với ta, tiểu tử, ngươi
đợi đó”.
Tử Vũ nghe vậy thật đồng cảm gật đầu, đúng là tác
phong của Liệt Hỏa, vẻ mặt nàng lập tức trở nên sáng lạn tươi cười ôm
lấy cánh tay lão râu bạc, nói:”Lão sư, người phải dạy ta nhiều một chút, không để tiểu tử kia khi dễ ta”.
Lão râu bạc thấy Tử Vũ vừa nhu thuận vừa đáng yêu, cười cười sờ một bên ria mép nói:” Căn cốt kém
một chút, cũng may đầu óc không đến nổi, coi như cũng có chút thành
tựu”. Một già một trẻ vừa nói chuyện vừa hướng xa xa chạy đi, đem mệnh
lệnh của lão sư tân sinh vứt ra cửa.