Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Dương Thanh Hà nghe thấy tiếng thì giật mình, quay đầu lại bèn bắt gặp nhóm “người quen” cách đó không xa.
Trần Ký cười ha hả vẫy tay với cô.
Dương Thanh Hà lau khô tay, đi tới.
“Sao hai người lại ở đây?”
Triệu Liệt Húc đút điếu thuốc vào bao, “Tụi tôi đến điều tra chút việc.”
Trần Ký sáp đến, ngạc nhiên hỏi: “Em học ở trường này à?”
Dương Thanh Hà gật đầu.
Trần Ký: “Cũng là học viện Nghệ thuật ư?”
“Cũng là?”
Trần Ký phất tay, “Không có gì, không có gì. Này, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, hay là chúng ta cùng dùng bữa đi?”
Triệu Liệt Húc đứng bên cạnh, đút tay vào túi với vẻ mặt thản nhiên.
Dương Thanh Hà híp mắt, sảng khoái đồng ý, “Dạ được.”
Trần Ký: “Chúng ta ăn cơm tại trường em luôn đi. Tôi đang muốn ôn lại kỉ niệm thời sinh viên đây, phải không, đội trưởng Triệu?”
Triệu Liện Húc miễn cưỡng cười nhạt, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu*.
*“Lòng dạ Tư Mã Chiêu” là câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ người tham lam, mưu mô, giảo quyệt, người ngoài trông vào ai cũng nhận ra được. Ở trên muốn nói Trần Ký tính “âm mưu” mai mối hai người rõ rành rành.
Dương Thanh Hà thấy anh không phản đối bèn cười nói: “Nhưng em còn phải chuyển một số thứ, có lẽ hai anh phải chờ một lát đấy.”
“Không sao, mấy chú này sẽ chuyển hộ em.”
Vừa dứt lời, vài người đàn ông xuất hiện, mỗi người ăn ý bê lấy một thứ.
Trong phòng làm việc, hai giáo viên đang uống trà tán gẫu. Chợt có tiếng gõ cửa, giáo viên nọ trông thấy là Dương Thanh Hà thì không khỏi lải nhải: “Hồi nãy cô bảo người ta chuyển đồ giúp em thì em không chịu, giờ phải chạy đến hai lần. Mùa hè mà, cần gì phải vậy, thôi thì để cô gọi…”
Giáo viên nọ bỗng im bặt, theo sau Dương Thanh Hà là vài anh chàng, ai nấy cao to lực lưỡng.
Trần Ký xông pha đi đầu, hai xô màu, mỗi người xách một xô với Tưởng Bình.
Dương Thanh Hà cầm cọ vẽ, theo họ ra khỏi văn phòng.
Cô A: Lai lịch của con bé đó gớm thật.
Cô B: Sinh viên trao đổi nước ngoài mà, còn trẻ mà đã sắp mở triển lãm tranh rồi đấy.
Thầy A: Đúng là con nhà giàu, mấy người ban nãy không phải là vệ sĩ đó chứ?
Thầy B: Ai biết, này, cô nghe nói gì chưa, có một sinh viên nữ ở học viện chúng ta bị giết đấy, nghe đâu hôm nay cảnh sát sẽ đến đây.
Có vẻ như đám cảnh sát này cố tình giữ khoảng cách với đôi nào đó, cách xa đến tận năm sáu mét, hoàn toàn bỏ lại hai người ở phía sau.
Hai người chầm rãi bước xuống lầu, Triệu Liệt Húc vươn tay, “Để anh cầm cho.”
Dương Thanh Hà đưa bộ cọ vẽ cho anh.
Thật ra thì cái này chẳng nặng tí nào.
Lúc Triệu Liệt Húc cầm, anh nhìn thoáng qua tay cô, “Lúc rửa tay em nghĩ gì vậy?”
Mu bàn tay của cô đỏ lửng như mới bị bàn là ủi qua.
Ngoài hành lang, sinh viên đi lại ngược xuôi, cực kỳ huyên náo.
“Không có gì, có lẽ em suy nghĩ nhiều rồi. À mà các anh tới đây để điều tra vụ gì? Lẽ nào là vụ án trong khách sạn đó? Nhưng em nghe nói hung thủ đã tự thú rồi mà.”
“Vẫn có điểm nghi ngờ chưa được làm sáng tỏ.”
Các khớp ngón tay anh rõ ràng, đường kinh lạc trên mu bàn tay càng rõ nét hơn, càng khiến việc cầm cọ vẽ trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Dương Thanh Hà liếc sang tay mình, thấy hơi ghen tị với bộ cọ vẽ này.
Cô tiến lên hai bước để đuổi kịp anh rồi khoa trương hỏi: “Anh tâm huyết với nghề như vậy, chắc trong đội có nhiều cô gái sùng bái anh lắm ha?”
Triệu Liệt Húc nhướng mày, đôi môi mỏng vẽ một đường cong hấp dẫn, như thể lười nhiều chuyện với cô về chủ đề vô bổ này.
Dương Thanh Hà: “Bộ không có cô nàng nào theo đuổi anh sao?”
Triệu Liệt Húc không đáp.
Dương Thanh Hà: “Có nghĩa là rất nhiều đúng không?”
Đây là logic gì vậy, anh mỉm cười.
Dương Thanh Hà: “Ồ… Em hiểu rồi, anh đang khiêm tốn.”
Mấy ông tướng đi trước thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn.
Tưởng Bình: “Ối giời, sao đội trưởng Triệu lại cười dịu dàng dữ vậy!”
Trần Ký: “Cậu đã từng thấy lão ấy cười như vậy với cô gái nào chưa?”
“Chưa từng!”
Tiểu Trương đẩy kính, “Theo như tôi phân tích, nụ cười này thuộc loại cười cưng chiều.”
Ký túc xá của nữ cấm nam sinh vào nên Dương Thanh Hà định tự mình khiêng đồ lên.
Trần Ký vẫn không buông tay, anh ta nháy mắt: “Đừng đừng đừng, để tụi tôi làm cho. Con gái chân yếu tay mềm, bê những thứ này mệt thì chẳng phải đội trưởng Triệu của chúng ta sẽ đau lòng chết sao?”
Dương Thanh Hà lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Triệu Liệt Húc. Người này chỉ mỉm cười, không nặng không nhẹ nên cô hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc của anh.
Trần Ký chào hỏi quản lý ký túc xá, đưa thẻ căn cước ra và giúp Dương Thanh Hà chuyển đồ lên lầu.
Tô Cấm thấy Dương Thanh Hà dẫn hai người đàn ông lên thì sợ đến mức đứng phỗng như trời trồng.
Có một kiểu người ngây ngô, dễ bị nhìn thấu, Tô Cấm là kiểu con gái như vậy.
Dương Thanh Hà giải thích: “Hai người này là cảnh sát, họ giúp tớ chuyển một số đồ rồi sẽ xuống ngay.”
Tô Cấm sững sờ gật đầu, rồi dè dặt lui sang bên cạnh.
Bức tranh sơn dầu to đặt cạnh bàn học, Trần Ký và Tưởng Bình nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: “Có thể cho tụi tôi xem qua bức tranh được không?”
Bình thường, hai tên này chỉ làm bạn với dao, súng nên đây là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ nghệ thuật tao nhã này.
Dương Thanh Hà chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô bèn lấy từ trong hộp giấy ra hai phong bì đen.
“Ngày mốt có triển lãm tranh, nếu hai anh rảnh thì đến nhé.”
Trần Ký ồ lên, không thể tin nổi.
“Chắc chắn, chắn chắn sẽ đi, dù bận rộn đến mấy tụi tôi cũng sẽ đi.”
Ba người vừa cười nói, vừa bước ra khỏi phòng. Triệu Liệt Húc đang dựa vào tường, thản nhiên nhìn bọn họ.
Phong bì đen trong tay hai người phe phẩy, muốn không thấy cũng khó.
Có vẻ Trần Ký còn vô số câu hỏi, Dương Thanh Hà đành kiên nhẫn giải đáp từng câu một.
Từ tranh phong cảnh Trung Quốc cho đến tranh siêu thực châu Âu.
Triệu Liệt Húc bị bỏ lại đằng sau, còn cả đám thì vây quanh Dương Thanh Hà.
Ánh nắng nghiêng ngả kéo dài chiếc bóng anh, cô nhìn bóng lưng trên mặt đất thì không khỏi bật cười.
Triệu Liệt Húc lười biếng theo sau, châm một điếu thuốc. Giọng của đám đàn ông xen lẫn trong thanh âm trong trẻo của Dương Thanh Hà, cảm giác giọng cô tràn đầy năng lượng. Cô nói về nguồn gốc của nghệ thuật, tuy họ nghe không hiểu nhưng rất bùi tai.
Anh nhả một làn khói dài, đuôi mắt cong cong, cười như có như không.
Trong trường có một nhà hàng tư nhân, Dương Thanh Hà đã đặt một phòng nhỏ trên ứng dụng, phải tìm một hồi mới thấy quán.
Vì đây cũng là lần đầu cô đến trường này.
Một bàn vừa vặn bảy tám chỗ ngồi.
Thông đồng với nhau cả rồi nên đám người này vừa vào chỗ đã ngồi cạnh nhau, chỉ chừa đúng hai vị trí ở giữa cho hai người bọn họ.
Dương Thanh Hà đang định ngồi xuống thì bị Triệu Liệt Húc kéo lên.
“Đồ ăn sẽ được dọn ra từ đây, em nên vào trong ngồi.”
Người chơi hệ từng trải – Trần Ký nâng cằm nhìn bọn họ, “Nhớ thời đại học, mỗi lần tôi dẫn bạn gái đi ăn cũng làm mấy chuyện chán ngấy thế này, chỉ vì sợ cô ấy bị đụng phải.”
Tưởng Bình: “Em không có bạn gái.”
Mọi người: “Tôi cũng không có.”
Giây kế tiếp, mọi người đổ dồn nhìn hai người.
Triệu Liệt Húc bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, ném thực đơn đến trước mặt bọn họ, “Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của mấy cậu, rảnh thì đi điều tra vụ án đi.”
Anh đưa một cuốn thực đơn khác cho Dương Thanh Hà, giọng vẫn cuốn hút và trầm ấm như vậy.
“Em muốn ăn món gì cứ gọi món đó.”
Trần Ký nhìn một phát là biết ngay hôm nay ai mời, anh nói với Dương Thanh Hà: “Em ăn nhiều một chút, đội trưởng Triệu của anh không có gì ngoài tiền đâu.”
Cô làm ra vẻ không biết gì, gật đầu một cái.
Dương Thanh Hà: “Các anh muốn uống rượu không?”
Triệu Liệt Húc: “Đồ uống thì được, vì lát nữa về tụi anh còn phải lái xe, buổi chiều cũng có việc phải làm.”
“Dạ, vậy bọn họ có ăn cay không?”
“Sao cũng được. Em cứ gọi mấy món em muốn ăn là được rồi.”
Dương Thanh Hà gọi vài món chay trông rất thanh đạm.
Đồ ăn trong yến tiệc Hồng Môn* này không phải điểm mấu chốt.
*Hồng Môn yến hay còn gọi yến tiệc Hồng Môn, một sự kiện lịch sử tại Trung Quốc, mọi người có thể tìm đọc với cái tên yến tiệc Hồng Môn tại Biên Niên Sử để biết thêm.
Trần Ký cười nói: “Hôm qua gặp mặt em ở siêu thị vội quá, chưa được làm quen, tôi chỉ biết mỗi cái tên, trước đấy cũng chưa từng gặp. Hôm nay mình giới thiệu nhau chút.”
Triệu Liệt Húc vẫn tựa vào ghế, “Sao lúc trước tôi lại không biết cậu nhiều chuyện vậy nhỉ?”
“Lúc trước tôi không như vậy, giờ tôi như vậy nè!”
Triệu Liệt Húc: “…”
Trần Ký giới thiệu từng người một với Dương Thanh Hà, cuối cùng hỏi: “Sao trước giờ chưa từng gặp em nhỉ? Nghe nói em và đội trưởng Triệu quen biết đã lâu.”
“Mấy ngày trước em mới về nước để làm sinh viên trao đổi.”
“Nhưng tôi nhớ hộ tịch của em là người bản địa mà.”
“Vâng, mấy năm trước em cùng mẹ sang nước ngoài sinh sống, nhưng hộ tịch vẫn là Trung Quốc.”
Trần Ký: “Vậy thì thật là trùng hợp, em vừa về một cái đã gặp đội trưởng Triệu, là duyên phận đúng không!”
Tưởng Bình: “Thế mà hôm đó trong thang máy, đội trưởng Triệu còn không nhận ra người ta.” Cậu chàng khinh bỉ liếc Triệu Liệt Húc.
Triệu Liệt Húc: “…”
Mọi người bật cười nhún vai.
Dương Thanh Hà: “Đúng vậy, sao hôm đó anh không nhận ra em?” Cô chống tay phải lên gò má, nghiêng đầu nhìn anh.
Cũng không phải là anh không nhận ra, mà do anh nghĩ không thể nào.
Triệu Liệt Húc: “Em muốn biết lý do?”
Dương Thanh hà: “Dạ.”
Anh nhếch miệng cười, cố tình chọc cô, “Hồi nhỏ tóc em ngắn hơn bây giờ, lại còn múp míp, ai cũng sẽ không nhận ra.”
Dương Thanh Hà: “…”
Trần Ký: “Ồ, hai người đã quen nhau từ hồi nhỏ rồi à.”
Triệu Liệt Húc rụt hàm, “Cậu đừng có thêm mắm dặm muối.”
Đang lúc mọi người đang đua nhau nói thì phục vụ bưng đồ ăn lên.
Dương Thanh Hà trợn mắt há hốc mồm.
Đám người này thật sự không nương tay chút nào, gọi nguyên một bàn đồ ăn.
Dương Thanh Hà muốn gắp cá, nhưng gắp mấy lần rơi cả.
Triệu Liệt Húc cầm thìa múc cho cô một miếng lớn, “Cá có xương, lúc ăn em phải cẩn thận một chút.”
“Anh còn nhớ à…”
“Ừ.”
Khi ấy, lúc ăn cơm tối với Cố Dung, bà nấu canh cá trích, cô ăn cả thảy ba miếng thì bị hóc xương ba lần. Lần thứ ba dù có uống giấm và nuốt cơm cỡ nào, xương cá vẫn không trôi xuống nên chỉ đành bó tay.
Cố Dung bảo cổ họng của cô nhỏ nên khi ăn cá phải hết sức cẩn thận.
Vài ba câu đối thoại đã khiến không khí cả bàn ăn trở nên mập mờ.
Sau khi Trần Ký đã cơm nước no nê, anh ta tựa vào ghế, nở nụ cười như mẹ già.
Tưởng Bình ngừng càn quét, cậu ngửa măt lên trời rồi thở dài một cách thỏa mãn, “Lâu lắm rồi em chưa được ăn đã đời như vậy.”
Triệu Liệt Húc nhấp một ngụm nước trái cây, “Chẳng phải hôm qua các cậu đã ăn lẩu rồi sao?”
“Vợ anh Trần về nên tụi em phải ăn uống lịch sự, sau đó thì về sớm, chứ đâu thể quấy rầy vợ chồng son người ta đoàn tụ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.”
Trần Ký đạp Tưởng Bình một phát dưới bàn, “Đúng là cái thằng thẳng như ruột ngựa, coi chừng đội trưởng Triệu đập cậu đấy.”
Tưởng Bình: “???”
Trần Ký hất cằm về phía Dương Thanh Hà, “Cậu nên chú ý một chút khi nói chuyện, đừng dọa người ta chạy mất.”
Tưởng Bình: “Em xin lỗi, em xin lỗi, đừng đánh em.”
Triệu Liệt Húc: “Cậu tốt nghiệp từ Học viện điện ảnh à?”
Trần Ký từ tốn đáp: “Cũng không biết là ai thích mà còn giả vờ, kỹ năng diễn xuất giỏi đến mức có thể nhận giải Oscar rồi đấy.”
Ngoài miệng thì nói không có suy nghĩ đó, nhưng hành động thì lại mập mờ.
Trần Ký: “Tại sao hè năm nay lại giống mùa xuân thế nhỉ?”
Triệu Liệt Húc nâng ly thủy tinh, cụp mắt hớp một ngụm, “Nếu có chuyển biến tốt thì hãy thu tay.” Giọng điệu của anh vẫn hiền hòa như vậy.
Trần Ký: “Tuân lệnh!”
Dương Thanh Hà nhướng mày, im lặng dùng bữa.
Triệu Liệt Húc nhìn sang Dương Thanh Hà. Mái tóc dài của cô chỉ tuỳ ý tóm gọn, quanh tai có vài sợi tóc rơi ra, nước da trắng mịn không tô điểm cùng với đôi mắt trong veo, khi cô cười như mảnh trăng non cong hình lưỡi liềm.
Anh nheo mắt, bất chợt nhớ lại giấc mơ hồi sáng.
Nếu phải nhất định phải nói, vậy có lẽ là muốn đối xử tốt với cô.
Nếu gặp, thì quan tâm một chút là chuyện nên làm.
Nào có phức tạp như lời Trần Ký nói.