Liệt Quả Yêu Phu

Chương 3: Chương 3: LIỆT HỎA




Tử Vũ nghe xong lửa giận trong lòng lập tức biến mất, nàng sao lại xúc động như vậy, thầm nghĩ nếu nàng không tình nguyện làm theo lời họ thì sẽ có kết cục như thế nào? Những người này là yêu quái nàng không có cái bản lãnh đánh thắng họ, nghĩ vậy lửa giận trong lòng liền bay hết.

“- Buông tay ra”.

Nàng tỉnh táo lại trừng mắt với mấy con yêu đang bắt nàng. Mấy con yêu kia thấy Tử Vũ đã hiểu được liền cười hắc hắc buông tay, thú vị nhìn Tử Vũ.

Ngã ngồi trên ghế, nàng nghĩ nếu nàng không đáp ứng bọn họ nàng sẽ chết.

-“Nếu ta đáp ứng các ngươi ta được gì?”

-“Ngươi được ăn ngon, mặc đẹp, có nhiều tiền, ngươi muốn gì sẽ được nấy”.

Huyền Cơ giành mở miệng nói trước, trong mắt lóe sáng.

Nghe xong nàng có chút ngẩn ngơ nói:

-“Những thứ đó có ích gì? Yêu tinh cũng cần những thứ đó sao?”

Nàng nghĩ yêu tinh tối ngày đều phải khổ cực tu tu luyện luyện để thành tiên, còn cần những thứ phàm tục đó sao?

Nghe nàng hỏi, tất cả yêu quái nhìn nàng với ánh mắt không hiểu nổi, Tử Vũ nhướng mi, chẳng lẽ không giống trong tiểu thuyết sao.

“- Ta không biết ngươi đang suy tính cái gì, nhưng để sống được ở đây ngươi phải hiểu một chút về yêu giới, nếu không chuyện sẽ bị lộ”.

Tộc trưởng lang tộc âm trầm nhìn Tử Vũ vuốt vuốt càm nói.

Tử Vũ nhìn nhìn nghĩ trước hết nên làm theo lời bọn họ cái đã, còn chuyện trở về nàng không có cái bản lãnh đó. Không thể trở về mà ở đây so với chỗ của nàng còn nguy hiểm gấp mấy trăm lần. Thôi kệ, nàng phải đợi vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng nàng trước phải giữ lại cái mạng nhỏ này đã.

Tộc trưởng thấy Tử Vũ im lặng, nghĩ nàng đã hiểu rõ liền vui vẻ kéo tay nàng, móng tay sắc bén cắt qua cổ tay nàng tạo thành một vết cắt nhỏ, sau đó nhỏ một giọt máu của mình vào vết cắt trên tay nàng. Tử Vũ thấy vậy nhíu nhíu mày khó hiểu.

“- Trên người ngươi hơi thở con người quá nặng, làm như vậy sẽ không có ai nhận ra ngươi là người. Nếu ngươi để yêu tinh phát hiện ngươi sẽ bị đem đi nhậu a”.

Huyền Cơ bên cạnh vừa đe dọa vừa giải thích. Tử Vũ nghe vậy mi mắt giựt giựt, thật là không có thiên lý mà.

-“Tốt lắm, ngươi đừng oán giận bọn ta, ở đây mọi chuyện ngươi không cần phải lo gì hết, bọn ta sẽ cho ngươi một người chồng giàu có. Ta không có con gái, giờ đã có, thật tốt mà, ngươi hãy đi chuẩn bị, ngày mai họ tới ngươi đừng để chuyện bị lộ”.

Tộc trưởng lang tộc vỗ vỗ bả vai Tử Vũ, mặt đầy hòa ái, nàng nghĩ nếu ông ta bỏ đi ánh mắt tham tiền kia thì thật tốt a.

Tử Vũ nhìn mấy con yêu quái vẻ mặt tươi cười, khoanh tay hừ lạnh nói:

-“ Ta được gả đi, tất cả các ngươi đều có lợi, ta muốn chia ba phần, nếu không, ta nói cho các ngươi biết cùng lắm thì chết chung”.

Yêu giới, đối nàng là nơi xa lạ, khi mới đến nàng thật sự bị dọa cho nên nàng cố gắng làm sao để giữ lại tính mạng. Bây giờ xét lại nếu nàng làm theo lời bọn họ, không phải là nàng đã cứu bọn họ một mạng sao, vì thế nàng không thèm nể mặt đưa ra điều kiện. Đây là một tộc trong yêu giới, tính luôn cả tộc trưởng chỉ có sáu người, thêm một con sói nhỏ, nhìn qua có vẻ túng thiếu, lại còn đem bảo vật trấn môn để tìm người có thể thấy bên kia là người có tiền có thế nên những người này mới vì tham tiền ép nàng gả đi.

“- Ngươi …”

Sắc mặt tộc trưởng biền đổi nhanh chóng từ tao nhã sang xanh mét, từ xanh mét lại hóa đen, xong lại trưng ra bộ mặt keo kiệt bủn xỉn.

“- Nghĩ đi, nếu không có ta ngươi cũng không được lợi gì, ba ba của ta.”

Tử Vũ cố tình nói, nàng là người xoay theo chiều gió nhưng tuyệt đối không phải là loại người nhu nhượt, chỉ cần mạng còn thì vẫn có thể kiếm tiền. Hơn nữa nếu tiền ở đây cũng quan trọng như chỗ nàng thì nàng trước phải tính toán kiếm tiền cho tương lai đã.

-“Tốt”

Tộc trưởng lang tộc xanh mặt bậm môi khó nhọc thốt ra một chữ, làm cho sắc mặt của máy con yêu còn lại tối đi.

Nghe vậy mặt Tử Vũ rạng rỡ hẳn lên.

Một đêm kịch liệt còn hơn ra trận. Trời sáng, sau khi hiệp nghị đạt thành, Tử Vũ liền bị nhồi nhét một đống kiến thức cơ bản về yêu giới.

-“ Liệt Thanh, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi a”.

Tộc trưởng lang tộc ra cửa nghênh đón đoàn người, vẻ mặt tươi cười hướng những người đang đi vào nói.

-“ Thành Liêm, ta cũng nhớ ngươi, lâu như vậy không có tin tức của ngươi làm ta tìm mãi”.

Tử Vũ bị lôi ra đại sảnh, chỉ thấy ngoài cửa thấp thoáng bóng người, một nam tử tóc dài màu đỏ cùng tộc trưởng lang tộc bước vào, dáng người rất cao, vẻ mặt ngay thẳng, hơi thở trầm ổn, nhìn qua làm cho người ta cảm giác trên người là sự kết hợp giữa sự dịu dàng và mạnh mẽ. Mặc quần áo kiểu dân quốc màu đỏ nhạt nhìn rất mới, so với tộc trưởng lang tộc thì phóng khoáng hơn nhiều.

Tử Vũ thấy vậy không khỏi âm thầm nheo mắt, thế giới này thật đảo lộn a, khuyển là cẩu, lang cẩu, lang cẩu, lúc nào lang cũng phía trước cẩu phía sau, so ra thì sói với chó, sói lúc nào cũng có khí chất hơn chó. Hơn nữa chồng tương lai của nàng lại là cẩu yêu a, nàng thật bất mãn.

Mọi người ngồi xuống, Tử Vũ bị đẩy đến trước mặt nam tử tên Liệt Thanh, Ông ta nhìn nàng đánh giá, mỉm cười nói:

-“ Thành Liêm, con gái ngươi tên gì?”

-“ Nữ nhi gọi Tử Vũ”.

Tộc trưởng lang tộc trả lời.

Liệt Thanh gật đầu vẻ mặt có chút xấu hổ cùng lo lắng nhìn Tử vũ nói:

-“Tên rất hay, rất xứng đôi”

Tử Vũ thấy Liệt Thanh khách khí nói chuyện với nàng liền cười nói:

-“Liệt thúc thúc người đừng khách khí”.

Tộc trưởng lang tộc thấy vậy cười rất vui vẻ, nhìn phía sau Liệt Thanh hỏi:

“- Liệt Thanh, hài tử của ngươi đâu?”

Liệt Thanh có chút nhíu mày nhìn ra ngoài nói:

-“Vào đi”

Tiếng vừa dứt tất cả mọi người đều nhìn ra cửa,chỉ thấy một nam tử bưu hãn bước vào, Tử Vũ nhìn thấy không khỏi hô thầm, cường trán a. Người kia thần sắc dữ tợn, một vết sẹo cắt ngang qua mặt làm cho người ta nhìn không rõ được diện mạo, thật khinh khủng. Tử Vũ khóe miệng rút gân, đây là chồng nàng a?

Tử Vũ chưa kịp kêu rên, thấy phía sau người nọ bước ra hai người tay nâng một cái rương thả nhẹ xuống đại sảnh. Liệt Thanh phất tay cho ba người lui xuống để lại một mình hắn trong đại sảnh.

-“ Liệt Thanh, đây là sao?”

Liệt Thanh tự mình đi tới trước, mở rương, từ trong rương xách ra một người, mái tóc ngắn màu đỏ hồng rối tung trên đầu, trong mắt là hai tròng mắt bốc lửa phảng phất như tròng mắt không phải màu đen mà là ngọn lửa đang nhìn mọi người, làm cho mọi người có cảm giác bị thiêu đốt. Ngũ quan rất đẹp, mang một vẻ mỹ cảm. Mặc dù từ trong mái tóc đỏ hồng lộ ra hai cái tai khuyển nhưng nhìn qua vẫn thấy đáng yêu.

Một thân quần áo màu hồng ôm gọn thân thể nhỏ nhắn, bị Liệt Thanh xách lên, trên người bị một sợi dây trói lại như bánh ú, không thể phản kháng, chỉ là trên thân đang phát ra lửa giận ngập trời.

Đây là một nữ mỹ nhân a.

Lang tộc nhìn người trong tay Liệt Thanh ngẩn người một lát liền hồi phục tinh thần kinh ngạc cùng vui sướng nói:

-“Liệt Thanh, con của ngươi là nữ nhi không phải hài tử sao?

Huyền Cơ nhìn thấy mỹ nhân liền nhảy dựng xông lên phía trước cười hắc hắc nói:

-“Liệt thúc thúc, con gái người thật xinh đẹp”.

-“Đúng vậy, Đúng vậy”.

Năm người con của tộc trưởng đang ngồi phía sau Tử Vũ đều vọt tới, nịnh nọt nhìn nữ tử trước mặt.

Tử Vũ nhìn nữ tử kia, đôi mắt sâu thật quyến rũ động lòng người, thật có khí chất nha. Nhưng là hiện giờ nàng đang giận dữ, ánh mắt tóe lửa có thể giết chết cả lang tộc. Toàn thân bị trói chặt, nàng không biết Liệt Thanh có ý gì, đem con gái của mình trói lại đưa đến bảo cưới.

Nhưng như vậy a, như vậy thì nàng không cần phải gả cho tên yêu tinh kia, ha ha, Tử Vũ tươi cười sáng lạn, ông trời rốt cuộc cũng thương xót nàng.

Liệt Thanh xấu hổ cười nói:

-“ Hỏa nhi tính tình mạnh mẽ, chỉ có thể dùng biện pháp này mới khiến nó nghe lời. Tử Vũ, lại đây, ta giao nó cho con, nó tên Liệt Hỏa”.

Tử Vũ nghe nói nhíu mày, Liệt Hỏa? Nữ nhi sao lại có tên này, nàng ngẫm nghĩ đứng dậy bước lên trước hướng Liệt Hỏa thấy thân hình Liệt Hỏa tương đương nàng. Liệt Hỏa lúc này đang giận dữ nhìn nàng. Nàng tiến đến ôm lấy Liệt Hỏa, thấy vậy Liệt Thanh liền buông tay, Tử Vũ bất ngờ té xuống lảo đảo cả người, Liệt thanh đã sớm có chuẩn bị liền đỡ lấy bả vai Tử Vũ. Tử Vũ không khỏi nhìn cái người đang được mình ôm kia, thân thể nhỏ nhắn mà sao nặng ghê.

Nàng nghi hoặc hướng Liệt Thanh gật đầu nói:

-“ Con sẽ chiếu cố nàng”.

Dứt lời nàng ôm lấy Liệt hỏa, cố hết sức đi ra ngoài. Bị trói trước mặt nhiều người như vậy khó trách Liệt Hỏa giận dữ.

-“Liệt Thanh, hăc hắc, chúng ta đây …”.

Trong đại sảnh, tộc trưởng lang tộc còn chưa nói xong chỉ nghe bịch một tiếng, mọi người quay đầu nhìn ra, chỉ thấy Tử Vũ té ngã trên người Liệt Hỏa, cả hai đang nằm trên đất.Tử Vũ cuống quít xin lỗi, thấp giọng lẩm bẩm:

-“ Nhỏ nhắn như vậy sao lại nặng quá a”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.