Lượng thuốc men và dụng cụ y tế mang đến xem như cũng đủ chữa trị cho Túc Thanh, Cô Thần gọi người đưa anh lên khoang tàu để các bác sĩ thuận tiện điều trị hơn, còn mình thì đến chỗ Long Tuấn Hạo, ôm cậu đặt lên ghế dựa, sau đó nhờ người mang thêm một cái ghế khác đặt ở đối diện, lại căn dặn đầu bếp chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon.
Anh đọc báo trong chốc lát, đợi đến lúc thương thế của Túc Thanh bước đầu ổn định thì liên hệ với đội ngũ tìm kiếm trên không, gọi một chiếc trực thăng đáp xuống, dặn dò vài câu đơn giản xong lại để bọn họ bay đi. Hiện giờ không biết có bao nhiêu người đang gắt gao theo dõi họ, nay thấy một chiếc máy bay rời khỏi tất nhiên sẽ sinh cảnh giác, lập tức bám theo, cứ thế mà đuổi đến viện an dưỡng để rồi nhìn thấy sau khi bắt một con chó nhỏ mang lên xong, chiếc máy bay liền quay đầu trở lại.
“…”
.
Cô Thần biết rõ những người kia nhất định sẽ tức đến phát điên, cũng sẽ càng thêm cảnh giác liền tiếp tục gọi thêm hai chiếc trực thăng nữa, vận chuyển đủ loại hoa quả tươi ngon cùng nhiều món ăn mỹ vị đến nơi này. Bởi vậy, khi Long Tuấn Hạo khoan khoái tỉnh dậy, thấy một bàn đầy món ăn thơm ngon trước mặt, cùng một con chó nhỏ ngồi ở boong thuyền liền câm lặng, “Cô Thần, chuyện gì đã xảy ra thế?”
Thời khắc này vừa lúc hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực từ chân trời lan đến, nhuộm cho mỗi người một vầng hào quang đỏ rực như… máu. Cô Thần ngồi đối diện với cậu, nghe vậy liền rót rượu đỏ vào chiếc cốc dài trên bàn, đẩy qua, dịu dàng hỏi, “Có biết cái gì gọi là bữa cơm trước khi ra pháp trường không?”
Bàn tay Long Tuấn Hạo vừa duỗi ra liền run rẩy, vội vàng rụt trở về, sắc mặt trắng bệch nhìn anh.
Cô Thần nhìn thẳng vào cậu, cười vô cùng dịu dàng, nói tiếp, “Ừ, em xem, có đồ ăn này, cả bánh ngọt và hoa quả đều đủ,” dứt lời liền chỉ chỉ con chó, “Ngay cả thân nhân cũng có mặt, muốn ăn, muốn gặp đều đầy đủ hết, hơn nữa em cũng đã hoàn thành giấc mộng thoát khỏi viện an dưỡng, hãy an tâm mà yên nghỉ đi.”
Long Tuấn Hạo nhìn một đống thứ trước mặt, lá gan nhỏ bé càng thêm run rẩy, “Có có chuyện gì cũng từ từ nói…”
“À, được thôi,” Cô Thần đồng ý gật đầu, “Trước hết, nói chuyện quả bom đi, nó từ đâu ra?”
“…” Long Tuấn Hạo sụt sịt mũi, cắn cắn môi nhìn anh, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Cô Thần liếc nhìn cậu một cái lại nhìn về phía đại dương xa xa, ung dung nói, “Kỳ thật, táng thân nơi biển cả cũng không tệ, rất nhiều người muốn sau khi chết đi, tro cốt mình sẽ trở về với biển…”
“Ta, ta, ta nói…”
Cô Thần cười gật đầu, “Ngoan, rất có giác ngộ.”
Long Tuấn Hạo nhìn anh nửa ngày, không cam lòng nhỏ giọng lầu bầu, “Nhưng dù thế nào thì ta cũng giúp được việc nha…”
Cô Thần nhướn mày, chậm rãi đứng dậy bước đến ngồi cạnh bên Long Tuấn Hạo, thuận tay ôm cậu vào lòng. Long Tuấn Hạo lập tức run rẩy nhìn anh, Cô Thần nhìn cậu cười cười, vươn tay xoa xoa sau đó nâng cằm cậu lên, bắt đầu hôn.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng và chăm chú khiến trong lòng Long Tuấn Hạo chợt toát ra chủ ý, đang cân nhắc xem có cần dùng đến cái gọi là mỹ nam kế hay không thì người nọ đã buông cậu ra, thuận tiện ôm ngang người cậu đi đến mạn thuyền, tiếc nuối nói rằng, “Được rồi, chúng ta cũng đã hôn tạm biệt rồi, coi bộ kiếp này đôi mình vô duyên, chỉ có thể chờ đến kiếp sau tiếp tục.”
Long Tuấn Hạo sợ hãi, ôm chặt lấy cổ anh, cả người cậu giờ đã nằm ngoài không trung rồi, chỉ cần Cô Thần vừa buông tay, cậu chắc chắn sẽ rơi tỏm xuống biển, tuy lý trí biết rõ anh sẽ không làm thế nhưng cứ nhìn xuống dưới từ góc độ này cũng đủ khiến cho người từ bé đã chẳng biết bơi lội là gì như cậu phải kinh hãi, “Tiện, tiện, tiện, dân… Bản vương muốn hưu ngươi, nhất định phải hưu ngươi!”
Cô Thần nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, có chút đau lòng, rút tay về, lại ôm cậu vào ngực, “Vương gia, ngài hiện giờ đang ở trên địa bàn của tôi!”
Long Tuấn Hạo bám chặt lấy người anh, không hề nghĩ ngợi kêu lớn, “Láo lếu, chỗ này là vùng biển quốc tế!”
“Anh đang nói đến chiếc ca nô này.”
“Nó là của Túc Thanh!”
“Giờ thì nó do anh quản lý.”
“A… Được rồi…” Long Tuấn Hạo hít hít mũi, dựa vào lòng anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, yếu ớt nói, “Dù thế thì bản vương cũng muốn hưu ngươi…”
Cô Thần nói, “Ngài có muốn… trải nghiệm thêm một lần?”
“Đừng…” Long Tuấn Hạo lại ôm chặt lấy anh, sợ hãi phải chịu đựng cảm giác vừa rồi một lần nữa, Cô Thần cúi đầu nhìn cậu, “Còn chưa chịu nói? Bộ em thích bom đạn như vậy hả? Em xem, giờ em đã ra khỏi viện an dưỡng, ca nô với phi thăng cũng đều ngồi qua rồi, còn cần bom để làm gì nữa hả?”
Long Tuấn Hạo sững sờ tại chỗ, bừng tỉnh đại ngộ nói, “A, đúng vậy nha.”
“…” Cô Thần bất đắc dĩ ôm cậu trở về, “Nói đi, ai cho em đấy?”
“Tiểu Ngọc…”
“Cậu ấy đưa em bom làm gì?”
Long Tuấn Hạo liền kể lại đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng nhìn anh, yếu ớt vươn móng vuốt, “Này, giờ ta có thể đi ăn cơm không?”
Cô Thần sờ đầu cậu, “…Ngoan, ăn đi.”
“Ân!” Long Tuấn Hạo gật đầu, bắt đầu cắm cúi ăn, ăn ăn còn không quên nói, “Nhưng mà tiện dân à, bản vương vẫn là muốn hưu ngươi, bản vương đã nhận lời ái phi, không thể nuốt lời a.”
“…” Cô Thần nói, “Không sao, lần này đến anh nạp em.”
“Bản vương không đồng ý.”
Cô Thần nhấn mạnh, “Đại phòng.”
“Vậy cũng không được.”
“Đại phòng duy nhất cả đời này, anh không nạp thiếp.”
“Vậy thì… để bản vương cân nhắc thử xem.”
Cô Thần mỉm cười, tiếp tục xoa xoa đầu cậu, hai người nhàn nhã thưởng thức bữa tối trong ánh chiều tà ấm áp. Thương thế của Túc Thanh xem như đã ổn định, ngày hôm sau, Cô Thần lại cho người tiếp tục tìm kiếm ở một vùng hải vực khác, lực lượng trên không cũng luôn phiên công tác, cơ bản là làm việc cả ngày lẫn đêm, trong lúc đó, anh lại phái vài chiếc máy bay đi mua đồ, mà khi đến hỏi Long Tuấn Hạo muốn ăn gì thì người nọ ngây ngốc trả lời một câu McDonald khiến anh chỉ có thể câm lặng.
Long Tuấn Hạo nhìn anh, “Sao thế?”
“Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng, ai hay vải tiến đã về triều…” (*) Cô Thần bất đắc dĩ nói, “Vốn định ra vẻ lãng mạn một phen, ai ngờ có người hết lần này đến lần khác thích phá hư phong cảnh, em thử hỏi xem người đi mua McDonald sao chịu nổi đây?”
“…”
“Không có chuyện gì, ăn đi…” Cô Thần sờ sờ đầu cậu, chậm rãi quay đi, cứ thế lại qua hai ngày, Cô Thần cảm thấy sự cảnh giác của những người kia đã gần như hao hết liền sai người đưa Long Tuấn Hạo trở về, thuận tiện đem mấy thứ mua đến trong mấy ngày này đóng gói chở theo luôn, còn mình thì ở lại đây, tiếp tục tìm kiếm. Long Tuấn Hạo tuy cảm thấy không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì trong hành lý của cậu có một kiện hàng cực lớn, không phải thứ gì khác mà chính là Túc Thanh.
Cô Thần vẫn không ngừng tìm kiếm hết hải vực này đến hải vực khác, thẳng đến ngày thứ mười mới tỏ vẻ không cam lòng thu đội, trở lại Túc gia. Dù sao thì một người không uống nước có thể sống được nhiều lắm là bảy ngày, nếu tính thêm sự khắc nghiệt của hoàn cảnh, còn có thể ít hơn, bây giờ thu đội, mặc dù không tuyên bố với ngoại giới nhưng trên một mặt nào đó cũng đã xem như là hoàn toàn bỏ cuộc.
.
Túc Tòng sau khi biết được tung tích của anh trai mình, lại không thể để cho người khác sinh nghi, chỉ có thể tiếp tục ở lại bổn gia, thuận tiện bí mật thu thập tư liệu, chuẩn bị buộc tội những người kia tội mưu hại gia chủ.
Lúc này, ngoài việc muốn từ từ tiếp nhận công việc buôn bán của gia tộc, Túc Tòng còn phái xử lý thêm một việc, đó chính là hậu cung của anh trai cậu. Nếu như thời cổ đại có cung điện, cậu cảm thấy hậu cung của anh cậu cũng đại khái giống thế. Kỳ thật cậu cũng không nghĩ ra việc đưa mỹ nhân tới tấp vào hậu viện của gia chủ là để làm chi, cũng chẳng hiểu sao chuyện này lại có thể kéo dài mấy đời, chỉ biết là từ thời cha của bọn họ cũng đã là như thế. Những vị tiểu thư được đưa vào đây đều xuất thân những gia tộc môn đăng hộ đối, điển hình của việc ăn cơm trước kẻng, sau khi mang thai, sinh con trai mới chính thức cử hành hôn lễ, cậu và Túc Thanh sinh ra cũng không kém nhau vài ngày, nhưng bởi mẹ cậu có gia thế cao hơn nên cuối cùng trở thành vợ cả.
Có khi Túc Tòng nghĩ lại đã cảm thấy Túc gia quả là nghiệp chướng, những cô gái kia đều là tiểu thư con nhà quyền quý, lại phải hao phí tuổi thanh xuân của mình ở chốn này, lại nghe nói ở Lôi gia thì bạn đời cho hậu bối là từ trưởng bối lựa chọn? “Anh ta đã không muốn chạm vào họ thì lúc trước nhận lấy để làm gì?”
Trợ lý đắc lực của Túc Thanh đứng ở một bên, cung kính nói, “Đương gia nói, trước cứ giữ lại, biết đâu ngày nào đó ngài nhìn thấy, thử xem ngài có thể ghen hay không… Ngài xem…” Anh là người hiểu biết rất rõ tâm tư của Túc Thanh, mà điểm này Túc Tòng cũng biết, cũng không có gì phải cố kỵ.
Túc Tòng nhẫn nại dạo qua một vòng, cuối cùng bóp bóp trán, “Đều đưa họ đi, mà cô gái đang mang thai kia là sao?”
“Có một lần đương gia uống say…”
Gân xanh lập tức nảy lên trên trán Túc Tòng.
Người trợ lý vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của cậu, thấy thế vội vàng nói tiếp, “Nhưng sau đó đương gia nói anh ấy chắc chắn không làm gì cả, chỉ là không nói rõ chuyện này với người khác mà thôi.”
Túc Tòng cả kinh, “Không phải của anh tôi? Lá gan của cô ta cũng lớn thật, anh tôi sao có thể để yên được?”
“Đương gia nói, cứ giữ lại, biết đâu ngày nào đó để cho ngài nhìn thấy…”
“…”
Trợ lý do do dự dự hỏi, “Ý ngài là…”
“Cứ giữ lại đó,” Túc Tòng tiếp tục bóp trán, “Đợi khi nào sinh ra thì làm kiểm tra DNA, nếu như không phải thì để anh tôi xử lý.”
Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên một cậu nhóc tầm năm sáu tuổi từ đâu lao tới, nắm lấy ống quần Túc Tòng, ngửa mặt nhìn cậu, ánh mắt vô cùng hung ác, “Anh hai, bọn họ đều nói anh hại chết anh cả, có đúng không?”
Túc Tòng khẽ giật mình, chần chờ hỏi, “Đây là… Con trai của chú?” Cậu nhớ rõ nhà chú mình gặp nạn, chỉ còn lại một đứa con trai.
“Vâng,” Trợ lý gật đầu, “Từ sau chuyện đó, đương gia liền nhận nuôi tiểu thiếu gia, vẫn luôn dưỡng ở bên người.
Đứa bé kia vẫn tiếp tục nhìn cậu, “Rốt cuộc có đúng hay không?”
Hiện giờ là thời khắc mấu chốt, Túc Tòng không thể nói gì với cậu nhóc được, chỉ có thể gọi người kéo cậu bé đi, nghe tiếng cậu nhóc “tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”, “báo thù cho anh cả” từ từ xa dần, nghiêng đầu hỏi, “Anh tôi đối đãi với cậu nhóc rất tốt?”
“Vâng,” Trợ lý nói, “Đương gia nói, đời này anh ấy xác định là không thể có con cái rồi, ngài nếu là… khục, cho nên cứ dưỡng một đứa bé về sau có thể tiếp quản gia tộc này.”
Túc Tòng quay đầu nhìn trợ lý, “Tôi nếu là cái gì?”
Trợ lý lưỡng lự nhìn cậu, Túc Tòng híp mắt lại, “Nói.”
“Đương gia nói tương lai nếu ngài có con thì…” Trợ lý nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói hết, “Có đứa nào anh ấy bóp chết đứa đó, ngài có oán hận cũng chẳng sao…”
Túc Tòng im im lặng lặng nghe, không hề mở miệng. Túc Thanh người này, ngay từ đầu đã luôn đối cậu rất cố chấp, hơn nữa anh cũng chuẩn bị tiếp tục bá đạo như thế, sẽ không chịu lùi về sau nửa bước, giống như sợ hãi chỉ cần mình lui về thì cậu sẽ lập tức chạy mất. Nếu như dựa theo trình tự bình thường, giả như người nọ không gặp chuyện không may, cũng giải quyết thành công đám lão đầu trong nhà, phỏng chừng bước tiếp theo sẽ là buộc cậu trở về, cứ thế mà dây dưa cả đời.
Cậu quay đầu, đi về phía trước, “Anh cảm thấy anh tôi thích hợp với nghề gì?”
Trợ lý khẽ giật mình, nhìn cậu, vẻ mặt không hiểu lắm.
Túc Tòng cũng không định chờ anh trả lời, từ từ nói, “Anh ta thích hợp làm thổ phỉ.”
“…”
.
Túc Tòng liền bắt tay xử lý hậu cung, thường xuyên có người khóc lóc tìm gặp, có trường hợp càng quá phận, chạy tới nói cái gì người họ yêu thật sự là cậu, khiến cậu hận không thể châm một mồi lửa đốt sạch cả hậu viện, nhưng rốt cuộc vẫn chịu được, nhẫn nại xử lý xong xuôi mọi việc, bất quá cái giá của việc này là khi cậu rốt cuộc tìm được lý do trở về viện an dưỡng thăm Túc Thanh, khóe mắt anh lại lần nữa xanh tím.
“Túc Tòng…” Túc Thanh một chân bị bó bột treo lên, tựa lưng vào đầu giường, ôm mặt, “Em ra tay nặng thế.”
Túc Tòng cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ cho anh một đấm là nhẹ lắm rồi.”
Túc Thanh liền phất tay để thủ hạ ra ngoài, giương khóe mắt bầm tím nhìn cậu, một lúc lâu mới vươn tay ra, “Tới đây.”
Túc Tòng do dự một lát, mỗi khi cậu ở chung với anh luôn không biết phải làm thế nào để đối mặt với người này, Túc Thanh vẫn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt từ thủy chí chung vẫn luôn sâu thẳm, lặp lại lần nữa, “Tới đây.”
Túc Tòng liền chậm chạp bước qua, đứng ở bên giường nhìn anh, vừa định mở miệng thì bàn tay đã bị người bắt được, kéo xuống giường, cậu cả kinh, vội vã muốn đứng dậy, “Anh làm gì thế?”
Túc Thanh ôm thật chặt cậu vào lòng, thấp giọng nói, “Em thấy với tình trạng hiện giờ của anh có thể làm gì em được, ngoan, để cho anh ôm một lát.”
Lồng ngực Túc Tòng dán chặt vào ngực anh, có thể cảm nhận được nhịp tim hối hả của người phía dưới, im lặng một chút, quyết định làm theo ý anh.
Túc Thanh điều chỉnh tư thế của mình một chút, vẫn luôn ôm chặt cậu, không chịu nói gì, đợi đến khi Túc Tòng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu cứng còng thì anh mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Túc Tòng, chúng ta ở cùng một chỗ đi.”
Đáy lòng Túc Tòng run lên, chỉ nghe anh nói tiếp, “Anh cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi, mấy ngày nay gặp nạn, chuyện anh nghĩ trong đầu không phải là nếu như mình chết đi thì em có thể được giải thoát rồi, mà là sau khi anh chết em sẽ kết hôn với người khác,” Cánh tay anh lại thêm siết chặt, “Anh chỉ cần nghĩ đến sau này người em yêu không phải là anh liền cảm thấy có chết cũng không nhắm mắt được, có thành quỷ cũng không cam lòng, có thành quỷ cũng nhất định chạy ra, tiếp tục dây dưa em…”
Túc Tòng lẳng lặng lắng nghe, giật giật thân thể, vùi đầu vào cổ anh không nói gì. Túc Thanh vuốt ve mái tóc dài của cậu, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu cậu, “Túc Tòng, khi nào em mới có thể suy nghĩ cẩn thận đây.”
Túc Tòng vẫn không đáp, Túc Thanh lại hôn hôn cậu, “Không sao cả, anh còn sống, có thể từ từ đợi.”
Túc Tòng im lặng.
“Dù sao đời này em chỉ có thể cùng anh, đừng hòng nghĩ đến chuyện đi tìm người khác.”
Cậu rốt cuộc thở dài, “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Túc Thanh chấn động, chỉ cảm thấy cơ thể mình cứng lại trong khoảnh khắc ấy. Túc Tòng thừa dịp giãy ra, ngồi ở bên giường đối mặt với anh, còn có thể nhìn rõ sự vui mừng cùng sợ hãi trong mắt người nọ.
Tất cả tâm tư của người này từ trước đến giờ vẫn luôn xoay quanh cậu, đều chỉ vì cậu… Túc Tòng thở dài một tiếng, lặp lại lần nữa, “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Túc Thanh lại chấn động, mở miệng định nói gì, nhưng lúc này cằm anh lại bị người nâng lên, biểu tình của em trai anh lại giống như ngày trước, cậu mỉm cười nhìn anh, “Bất quá, có một chuyện tôi vẫn luôn không rõ, hi vọng anh có thể giải đáp cho tôi biết, anh trai yêu dấu,” Cậu ghé sát thêm một chút, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt anh, “Anh nói – Đều là đàn ông với nhau, vì sao tôi lại là người ở dưới kia chứ? Hả?”
“…”
Chú thích:
(*) Đây là 2 câu thơ trích từ Quá Hoa Thanh Cung (Đi qua cung Hoa Thanh) của Đỗ Mục.
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kỵ hồng trần phi tử điếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai !
.
Dịch thơ
Trường An trông tựa gấm hoa thêu
Nghìn cửa trên nên đã mở đều
Ngựa ruổi bụi hồng,phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều !
Lê Nguyễn Lưu dịch
.
Hoa Thanh là cung điện xây dựng bên dòng suối nước nóng trên núi Ly Sơn thuộc tỉnh Thiểm Tây để Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi cùng quần thần thỉnh thoảng hội họp ăn chơi. Biết Dương Quý Phi thích ăn vải, nhưng vải miền Bắc không ngon bằng miền Nam nên cứ đến mùa vải là Đường Minh Hoàng lại sai lính trực thuộc cưỡi ngựa tốt ngày đêm không nghỉ để đem vải từ Tứ Xuyên (quãng đường xa hơn ngàn dặm) về Hoa Thanh cung mà vẫn còn tươi. Theo như bài thơ thì Dương quý phi thích vải đến nỗi mong ngóng từng ngày, khi thấy bụi bay theo gót ngựa người lính chở vải về thì nàng nở nụ cười vui sướng.