Túc Tòng đi rồi liền không còn tin tức gì về cậu ta nữa. Mọi người càng ngày càng thảo luận nhiệt liệt về tình cảnh ngày đó, phiên bản nào cũng có, Long Tuấn Hạo ngồi một bên nghe, cái gì mà “chuyển viện”, “người yêu đã chết không chịu nổi đả kích nên phát rồ, cuối cùng người đó lại không chết nhưng muốn kết hôn với người khác”, “cha bị bệnh nặng, rời cõi hồng trần”, “anh trai gặp tai nạn xe cộ, đang trên lằn ranh sinh tử” các kiểu, hắn thở dài đứng lên, âm thầm cảm khái đối với lực lượng đồn đại, thấy có mỗi cái cuối là hơi sát với thực tế mà thôi.
Lê Hiên từ sau hôm đó không ra khỏi phòng nửa bước, nhưng vẫn có người ngoài đi vào, rồi nhanh chóng rời đi, ra vẻ vội vã. Long Tuấn Hạo suy đoán xem đó là người của Lê Hiên hay Túc Tòng, hoặc có thể là Túc Thanh không biết chừng, nhưng đoán đi đoán lại cũng không có ai cho hắn biết đáp án, điều này càng làm hắn bất mãn đối với sự biến mất của tiểu thiếp, đành phải quay đầu tìm kiếm an ủi từ ái phi nhà mình.
Sách vở trong phòng Thúc Văn đã chất cao như núi, độ tập trung của cậu cũng trở nên cao hơn, tương đương với việc độ khó khăn để cậu nhận ra phu quân của cậu cũng lên cao, đến mức Long Tuấn Hạo sợ hoảng hồn, nên cứ có thời gian là hắn lại đến dẫn Thúc Văn ra ngoài tản bộ, cho cậu vận động một chút.
Hôm nay, Long Tuấn Hạo vẫn như thường lệ, dẫn ái phi ra ngoài, khi đi đến giữa tiểu viện thì thấy hai tên thủ hạ của Tiểu Ngọc ở đó. Hắn lười biếng nhíu mày, hỏi, “Sao, có việc?”
Hai tên đó liếc nhìn nhau, một người nói, “Lão bản sai chúng tôi tới hỏi ngài Long bao giờ chuẩn bị ra tay.”
“À, ra tay…” Long Tuấn Hạo híp híp đôi mắt đẹp, kéo dài thanh âm nói, “Tùy tâm tình. Thực ra bây giờ Tiểu Ngọc nằm trên giường, ăn uống đều có người hầu hạ, sống rất tốt, không phải sao?”
Hai người đó xoa mồ hôi lạnh, không để ý tới câu sau của Long Tuấn Hạo mà chỉ hỏi, “Vậy khi nào thì tâm tình của sẽ tốt?”
Long Tuấn Hạo nở nụ cười sâu xa, “Cái này còn phải xem các người biểu hiện thế nào.”
Hai người sửng sốt, “Chúng tôi?”
“Ừ.” Long Tuấn Hạo gật đầu, bẻ ngón tay, thần tình vui vẻ nhìn bọn họ, “Ánh mắt lần trước ánh mắt các ngươi nhìn bản vương, thái độ đối đãi với bản vương làm bản vương khó chịu, cho nên bản vương chỉ có thể tính sổ với lão bản của các ngươi, cho cậu ta nằm trên giường hai ngày.”
Cho nên đây là một người thù rất dai? Hai người nhìn trước mặt, yếu ớt hỏi, “Vậy…”
“Muốn bồi tội sao, có thể, bản vương luôn rất rộng lượng.” Long Tuấn Hạo cười một cách hài lòng, gọi người đem bàn ghế đến cho mình và ái phi ngồi, lại cho người bưng trà lên, lúc này mới tủm tỉm nhìn hai người kia, thoải mái thương lượng, “Muốn bản vương nguôi giận cũng được, rất dễ, tới đây, chúng ta trò chuyện.”
Hai người đứng trước mặt sau khi nghe hết những gì Long Tuấn Hạo nói, cả mặt đều vặn vẹo, trong đầu bắt đầu tự hỏi nên trực tiếp xông vào phòng viện trưởng cướp người hay ở đây nghe người này nói, cuối cùng nắm chặt nắm đấm, quyết định, thà chạy qua đó bị đánh còn hơn ở đây chịu nhục!
Long Tuấn Hạo chậm chạp uống từng ngụm trà. “Đừng nhìn bản vương như thế, đấy chỉ là một đề nghị, làm hay không là tự do của các ngươi, bản vương không vội, dù sao người nằm trên giường cũng không phải trả lương cho bản vương, các ngươi nói có đúng không?”
Hai người ấy cùng đồng thời muốn khóc, trái tim thắt lại, đau khổ gật đầu, “Được rồi.”
Long Tuấn Hạo cực kỳ thỏa mãn, dựa người ra sau. “Tới đây, các ngươi bắt đầu đi.”
Hai người vuốt mặt, kéo nhau đi tới trước một y tá vừa ngang qua, một người run run hồi lâu, cuối cùng bi thảm mở miệng, “Tôi là người điên, tôi có bệnh, nhờ cô khám cho tôi…”
Tên còn lại khinh bỉ nhìn tên vừa rồi một cái, quay đầu nhìn vị y tá còn đang không hiểu ra sao, bỗng nhiên cười sáng lạn, “Chị ơi, em biết bay, em thực sự biết bay đó…”
“A? A?” Vị y tá đó đầu óc choáng váng, run run nhìn Vương gia. Vương gia thì vẫn tủm tỉm cười, lười biếng nói, “Nhớ đổi người, còn phải đổi kiểu khác.”
Hai người nhất thời khóc không ra tiếng, quay đi tìm người khác, liên tiếp thay đổi các kiểu điên rồ, dần dần trong tiểu viện vây quanh một đám ra xem náo nhiệt, mọi người đều nghị luận. “Người mới tới hả?”
“Có thể lắm, mấy người nghĩ coi, tình trạng của thiên sư càng ngày càng tốt, mỹ nhân tóc dài cũng vừa mới đi, viện trưởng chắc lại bắt đầu nhận người.”
“Ừ, nói rất đúng!”
“Các người thì biết cái gì.” Long Tuấn Hạo nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói, “Hai người kia chọc bản vương, giờ chỉ là dạy dỗ họ một chút mà thôi.” Hắn nhìn hai người đã rơi vào trạng thái chết lặng, từ bi nói, “Được rồi, bản vương đột nhiên thấy vui vẻ, các ngươi quay về phục mệnh đi.”
Một câu này có lẽ là câu duy nhất bọn họ có thể nghe được vào tai, vội vàng che mặt run rẩy chạy đi. Lúc này Tiểu Ngọc đang tựa vào giường xem báo, thấy thủ hạ tới liền liếc nhìn Lê Hiên, đại hình khuyển thu được tín hiệu liền không nói hai lời tránh đi, đóng của thật kỹ, Tiểu Ngọc bây giờ mới hỏi, “Thế nào?”
Hai người còn đang trong trạng thái điên loạn, tư duy còn chưa được bình thường, vô ý thức trả lời, “Nương nương, đại quân đã tiếp cận…”
Người còn lại khóc, “Bá bá, ta là Quá nhi a…”
“…”
Long Tuấn Hạo trả được thù, tâm tình thỏa mãn cực, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, mặt mày tươi sáng, tiêu sái đi qua định kéo ái phi đứng dậy, nào ngờ còn chưa kịp đưa tay ra, bên hông đã có một cánh tay khác kéo hắn lại ôm vào lòng, theo sau là thanh âm quen thuộc truyền vào tai, mang theo ý cười, “Hai người đó trêu chọc gì em vậy?”
Thúc Văn ngẩng đầu nhìn, liền nổi giận, “Ngươi hồng hạnh xuất tường còn dám quay về? Nhà này không chào đón ngươi, đúng không phu quân?”
“Hồng hạnh xuất tường…” Người kia bất đắc dĩ cười, tiếp tục hỏi bên tai Long Tuấn Hạo, “Đây là em dạy?”
Long Tuấn Hạo há miệng mấy lần, vẫn chưa hoàn hồn, chỉ thấy tim đập thật nhanh, hắn không biết từ lúc nào lực ảnh hưởng của người này với mình lại lớn đến vậy.
Thúc Văn thấy Long Tuấn Hạo không trả lời thì trực tiếp đứng dậy chuẩn bị dùng vũ lực kéo hai người ra, trợn mắt, “Tiện nhân, buông phu quân ra!”
Cô Thần ôm Long Tuấn Hạo dễ dàng né tránh, tay còn lại xoa đầu cậu, “Hạo Hạo.”
Lúc này Long Tuấn Hạo mới hoàn hồn, thoát khỏi người phía sau, tiến lên cầm lấy tay ái phi, thành khẩn nói, “Ái phi, ngươi yên tâm, bản vương sẽ đuổi cậu đi, lập tức liền đuổi, ngươi về nghỉ ngơi trước, chuyện ở đây để bản vương giải quyết.”
Thúc Văn nhìn Cô Thần cười cười đằng sau cậu, hoài nghi hỏi: “…Thật sao?”
“Thật.” Long Tuấn Hạo thành khẩn gật đầu. “Bản vương đã bao giờ gạt ngươi? Được rồi, ngươi nhanh về đi, an thai cho tốt.”
Thúc Văn hung hăng trừng Cô Thần, rồi mới tâm không cam, tình không nguyện mà đi. Long Tuấn Hạo chậm rãi xoay người nhìn Cô Thần, người này hình như gầy, nhưng dáng cười vẫn ôn nhu như cũ.
Cô Thần sờ mặt, cười kéo cậu vào lòng, “Sao vậy, không nhận anh sao?”
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt xộc vào mũi, Long Tuấn Hạo hít thật sâu một cái, vòng tay ôm lại Cô Thần, rầu rĩ hỏi, “Ngươi về từ lúc nào?”
“Vừa mới, anh tìm Lê Hiên có chút việc, đi ra thì thấy nơi này có một đám người nên tới xem.” Cô Thần cúi đầu cười, “Hai người đó là thủ hạ của Tiểu Ngọc phải không, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“À, cái kia, là…” Long Tuấn Hạo vô ý thức định nói, nhưng nghĩ lại tài sản của mình chính là bị người này vứt đi, vội vàng ngậm miệng. “Không có gì đâu, ha ha.”
“…” Cô Thần nói. “Em nghĩ anh tin?”
Long Tuấn Hạo yên lặng vùi đầu vào lòng anh không đáp. Cô Thần híp mắt, nâng đầu Long Tuấn Hạo lên, để hai người đối diện với nhau. “Hử?”
Long Tuần Hạo run rẩy, vừa muốn nói hết ra đột nhiên nhớ tới một việc, lập tức nổi giận, đẩy Cô Thần ra. “Tiện dân, bản vương còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại chất vấn bản vương sao!”
“…”
Long Tuấn Hạo phẫn hận đi qua đi lại trước mặt Cô Thần, rồi dừng lại nhìn anh, “Ngươi nói, tại sao không nói một tiếng liền giấu bản vương đi ngoại tình với Lôi Nham?”
Cô Thần bất đắc dĩ nói, “Hạo Hạo, không phải ngoại tình…”
“Dù sao cũng không khác mấy!” Vương gia tiếp tục giận dữ, đi đi lại lại.
Cô Thần thấy Long Tuấn Hạo lại muốn phát tác, liền tiến lên ôm người vào lòng, sau đó kéo về tiểu viện của mình, vào phòng, ném lên giường.
Long Tuấn Hạo bị ném đến chóng mặt, vừa định đứng dậy đã bị đè xuống. Một tay Cô Thần tiến vào cổ áo, trượt xuống bả vai và xương quai xanh, chậm rãi vuốt ve, một tay khác luồn vào tóc, ép Long Tuấn Hạo phải ngẩng đầu, rồi cúi người hôn xuống.
Mùi vị quen thuộc phút chốc tràn ngập trong khoang miệng, đầu lưỡi ấm áp uốn vào trong, Long Tuấn Hạo đẩy đẩy hai cái làm tượng trưng rồi liền thả lỏng. Lửa nóng dần lan ra khắp cơ thể, Long Tuấn Hạo theo bản năng vòng tay ôm lại Cô Thần, hôn đáp trả.
Hơi thở Cô Thần càng thêm dồn dập, tay cũng nhanh chóng cởi quần áo Long Tuấn Hạo, chờ tới khi hai người gần như sắp dừng không được nữa, Vương gia mới mặt đỏ bừng cố gắng kéo về một chút thanh tỉnh, thở dốc đẩy Cô Thần ra, “Chờ… chờ chút, ta có chuyện cần nói.”
Cô Thần tiếp tục cởi quần áo, nghiêng qua hôn Long Tuấn Hạo, “Nói đi.”
“Lần này ngươi trở về không phải để gặp ta phải không…” Long Tuấn Hạo hít sâu mấy cái, nghiêm túc hỏi, “Là bởi vì tên quạ đen kia phải không, có phải ngươi lại phải đi ngay?”
“Phải, em vẫn luôn thông minh như vậy.” Cô Thần đáp lại rất nhanh, cởi luôn miếng vải còn lại trên người đối phương.
Long Tuấn Hạo bỗng nổi giận, ngẩng đầu cắn lên vai Cô Thần, nói, “Tiện dân, ngươi xem bản vương là tiểu quan ngươi chơi xong liền ném phải không? Không, bản vương ngay cả tiểu quan cũng không bằng, tiểu quan hầu hạ người ta xong có tiền, bản vương có cái gì? A? Có cái gì?!”
Cô Thần cười, hôn thật nhanh một cái lên mặt Long Tuấn Hạo, xoa vai nói. “Nghe anh giải thích, giờ này Túc Tòng đám bị mấy lão già kia xoay quanh không thể trở về, dù sao cậu ta vừa ngồi vào vị trí, tạm thời còn chưa biết ai là người một nhà, đội thân vệ của Túc Thanh đang bảo hộ cậu ấy, cho nên anh muốn tới vùng biển đó tiếp tục tìm người. Anh vừa bàn với Lê Hiên, Lôi Nham không mong Túc Thanh bị mất tích hoặc chết, cũng không muốn giết anh bây giờ, nên hẳn sẽ không đến mức đi tạc ca nô, vì thế…” Anh cười, “Anh có thể mang em theo, chúng ta ngồi trực thăng bay qua đó.”
Long Tuấn Hạo há to miệng, hai mắt chợt sáng lấp lánh, ôm chầm lấy cổ tay Cô Thần, kích động tới mức giọng run run, “Ngươi… Ngươi nói thật?”
“Thật.” Cô Thần chậm rãi vuốt ve Long Tuấn Hạo, “Lê Hiên nói em dạo này tâm tình không tốt.”
Long Tuấn Hạo rưng rưng nước mắt gật đầu. “Ân!”
“…” Cô Thần xoa đầu cậu. “Ngoan nha, anh mang em ra ngoài.”
Long Tuấn Hạo gật đầu lần nữa. “Ân!”
Cô Thần nở nụ cười, đặt một nụ hôn lên trán Long Tuấn Hạo, bắt đầu cởi quần áo của mình. Vị vương gia nào đó đưa tay lau đi giọt nước mắt cuối cùng trên mặt, trở mình hưng phấn bò ra ngoài, Cô Thần thấy thế liền kéo trở về, “Em định đi đâu?”
Ánh mắt vị vương gia nào đó vẫn cực kỳ sáng rọi, “Đi a, đi ngồi trực thăng, không phải anh nói phải đi liền sao?”
Cô Thần liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, kéo chăn trùm lên hai người, “Trực thăng còn chưa tới, chúng ta còn đủ thời gian…”
“Làm cái gì… Ngô…”
Cô Thần nuốt hết tất cả thanh âm còn lại của Long Tuấn Hạo vào miệng, lưu luyến triền miên.
Vì vậy, nhờ tiểu thiếp ban tặng, Vương gia cứ như vậy bỏ lỡ giây phút trực thăng cất cánh, cho đến khi tỉnh lại thì cả hai người đã ở trên không trung rồi. Cô Thần đang ôm Long Tuấn Hạo trong lòng, lập tức hôn xuống. “Tỉnh rồi?”
Long Tuấn Hạo nhất thời mờ mịt, ngồi dậy nhìn quanh quất, cảm nhận một lát, suy nghĩ cẩn thận, rồi mới nắm chặt nắm đấm, nước mắt tuôn rơi, “Bản vương rốt cuộc bay!”
“…” Cô Thần không nói gì, xoa xoa đầu Long Tuấn Hạo, chỉ ra cửa sổ. “Biển, chúng ta đang ở trên Thái Bình Dương.”
Long Tuấn Hạo hai mắt sáng rực, chậm lại tiến ra cửa sổ nhìn xuống dưới, nắm chặt tay lần nữa, “Bản vương rốt cuộc nhìn thấy biển rồi!”
“…”
.
Cho nên, tại trại an dưỡng xa xa, hai con người không hay biết chút gì vẫn đang chờ một tiếng nổ mạnh mà chờ hoài không thấy, yên lặng nhìn nhau, cùng nhau ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, tự hỏi lần này bọn họ phải nói thế nào đây. Đúng lúc này thì lão bản của bọn họ, Tiểu Ngọc, đến tìm. Bọn họ lập tức theo phản xạ thốt ra.
“Hanh.”
“Cáp.” (*)
“…” Tiểu Ngọc nói, “Rốt cuộc hai anh bị cái gì vậy?”
.
Trực thăng chậm rãi đáp xuống ca nô trong màn đêm, bốn phía là biển rộng tối đen, khắp nơi giăng đầy mưa nhỏ, Cô Thần cầm chiếc áo khoác thêm cho Long Tuấn Hạo, hai người cùng nhau bước xuống.
Đèn pha trên ca nô bật sáng, Túc Tòng đứng ở cuối boong tàu, quay lưng về phía hai người. Long Tuấn Hạo dù không nhìn thấy khuôn mặt của Túc Tòng, nhưng từ bóng lưng vẫn có thể cảm thấy rét lạnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn Cô Thần. Cô Thần xoa đầu Long Tuấn Hạo, tiến lên nói mấy câu với Túc Tòng, vỗ vai cậu, rồi Túc Tòng thấp giọng nói cái gì đó, Cô Thần gật đầu, rồi Túc Tòng liền xoay người đi tới chỗ trực thăng, khuôn mặt tinh xảo lạnh lung đến đáng sợ, làm Long Tuấn Hạo không dám tới gần.
Long Tuấn Hạo nhìn thoáng qua, đi tới Cô Thần bên người. “Cậu ta phải về? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không biết.” Cô Thần nhìn trực thăng cất cánh, kéo Long Tuấn Hạo ra sau để tránh gió, thấp giọng nói, “Chỉ mong cậu ấy có thể bình tĩnh một chút.”
.
Lúc Túc Tòng trở về nhà chính cũng là đêm khuya, giống như thời gian chưa hề trôi đi. Cậu biết lúc này ở Thái Bình Dương đang là buổi sáng, không biết Cô Thần có tin tức của người nọ hay chưa.
Cậu cúi đầu nhìn thời gian một chút, 3h20′ sáng, nhà chính đèn đuốc sáng trưng, đều đang chờ cậu trở về. Túc Tòng cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước, đi tới phòng làm việc của gia chủ mới dừng lại.
Ánh mắt cậu sắc bén, không một chút độ ấm, thêm danh hiệu trước đây làm mọi người không dám lỗ mãng, tất cả đều im lặng nhìn cậu, chỉ có một vài nguyên lão nói nói mấy câu. Túc Tòng nhìn xung quanh một vòng, nhẫn nại đơn giản nói vài câu, liền mượn cớ muốn nghỉ ngơi, bảo bọn họ giải tán.
Cậu nhìn những bài trí quen thuộc, nhất thời để mặc tư tưởng bay xa, mọi người đều nghĩ cậu là vì không thể ngồi lên vị trí ấy mới phẫn hận rời đi, thực ra không phải, cậu vẫn còn nhớ lúc đó, trong chính căn nhà này, không lâu sau khi người kia trở thành gia chủ, người nọ hình như uống rượu, ngồi trên ghế sau bàn nhìn anh. “Túc Tòng, em thích loại người như thế nào?”
Khi ấy, cậu chỉ trố mắt nhìn, tưởng anh ta uống say, liền cười đáp. “Không biết, hợp ý là được đi, đến lúc đó sinh một đứa con, bình thản sống qua ngày là được rồi.”
“Sinh con…” Người nọ thì thầm. “Nhất định phải là nữ sao?”
Cậu ngạc nhiên, lập tức lại cười nói, “Còn chưa nghĩ qua điều này bao giờ, ừm… em nghĩ tính hướng của mình vẫn bình thường, anh, anh hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi, anh chỉ hiếu kỳ, em nói tính hướng em bình thường có thể bởi vì em còn chưa gặp được người đàn ông mà em thích, có lẽ do không nghĩ qua phương diện này, ừm, chúng ta có thể thí nghiệm, ví dụ như…” Người nọ nói giữa chừng, bỗng đứng dậy đi vòng qua bàn đứng trước mặt cậu, hay tai đặt hai bên hông cậu, cúi đầu, “Ví dụ như anh, em có cảm giác thế nào?”
Cậu nhìn khuôn mặt nọ gần trong gang tấc, có cảm giác không tốt, lui về sau, lắc đầu. “Anh, anh say rồi.”
“Có lẽ, ừ.” Người nọ lại tiến gần hơn, hơi thở phả lên mặt cậu, “Cẩn thận ngẫm lại, có cảm giác hay không?”
“Không có khả năng đâu, anh.” Hành động quá thân thiết làm Túc Tòng cảm thấy khó chịu, đẩy người nọ ra, “Dù em có thích nam nhân thì cũng không thể có cảm giác với anh, cái này gọi là loạn luân.”
Người nọ cầm lấy tay anh, nắm chặt trong tay, trầm giọng hỏi, “Vậy thì sao?”
Cậu thấy sợ hãi, ngẩng đầu nhìn người nọ, đôi mắt luôn bình tĩnh của người nọ lúc này lại có vẻ thâm thúy, phảng phất mang theo nguy hiểm, cậu biết điều đó có nghĩa là gì, vội vàng tìm cách tránh ra.
Người nọ lại nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào lòng, cúi đầu ghé vào tai trầm giọng nói, “Nếu em đã biết, anh cũng không có gì phải giấu.”
Cậu há mồm định hét lên, người nọ lại giữ lấy cằm cậu hôn lên, không đợi cậu kịp phản ứng đã xé rách sơ mi, nhanh chóng trói hai tay cậu ra sau, rồi cúi đầu hôn lên cổ cậu.
“Anh! Anh làm cái gì?!” Thanh âm của cậu trở nên bén nhọn, “Anh tỉnh lại cho em, em là em anh!”
“Anh biết.” Người nọ đặt cậu lên bàn, cúi đầu hôn lên gáy cậu, hơi thở nóng rực. “Anh luôn biết, em nên cảm thấy may mắn vì là em anh, bằng không anh đã sớm làm…” Người nọ cởi dây nịt của cậu, giọng khàn khàn nói, “Em ngoan đi, anh không muốn làm em bị thương.”
“Anh!” Bỗng phía sau cảm thấy lạnh lẽo khiến thanh âm trở nên chói tai, cậu biết quần cũng đã bị cởi ra. Cậu tức giận quát, “Túc Thanh!!!”
Nhưng tiếng kêu này không hề làm người nọ tỉnh lại, trái lại càng làm người nọ không thể kiềm chế… Sau lần đó, cậu nằm trên giường tròn một tuần.
Túc Tòng nhìn cái ghế trong phòng, chính là chỗ này, cậu nhớ rõ lúc đó là hoàng hôn, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời hắt vào leo lét, khuôn mặt người nọ mờ ảo trong bức màn tranh tối tranh sáng. Sau ngày đó, cậu chọn chuyển ra ngoài ở, người nọ yên lặng một lát nói. “Túc Tòng, em đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm của anh,”
Cậu im lặng không nói, xoay người đi ra ngoài, cuối cùng, lúc đóng cửa, nghe được người nọ nhàn nhạt hỏi, “Túc Tòng, đến khi anh chết… Em sẽ suy nghĩ lại chứ?”
Túc Tòng chậm rãi nhắm mắt. Lúc sau mở mắt rồi đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Đốt.”
Thủ hạ của anh sửng sốt, “Thiếu gia?”
Túc Tòng chậm rãi đi ra ngoài, thanh âm nhàn nhạt truyền lại, “Căn phòng này… đốt cho ta.”
“…Vâng.”
Chú thích:
(*) Hanh Cáp: Trong sơn môn Phật giáo có hai vị tướng, tục gọi là Hanh Cáp nhị tướng, thì bên trái là Na La Diên Kiên Cố Lực Sĩ, bên phải là Mật Tích Kim Cang Lực Sĩ (Guhyapāda-vajrah), gọi chung là Thiên Đại Tướng Quân.
Còn được gọi là Nhân Vương, bởi vì thủ vệ sơn môn còn gọi là Nhân Vương Môn hoặc Nhân Vương Điện.