Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 3: Chương 3: Đánh cho ta




Bên sườn núi gió thổi hiu hiu, trên cao, mặt trời tỏa ra những tia nắng vàng ấm áp, thi thoảng còn có thể nhìn thấy những đám mây trắng mềm, xốp xốp như kẹo bông đường bay ngang qua… Khụ, tóm lại, hôm nay là một ngày vô cùng đẹp trời, cho dù là dạo phố, hay đi picnic với bạn bè, thậm chí chỉ nằm phơi nắng trên ghế dựa thôi cũng đã thấy cực kỳ thoải mái, thế nhưng, các bác sĩ y tá ở một viện an dưỡng xa hoa nào đó lại cảm thấy gió lạnh không ngừng thổi qua, mồ hôi lạnh ứa ra liên tục, sau đó là tiếng trái tim vỡ vụn rồi rơi đầy đất.

Mọi người vừa thầm rơi lệ vừa tự an ủi chính mình, nếu không phải vì tiền lương cao, chúng ta mới không thèm đến chỗ này chịu gió lạnh đâu, tuyệt đối không, có chết cũng không! Nhưng bây giờ tất cả đều đã chậm, bởi vì Hoàng thượng cao cao tại thượng vừa mới thành công soán vị hôm nay của bọn họ cực kỳ không vui, cho nên bọn họ cũng đừng nghĩ có thể sống an lành. Mọi người đều không dám thở mạnh, cực kỳ cẩn thận đưa mắt quan sát Hoàng thượng vẫn đang bảo trì trầm mặc.

Khuôn mặt của Long Tuấn Hạo giờ phút này không hề có chút biểu tình nào, thậm chí ngay cả gân xanh trên trán cũng biến mất, điềm tĩnh như thể không hề nghe thấy câu nói kia.

Đây vốn phải là cảnh đẹp ý vui bởi người trước mắt là tiểu thiếu gia của một tập đoàn tài chính lớn, vốn được chiều chuộng thương yêu từ bé, làn da cậu đẹp đến mức có thể đi chụp quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da toàn thân, cộng thêm ngũ quan tinh xảo và mái tóc xoăn vô cùng mềm mại, cho nên, khi cậu giữ im lặng, thì chính là loại hình mong manh dễ vỡ khiến người ta muốn ra sức bảo vệ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu ta đừng tức giận. Chỉ cần cậu ta nổi giận, toàn bộ viện an dưỡng liền giống như vừa bị bão quét qua, cực kỳ thê thảm.

Mà bây giờ, tuy cậu vẫn chưa tỏ vẻ gì, nhưng có thể cảm thấy được nhiệt độ xung quanh cậu ta lại ngày càng hạ xuống khiến mọi người đồng loạt lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, đây gọi là gì, sự an bình trước khi giông bão kéo đến sao?

Bất quá, bọn họ thật sự đoán không ra cậu ta sẽ làm gì, bởi vì biểu hiện của những bệnh nhân ở đây đều không giống nhau, nếu như là mỹ nhân tóc dài, nhất định sẽ xem như chưa hề nghe thấy gì, tiếp tục hát xướng, nếu như là mặt bài tú lơ khơ sẽ có hai loại phản ứng, một là kinh ngạc, vui mừng, hạnh phúc, vuốt bụng của mình, sau đó dịu dàng e thẹn nói một câu, “Thì ra ta có rồi”, hai là sẽ khóc lóc ầm ĩ muốn đi tìm kẻ phụ tình, thuận tiện tuyên bố muốn bỏ cái thai.

Còn đối với người giống như đã lên làm Hoàng thượng này… Tuy rằng đầu óc cậu ta cũng không bình thường, nhưng lại chưa từng tự xem mình như nữ nhân, hơn nữa, tuyệt đối phản cảm chuyện người khác cho mình là nữ nhân, cho nên… Lúc mọi người đồng loạt quay sang nhìn bạn thần y Sở Kiên vẫn đang mang vẻ mặt đầy chân thành và tận tâm kia, ánh mắt đều chứa đựng vô hạn đồng tình, thậm chí còn có người mang theo chút bi thương – tựa như khi nhìn thấy một người sắp qua đời, biết rõ người kia sẽ chết, nhưng không có cách nào ngăn cản.

Cơ thể của Long Tuấn Hạo bị những người xung quanh giữ chặt, biến thành hình chữ “đại”. Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói, “Được rồi, đều buông ra.”

Mọi người do do dự dự nói, “Hoàng thượng xin hãy bớt giận, ngài phải bảo trọng Long thể a…”

“Trẫm đương nhiên phải bảo trọng Long thể,” Long Tuấn Hạo nhếch môi cười, chậm rãi quay đầu nhìn những người đang giữ hắn lại, ngữ khí hòa thuận lại khiến người khác cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, “Trẫm còn phải lao lực vì nước nhà, rồi thỉnh thoảng đi sủng hạnh các phi tần nơi hậu cung… Các ngươi nói xem có đúng không…”

“Dạ đúng, dạ đúng,…” Mọi người vội vàng gật đầu, lại đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, có bác sĩ dự kiến được chuyện tiếp theo, thậm chí bắt đầu nháy mắt ra hiệu cho y tá của Sở Kiên dẫn cậu ta rời khỏi đây.

Y tá kia nhận được ám chỉ, nhanh chóng bước lên phía trước để khuyên Sở Kiên, đồng thời dụ dỗ, kéo cậu ta rời đi, ai ngờ Long Tuấn Hạo lại mở miệng gọi, “Sở Kiên.”

Sở thần y vừa định rời đi, nghe vậy liền quay lại, vẫn chưa thoát ra khỏi nhân vật thần y, xoay người, thở dài nói, “Phu nhân còn có gì phân phó?”

Mọi người lại đồng loạt hít vào một hơi, Long Tuấn Hạo có thể phát hiện lực đạo đang giữ lấy hắn lại tăng thêm một chút. Biết những người này đang sợ hắn sẽ bỗng nhiên nổi điên, hắn cũng không thèm để ý, giống như không cảm giác được, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt, không nhanh không chậm mà nói, “Sở Kiên, trẫm lệnh ngươi dẫn tám mươi vạn đại quân đi trấn áp phản loạn, thế nhưng không ngờ ngươi lại thảm bại trở về, trẫm thật sự là…”

Hắn còn chưa dứt lời, Sở Kiên đã lập tức quỳ xuống, thần tình đau đớn và tuyệt vọng, nói, “Hoàng thượng, tội thần đáng chết vạn lần!”

Sự thay đổi quá mức đột ngột khiến tất cả mọi người ở đây hoa hoa lệ lệ đờ ra trong nháy mắt, miệng không tự giác há ra thành hình chữ “O”, đầu tiên là nhìn Sở tướng quân vẻ mặt bi thống đang quỳ trên mặt đất, tiếp theo mới chậm rãi… đưa mắt nhìn sang vị Hoàng thượng cao quý của bọn họ.

Long Tuấn Hạo chậm rãi giãy ra khỏi vòng kềm kẹp của những người đang đờ ra xung quanh, thở dài, tiếp tục nói, “Trẫm thật sự quá thất vọng…” Đôi mắt đẹp không khỏi híp lại, hắn vốn chỉ định thử, không ngờ lại thành công, cho nên mới nói, muốn đối phó với những sinh vật này, chỉ có thể dựa vào trí tuệ.

“Hoàng thượng!” Sở Kiên dùng đầu gối tiến về phía trước vài bước, nắm lấy ống quần của hắn, ngẩng đầu lên, ánh mắt chất chứa vạn phần thâm tình, “Hoàng thượng…”

Long Tuấn Hạo kiềm nén cảm giác muốn ra tay đánh người, chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Sở Kiên, cúi người xuống, “Ngươi đối trẫm coi như cũng trung thành và tận tâm, bất quá, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vậy đánh ngươi tám mươi đại bản đi,” cũng dùng ánh mắt thâm tình nhìn y, “…Trẫm cũng là không đành lòng.”

Sở Kiên lập tức thống khoái nói, “Thần cam nguyện bị phạt!”

“Vậy được rồi,” Long Tuấn Hạo thầm thở dài, lười biếng phân phó, “Người tới, đem thứ kia trong tẩm cung của trẫm ra đây, nga, thuận tiện mang Long ỷ đến luôn,” Nói xong liền quay đầu nhìn một y tá vẫn đang đờ ra bên cạnh, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn không ít, “Ngoan, đi pha cho trẫmchén trà.”

“À? A… Nga…” Y tá kia ngơ ngác nhìn Long Tuấn Hạo, lại nhìn sang vị tướng quân đang mang vẻ mặt tuyệt vọng đợi hành hình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người vài lần, bỗng nhiên rất muốn ôm bọn họ mà rống, gia, hay là tôi giới thiệu các ngài đi Hollywood đi? Được không? Được không? Tuyệt đối có thể lấy được giải Oscar cho diễn viên nam chính xuất sắc nhất a a a!

Mọi người không mất bao lâu liền đi tìm được thứ mà Long Tuấn Hạo nói, cư nhiên chính là thanh đại bản dùng để đánh người của thời cổ đại, ngay cả đến băng ghế để nằm úp sấp lên cũng có. Một bác sĩ vừa tới không lâu cảm thấy cực kỳ khó hiểu, liền đưa tay kéo áo người bên cạnh, “Cậu ta… Ý tôi là Hoàng thượng, tại sao ngài ấy lại có thứ này?”

“Anh nói cái này?” Người kia giơ tấm đại bản trên tay lên, trả lời, “Nga, là thế này, khi Hoàng thượng vẫn còn là Vương gia, thường xuyên kêu muốn đem người khác ra đánh bản tử, viện trưởng nói cậu ta chính là quá chấp nhất chuyện này, không bằng cứ chiều theo ý cậu ta, kết quả là ngày hôm sau, cha mẹ của cậu ta, nga, chính là Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu, liền cho người đem tới, nghe nói đều là dựa theo nguyên bản mà làm, ngay cả trọng lượng cũng không hề thua kém.”

“Thì ra là thế.” Vị bác sĩ nọ gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Sở Kiên đã nằm ngay ngắn trên ghế chờ bị phạt, còn Long Tuấn Hạo thì đã ngồi trên cái ghế khắc hoa văn của mình và bắt đầu chậm rãi thưởng trà rồi.

Đánh hay là không đánh, đây là cả một vấn đề.

Bọn họ nhìn Long Tuấn Hạo, thầm nghĩ hoàng mệnh không thể trái a, tiếp theo lại nhìn Sở Kiên, bối cảnh của người này cũng không phải bọn họ có thể chọc, lỡ như thật sự có chuyện gì… Tất cả đều không dám nghĩ nữa.

Long Tuấn Hạo đặt ly trà xuống, ngẩng đầu, đưa mắt quét một vòng, sau đó “sách” một tiếng, “Đều đứng thất thần làm cái gì, đánh đi.”

Vẻ mặt của Sở Kiên cũng là hiên ngang lẫm liệt, “Đúng, đánh, không được thủ hạ lưu tình! Tội thần cam nguyện bị phạt!”

Đôi mắt của Long Tuấn Hạo hơi híp lại, “Ân, đều nghe thấy được đi? Đánh cho ta!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, dù sao cũng là cậu ta tự nguyện, liền quyết tâm đưa đại bản lên cao, bắt đầu đánh. Bất quá, bọn họ cũng không dám thật sự nặng tay, nhưng cho dù là vậy đi nữa, tám mươi đại bản cũng đủ cho vị tướng quân này phải nằm liệt giường vài ngày.

Nhưng hiển nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp khả năng diễn xuất của vị tướng quân này. Mỗi một lần đánh xuống, Sở Kiên đều kêu to ra tiếng, đến mức mà có người ở đây khi đi bệnh viện chờ vợ của mình sinh nở, một người sắp làm cha khác cũng đang ngồi ngoài phòng chờ, vừa giữ lấy trái tim yếu ớt đang đập kịch liệt vừa khen, anh thật là bình tĩnh quá. Người nọ lập tức nhìn ra xa, trả lời, thế này đã ăn nhằm gì, tiếng kêu thảm hại hơn nữa, tôi cũng nghe qua rồi.

Tiếng kêu mà anh ta nói, chính là của Sở Kiên lúc này.

Nhờ tiếng kêu gào đầy thảm thiết này ban tặng, tất cả mọi người trong viện an dưỡng đều tập trung lại trong cái sân nhỏ này, đến cả mỹ nhân tóc dài cũng ngừng xướng khúc, nghiêng người tựa vào tường, cười tủm tỉm nhìn cảnh trước mắt.

Cô Thần vừa trở về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Anh mặc áo khoác trắng, hai tay đút trong túi áo, kinh ngạc nhìn những gì đang xảy ra trước mắt, sau đó chuyển tầm nhìn sang người toàn thân quý khí đang nhàn nhã ngồi uống trà ở trung tâm của đám đông. Cô Thần hơi nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, “Đây là có chuyện gì?”

“Nga, này a, nghe nói Sở tướng quân của chúng ta chiến bại, Hoàng thượng đang trách phạt hắn.”

“Sở tướng quân, chiến bại… Hoàng thượng?” Cô Thần nhướn mi, không khỏi bật cười, “Cách gọi này bắt đầu từ lúc nào thế?”

“Ngươi không biết… A?” Người nọ nói xong, quay đầu lại, vừa nhìn thấy anh liền nở nụ cười, “Thì ra là bác sĩ Cô, cuối cùng anh cũng về nước rồi sao?”

“Đúng vậy a,” Cô Thần đáp lời, tiếp tục nhìn người đang ngồi trên ghế, “Tôi chỉ mới đi hơn một tháng, sao lại thành ra như vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm, bệnh trạng của cậuta lúc trước tựa hồ không giống như bây giờ.”

“Nga, chuyện này nói rất dài…”

Cô Thần lẳng lặng nghe, vừa muốn gật đầu nói câu thì ra là thế, thì nghe thấy một thanh âm khác phát ra từ đằng sau, “Oa… Oa… Này, đây là…”

Anh quay đầu lại, chỉ thấy một người vốn mang khuôn mặt bài tú lơ khơ, chính là một bệnh nhân khác khiến biết bao nhiêu bác sĩ y tá phải đau đầu, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh phía trước. Sau một lúc lâu, cậu ta bỗng nhiên đưa tay lên che ngực.

Cô Thần nghĩ đại khái người bệnh chịu không nổi kích thích, vừa muốn gọi người khác đến đưa cậu ta về phòng, bỗng nhiên lại thấy cậu ta đưa tay ôm lấy mặt, sau đó có thanh âm đứt quãng truyền ra, “Quá, quá kinh khủng, quá kinh khủng… Cuộc sống của nhân loại, thật sự là không thể chấp nhận được a… Người ta vẫn là nên quay về biển cả tìm phụ vương thì hơn…”

Nói xong, cậu ta liền quay người chạy ra khỏi hiện trường, hai tay vẫn còn bưng kín mặt, Cô Thần ngơ ngác nhìn theo thân ảnh kia dần biến mất nơi góc tường, sau đó, chưa đầy vài phút đã nghe thấy tiếng thứ gì rơi xuống nước, đồng thời, có tiếng người hốt hoảng gọi to, “Nhanh lên, có ai không, lại có bệnh nhân rơi xuống nước nữa a a a!”

“…”

Bên này, Long Tuấn Hạo thỏa mãn nhìn người khác giáo huấn sinh vật hắn thống hận nhất một trận rồi nhanh chóng nâng về phòng, nhất thời cảm thấy cực kỳ thư sướng. Vẫn giữ nụ cười trên mặt, hắn đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, vừa chuyển mắt lại nhìn thấy Cô Thần đang đứng trong đám người vây xem, cả người lập tức trở nên cứng đờ.

“Không phải đâu…” Hắn dụi dụi mắt, liếc mắt về phía đó, xong lại tiếp tục dụi mắt, cuối cùng, hắn do do dự dự bước qua, “Tướng quân, là ngươi sao? Ngươi cũng đến đây?” Người này không phải ai khác, chính là vị tướng quân đã ra lệnh cho binh lính bắt hắn, gián tiếp hại hắn té xỉu rồi đến đây! Khuôn mặt này dù có hóa thành tro hắn vẫn có thể nhận ra, được rồi, tuy rằng… tuy rằng cũng là do hắn có ý đồ gây rối, muốn khiến y chú ý đến hắn trước…

Mọi người ở đây đồng loạt ngẩn ra, sau đó đưa mắt sang nhìn Cô Thần, ý tứ thể hiện rất rõ ràng —— Anh cũng là tướng quân? Chiến thắng hay chiến bại, nếu là chiến bại… vậy cũng phải đánh bản tử a?

Cô Thần yên lặng nhìn lại bọn họ —— Tôi vừa mới trở về, làm sao biết được cậu ta đang nói ai?

Tất cả âm thầm nháy nháy mắt —— Viện trưởng nói, làm việc phải luôn chiều theo ý của bệnh nhân, anh cứ nhận đi.

“…” Cô Thần quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, do dự một chút rồi gật đầu, “Đúng là ta.”

“Đúng là ngươi thì tốt rồi…” Long Tuấn Hạo nói xong, đột ngột vung quyền đánh tới, “Mẹ nó, bản vương đã thề, nếu ông trời còn để bản vương gặp lại ngươi, bản vương nhất định phải đánh ngươi một trận bầm dập, dù là nương ngươi cũng tuyệt đối nhận không ra, ngươi chịu chết đi a a a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.