La Dịch lúc này đang chậm rãi hút thuốc, cổ áo đồng phục mở rộng, đầu tóc rối bời, mặt mũi chán chường. Lê Hiên bước đến từ phía sau, cười tủm tỉm, ngồi xuống bên trái La Dịch, Long Tuấn Hạo đang ngồi bên phải lập tức xích ra thêm một chút, muốn cách xa tên tham tiền nào đó, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở La Dịch, “Hắn muốn đòi nợ kìa.”
“Vương gia, ngài nói sai rồi,” Lê Hiên mang danh tham tiền liền tốt tính sửa lại, “Vào lúc gặp lại bạn cũ thế này, nói đến tiền bạc rất thương cảm tình a, ngài nói có đúng hay không?”
“Thương cảm tình cái rắm, ngươi trừ bỏ thích Tiểu Ngọc và tiền ra không còn cảm tình gì đáng nói rồi,” Long Tuấn Hạo lập tức đáp trả, sau đó ồ lên một tiếng, hỏi, “Các ngươi là bạn bè?”
“Đúng vậy a, bạn cũ,” Lê Hiên gật đầu, “Bằng không cậu nghĩ tại sao tôi phải làm chuyện lỗ vốn như thu lưu Sở Kiên? Đương nhiên là bởi vì bạn bè gặp chuyện, tôi tất nhiên phải giúp cậu ta chăm sóc vợ chứ sao.”
Long Tuấn Hạo giật mình, thầm nghĩ cũng đúng. Nhiều viện tâm thần như vậy, Sở Kiên không bị đưa đi nơi khác mà lại đến đúng chỗ này, xem ra là do Lê Hiên đã nhúng tay, đem người về đây chăm sóc. Long Tuấn Hạo yên lặng nhìn khuôn mặt vừa thấy đã muốn đập cho vài phát của Lê Hiên, đột nhiên cảm thấy anh ta cũng có điểm giống người. Dù sao, dựa vào những tư liệu hắn đã xem qua, những viện tâm thần khác cũng không có nơi nào có điều kiện tốt như chỗ này.
Lê Hiên thấy Long Tuấn Hạo trầm mặc, liền nở nụ cười, “Cho nên a, tôi thật sự rất vui khi thấy bạn cũ còn sống a.”
La Dịch lại rít một hơi thuốc, thở dài, cuối cùng cũng mở miệng, “Nếu cậu có thể xé tờ giấy kia đi, tôi sẽ càng vui hơn,” Nói rồi nhìn sang Long Tuấn Hạo vẫn đang rối rắm vì bị đảo điên quan niệm, giải thích, “Phần lớn tài sản trong di chúc của tôi đều thuộc về Tiểu Dịch… À, cũng chính là Sở Kiên, chỉ có em ấy mới có quyền sử dụng. Nhân lúc em ấy thần trí không rõ, vị viện trưởng này liền đưa người về đây chữa trị, mà theo tính tình của Tiểu Dịch, em ấy tuyệt đối không cần tiền của tôi, cho nên rất có khả năng sẽ đem chúng đi quyên góp làm từ thiện. Sau khi em ấy khỏi hẳn rồi, nếu quyên tiền…”
Long Tuấn Hạo lăng lăng gật đầu, nói tiếp, “Đối tượng có khả năng nhận được số tiền ấy nhất chính là viện an dưỡng này… cũng chính là vào túi của hắn ta…”, nói rồi yếu ớt đưa tay chỉ vào con người tham tiền nào đó.
La Dịch an ủi vỗ vỗ vai Long Tuấn Hạo, tựa như đang nói đơn thuần không phải lỗi của cậu.
Long Tuấn Hạo nhất thời phẫn hận, rống lên, “Ta không nên tin tưởng ngươi còn có cái gọi là lương tâm!”
“Vương gia ngài lại nói sai rồi a,” Lê Hiên tiếp tục tốt bụng sửa lại, “Tôi đương nhiên có lương tâm, nếu không cũng sẽ không xây nên viện an dưỡng này tạo phúc cho nhân dân đâu.”
Long Tuấn Hạo càng thêm phẫn hận, “Ngươi đây là vì quyên tiền!”
Lê Hiên lại nói, “Tôi bỏ công sức ra lao động, đương nhiên cũng muốn có chút hồi báo chứ sao nữa.”
Biểu tình của Long Tuấn Hạo lập tức trở nên dữ tợn, La Dịch lại vỗ vỗ vai hắn, “Vương gia ngài vẫn là nên thôi đi, còn lý luận với cậu ta nữa, ngài sẽ tự làm mình tức chết.”
Long Tuấn Hạo liền yên lặng che mặt, quay đầu sang hướng khác, nghĩ thầm, hắn nhất định phải cho nổ sạch để bù vào số tiền phải bỏ ra! Đúng thế!
Vị Vương gia nào đó hạ quyết tâm, hừ một tiếng xong đứng dậy bước đi, trở về tiếp tục chế tạo thuốc nổ.
Lê Hiên liếc Long Tuấn Hạo một cái rồi quay lại nhìn La Dịch, “Ừm, cũng hai năm rồi. Sao đến giờ cậu mới tới?”
“Tôi làm sao biết được em ấy ở chỗ cậu…” La Dịch thở dài, “Trong tư liệu của Chính phủ chỉ nhắc đến tang lễ của Sở Kiên bốn năm về trước, không hề đề cập gì đến Tiểu Dịch, mà khi cậu nhận em ấy về đây, đã sớm làm cho em ấy một phần hồ sơ cực kỳ hoàn mỹ, còn xóa sạch sẽ những manh mối còn lại. Tuy nói là vì sợ thuộc hạ của tôi tìm đến báo thù, thế nhưng cậu làm cũng quá triệt để a, cho nên đến cả tôi cũng tìm không ra. Nếu không phải hôm nọ, sát thủ của Lôi Nham đến cưỡng chế mẹ nuôi, tôi quả thật cũng không biết em ấy đang ở chỗ cậu… Mà sao cậu cũng không nói cho tôi biết?”
“Tôi sao biết được cậu còn sống a,” Lê Hiên học theo bộ dạng của La Dịch, thở dài nói, “Nếu biết tôi đã sớm tìm cậu để đòi tiền rồi, hơn nữa thế lực bên gia tộc cậu dạo gần đây tương đối im hơi lặng tiếng, nhưng thực lực lại chưa từng suy yếu, quan trọng hơn là… Đương gia vẫn không ra mặt, ai biết đến cùng có phải là cậu không… À, bất quá giờ chuyện đó không quan trọng nữa,” Nói rồi đưa tờ giấy đến trước mặt La Dịch, “Này, đây là viện phí gần hai năm qua của Sở Kiên, cậu thanh toán cho tôi đi.”
“…” La Dịch nhìn con số không nhỏ viết trên giấy, nói, “Cậu đúng là hoàn toàn không thay đổi a…”
“Đó là đương nhiên,” Lê Hiên cười tủm tỉm, “Đúng rồi. Sao lúc đến đây, cậu không nói cho tôi biết cậu còn sống a?”
La Dịch cười, “Tôi vốn định đợi Tiểu Dịch khỏi hẳn rồi đón em ấy xuất viện thôi.”
“…” Lê Hiên nói, “Nghĩa là muốn đục nước béo cò, không tính trả tiền đúng không…”
“Đừng nói vậy,” La Dịch tiếp tục cười, “Lúc này mà nói đến chuyện tiền bạc rất thương cảm tình a, cậu nói xem có đúng không?”
“Không nói đến tiền bạc càng thương cảm tình,” Lê Hiên đưa tờ giấy kia đến trước mặt La Dịch, vỗ một cái, nói, “Đừng nói nhảm, trả tiền mau! Bằng không tôi sẽ để Hà Thiên Phàm thôi miên Sở Kiên, bảo cậu ta đi tự sát!”
“…Xem như cậu giỏi.”
.
Long Tuấn Hạo hăng hái quay về phòng ngủ, tiếp tục sự nghiệp chế tạo thuốc nổ của mình, thế nhưng hắn vừa đặt chân vào cửa đã lập tức ngẩn ra, bởi vì ở trong phòng, Cô Thần, người đã sớm bị hắn đá ra, không cho vào phòng, đang dùng một tư thế cực kỳ hoa lệ đổ sạch nguyên liệu của hắn, đến cả nụ cười gian xảo cũng chưa kịp thu lại.
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Cô Thần, ngươi vừa mới đổ cái gì…”
Nụ cười nơi khóe miệng Cô Thần lập tức cứng đờ, sau đó, cực kỳ nhanh chóng quay đầu lại nhìn Long Tuấn Hạo, ôn hòa nói, “À, một ít rác thôi. Anh thấy phòng hơi bề bộn nên dọn dẹp một chút ấy mà.”
“…” Long Tuấn Hạo nổi giận, “Tiện dân, ngươi cho rằng mắt của bản vương có vấn đề sao?”
“Tiểu dân sao lại dám cho rằng mắt Vương gia có vấn đề?” Cô Thần vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nói, “Tiểu dân thật sự chỉ là vừa giúp Vương gia thu dọn phòng thôi, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận, khi đổ cũng chia ra đổ, tuyệt đối sẽ không có gì nguy hiểm, Vương gia cứ yên tâm đi.”
Trán Long Tuấn Hạo lập tức bật lên một loạt gân xanh, Cô Thần thấy tình thế không tốt, vội vàng kéo người vào lòng xoa xoa vuốt vuốt, trước khi Long Tuấn Hạo mở miệng rống đã tranh thủ áp môi mình lên môi đối phương.
Thanh âm của Long Tuấn Hạo liền bị bức quay trở về cổ họng, hắn theo bản năng đưa tay đẩy Cô Thần ra.
Cô Thần dễ dàng bắt được tay Long Tuấn Hạo, để mặc cho hơi thở của mình dần dần xâm nhập vào khoang miệng đối phương, hôn một cách cực kỳ kiên nhẫn và nghiêm túc, đến khi Long Tuấn Hạo lấy lại được chút lý trí thì cả người đã nằm trên giường lớn rồi.
Cô Thần vỗ vỗ má của Long Tuấn Hạo, cười nói, “Vương gia bớt giận chưa? Nếu chưa thì tiểu dân tiếp tục hạ nhiệt cho ngài được không?”
Long Tuấn Hạo hừ một tiếng, đẩy Cô Thần ra, “Ngươi đã bị bản vương trục xuất.”
“Chỉ buổi tối thôi,” Cô Thần kiên nhẫn lý luận, ” Hơn nữa, anh vẫn là bác sĩ phụ trách của em a.” Còn chuyện buổi tối thế nào thì từ từ tiếp tục nghĩ biện pháp, dù sao thì hiện tại anh cũng đã chặt đứt suy nghĩ nguy hiểm của người trước mặt, coi như là một tiến bộ rất lớn rồi.
“Vậy buổi tối ngươi cút ra ngoài ngủ cho bản vương.” Long Tuấn Hạo cảnh cáo, sau đó xuống giường, moi ra một cái rương, đặt xuống mặt đất trong ánh mắt khó hiểu của Cô Thần rồi bắt đầu phá ra cười lớn, cười đến mức ngã trái ngã phải, gần như điên cuồng.
“…” Cô Thần há hốc miệng, sau đó yếu ớt nói, “Hạo Hạo, em bình tĩnh một chút, ngoan, bình tĩnh một chút, rốt cuộc là làm sao vậy, đừng cười nữa a.”
Long Tuấn Hạo nằm trên thảm cười lăn lộn, qua một lúc lâu sau mới ngừng, sau đó đưa tay lau những nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, vừa huýt sáo vừa chậm rãi mở rương.
Biểu tình của Cô Thần lập tức cứng đờ, sau đó bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Long Tuấn Hạo cười ha ha, cẩn thận nâng rương như nâng bảo bối đặt trước mặt Cô Thần, ra vẻ khoe khoang nói, “Tiện dân, ngươi không nghĩ đến đúng không? Bản vương vẫn còn đồ dự phòng, nga ha ha ha…”
“…” Cô Thần yên lặng đưa tay nâng trán, thấp giọng thì thào, “Tính sai, thật sự là tính sai rồi…”
Long Tuấn Hạo cười đủ, vừa huýt sáo vừa ngồi trên thảm, lại bắt đầu công cuộc chế tạo thuốc nổ. Cô Thần yên lặng ngồi trên giường nhìn xuống, trong lòng cân nhắc xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đem những thứ kia ném đi.
Long Tuấn Hạo vừa cố nhớ lại công thức vừa tranh thủ tán dóc với Cô Thần, “Ừm, ta vừa biết được La Dịch và Lê Hiên là bạn bè, nói vậy hắn cũng là bạn của ngươi sao?”
“Xem như vậy đi,” Cô Thần gật đầu, “Bất quá cũng không thân thiết, Lê Hiên là vì gia tộc nên tương đối thân với La Dịch, mà anh lại là bạn của Lê Hiên, cho nên anh với La Dịch có thể xem như quen biết.”
Long Tuấn Hạo ậm ừ, sau đó ra vẻ hiểu biết mà nói, “Vậy quan hệ giữa ngươi và Túc Tòng hẳn là cũng không tồi a? Dù sao cũng đối tác mà nhỉ.”
“Nghiêm khắc mà nói thì không phải với Túc Tòng, mà là với anh trai của cậu ấy,” Cô Thần nói, “Anh với Lê Hiên là bạn thân của cậu ta, rồi sau đó mới quen biết Túc Tòng.”
“Đợi một chút…” Long Tuấn Hạo dừng lại, ngẩng đầu hỏi Cô Thần, “Túc Tòng có anh trai à?”
“Đúng vậy a,” Cô Thần gật đầu, “Cậu ấy không thể có anh trai sao?”
“Ta không phải nói ý này, ý là lâu như vậy cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến, nha… Quả thật trừ bỏ xướng khúc ra, hắn rất ít nói chuyện khác, bất quá, hình như ta chưa từng thấy người nhà hắn đến thăm,” Long Tuấn Hạo phi thường hoang mang, “Anh trai hắn biết hắn ở đây không? Ân, ngoài ra, anh hắn có biết hắn giả điên không? Còn có… Quan hệ giữa hai người đó thế nào, bất hòa?”
“Đây là chuyện nhà bọn họ, giải thích thì có hơi phiền toái, mà nói đến quan hệ của hai người đó…” Cô Thần nghĩ nghĩ, “Kỳ thật cũng không đến nỗi nào… A.”
“…” Long Tuấn Hạo nói, “Ngươi không thể cho một đáp án chắc chắn chút sao?”
Cô Thần bất đắc dĩ nói, “Chủ yếu là ngày thường Túc Thanh đều rất bận, không có nhiều thời gian rảnh, bất quá nếu chỗ này đã xảy ra chuyện, hẳn cậu ta sẽ nhanh chóng đến đây.”
Long Tuấn Hạo kinh ngạc, “Túc Thanh? Tên của anh trai hắn à?”
Cô Thần gật đầu, đang muốn nói thêm cái gì, đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng ồn truyền đến từ trên không liền nói, “Xem đi, phỏng chừng chính là cậu ta đến.”
“Hắn đến làm gì?”
“Này a,” Cô Thần nở nụ cười, “Anh nghĩ là cậu ta đến để hỏi thăm tình hình của em trai. Thế nào? Em muốn gặp cậu ta không?”
Long Tuấn Hạo nhìn nhìn những thứ đang nằm trên mặt đất, quyết đoán lắc đầu, “Không, ta tiếp tục chế thuốc nổ của ta là được rồi.” Đây chính là tài sản cuối cùng của hắn a.
Cô Thần liền tùy theo Long Tuấn Hạo, tiếp tục lặng lẽ tìm cơ hội.
Long Tuấn Hạo lại hỏi, “Vậy giao tình giữa ngươi và Lôi Nham như thế nào?”
Cô Thần nhướn mi, “Em hỏi để làm gì?”
Long Tuấn Hạo thở dài nói, “Ta đây không phải là chuẩn bị cho nổ nơi này rồi đến tìm hắn nương tựa sao, đương nhiên phải điều tra tính cách lão đại tương lai một cách rõ ràng.”
“Em không phải nói anh ta âm hiểm à?”
“Ngươi biết cái gì,” Long Tuấn Hạo giáo dục, “Lại đây, để bản vương dạy ngươi triết lý nhân sinh, phàm là người làm đại sự, ít nhiều gì cũng phải có chút âm hiểm, không âm hiểm không được a. Ngươi nhìn xem mấy kẻ tự xưng là đại hiệp chính nghĩa mà TV hay trình chiếu đó, bản vương nói cho ngươi biết, bọn hắn đều là đồ ngu ngốc. Nếu mà bọn hắn rơi vào tay bản vương thì đã sớm chết hơn mười lần, đến cả tro cốt cũng không còn rồi.”
Cô Thần bất đắc dĩ thở dài, “…Dưng không em đi giết bọn họ làm chi?”
“À? Nha… Vậy cũng đúng…” Long Tuấn Hạo thì thào, bỗng nhiên nói, “Khoan, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ta muốn nói, âm hiểm một chút kỳ thật cũng không có gì không tốt.”
Cô Thần lại thở dài, “Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là em nhìn lén máy tính của Lôi Nham, em cảm thấy được anh ta sẽ tha cho em sao? Cho dù em không nhớ, anh ta cũng sẽ tìm người đến thôi miên em, để em trở thành con chó anh ta nuôi. Ừ, là em nói âm hiểm cũng rất tốt.”
Biểu tình của Long Tuấn Hạo trở nên cứng đờ, sau đó lập tức xìu xuống, hắn đã quên mất chuyện này, huống hồ cũng không phải hắn làm a. Hắn sụt sịt mũi, nhỏ giọng phản kháng, “Bản vương là xuyên đến đây, chuyện đó không liên quan đến ta a.”
“Đúng,” Cô Thần đồng ý gật đầu, hỏi, “Vậy em cảm thấy anh ta có tin không?”
Long Tuấn Hạo lại sụt sịt mũi, không nói tiếng nào.
“Anh đã nói với em rồi, Lôi Nham một người rất biết nhẫn nại, cũng rất biết nắm lấy cơ hội,” Cô Thần chậm rãi nói, “Mỗi hành động của anh ta đều có mục đích, tuyệt đối sẽ không làm thứ gì vô nghĩa. Nói ví dụ chuyện của Vu Ngạo, anh ta có rất nhiều cách đưa người trà trộn vào đây, thế nhưng lại cố ý chọn ra tay từ chỗ Hà Thiên Phàm, mà vấn đề là nếu muốn thôi miên em, anh ta cần Hà Thiên Phàm hỗ trợ, cho nên mục đích Vu Ngạo đến đây hẳn không chỉ đơn giản là quan sát em, mà còn để lôi kéo Hà Thiên Phàm. Anh đoán, chờ sau khi Hà Thiên Phàm đồng ý, anh ta sẽ bắt đầu ra tay với em.”
Long Tuấn Hạo theo bản năng rụt rụt cổ, sau đó nói, “Vậy hẳn là không sao mới đúng. Hà Thiên Phàm mà nghe Vu Ngạo thì mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây, khoan, ngươi là nói bọn họ… Ta nhớ Hà đại cầm thú muốn ăn tiểu nấm hương, sau đó không lâu thì Vu Ngạo đi ra, sau đó y trở về… A, đến tận giờ vẫn chưa thấy hai người bọn hắn rời khỏi phòng đúng không? Ngay cả Lê Hiên cũng dậy rồi mà.
Cô Thần thấy hai mắt Long Tuấn Hạo tỏa ánh sáng liền hỏi, “Ừm… Em muốn đi xem bọn họ thế nào?”
Long Tuấn Hạo xoa xoa cằm cười gian, “Ta không nên đi sao?”
“…” Cô Thần yên lặng, cảm thấy xót thương cho bác sĩ Hà từ tận đáy lòng.