* là Họa thủy trong Hồng nhan họa thủy đó :”>
.
Khi Long Tuấn Hạo bước ra từ phòng Viện trưởng thì người nào đó vẫn đang ôm cái điện thoại, vẫy đuôi nịnh nọt, lăn lộn khóc lóc om sòm, mỗi câu mỗi chữ đều ngọt đến chết người. Cậu ngẩng đầu nhìn Cô Thần, ý hỏi, rõ ràng vừa nãy còn là một người bình thường, sao giờ lại biến thành sinh vật nhà chó này rồi?
“Không cần để ý.” Cô Thần nắm tay cậu, chậm rãi đi trên con đường rải đá cuội trong viện. “Chỉ cần nói chuyện với vợ là cậu ta liền biến thành như vậy.”
“Nga, thì ra là thế.” Long Tuấn Hạo gật đầu, nghĩ thầm thương yêu vợ là một phẩm chất tốt đẹp, xem ra vị Viện trưởng này cũng không tệ lắm.
Cô Thần liếc Long Tuấn Hạo một cái, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho cậu một chân lý: Hiện thực thường rất tàn khốc. Điều này đành để cậu từ từ tự thân thể nghiệm vậy.
Hai người đi ra tiểu viện, bước lên hành lang trở về, bên kia thần y và dựng phụ (người phụ nữ có thai)vẫn đang xoắn xuýt lấy nhau, mỹ nhân vẫn tiếp tục xướng khúc, ê a không rõ. Long Tuấn Hạo bi ai thở dài, buồn bực nghĩ, xem ra việc lần này càng khiến cho cha mẹ của cơ thể này tin tưởng con mình chưa hết bệnh, phải làm sao bây giờ a, ngày hắn xuất viện quả nhiên còn xa vời lắm.
Không được, hắn không thể nhẫn nhịn nữa, lần này tên dựng phụ kia nửa đêm xông tới, lần sau thì sao? Lỡ như mấy sinh vật đó bỗng nhiên huyễn tưởng bản thân là Ultraman (Siêu Nhân Điện Quang :”>) rồi xem hắn là quái vật thì sao?
A phi – – Long Tuấn Hạo biểu tình vặn vẹo, thật là một ví dụ kinh tởm.
“Cậu làm sao vậy?” Cô Thần kinh ngạc nhìn cậu.
Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn anh, chỉ chỉ chính mình, hỏi rất nghiêm túc: “Trông ta không giống quái thú đúng không?
“…”
“Ngươi… biểu tình đó là sao chứ?!” Mỗi lần đám người trong viện an dưỡng này lộ ra phản ứng đó, Long Tuấn Hạo đều cảm thấy phi thường tức giận. “Bản vương không có bị tâm thần!”
Cô Thần im lặng, xem như đồng ý, chậm rãi gật đầu.
“Có lệ, rõ ràng là có lệ!” Long Tuấn Hạo tức điên lên. “Bản vương thực sự không bị tâm thần! Ta đang hỏi rất nghiêm túc! Ta bề ngoài trông không hề giống quái thú, đúng không? Đúng không?” Cô Thần thấy lửa giận của cậu càng lúc bốc cao, vội vàng kéo qua thuận mao, nghiêm túc trả lời: “Không giống.”
“Ân, vậy mới được.” Long Tuấn Hạo thỏa mãn một chút, nhấc chân đi về phía trước, vừa được hai bước bỗng nhiên dừng lại. Không đúng. Dù cho đám người này nghĩ hắn không giống cũng đâu có ích gì, chủ yếu là mấy tên kia phải thấy hắn không giống mới được a. Hắn quay đầu nhìn về phía bên kia. Trong tiểu viện hai sinh vật nào đó vẫn hăng say thảo luận về sức khỏe thai nhi, vẻ mặt rất là chuyên chú.
Có nên đến hỏi hay không a, Long Tuấn Hạo xoắn xuýt. Không hỏi, ngực sẽ cực kỳ khó chịu, mà hỏi, lỡ như khiến cho bọn chúng thực sự nghĩ vậy thì hắn chết chắc a.
Long Tuấn Hạo chậm rãi tựa vào một cây cột, cắn cắn ngón tay, mở to đôi mắt, trừng ở nơi nào, trầm tư suy ngẫm, không hề nhúc nhích, lâu đến nỗi Cô Thần đang nghĩ có phải cậu muốn xông lên nhận trách nhiệm với “đứa nhỏ” hay không thì mới giật mình hoàn hồn, quyết tâm không đi hỏi, sau đó quay đầu rời đi, thuận tiện phất tay với bác sĩ điều trị chính của mình. “Vậy, ngươi làm việc của ngươi thôi, ta đi tản bộ.” Miệng nói, chân bước tới, không hề lưu luyến.
Cô Thần đứng tại chỗ nhìn cậu đi xa. Người này đến bây giờ vẫn chưa nói mục đích đến phòng Viện trưởng, có lẽ là do nhất thời hứng khởi cũng nên. Anh nghĩ, cũng có thể lắm, bởi vì từ ngày anh về đây, dù vị Vương gia này có làm gì anh cũng không cảm thấy kỳ quái. Cô Thần gọi một y tá gần đó lại phân phó nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho anh rồi mới xoay người quay về phòng làm việc.
.
Bên này, Long Tuấn Hạo trưng ra vẻ mặt ngây thơ, hai mắt trong suốt, chậm rãi bước dọc theo bờ tường viện an dưỡng. Hắn quyết định phải vứt bỏ cuộc sống hiện tại, thoát khỏi cái lồng bảo hộ, bay tới thế giới mới ngập tràn tự do và hy vọng – Lưu lạc giang hồ.
Long Tuấn Hạo ngước đầu nhìn lên, vờ ngắm mấy đám mây lờ lững trên bầu trời bao la, khi cúi đầu, nhanh chóng đảo mắt đánh giá độ cao bức tường, sau đó vừa thưởng thức cỏ cây hoa lá trong viện, vừa chầm chậm bước đi, rồi nhìn chăm chú vào con ong mật bay lượn đằng xa cảm khái mấy câu:
“Chung quy, bươm bướm không thể bay qua biển cả.
Hoa bay hoa rụng đầy trời
Sắc phai hương mất, ai còn thương hoa?
Ta chôn hoa, người cười ta ngốc,
Sau này ta mất, ai người chôn ta?
Một mai xuân hết hoa tàn,
Hoa rơi người mất, ai còn biết ai!
Gió hắt hiu, nước sông Dịch lạnh
Tráng sĩ một đi, không trở về!” (**)
Đám tùy tùng phía sau rầm rầm quỳ xuống hành lễ, nịnh nọt khen: “Vương gia thật tài hoa!”
Long Tuấn Hạo vô cùng khiêm tốn quay lại cười: “A, quá khen, quá khen.” Hắn quay đầu tiếp tục đi, nhưng trong lòng đã muốn điên lên rồi. Hắn rất rất muốn chạy vào phòng Viện trưởng, nắm áo Lê Hiên mà rống, ngươi con mẹ nó rảnh rang xây tường cao thế để làm gì? Ngươi có suy nghĩ cho tâm tình của những người muốn trèo tường không hả, hả?!
Hắn vẫy vẫy tay áo, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một chút phiền táo nào, quyết tâm không từ bỏ việc tìm kiếm cơ hội, dù sao mấy người kia đều đối đãi với hắn như đại gia, hắn không tin mình trốn không thoát! Nếu thực sự không tìm ra cách, hắn sẽ học cách chế tạo thuốc nổ! Đến lúc đó thuận tiện phá tan cái viện an dưỡng này luôn một thể!
Long Tuấn Hạo nhàn nhã nhìn cỏ ngắm hoa, diễn vai một thi nhân văn nhã, đồng thời cố ý âm thầm quan sát tình hình canh phòng ngoài cổng, xong đâu đó mới quay trở về. Theo như hắn thấy, nhóm người bảo vệ ở cổng trông có vẻ cực kỳ nhàn nhã, dường như không hề có chút cảnh giác nào, bởi vậy nếu hắn chuồn đi lúc nửa đêm, tỉ lệ thành công sẽ rất lớn.
Long Tuấn Hạo chậm rãi cân nhắc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một hòn non bộ, liền nhoẻn miệng cười, phân phó: “Người đâu, bản vương muốn đi leo núi, đi lấy cho bản vương một cái móc sắc và dây thừng. Chắc chắn một chút.” Ân, nếu như không được hắn còn có phương án thứ hai.
Mọi người nhìn nhìn hòn non bộ cao không đến ba mét phía trước, trầm mặc một lúc mới thử hỏi: “Gia, leo núi này… cũng cần dây?”
Long Tuấn Hạo liếc nhìn bọn họ, mãnh liệt phóng ra khí thế vương gia. “Sao? Các ngươi dám nghi ngờ quyết định của bản vương?”
Mọi người đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, không dám hỏi nữa, vội vàng đi chuẩn bị.
Cô Thần ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ, nhìn qua cửa sổ thì thấy người nào đó thân vòng một bó dây thừng, tay cầm một cái móc sắt quay quay, chuẩn xác quăng về phía hòn non bộ, bắt đầu leo lên. Anh kinh ngạc mở cửa bước ra ngoài, khi đi tới sân thì người nọ đã leo lên đỉnh núi, đang chống nạnh cười to.
Một đám người phía dưới rầm rầm hành lễ. “Vương gia thần dũng (dũng mãnh phi thường) a!”
Người nào đó bởi vì được khen mà đang cười đến hoàn toàn không còn chút hình tượng, đột nhiên thấy bác sĩ chính của mình đứng trong đám người mới thu liễm lại một chút, đưa tay lên, giả vờ ho một tiếng, nói với đám người phía dưới. “Ân, quá khen, quá khen.”
Cô Thần sau khi hỏi rõ mọi việc, lại thấy người nào đó vẫn đang nhìn chăm chú vào công cụ trên tay như bảo bối, anh chợt hiểu ra, người này có khi nào đang tính kế chạy trốn không?
Anh bắt đắc dĩ cười cười, chậm rãi đi tới hòn non bộ, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Long Tuấn Hạo bước đầu thí nghiệm thành công, tâm tình cực tốt, vừa thấy anh liền nở nụ cười tươi rói, “Cô Thần.”
Cô Thần ngừng hô hấp. Người này đang đứng dưới ánh dương quang, toàn thân như phát ra ánh sáng ấm áp, lại còn cười rạng rỡ với anh. Đoàn người phía sau không biết có ai thì thầm: “Kẻ gây tai họa a…”
Lúc này, Cô Thần mới hoàn hồn lại, ôn hòa nói: “Xuống nào.”
Quả thật là kẻ gây tai họa, nếu không sao anh lại từ bỏ những tháng ngày bình yên tốt đẹp mà đi đối đầu với tập đoàn chết tiệt kia?
Long Tuấn Hạo rất nghe lời, leo xuống một đoạn liền buông người nhảy, chuẩn xác nhào trong lòng Cô Thần, khí tức quen thuộc tràn đầy lồng ngực, làm cho hắn cảm thấy an tâm, nhịn không được hỏi, “Cô Thần, nếu như có một ngày ta xuất viện, ta còn có thể tìm đến ngươi không?”
Cô Thần tiếp được cậu, cười cười xoa đầu: “Tất nhiên là có thể.”
“Ân, vậy là tốt rồi.” Long Tuấn Hạo thấy yên tâm, liền tiếp tục cười với anh. Cô Thần nhất thời ngây ngẩn rồi lại bi ai nhận ra nụ cười của người này có ảnh hưởng quá lớn đối với anh, hỏng thật.
Long Tuấn Hạo kéo anh đi ăn trưa, sau đó lấy lý do trước đó vận động quá nhiều nên mất sức phải đi ngủ, buổi tối ăn cơm xong lại tiếp tục ngủ. Cô Thần biết là cậu đang dưỡng sức chuẩn bị đêm khuya trèo tường, không nói gì, đắp chăn cho cậu xong liền lái xe về nhà.
Đêm đó, Long Tuấn Hạo tỉnh dậy lúc hai giờ sáng. Lặng lẽ ngồi dậy mặc quần áo, nhẹ nhàng mở cửa, cẩn thận quan sát hành lang bên ngoài, rón rén đi ra, tới phòng trực ban lập tức ngồi xổm xuống, cố gắng bước men theo tường, mất một lúc lâu mới tới được tiểu viện.
Hắn thở phào một cái, chậm rãi đi ra cổng lớn. Hắn vẫn tưởng giờ này bảo vệ phải ngủ hết rồi, nhưng không ngờ, ngay lúc chỉ còn cách phòng an ninh vài bước, một bảo vệ đi ra, cười tủm tỉm vẫy tay. “A, đây không phải là Vương gia sao? Tản bộ à? Có muốn vào uống tách trà không?”
“…” Long Tuấn Hạo nói: “Không cần, thực ra ta đang bị mộng du, giờ trở về ngủ đây.” Hắn quay đầu đi trở về phòng dưới ánh mắt sợ hãi của y tá trực ban, quăng người lên giường lăn qua lăn lại.
Hắn đợi thật lâu thật lâu mới nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng. Hắn nghĩ giờ này bảo vệ dù có cảnh giác thế nào cũng đã bắt đầu lơ là, liền lại mở cửa đi ra, lần này hắn mang theo công cụ, đi thẳng đến một góc tường cao của viện, quăng móc bắt đầu leo.
Hò dô ta nào… Hắn nhịn đau khi tay bị ma sát với dây thừng, chậm rãi trèo lên, thầm nghĩ, mệt chết đi, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên gia lao động chân tay a!
Tục ngữ nói Trời không phụ lòng người, Vương gia trải qua một phen leo trèo vất vả rốt cuộc cũng lên được đến đỉnh. Hắn đảo chiều móc, bắt đầu bám dây leo xuống. Khi hai chân đã chạm đất, hắn mới hít thật sâu, bỗng dưng cảm thấy muốn khóc, nắm tay, không khí bên ngoài quả nhiên tốt hơn bên trong nhiều lắm a!
Hẵn vỗ vỗ bụi bẩn trên người, chuẩn bị bỏ chạy thì đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc, ngay cả ngữ điệu cũng chẳng khác gì lần trước. “A, đây không phải là vương gia sao? Lại mộng du à? Cách ngài mộng du cũng thật đặc biệt a.”
“…” Long Tuấn Hạo cứng ngắc quay đầu, bảo vệ nhìn hắn, mỉm cười vô cùng hiền lành, cười đến đầu hắn hiện ra hai chữ “ti tiện”. Long Tuấn Hạo nổi giận, run rẩy chỉ tay vào bảo vệ, “Ngươi… ngươi con mẹ nó sao không ngủ hả?!”
Bảo vệ gật đầu. “Bình thường giờ này vốn đang ngủ.”
“Còn đêm nay?”
“Đêm nay khác nha.” Bảo vệ hiền lành nói. “Bác sĩ Cô nói ngài có chứng mộng du, bảo chúng ta cần phải chú ý.”
“Chết tiệt.” Long Tân Hạo giận giữ. “Hắn làm sao biết ta mộng du?”
“Ta có hỏi qua điều này.” Bảo vệ lại cười. “Bác sĩ nói từng ngủ chung với ngài..”
“…”
“Ngài còn mộng du không?”
Long Tuấn Hạo căm tức, phẫn hận thu lại công cụ, lửa giận bừng bừng bước nhanh về viện, phóng ào vào phòng dưới ánh mắt sợ hãi của y tá trực ban.
.
Sáng hôm sau Cô Thần đi làm thì thấy Long Tuấn Hạo đang cho người đào hố, xem chừng đào sâu được tầm hai mét rồi, cả thảm cỏ xanh tươi cứ thế mà bị phá hư. Anh nhìn khoảng cách từ đường hầm tới vách tường, phủ định ý tưởng đào hầm bỏ trốn của ai đó, tiếp tục quan sát.
Long Tuấn Hạo liếc anh một cái, phân phó người đi lên, sau đó đi tới đứng im bên mép hố. Cô Thần lo lắng, người này sẽ không phải là luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát đi? Anh vội vàng đi qua. “Hạo Hạo.”
Long Tuấn Hạo cúi đầu lẩm bẩm: “13, 13, 13…”
Cô Thần giật giật khóe miệng, Long Tuấn Hạo quay đầu, hai mắt rơm rớm, hàng mi chớp chớp, vành mắt hơi hơi đỏ ửng – là hậu quả sau cả đêm không ngủ. Cậu mở miệng, kêu một tiếng yếu ớt như mèo con: “Cô Thần.”
Tim Cô Thần chấn động mãnh liệt, vẻ mặt này thực quá sức mị hoặc, rất dễ khiến người ta khí huyết dâng trào làm ra những chuyện ban ngày không nên làm.
Long Tuấn Hạo tiếp tục gọi. “Cô Thần.”
Cô Thần bị cậu gọi đến hồn vía lên mây, không tự chủ bước đến gần, vừa định mở miệng thì bị xô mạnh, ngay sau đó, trời đất điên đảo, miệng anh há to, có chút khó tin, nghĩ thầm, anh ngày thường làm việc oai phong một cõi, hôm nay lại sập bẫy dễ dàng như vậy, cứ thế không đề phòng bị người đẩy xuống hố. Quả là nhiên kẻ gây tai hoạ a kẻ gây tai hoạ!
Cô Thần vội vàng điều chỉnh tư thế trên không, vững vàng đáp xuống đất trên hai chân. Phía trên, tiếng Long Tuấn Hạo lười biếng vang lên. “14, 14, 14…”
“Chết tiệt!” Cô Thần ngửa mặt rống lên. “Rõ ràng chỉ có một mình tôi!”
Long Tuấn Hạo mặc kệ anh, quay đầu rời đi, không quên phân phó. “Lấp cho ta.”
“Vâng.” Mọi người vừa dứt lời liền lập tức chạy vội đến bên mép hố gào khóc. “Tướng quân lên đường bình an, ngày này năm sau chúng ta sẽ đến tảo mộ ngài! Nhất định sẽ đến!”
Cô Thần giật giật khóe miệng. “Vậy phải cảm ơn các ngươi rồi…”
“Tướng quân không cần khách khí!” Dứt lời liền bắt đầu lấp hố.
“Uy, các người làm thật?”
“Không có biện pháp, hoàng mệnh không thể trái a, mong tướng quân thứ lỗi.”
“Thứ lỗi? Người bị chôn là ta đó?”
“Chúng ta biết là ngài, biết rõ mà, ngài không cần nhắc.”
“…”
Chờ đến khi Cô Thần toàn thân bùn đất leo lên thì Long Tuấn Hạo đã đi ngủ rồi, anh nhìn cửa phòng người nọ cười khổ. “Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu thôi…”
Chú thích:
(**)
蝴蝶终究飞不过沧海,
花谢花飞花满天,
红消香殒有谁怜,
侬今葬花人笑痴,
他年葬侬知是谁?
一朝春尽红颜老,
花落人亡两不知!
风萧萧兮易水寒,
壮士一去兮不复返
Phiên âm:
Hồ điệp chung cứu phi bất quá thương hải,
Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên,
Hồng tiêu hương vẫn hữu thùy liên,
Nông kim táng hoa nhân tiếu si,
Tha niên táng nông tri thị thùy?
Nhất triêu xuân tẫn hồng nhan lão,
Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri!
Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản
.
Câu đầu tiên lấy ý từ câu “Hồ điệp phi bất quá thương hải” (Bươm bướm không thể bay qua biển cả) – câu này thường để nói về những tình yêu không có kết quả.
Sáu câu tiếp trích rải rác từ Táng hoa từ (Bài từ chôn hoa) trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Hai câu cuối là hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác khi từ biệt mọi người, lên đường đi ám sát Tần Thủy Hoàng bên bờ sông Dịch.