“Cũng không có?” Vị Vương gia nào đó đi qua hết tất cả các phòng bệnh của viện an dưỡng để tìm tiểu thiếp nhà mình, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cô Thần đâu cả. Hắn cắn ngón tay đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi bước về phía viện của Lê Hiên.
.
“Vợ ơi… Em nghĩ lại đi được không? A? Nghĩ lại đi mà, chồng em vừa đầu tư vào một đợt súng ống đạn dược, không còn tiền đâu… Thật sự a a a!”
“Không, tôi nhất định phải mua cái máy bay trực thăng kia.”
“Đừng vợ ơi, em hãy cân nhắc lại đi mà, xúc động là ma quỷ a!”
Vừa mới bước vào tiểu viện, Long Tuấn Hạo liền thấy một sinh vật thuộc loại chó đang khóc lóc om sòm, lăn lộn đủ kiểu đáng thương xoay quanh vợ mình, nước mắt nước mũi chảy đầy đất.
Yên lặng nhìn xung quanh một vòng, vẫn không thấy Cô Thần, Long Tuấn Hạo lập tức cảm thấy hoang mang. Trong lúc tìm kiếm Cô Thần, hắn còn phát hiện đồng chí cảnh sát kiêm lão đại hắc bang La Dịch với vợ của y cũng không trong viện an dưỡng, giờ lại thêm một Cô Thần, ba người này… đi có chuyện gì sao?
Lê Hiên đang lăn lộn trên đất, thấy Long Tuấn Hạo bên cạnh, rốt cuộc mới có chút bộ dạng của một viện trưởng. Anh đứng dậy, lau mồ hôi trên mặt, đưa tay lên chào hỏi, “Chào Vương gia a.”
Long Tuấn Hạo gật đầu nói, “Ta tìm Cô Thần.”
“A, cậu ta à,” Lê Hiên tùy ý nói, “Cậu ta có việc, ra ngoài rồi.”
“Vậy ta đi đây, các ngươi cứ tiếp tục,” Long Tuấn Hạo nói xong, quay người về phòng, đi được hai bước lại quay đầu hỏi Lê Hiên, “Ta cũng không thấy La Dịch với Sở Kiên đâu cả, bọn họ đâu rồi?”
“Nga, Sở Kiên nói cậu ta cả ngày chỉ quanh quẩn trong khu này rất nhàm chán, muốn ra ngoài đổi không khí, sau đó La Dịch đến nói chuyện với tôi,” Lê Hiên cười nói, “Tôi đồng ý rồi.”
Long Tuấn Hạo cứng người, sau đó gằn từng tiếng một, “Ngươi – nói – cái – gì?!”
Hắn từ lúc tỉnh lại cho đến nay, luôn bị nhốt tại cái nơi quỷ quái này, không có cách nào ra khỏi đây, lại trải qua vô số lần giãy giụa phấn đấu, tâm tình không ngừng dao động giữa hy vọng và thất vọng, đến nay gần như đã nhận mệnh phải ở đây rồi, mà bây giờ lại nhận được cái tin tồi tệ như thế.
Một sinh vật rõ ràng bệnh nặng hơn hắn rất nhiều, rõ ràng không phải người bình thường, ở trước mắt hắn, hoa hoa lệ lệ rời khỏi nơi này trước cả hắn, như vậy làm sao người bình thường như hắn chịu nổi?! Đối với hắn mà nói, tin tức này không khác gì tình thiên phích lịch!
Lê Hiên tiếp tục cười tủm tỉm nói, “Sở Kiên ra ngoài rồi.”
“Dựa vào cái gì?!” Long Tuấn Hạo nổi giận, phẫn hận trừng Lê Hiên, đi qua đi lại, “Dựa vào cái gì mà hắn có thể ra ngoài còn ta thì không, con mắt nào của ngươi thấy ta bệnh nặng hơn hắn? Hả?!”
“Vương gia đừng kích động,” Lê Hiên khuyên, “Cậu ta cũng không phải được xuất viện, chỉ là ra ngoài dạo, buổi tối sẽ quay về, còn cậu không được đi, thứ nhất là vì cha cậu không yêu cầu, hai là vì Lôi Nham chưa bỏ qua cho cậu, mà tôi là viện trưởng, đương nhiên là phải lo lắng cho an toàn của cậu.”
Long Tuấn Hạo mắt điếc tai ngơ, tiếp tục phẫn hận nói, “Cho dù chỉ đi ra ngoài một ngày cũng không được!”
“A?” Lê Hiên sửng sốt hỏi, “Tại sao?”
“Bởi vì như vậy khiến bản vương cảm thấy tâm lý bất bình hành!”
“…”
Tiểu Ngọc từ nãy đến giờ vẫn im lặng, tiếp tục việc mình muốn làm lúc trước, đi ngang qua hai người họ với vẻ mặt đạm mạc, chuẩn bị lái máy bay trực thăng bay đi mua sắm, chờ đến khi Lê Hiên hoàn hồn, cậu đã gần bước ra khỏi cửa.
Cái tên tham tiền nào đó lập tức phát điên, đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy qua kéo vợ mình trở lại, tiếp tục lăn lộn, “Vợ a, em bình tĩnh đi vợ…”
Long Tuấn Hạo trầm mặc nhìn bọn họ một lúc lâu, trực giác cho rằng hiện tại tên tham tiền kia, trừ vấn đề tiền bạc ra đã không còn lọt tai bất cứ gì khác nữa, lý luận với y quả thật chính là lãng phí nước miếng! Hắn yên lặng quay đầu rời đi, quyết định chờ Cô Thần về rồi kể khổ, trước khi đi vẫn không quên nguyền rủa cuộc hẹn hò của đồng chí lão đại hắc bang kiêm cảnh sát nào đó sẽ hoàn toàn ngâm nước nóng, để y có một ngày cực kỳ thê thảm.
Mà lúc này, đồng chí La Dịch đang ra sức đánh đuổi vài tên lưu manh ở đầu đường.
Kế hoạch hôm nay của anh vốn là xin phép nghỉ để đi chơi với vợ một ngày, cuối cùng là ăn bữa tối dưới ánh nến tăng không khí, sau khi trở về có thể thuận lý thành chương đem vợ ra ăn, nào ngờ vợ lại không đồng ý, nhất quyết muốn nhìn anh làm việc, cho nên anh chỉ có thể ngồi yên trong văn phòng nhận mệnh, ra dáng làm việc vì nhân dân. Kỳ thật thì, anh cũng có thể lôi kéo vợ ở văn phòng nói chuyện phiếm cả ngày cũng được, nhưng điện thoại bỗng nhiên vang lên, nói là có một đám lưu manh đang đánh nhau. Vợ anh nghe vậy liền nổi giận, đập bàn, “Một đám thiếu niên bất lương, không ngoan ngoãn đến trường chạy ra ngoài làm lưu manh cái gì?!”
La Dịch lập tức bắt đầu khuyên, “Vợ ơi, em đừng kích động, Lê Hiên nói em bây giờ không thể quá kích động.”
Sở Kiên liếc mắt nhìn La Dịch, đồng chí La Dịch lập tức mặc đồng phục lại ngay ngắn, ra ngoài bắt đám lưu manh kia về. Đến bây giờ, anh mới vất vả thành công dồn được một người vào ngõ cụt, chậm rãi đến gần, “Được rồi, mau theo tôi về đồn.”
“Đừng a,” Tên lưu manh này dường như chỉ mới vừa xuất đạo, nhìn thấy cảnh sát liền mất hồn, hai chân run rẩy không ngừng, “Đồng chí cảnh sát a, ngài có thể bỏ qua cho tôi không a, lần sau tôi tuyệt đối không dám nữa, không dám nữa, thật sự, tôi trên đầu có mẹ già tám tuổi, dưới có đứa con tám mươi tuổi phải nuôi, ngài, ngài, ngài bỏ qua cho tôi đi…”
La Dịch lặng lẽ đổ mồ hôi, “Hình như cậu nói ngược rồi?”
“A? A?” Tiểu lưu manh tiếp tục run rẩy, “Ai, đúng, tôi nói ngược, ngài tha cho tôi đi…” Dứt lời cơ hồ gần như khóc ra thành tiếng.
Lão đại hắc bang thở dài, vô cùng đau đớn nói, “Chất lượng hắc đạo bây giờ thật sự càng ngày càng kém! Nhìn cậu nhát gan thế này thì làm được cái gì! Lão tử lúc vừa xuất đạo cũng còn gan dạ hơn! Tôi cho cậu biết, nếu cậu là thuộc hạ của tôi, tôi lập tức dùng súng bắn thủng đầu cậu!” Anh kéo cậu đến gần, “Cậu bây giờ bao nhiêu tuổi? Trưởng thành chưa? Đánh nhau đầu đường có bị bắt cũng chỉ bị mắng vài câu, không phải đem cậu bỏ vào tù. Tôi ban đầu không biết đã giết hết bao nhiêu người, bây giờ không phải vẫn còn đang sống tốt đây này. Muốn làm được đại sự thì phải bình tĩnh trong mấy trường hợp thế này! Cậu nhìn xem giờ cậu giống cái gì?”
Tên lưu manh kia nghe xong, lăng lăng gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ bổ nhào đến, ôm anh bắt đầu khóc lớn, “Lão đại a, chúng ta vốn cùng một nhà, đừng làm khó nhau mà!”
Lão đại hắc bang lập tức đá cho cậu ta một cái, “Phi, ai cùng cậu một nhà! Cậu lấy gì so được với tôi!”
“Vâng vâng,” tên lưu manh lập tức gật đầu, lấy lòng cười, “Lão đại, ngài cho tôi đi theo ngài được không? Ngài bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó!”
Lão đại hắc bang đang định nói thêm gì đó, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng ho khan, hắn anh liền nghiêm mặt lại, biến thành cảnh sát, “Đừng nói nhảm, theo tôi về đồn mau.”
Tên lưu manh nhìn người có khuôn mặt nhã nhặn lại uy phong lẫm lẫm phía sau, trực giác cảm thấy đây mới là lão đại phía sau màn, quyết đoán chạy qua ôm đùi, “Lão đại, đều là đi ra hỗn, ngài tha cho tôi đi, tôi… A!” Chưa dứt câu, cậu đã bị Sở Kiên đá bay ra ngoài, nằm ngay đơ trong hẻm nhỏ.
“Cũng dám nói tôi đi ra hỗn?” Sở Kiên thu chân, chậm rãi mà nói, “Muốn chết.” Nói xong liếc La Dịch một cái, “Thất thần làm gì, mang về a, còn đợi tôi dạy anh làm thế nào?”
“Vâng vâng,” La Dịch lập tức bụm mặt, từ từ đi qua, xách người đã ngất xỉu lên, “Ôi, quá thê thảm a…”
Sở Kiên chậm rãi đi về phía trước, nhất thời chính nghĩa bùng nổ, nhìn ai thấy cũng giống như một tên bại hoại. La Dịch đuổi theo, nghiêng đầu nhìn hai mắt cậu đang tỏa sáng, cảm thấy da đầu run hết cả lên.
“Nga, đúng rồi,” Sở Kiên nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy những kẻ này cấp bậc đều quá thấp, liền hỏi, “Cái tên nói lắp lần trước là Lôi Nham đúng không? Tôi đã từng nghe qua tên anh ta.”
La Dịch lập tức đổ mồ hôi lạnh, “Đừng, vợ ơi, gia tộc của bọn họ còn khủng bố với phức tạp hơn của anh, muốn tìm được chứng cứ cũng càng khó. Em đừng có làm vậy.”
“Nha…” Sở Kiên suy tư một chút, “Tôi nhớ anh có nói, Lôi Nham gây phiền toái cho Vương gia là vì Vương gia không cẩn thận thấy được vài thứ, đúng không?”
La Dịch tiếp tục đổ mồ hôi lạnh, “Vợ à, em muốn làm gì?”
“Không có gì,” Sở Kiên nở nụ cười, ý vị thâm trường nói, “Về thôi, tôi chơi đủ rồi, giờ muốn về tìm Vương gia nói chuyện phiếm.”
“…” La Dịch phẫn hận quăng tên lưu manh kia vào xe, bắt đầu thầm tính độ khả thi của việc tìm người giả thành người của Lôi Nham rồi ám sát Long Tuấn Hạo.
Sở Kiên quay đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
La Dịch lập tức nịnh nọt chạy sang mở cửa xe, “Tuân lệnh, tôi lập tức đưa ngài quay về.”
“Ừ.”
.
Sau khi ra khỏi tiểu viện của Lê Hiên, Long Tuấn Hạo đi lòng vòng xung quanh, lúc này mới nhớ đến chuyện mình muốn tìm người để thương lượng. Hắn thầm tính toán, Lê Hiên lúc này chắc chắn không có thời gian để ý đến hắn, Túc Tòng tuy không bệnh, nhưng cười lên lại khiến người ta rét run, La Dịch là một lựa chọn không tồi, đáng tiếc không có ở đây. Vì thế càng nghĩ, vị Vương gia nào đó lại càng thấy tịch mịch, chỉ có thể về tìm ái phi của hắn, nắm tay y thở dài, “Ái phi a…”
Thúc Văn ngượng ngùng rồi, “Vâng, phu quân…”
“Ân,” vị Vương gia nào đó gật đầu, tiếp tục thở dài, “Nghiệp chướng của bản vương phải làm sao bây giờ?”
Thúc Văn nghiêm túc tự hỏi, trầm mặc thật lâu. Ngay khi vị Vương gia nào đó cảm thấy có lẽ có thể có một đề nghị khả thi thì lại thấy Thúc Văn bắt đầu ngượng ngùng nói, “Không có việc gì, nếu có báo ứng, luân gia sẽ thay phu quân chịu…”
Long Tuấn Hạo lăng lăng gật đầu, “Đắc thê như thử, phu phục hà cầu a…” (đại ý là có được vợ như vậy, là chồng thì không còn cầu mong gì hơn nữa)
“Phu quân…”
“Ai ai, ta vẫn không yên lòng…” Long Tuấn Hạo thì thào, buông Thúc Văn ra, “Ái phi, bản vương còn có chuyện quan trọng, hôm khác ta sẽ trở lại thăm ngươi, ngươi cứ dưỡng thai cho tốt đi.”
“Vâng.”
Long Tuấn Hạo rời khỏi tiểu viện của Thúc Văn, lại quay về chỗ Vu Ngạo tìm chỗ đứng nghe lén.
.
Hà Thiên Phàm đang xem xét vết thương của Vu Ngạo, hơi khẽ cúi đầu, ánh mắt chân thành. Vu Ngạo đang ở trần, tựa lưng vào đầu giường, híp mắt ngắm khuôn mặt phong lưu của anh, nở một nụ cười có vẻ xấu xa, nhưng lại rất hút hồn, “Được rồi, có cái gì đẹp đâu. Mấy ngày nữa là sẽ lành, so với xem nó, không bằng anh ngẩng đầu nhìn em này. Em không hấp dẫn hơn nó sao?”
Hà Thiên Phàm cảm thấy tức cười, ngẩng đầu nhìn cậu. Vu Ngạo nhìn thẳng vào Hà Thiên Phàm, sau một lúc mới nhướn mi, cười, “Thế nào? Có lọt được vào mắt xanh của anh không?”
Hà Thiên Phàm nhất thời có chút sững sờ, mãi đến khi Vu Ngạo nâng cằm anh lên mới hơi hoàn hồn, theo bản năng lau nước miếng, sau đó lập tức thấy Vu Ngạo cười càng tươi hơn, “Xem ra anh rất hài lòng.”
Anh ngầm thở dài. Đối với khuôn mặt này, anh thật sự là không có sức chống cự. Tình hình hiện tại cũng không như ước muốn ban đầu của anh. Anh phong lưu đã quen, thuận mắt thì kéo lên giường, người kia là người đầu tiên áp được anh, mà khuôn mặt, quả thật cũng là loại anh thích. Anh vốn định áp ngược lại để báo thù, nào ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Hà Thiên Phàm anh trời sinh đã tùy tâm sở dục, anh không phải con trai độc nhất, cũng không có ý muốn kế thừa gia nghiệp, cho nên cũng không hề có bất kỳ trách nhiệm nào. Anh tự do tiêu sái hơn hai mươi năm, muốn làm gì thì làm nấy, khuôn mặt phong lưu dẫn đến vô số nợ tình, thường xuyên bị người tìm tới cửa mắng vào mặt, ban đầu còn bị cha kéo vào thư phòng đánh cho mấy roi, sau lại cũng chỉ có thể lắc đầu mặc kệ. Anh vốn cho rằng cả đời này vẫn sẽ tự do sống như vậy, lại chưa từng nghĩ đến trên đời sẽ có người cam nguyện liều chết cứu anh, cũng chưa từng nghĩ đến ngay trong khoảnh khắc đó, anh sẽ thấy áy náy và đau lòng.
Anh cảm thấy, đến lúc này, mọi chuyện đã dần dần thoát ly quỹ đạo.
Vu Ngạo thấy anh không đáp, dùng sức kéo anh đến gần. Vết thương nơi vai trái của cậu mất máu quá nhiều, đến bây giờ sắc mặt Vu Ngạo vẫn chẳng có chút huyết sắc nào, trên người cũng không có khí lực, Hà Thiên Phàm sợ cậu làm vết thương nứt ra, liền tự giác đến gần, “Làm sao vậy?”
Vu Ngạo không đáp, vẫn giữ lấy cằm anh, đưa đến gần mình, sau đó liền hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên bờ môi anh, kiên nhẫn chờ đợi anh đáp lại. Hà Thiên Phàm cứng lại trong một giây, sau đó liền rũ mi, hé miệng. Vu Ngạo lập tức đưa đầu lưỡi vào trong, không ngừng khiêu khích anh.
Hà Thiên Phàm cầm lấy cổ tay Vu Ngạo, nhiệt độ trong khoang miệng khiến anh run rẩy, khoái cảm nhè nhẹ chạy dọc theo sống lưng. Cảm giác được tay của Vu Ngạo trên cằm anh dần tăng lực, đầu lưỡi trong khoang miệng cũng càng lúc càng sâu, anh biết đã sắp sát súng hỏa, liền lui về phía sau.
Vu Ngạo giữ anh lại, hôn thêm một lúc mới quyến luyến buông ra, cắn bờ môi anh một cái, cười nhẹ, “Này, dùng tay được không?”
Hà Thiên Phàm đẩy cậu ra, “Cần anh nhắc cho em nhớ là em đang bị thương không? Như vậy còn muốn miệt mài? Muốn chết phải không?”
“Nga, được rồi.” Vu Ngạo gật đầu, để mặc cho Hà Thiên Phàm đẩy tay mình ra, sau đó nhanh chóng thừa dịp anh chưa kịp lùi ra, đưa tay nắm lấy khí quan bên dưới của anh. Hà Thiên Phàm lập tức hít sâu một hơi, nói, “Buông tay.”
“Không buông,” Vu Ngạo nói xong, bắt đầu chậm rãi chuyển động, cũng nói cho Hà Thiên Phàm đang giãy giụa nghe, “Anh đừng lộn xộn, hiện trên vai em có thương nha, lỡ miệng vết thương nứt ra thì không tốt đâu.”
Hô hấp của Hà Thiên Phàm trở nên rối loạn, thật sự không giãy giụa nữa, hổn hển thở mấy hơi rồi lại nói, “Vậy em buông ra.”
“Nói không buông rồi mà,” Vu Ngạo hôn nhẹ lên môi Hà Thiên Phàm, nghiền ngẫm nói, “Em thích nhìn thấy anh đến cao trào.” Nói xong liền kéo khóa quần anh xuống, đưa tay vào.
Hà Thiên Phàm thầm mắng một tiếng. Người này luôn dễ dàng chọc cho anh tức điên, thế nhưng nhìn qua vết thương của trên vai kia, cuối cùng đành phải tùy ý cậu. Anh hung tợn nói, “Con mẹ nó, vậy nhanh lên.”
“Đừng tỏ ra không cam tâm tình nguyện như vậy,” Vu Ngạo tựa vào đầu giường, nói, “Dựa vào gần một chút.”
Hà Thiên Phàm hung hăng liếc Vu Ngạo một cái, sau đó cũng chỉ có thể chậm rãi làm theo. Cảm giác được tay cậu đã vào trong quần lót, trực tiếp tiếp xúc đến làn da, anh lập tức thở gấp, đáy mắt cũng dần dần bị tình dục bao phủ.
Vu Ngạo ngắm khuôn mặt của anh trong chốc lát rồi hôn lên mặt anh. Hà Thiên Phàm né tránh, sau đó tựa đầu lên bên vai lành lặn của Vu Ngạo, nắm lấy một cánh tay của cậu, cúi đầu thở gấp, cảm thấy người càng ngày càng nóng.
Thật đúng là chết tiệt, anh hung tợn nghĩ, anh như vậy mà cũng có ngày bị người đùa bỡn thế này, chẳng lẽ thật sự là báo ứng?
Vu Ngạo hôn lên vành tai của Hà Thiên Phàm, tiếp tục động tác trên tay. Cảm thấy tay của anh đặt trên người cậu bắt đầu siết chặt lại, cậu liền tăng tốc độ.
Hơi thở của Hà Thiên Phàm càng thêm hỗn loạn, bàn tay đang nắm lấy Vu Ngạo lại siết càng chặt, cuối cùng thân thể anh cứng đờ trong chốc lát rồi lập tức mềm nhũn ra, không ngừng thở gấp. Vu Ngạo cắn vành tai của anh, cười nói, “Cảm giác thế nào? A, đúng rồi, thân thể em đang có thương, không tiện nhúc nhích, không thể ôm anh vào phòng tắm như trước kia, nên anh chỉ có thể tự đi thôi.”
Hà Thiên Phàm lập tức chửi ầm lên.
Vu Ngạo tâm tình tốt nhìn gương mặt Hà Thiên Phàm đã bớt đỏ, đem người kéo qua hôn hôn, sau đó cười hỏi, “Này, anh nói xem, tại sao em lại yêu anh đến vậy a? Yêu đến mức em không biết phải làm như thế nào.”
Hà Thiên Phàm liền căng thẳng cả người.
Vu Ngạo nhíu mày, giữ cho Hà Thiên Phàm đối diện với mình, hỏi, “Làm sao vậy?” Cậu theo trực giác cho rằng người này có vấn đề, mà lại còn liên quan đến câu hỏi vừa rồi.
“À, không có gì, anh đi tắm đây.” Hà Thiên Phàm vội vàng hoàn hồn, đứng dậy vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng dùng nước lạnh rửa mặt rồi mới đi ra.
Vu Ngạo bất động thanh sắc nhìn anh chằm chằm. Hà Thiên Phàm kiên trì ngồi trong chốc lát, cuối cùng ném lại một câu “Nghỉ ngơi cho tốt” xong liền đi ra khỏi phòng.
Vì thế, khi Long Tuấn Hạo đang cắn ngón tay, rối suy nghĩ có nên đến gần chút để nghe lén không thì thấy cửa mở, sau đó cầm thú đi ra với vẻ cực kỳ uể oải. Hắn khiêu mi, “Này, cầm thú, ngươi làm sao vậy? Bị người ta đè ra ăn nữa hả?”
“Cút…” Hà Thiên Phàm hữu khí vô lực liếc Long Tuấn Hạo một cái, ra ngồi trên bậc thang ngoài hành lang, sau đó bắt đầu lấy thuốc ra hút.
Long Tuấn Hạo nhìn nhìn, chậm rãi đến gần, sau một lúc lâu mới hỏi, “Này, ngươi định làm thế nào?”
“Không biết…” Hà Thiên Phàm rít một hơi thuốc rồi phun ra, nhìn đám khói trước mặt mà thở dài, “Cậu ta vừa mới hỏi tại sao cậu ta lại yêu tôi.”
Long Tuấn Hạo cả kinh, “Ngươi trả lời như thế nào?”
“Còn có thể trả lời thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi nói cho cậu ta biết là bởi vì tôi thôi miên cậu ta, cũng thuận tiện nói với cậu ta rằng cậu ta vốn là người của Lôi Nham?” Hà Thiên Phàm tiếp tục thở dài, “Cậu nói lúc đó cậu ta có giết tôi luôn không?”
Long Tuấn Hạo nghĩ nghĩ, “Có lẽ có…”
Hà Thiên Phàm tiếp tục hút thuốc.
Long Tuấn Hạo thử hỏi, “Ngươi định vẫn cứ để chuyện này tiếp tục à? Cô Thần nói Lôi Nham sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra cách giải thôi miên cho y.”
“Đúng, tôi biết chứ,” Hà Thiên Phàm nói, “Cho nên tôi chuẩn bị giải thôi miên, sau đó xóa hết ký ức trong khoảng thời gian này của cậu ta, sau đó cho dù Lôi Nham có nói cho cậu ta biết thì cũng không còn ấn tượng gì nữa.”
Long Tuấn Hạo nghe xong liền nhíu mày, “Tại sao phải làm như vậy? Nếu hắn có ấn tượng, có lẽ còn có thể niệm tình trước kia mà tha cho ngươi, đương nhiên còn có một khả năng khác là trả thù ngươi càng thêm triệt để, nhưng chí ít cũng có thể cược một lần a.”
“Không cược,” Hà Thiên Phàm lại rít một hơi thuốc, “Như vậy, cậu ta hận… có thể thuần túy chút…”
Long Tuấn Hạo nói, “Này, ngươi không phải là động tình rồi chứ?”
“A… Ai biết được…”
Gần bậc thang trên hành lang, Vu Ngạo đang ngửa đầu tựa vào trên tường, hai tay siết chặt, sắc mặt trắng bệch, so với trước đó còn tệ hơn. Cậu trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bắt buộc chính mình xoay người, chậm rãi trở về phòng.
Tiểu kịch trường:
Bạn Thường: Lôi lão đại, bọn họ đều nói anh là thụ, làm sao bây giờ?
Lôi Nham: Tôi, tôi, tôi,
Mỗ váy: Ngoan, không cần phải nói nữa, tôi hiểu tâm tình của anh mà…
Trên mặt Lôi Nham xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, cô hiểu cái gì? Rốt cuộc là cô hiểu được cái gì?!
Bạn Thường vỗ vỗ vai hắn, xoay người rời đi.
Lôi Nham: …