Chiến Hậu, Chiến Hậu
danh chấn tứ quốc, thế nhưng một tấc cũng không rời phòng, tựa hồ muốn
dùng màu đen để che dấu toàn bộ bản thân.
Nếu như thế, lúc trước làm sao hắn có thể giết địch trên chiến trường?
Hay là đã gặp chuyện gì, cho nên mới trở thành như hiện tại?
Đến Phi Vân viện đã năm ngày, ngoại trừ việc đưa cơm cho hắn ra, ta hầu như không còn việc gì, thì ra ‘hầu hạ’ như quản gia nói, chỉ là thế này mà
thôi.
Năm ngày này, chúng ta cũng chỉ nói qua vài câu, hắn không
thích người khác tiếp cận, nếu không thực cần thiết sẽ không mở miệng,
luôn luôn ẩn trong bóng tối, tĩnh lặng như một bức tượng điêu khắc.
Người như vậy, thần bí khiếp người.
Hẳn là đang cất giấu bí mật không muốn người nào biết, nếu không, Cẩm Hoàng cũng không phải làm như thế.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngồi trong đình viện ở Phi Vân viện, nhàm chán đếm lá rụng.
Đếm đến loạn, loạn lại đếm, cũng không biết đã qua bao lâu, chợt vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Ngẩng đầu, liền thấy quản gia vội vàng đi về phía này, phía sau còn có một nữ tử đi theo, áo tang vải thô, lại không mất đi vẻ thanh thuần.
Ta tò mò nhìn phía quản gia, lên tiếng: “Quản gia thúc thúc, đây là…?”
“Cẩm nha đầu, đưa nàng ta đi tắm rửa, sau đó đưa vào phòng Hầu gia. .” Quản gia kéo ta, nhẹ giọng nói.
Thị tẩm?
Nghe vậy, trong đầu ta không khỏi nhảy ra hai chữ này.
Cũng phải, tuy rằng nhìn hắn không có chút sinh khí, nhưng cũng vẫn là một nam nhân.
Vì thế ta không hỏi nhiều, đi thẳng tới trước mặt nữ tử kia, cười nói: “Cô nương, mời đi theo ta.”
Có lẽ đây cũng nằm trong nội dung hầu hạ của hắn đi.
Ta một đường đưa nữ tử kia về phòng của chính mình, lại phân phó nha hoàn
sai vặt đưa quần áo sạch sẽ tới, lúc này mới cười nhìn nữ tử vẫn lặng im không nói gì phía sau nói: “Cô nương, mời tắm rửa thay quần áo đi.”
Nàng cả người mang theo vẻ hồn nhiên, không giống như loại nữ tử phong trần, vì sao lại…?
Chắc là có ẩn tình khó nói gì đi.
Nàng ngại ngùng nhìn ta cười, nhưng lại có vài phần không biết làm sao “Ta tự làm được rồi, không phiền cô nương.”
Ta đưa tay cởi áo nàng “Đây là ta nên làm.”
Thực ra ta chưa từng hầu hạ người khác như vậy, trừ bỏ trong ba năm kia, không thể không hầu hạ Mị.
Không ngờ trong lúc vô tình lại nhớ tới hắn, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi
tất cả, thậm chí ngay cả bản thân ta cũng không thể khống chế được.
Chỉ là nghĩ đến lời Truy Phong, đáy lòng ta lại thêm vài phần phức tạp.
Y nói Mị thích ta, ta cũng thực tín nhiệm hắn, cho nên mới đem Kính
Nguyệt cung giao cho hắn, chỉ là ta cùng hắn rốt cuộc là có quan hệ thế
nào.
Cố gắng muốn nhớ lại chút gì đó, cuối cùng vẫn không có đầu mối.
“Cô nương…” Một tiếng gọi khẽ kéo suy nghĩ của ta lại, hóa ra ta tự nhiên lại ngẩn người, tay thậm chí vẫn còn nắm áo nàng ta.
Vì thế vội vàng nói xin lỗi, cười dắt nàng ta vào bể.
Nhắc tới ưu điểm duy nhất của Phi Vân viện, thì phải là cái bể này, đúng là tự nhiên mà thành.
Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tắm rửa cũng thành thú tiêu khiển mà ta yêu thích.
Sau khi tẩy rửa cho nàng ta, đợi cho nàng mặc lụa mỏng vào, ta mới phát
hiện nữ tử này có vài phần lại rất giống Sở Sở, nhưng cũng chỉ là vài
phần rất giống mà thôi.
Ta đưa nàng tới trước cửa phòng Chiến Hậu, cung kính nói: “Hầu gia, đã đưa người đến.”
Bên trong không có tiếng đáp lời, chỉ là cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh
sáng theo bên ngoài chiếu vào, in thành một mảnh loang lổ trên mặt đất,
cắt qua gian phòng u ám.
“Cô nương, vào đi thôi.” người bên cạnh do dự, dường như đang sợ hãi, mà ta cũng chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở.
Giờ phút này nàng ta dĩ nhiên không còn đường lui.
Nàng nghiêng người liếc mắt ngóng nhìn ta một cái, con ngươi như nước mang theo vẻ sợ hãi.
Ta nhìn nàng gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy nàng vào bên trong.
Người ở bên trong cũng không phải kẻ thiện lương gì, chờ đợi càng lâu càng
khiến hắn mất đi kiên nhẫn mà thôi, như thế đối với nàng ta cũng không
phải là chuyện tốt.
Nàng đi vào, cánh cửa liền chậm rãi khép lại, tiếp theo không phải là chuyện ta có thể thay đổi được.
Hắn cùng nàng ta, cũng chỉ là một hồi giao dịch mà thôi.
Ta xoay người rời đi, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong.
Gió thu thổi đến, thổi tan đám lá rụng, thổi vào trong đình, rối loạn mái
tóc đen của ta, cũng rối loạn đám lá ta đã đếm thật lâu kia.
Vì thế bỏ qua, nằm trên chiếc bàn đá, ngẩng đầu, nhìn xa xa hơi hơi thất thần.
Cẩm Hoàng bảo ta vào Hầu phủ, nhưng cũng không nói cho ta biết rốt cuộc
phải làm gì, cứ như thế này, ta nhất định cũng sẽ trở thành giống kẻ
trong phòng kia, không có sinh khí, sống như một con rối gỗ.
Nếu
không phải nàng họ Minh, có lẽ ta cũng sẽ không đi tìm nàng, cũng sẽ
không đến Ninh Việt thành, càng không thể xuất hiện ở trong sân nhà Tây
độc Chiến Hậu.
Chỉ là do nàng họ Minh, cho nên tất cả giống như chuyện không thể nề hà.
Ta không biết qua bao lâu, ta chỉ biết là chờ ta tới khi ta hoàn hồn, một
đạo tiếng thét chói tai bi thảm từ trong phòng cách đó không xa truyền
ra, nói không hết vẻ thê thảm cùng thê lương, sân viện vốn âm trầm, tựa
hồ lại nhiễm vài phần lệ khí.
Làm sao vậy?
Ta giật mình, thẳng tắp vọt tới cạnh cửa, một khắc cuối cùng lại dừng bước.
Ta… tựa hồ không nên đi vào.
Chỉ là, nàng ta vì sao lại kêu lên thê thảm như vậy, làm cho ta nghĩ tới
những lần ta hét lên khi độc tố xâm nhập toàn thân, giống như vậy, khiến ta xuyên qua tất cả, quay trở về lúc trước.
Đúng lúc đang do dự, một thanh âm khàn khàn từ bên trong đạm mạc truyền ra, hắn nói tiến vào.
Vì thế ta đẩy cửa mà vào, trong chớp mắt đó, mùi màu tươi nồng nặc ập tới.
Phòng tối như mực, nồng nặc mùi máu tươi, tất cả đều làm cho người ta rợn tóc gáy.
Huống chi ta nhìn thấy tất cả, ta nhìn thấy nữ tử kia ngã xuống bên chân hắn, máu nhuộm đỏ chiếc áo lụa trắng của nàng. Lại có một loại cảm giác yêu
dã cùng mị hoặc.
Hắn giết nàng?
Ta đột nhiên ý thức được
tất cả, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lại phát giác cặp con ngươi yên lặng kia vẫn yên lặng như cũ, không có chút gợn sóng, tựa hồ mọi chuyện đều
không liên quan gì tới hắn.
Chính hắn đã giết nàng, giết một nữ
tử một khắc trước còn cùng hắn triền miên, bởi vì ta rõ ràng nhìn thấy
nàng kia vạt áo hỗn độn, trên cổ thậm chí còn có nhiều dấu hồng.
Trong lúc lơ đãng đó, ta không khỏi lui về phía sau từng bước.
Mà giờ phút này, hắn cũng nhìn về phía ta, đạm mạc nói: “Mang ra ngoài đi.”
Không phải chưa từng thấy qua máu. Hay là vì đã nhìn thấy nhiều quá rồi, mà
giờ phút này lại không rõ vì sao nó tới dễ dàng như vậy, một khắc trước
vẫn còn là một người đang sống rõ ràng, một khắc sau lại không biết bởi
vì sao mà giết chết tại chỗ.
Tây Độc, tàn nhẫn thị huyết. Xem ra đồn đại như vậy cũng không phải sai.
Nay ta tận mắt nhìn thấy tất cả.
Có lẽ vì ta trầm mặc, hắn lại nói một lần nữa: “Mang nàng ra ngoài.”
Hắn không kiên nhẫn nhấc chân, trong cặp mắt vốn tịch mịch lại hiện lên một tia chán ghét.
Hắn chán ghét nàng, chán ghét người chết, hay là chán ghét nữ tử?
Chỉ là ta cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bày ra một bộ dạng đáng thương nói: “Hầu gia, nô tỳ sợ.”
Như thế mới đúng với dáng vẻ của một nha hoàn thiên chân, chứ không phải
nghe thấy lời hắn nói, lập tức tiến lên kéo thi thể kia dậy.
Chỉ
là ngay sau đó, cỗ thi thể kia bị hắn ném lại, thẳng tắp rơi xuống trước mặt ta, cùng với câu nói khó nghe thô ách kia, “Mang nàng ra ngoài.”
Học người ta thanh âm run rẩy, học người ta bộ dạng đầy bụng ủy khuất không dám phát tiết, ta giả bộ cực kì đáng thương, sau đó khom người kéo thi
thể kia ra ngoài, thậm chí giả ý không nhìn tới thi thể, làm bộ như sợ
hãi.
Tất cả, tất cả đều ngoài dự đoán của mọi người.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến nha hoàn không dám tới Phi Vân viện làm đi.
Thân là nữ tử, có phải cũng nên lo lắng mình cũng sẽ trở thành như thế?
Ta không quay lại nhìn hắn, chỉ cố sức kéo thi thể kia ra ngoài, mà quản
gia lại sớm đã chờ ở cửa, nhìn thấy thi thể nữ tử kia không khỏi than
nhẹ “Lại một người.”
Lại?
Chẳng lẽ đây không phải lần đầu tiên?
Ta cúi đầu liếc nhìn nữ tử kia một cái, chỉ thấy khóe mắt của nàng còn lưu lại một giọt nước mắt, gió thu thổi qua, trong nháy mắt đã khô đi, chỉ
còn lại một vệt mơ hồ khó có thể thấy được.
Trước khi nàng chết, có phải không thể tin được?
“Quản gia thúc thúc, vì sao lại như vậy? Ta không muốn ở lại chỗ này, ngài
gạt ta.” Trấn định lại, ta túm áo quản gia, tiếp tục diễn trò.
Ta quả thực không phải là người thiện lương, có lẽ cũng đã quen với việc giết chóc, giờ phút này đã sớm chết lặng.
Thương hại cũng được, tiếc hận cũng thế, đều đã không thể thay đổi được gì.
Quản gia cũng là thẹn trong lòng, để ta phát tiết tùy ý, bất đắc dĩ nói:
“Cẩm nha đầu, ta cũng là thân bất do kỷ. Chính là Hầu gia hắn…”
Nói đến non nửa, hắn lại dừng lại, ta không khỏi lo lắng hỏi: “Hầu gia làm sao vậy?”
Hắn liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia, nhưng cũng không nói nữa, chỉ gọi gia đinh đem thi thể nữ tử kia ra ngoài.
Tất cả đều kết thúc, nụ cười trong một khắc kia đã hóa thành vĩnh hằng,
vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, chỉ có vẻ mặt kia vẫn nhớ kĩ trong
trí nhớ.
Mà về sau, ta mới biết được tất cả từ miệng quản gia.
Một bí mật mà mọi người trong Hầu phủ đều biết.
Thì ra, mỗi bảy ngày, Chiến Hậu sẽ tìm một nữ nhân thị tẩm, mà thị tẩm xong sẽ giết chết, độc ác như vậy, đến cuối cùng dĩ nhiên không còn kẻ nào
cam nguyện trở thành vật hi sinh, một số người trong Ninh Việt thành
cũng bắt đầu tránh xa Hầu phủ
Đám nha hoàn tất nhiên sợ hãi chính mình cũng sẽ có kết cục như vậy, cho nên không ai dám tiến lại gần Phi
Vân viện. Mặc dù ở đây có thể thanh nhàn, không cần làm việc gì.
Chung quy, tính mạng vẫn là quan trọng hơn cả.
Bảy ngày, bởi vì là bảy ngày một lần, cho nên mọi người trong Hầu phủ đã
sớm gọi là ‘Thất ngày chi chú’, một lời nguyền cứ bảy ngày sẽ phát sinh
chết chóc.
Quản gia còn nói, trước kia Hầu gia tuy rằng cũng đội mặt nạ, nhưng cũng không âm trầm như vậy.
Sau một lần rời đi trở về, lại thành ra như vậy.
Bảy ngày tìm một nữ nhân, bảy ngày giết một nữ nhân?
Hắn vì sao lại phải làm như vậy?
Hay là Chiến Hậu vốn lấy giết chóc thị huyết làm vui thú.
Quản gia còn nói, cũng không phải là cứ cách bảy ngày là lại như thế, mà là ở thời kì nhất định mới có thể biến thành như vậy.
Rất nhiều chuyện giờ phút này ta không hiểu, chờ sau này hiểu được tất cả,
ta mới hiểu được có lẽ có những việc là tất nhiên, cũng có những việc là ngẫu nhiên quá đúng dịp.