Phần sau câu chuyện,
giống như lần trước ta nghe lén được, Phượng Như Cẩn đã chết, vì khó
sinh mà chết… Cơ Vô Nhai bởi vì thẹn với bạn tốt, mà cho hắn làm tả
thừa tướng, mà Hạ Diệp vì trả thù Cơ Vô Nhai mà cố ý đem Hạ Nguyệt Nhiễm nuôi dưỡng thành một ác nữ.
Sau đó ta bởi vì thế thân Hạ Nguyệt Nhiễm, mà bị quấn vào bên trong lốc xoáy này.
Cơ Vô Nhai nói xong hết thảy, không khỏi một tiếng than nhẹ, vuốt tóc ta
sủng nịch nói: “Tiểu Nhiễm, Hạ Diệp vì trả thù quả nhân, nên hắn đã làm
cho con cái gì cũng đều không hiểu, nhưng là quả nhân lại muốn cám ơn
hắn, ít nhất Tiểu Nhiễm vô ưu vô lự (không lo lắng, ưu sầu). Qua nhiều
năm như vậy. Phụ vương muốn bảo hộ con, cho ngươi vẫn có thể tiếp tục vô ưu vô lo như vậy. Nhưng là…”
Lại là một tiếng thở dài, Cơ Vô
Nhai mang theo vài phần tự trách, “Tiểu Nhiễm, quả nhân thật xin lỗi
nương của con, cũng thật xin lỗi các con.”
Các con?
Ta không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía hắn.
“Tiểu Nhiễm, phụ vương nói cho con tất cả là không nghĩ nhìn con lầm đường
lạc lối, đem con giao cho tiểu lục bảo hộ có lẽ là phụ vương quá mức bất cẩn, phụ vương không nghĩ tới con sẽ thích hắn.” Cơ Vô Nhai mặc dù tính kế với người, nhưng là ta biết hắn đối với Hạ Nguyệt Nhiễm tuyệt đối là thật tâm.
“Phụ vương… Con…” Có một người như thế thiệt tình chân ý với ta, mặc dù không phải thật sự là với ta, nhưng là ta lại vẫn như
cũ tránh không được một trận cảm động.
Có lẽ là ta cô tịch lâu lắm, chỉ cần có người rất tốt với ta một chút, ta sẽ cảm thấy thực thỏa mãn đi.
Cơ Vô Nhai ngắt lời ta, tiếp tục nói: “Tiểu Nhiễm, nếu nói cho con tất cả, còn có một việc, con cũng có thể biết.”
Ta không có mở miệng, chính là đợi Cơ Vô Nhai nói.
“Tiểu Nhiễm, lúc trước Cẩn Nhi sinh hạ cho ta là một đôi song bào thai.” Hắn
nhìn ta liếc mắt một cái, nói: “Ẩn nhi là đệ đệ của con, trừ bỏ Thiết
Ưng cùng quả nhân, ngay cả Hạ Diệp cũng không biết. Bà mụ kia là bà mụ
tốt nhất trong cung, phụ vương cũng an bài tất cả rất tốt, nghĩ muốn
đem đứa nhỏ Cẩn Nhi sinh cho ta đưa vào cung, chính là không nghĩ tới
nương con lại khó sinh, cũng không nghĩ tới nàng sẽ vì ta sinh ra một
đôi song bào thai, trong lúc cuống quít, bà mụ liền đem Ẩn Nhi giao cho
Thiết Ưng. Cho nên Ẩn Nhi trở thành đứa nhỏ của phi tử mà quả nhân đã
an bài trước đó, mà con vẫn như cũ lưu tại Hạ gia.”
Cơ Lưu Ẩn là đệ đệ của Hạ Nguyệt Nhiễm?
Cho nên hắn mới có thể ngay lần đầu tiên nhìn thấy liền nhớ kỹ ta sao?
Ta có thể hiểu được Cơ Vô Nhai lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong đó
là một màn tâm huyết, loại trộm long tráo phượng này trong lịch sử trước đây cũng không phải là không có, hắn muốn ôm đi đứa nhỏ của mình, thế
tất phải dùng một đứa nhỏ khác đến thay thế, nhưng là hắn lại là không
nghĩ tới cảm thụ của nữ nhân hắn yêu, nếu nương của Hạ Nguyệt Nhiễm
không chết vì sinh khó, nếu không phải là song bào thai, như vậy tất cả
đều đã giống như kế hoạch của hắn. Đương nhiên người phi tử trước đó an
bài tốt, kết quả nhất định cũng là tạo thành biểu hiện khó sinh mà chết
giả dối.
Hắn nhất định không thể lưu lại nguy hiểm bên người, cho nên người phi tử bị hắn lựa chọn ấy đến cuối cùng chỉ có thể hy sinh.
Ta tất nhiên là sẽ không ngốc đến hỏi hắn, chính là trong lòng cũng không khỏi có vài phần ớn lạnh.
Cơ Vô Nhai tuyệt đối là một quân vương quyết đoán cùng tàn nhẫn, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, ta thật đúng là đã nhìn nhầm hắn.
Hắn có
thể bởi vì người trong lòng hắn mà hy sinh tính mạng người hắn không
cần, như vậy ngày khác hắn nếu biết được tất cả, nhất định là không có
khả năng buông tha ta.
Ta giờ phút này thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.