“Bất Nhàn, binh phù
muội tạm thời trả lại chỗ cũ, giờ phút này không phải thời điểm hành
động. Đại ca, nhị ca vừa chết, là có người muốn cố ý gây hỗn loạn lòng
người, lại hoặc là cố ý chế tạo cơ hội cho chúng ta, nếu giờ phút này
hành động, nhất định sẽ rước lấy nhiều hiềm nghi, dù sao phụ vương vẫn
còn tại vị, chúng ta không có lý do chính đáng gì.” Cơ Lưu Tiêu đem hết
thảy tình thế phân tích đạo lý rõ ràng.
Theo như lời hắn, xem ra kẻ ám sát lần này hẳn là không phải người của vương thất Đông Hải.
“Tiêu, ở phương diện quyền mưu, có lẽ không người nào có thể so sánh được với
huynh.” Thủy Bất Nhàn thanh âm bên trong mang theo vài phần sùng bái,
chính là lại rước lấy tiếng cười khẽ của Cơ Lưu Tiêu “Có tài nữ đương
thời được người người xưng tụng là muội ở đây, ta làm sao có thể nhận
lời khen?”
Tiếng cười của hắn, của nàng, đan vào cùng một chỗ, tựa như mũi châm nhọn không ngừng đánh vào lòng ta.
Cười xong là một hồi lâu trầm mặc, ta không biết bọn họ ở đó làm gì, chỉ cảm thấy không khí áp lực thật khó chịu.
“Tiêu, huynh đối với Hạ Nguyệt Nhiễm, nàng…” Thủy Bất Nhàn chần chờ hỏi.
Thủy Bất Nhàn tuy rằng là tài nữ đương thời, nhưng dù sao cũng vẫn là một nữ nhân, một nữ nhân yêu Cơ Lưu Tiêu, cho nên đối với lời đồn đãi bên
ngoài về chuyện Cơ Lưu Tiêu yêu ta, sủng ta tất nhiên là sẽ để ý.
Nàng muốn biết, ta cũng muốn biết .
Ta muốn nghe Cơ Lưu Tiêu chính miệng nói ra hắn đối với ta rốt cuộc mang tâm tình gì.
“Bất Nhàn, muội ghen sao?” Cơ Lưu Tiêu trong thanh âm mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“Muội không có.” Một tiếng hờn dỗi do mang theo vài phần ngượng ngùng.
Ta có thể tưởng tượng thần thái của Thủy Bất Nhàn giờ phút này, nhất định
là mặt như hoa đào, tâm nhộn nhạo như nước mùa xuân, một bộ dáng mười
phần của tiểu nữ nhân.
Cơ Lưu Tiêu tựa hồ như muốn trêu ghẹo
nàng, trêu tức cười nói: “Lần đó khi ta bồi Hạ Nguyệt Nhiễm lại mặt, là
ai cố ý nói có chuyện gấp muốn gặp ta? Lần đó đi Phổ Vân Tự dâng hương,
là ai muốn truyền tin tức muốn được gặp mặt ta?”
Thì ra… là như thế…
Trách không được ngày đó hắn vội vàng rời đi như thế, lại chậm chạp không về, thì ra là đến gặp Thủy Bất Nhàn, chắc là có nhuyễn ngọc ôn hương trong
ngực, tiêu dao đã quên thời gian, mới có thể quên mất ước hẹn với ta.
Cũng có thể là Thủy Bất Nhàn đã không cho hắn đến tìm ta.
Nguyệt Liễu Lăng a Nguyệt Liễu Lăng, ngươi tự xưng là thông minh, rốt cuộc lại bị người lừa xoay quanh, ta dưới đáy lòng không ngừng mà tự giễu.
“Tiêu…” Là hờn dỗi? Hay là bất mãn?
Ta sớm không muốn biết rõ, thầm nghĩ bọn họ nhanh lên chấm dứt, sau đó rời đi…
“Tốt lắm, Bất Nhàn, thông minh như muội như thế nào lại không hiểu? Hay là
ta chính miệng nói ra muội mới vui vẻ. Được, nếu là như vậy, ta liền
chính miệng nói cho muội nghe. Đỡ cho muội phải ăn dấm chua.” Hắn trong
lời nói sủng nịch mang theo ôn nhu, có lẽ cái đó là kỹ xảo mê hoặc nữ
nhân của hắn.
“Muội không có ăn dấm chua.” Thủy Bất Nhàn nhỏ giọng oán giận nói.
Thì ra, mặc kệ là nữ nhân như thế nào,đều thích khẩu thị tâm phi.
(Miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, không thống nhất với nhau)