“Phượng cô nương?” Ta không khỏi kinh ngạc kinh hô, muốn đẩy Cơ Lưu Tiêu ra.
Nghe ta nói, Cơ Lưu Tiêu tất nhiên là quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Vũ
Liên Nhi, trên mặt cũng biểu hiện vài phần mờ mịt, nhưng cũng không mở
miệng.
Sắc mặt của Vũ Liên Nhi phi thường khó xem, muốn nổi điên, nhưng vẫn nhịn xuống, xoay người liền chạy đi ra bên ngoài.
Nàng chỉ là muốn Cơ Lưu Tiêu đuổi theo thôi.
Ta đứng dậy, xuống giường, ngồi đối diện Cơ Lưu Tiêu nói: “Tiêu, ta đi nói chuyện với nàng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta không khỏi cười “Yên tâm, ta sẽ không khi dễ nàng đâu.” Ta biết hiện giờ trong mắt hắn, Vũ Liên Nhi mới là kẻ yếu.
Ta cũng không trách hắn, dù sao những chuyện này đều nên tự ta giải quyết.
Nàng hại ta và Mị thiếu chút nữa là mất mạng, cho nên ta nói rồi, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.
Một đường đuổi theo Vũ Liên Nhi, đi tới bên trong đình viện, ta gọi người phía trước “Phượng cô nương, xin dừng bước.”
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy phẫn hận “Thu Tịnh Nguyệt, ngươi chắc vui vẻ nhỉ? Đắc ý lắm nhỉ?”
Ta vẫn ôn hòa nói: “Phượng cô nương, ta biết ngươi có chút hiểu lầm ta,
chẳng qua là ta cùng Tiêu không kìm lòng được.” Ta biết ta càng nói có
lễ, càng khiêm nhường, thì người trước mắt này sẽ càng tức giận mà thôi.
“Thu Tịnh Nguyệt, ta sẽ giết ngươi.” Nàng hướng ta nói, không còn chút nào mềm mại yếu đuối.
Ta vô tội nói: “Phượng cô nương, ta đã đắc tội gì với ngươi sao?”
Sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi, giơ tay định đánh ta, ta kịp giơ tay
chặn lại nàng, hừ nhẹ: “Vũ Liên Nhi, muốn đánh ta sao, ngươi căn bản là
không xứng.”
“Rốt cục cũng lộ ra bộ mặt thật của ngươi rồi sao?” Nàng mạnh rút tay về, oán hận nhìn ta.
Ta nhẹ nhàng cười “Mọi người đi rồi, đương nhiên ta sẽ không cần phải diễn trò.”
“Ngươi…” Nàng chỉ vào ta, nhưng nửa ngày cũng không nói một câu.
Ta gật đầu, cười đắc ý “Đúng vậy, vừa rồi còn có Tiêu ở một bên a~.”
Đúng là tất cả đều là ta cố ý, bởi vì ta không muốn để lâu thêm.
“Dối trá.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ.
“Dối trá sao?” Ta vô tội chớp chớp mắt xinh đẹp nhìn nàng “Đó không phải là
học từ Liên Nhi nhà ngươi sao, muốn nói dối trá, ta so được với ngươi
sao?”
Ta nhìn đương sự đang bừng bừng tức giận, giờ phút này nhìn mặt Vũ Liên Nhi cứ như là cảnh đẹp ý vui.
“Thu Tịnh Nguyệt, ngươi có thể làm được gì đây? Trừ phi ngươi giải được mê
hồn.” Nàng giận dữ cười, khôi phục bình tĩnh. Ta nhướng mi, thản nhiên
nói: “Nếu ta thật sự có thể giải thì sao?”
“Ngươi không có khả năng đó đâu.” Nàng nói chắc như đinh đóng cột.
“Ta nghĩ, nếu người hạ mê hồn đã chết, mê hồn có thể tự động mất đi hay
không nhỉ?” Ta nhìn nàng, cười tươi như hoa “Ngươi nói coi có muốn ta
thử một lần hay không?”
“Sẽ không. Hơn nữa nếu ta chết, nhất định Cơ Lưu Tiêu cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Nàng nhìn ta, nhưng trong mắt có chút sợ hãi.
“Đây vốn là một trò cá cược, nếu kết quả là
như thế, ta đã cược cũng sẽ nguyện ý nhận thua.” Ta khiêu khích nhìn
nàng “Sao nào? Ngươi không dám ư?”
“Ngươi sẽ không làm như vậy.” Vũ Liên Nhi khẳng định nói.
“Sẽ không sao?” Ta bước đến vài bước, giơ tay chạm vào nàng, đầu ngón tay
xẹt qua hai má của nàng, cười không chút kiêng nể “Lúc trước ta thật ngu ngốc, mới có thể cứu ngươi. Nhưng ta hiện nay, có thể nhìn ngươi chết
ngay trước mặt ta mà không phải ra tay giúp đỡ. Ngươi tin không?”.
Vũ Liên Nhi lui về sau từng bước, nhưng mắt vẫn nhìn ta, thật lâu cũng không nói gì.
Ta lại thẳng thắn mở miệng nói: “Vũ Liên Nhi, lúc trước cứu ngươi là do ta sai, dịch dung thành dung mạo của ngươi đi tiếp cận Cơ Lưu Tiêu cũng là do ta sai. Nhưng là ngươi không nên gạt ta, làm cho ta tưởng ngươi đã
chết. Mà không ngờ ngươi lại chạy đến chỗ Cơ Lưu Tiêu thay thế ta tồn
tại.” Quên đi chi cổ sở dĩ là thuật cấm, là vì nếu sử dụng nó, thì nhất
định phải đổi thành một dung mạo đang tồn tại thật sự, mà không thể là
phán đoán trống rỗng. Sau đó quên hết chuyện trước kia, hoàn toàn sống
lại. Nhưng nếu tùy ý sử dụng thì trên đời sẽ có hai người có dung mạo
giống nhau, khẳng định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện thị phi, cho nên vu y
tộc mới đem cổ lãng quên vào thuật cấm, không cho tộc nhân sử dụng.
Mà ta có lẽ là một trong số ít ngoại nhân biết được cổ lãng quên, lúc
trước tại thời điểm ta tự mình hạ cổ lãng quên, là vì ta tưởng rằng Vũ
Liên Nhi đã mất, cho nên cải trang thành dung mạo của nàng.
Nhưng lại không nghĩ rằng nàng đã gạt ta, cho nên về sau mới có chuyện hỗn loạn như thế này.
Cổ lãng quên, quả thật vẫn phải liệt vào cấm thuật là tốt nhất, nếu lúc
trước ta không hạ cổ lãng quên cho bản thân, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ
không phát sinh.
Lúc trước, dù ta có thông minh phi phàm, nhưng
cũng có lúc quá mức ngu ngốc, sau khi gặp phải biến cố như vậy, liền
chọn cách trốn tránh, dùng cổ lãng quên để trốn tránh tất cả.
Mà
nay khi đã trải qua những mưa gió, cuối cùng cũng hiểu được, thoát được
nhất thời, nhưng không trốn được cả đời, mọi sự tình cuối cùng vẫn phải
giải quyết, tựa như lúc ta mặt đối mặt cùng Vân Tế Du, cuối cùng vẫn
phải tính cho hết toàn bộ ân oán tình cừu.
“Đó là chính ngươi
không biết quý trọng, nếu lúc trước không thích, vì sao hiện tại lại
muốn tranh với ta?” Vũ Liên Nhi hướng về phía ta quát.
Quả nhiên, lúc trước chắc là Vũ Liên Nhi đã biết tất cả, mà Cơ Lưu Tiêu gặp phải nàng chắc cũng là do nàng cố ý sắp đặt.
“Nếu hắn thật sự thích ngươi, ta có thể rời khỏi hắn. Nhưng ngươi dùng mê
hồn làm cho hắn sinh ra ảo giác, ta sẽ không chấp nhận điều này.” Ta gằn từng tiếng nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh, hãy giải mê hồn cho hắn. Nếu
hắn vẫn thích ngươi, ta liền rời đi, từ nay về sau không đặt chân vào
thế giới của các ngươi.”
“Thu Tịnh Nguyệt, đừng tưởng dùng phép khích tướng, ta sẽ mắc mưu.” Nàng tà nghễ nhìn ta, lạnh lùng hừ nói:
“Ta sẽ không cởi bỏ mê hồn.”
Ta cười khẽ, trào phúng nói “Thì ra ngươi không tin tưởng bản thân mình
như thế, như vậy chẳng phải là đã nhận thua sao? Ngươi giữ một nam nhân
như vậy bên cạnh, không cảm thấy mình thực đáng thương sao?”
Âm
thanh trào phúng, đổi lấy tiếng khinh thường hừ nhẹ của nàng ta “Ta sao
lại thua chứ? Ngươi cũng không thể thắng ta được. Ta chính là không muốn ngươi có được hạnh phúc.”
“Liên nhi, ngươi thật sự tin tưởng lời nói của Mật nhi sao? Ngươi thật sự nghĩ rằng phụ thân của ngươi là do
ta hại chết sao?” Ta chuyển giọng, thẳng thắn hỏi rõ nguyên do sự tình.
Nàng ngẩn ra, cười lạnh nói: “Nữ nhân tên Mật Nhi kia cho là ta ngu ngốc,
muốn mượn đao giết người, ta bất quá cũng chỉ lợi dụng nàng ta mà thôi.”
“Ngươi đã đều hiểu được, vì sao…” Ta còn chưa nói xong, lại bị nàng cắt ngang
lời “Đó là vì so với nàng, ta càng diệt ngươi đến tận cùng, cho nên ta
tình nguyện hợp tác với nàng ta, cùng nhau đạp đổ ngươi.”
Ta
không khỏi cười khổ, nhưng lại huyênh hoang nói: “Ta có thể lý giải
được, đều là do lòng đố kị của nữ nhân, cùng là nữ nhân đố kị ta cho nên liên hợp lại cũng là lẽ đương nhiên.”
“Thu Tịnh Nguyệt, ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu.” Lời ta nói chạm trúng vào chỗ đau của nàng,
Vũ Liên Nhi tức giận đến nhảy dựng, lập tức chỉ vào ta nói.
“Chúng ta có thể chờ coi xem sao.” Ta xoay người rời đi, được mấy bước thì
quay đầu cười nói: “Quên nói cho ngươi, ta biết cách giải mê hồn như thế nào.”
“Ngươi không có khả năng biết, bởi vì mê hồn không có giải dược.” Nàng không khỏi thốt ra.
Ta nhếch khóe môi, cười đến xinh đẹp “Cám ơn ngươi, ta nghĩ ta đã biết.”
“Ngươi đứng lại…” Nàng tiến lên vài bước muốn kéo ta lại, ta nhân cơ hội hạ mê dược nàng “Thời khắc quan trong tránh cho ngươi đến quấy rối.”
Ta bước nhanh rời đi, hỏi nhiều người mới tìm được Cơ Lưu Tiêu.
“Tiêu, đem những thứ Phượng Loan đưa cho chàng lấy ra đây.” Ta vừa thấy hắn liền nói thẳng.
Hắn nao nao, có chút do dự nói : “Liễu Lăng, ta biết vừa rồi là nàng cố ý
chọc giận Loan nhi, ta nghĩ Loan nhi vì tức giận nên mới có thể nói như
vậy.”
“Cơ Lưu Tiêu, không cần phải ở trước mặt ta nói Phượng Loan như thế nào. Chàng không phải nói muốn cùng với nàng ta nói chuyện rõ
ràng sao?” Ta có chút cố tình gây sự nói: “Chàng rốt cuộc có lấy ra hay
không, nếu không, ta liền từ nơi này nhảy xuống.”
Ta chỉ vào tường thành, uy hiếp hắn.
“Liễu Lăng, nàng…” Hắn khó hiểu nhìn ta.
“Ta cái gì chứ, chàng nên biết trước giờ ta là người như vậy?” Ta từng bước ép sát “Chàng nói muốn nàng ta, hay là ta? Ta nói rồi ta rất tham lam.”
Hắn rốt cuộc cũng đem túi gấm Phượng Loan đưa cho hắn đặt vào trong tay ta, ta không thèm liếc mắt một cái, liền trực tiếp ném qua tường thành rơi
xuống con sông đào bảo vệ thành.
“Liễu Lăng…” Hắn kinh hô một
tiếng, ta quay đầu nhìn hắn nói: “Chàng thế nhưng ngay cả người mình
thích đều không phân biệt được rõ sao? Ở bên cạnh chàng là Phượng Loan
thật sự mà chàng thích sao?”
Giờ này, khắc này, tình cảnh này, đều là do ta cố ý.
Hắn nhíu chặt mày suy nghĩ, ta cũng từng bước ép sát.
“Ngẫm lại chuyện trước kia, ngẫm lại có cái gì khác lạ hay không.” Ta tiếp tục nói.
Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, trầm mặc không nói.
“Tiểu mỹ nhân, nàng ta có gọi chàng như vậy không?” Ta sâu kín hỏi.
Lúc trước ta một câu đều là tiểu mỹ nhân, nên luôn làm cho hắn nhăn khuôn
mặt đẹp, sau đó ta lại luôn đắc ý nói: “Chàng không phải kêu là Tiêu
sao? Chàng không thấy mình xinh đẹp sao? Ta gọi chàng như vậy là sai
sao?”
“Tin tưởng cảm giác của chính mình, không cần tin tưởng ảo giác này.” Ta tiến lên vài bước, cầm lấy tay hắn “Tiêu, ta là ai?”
Hắn kinh ngạc nhìn ta, lẩm bẩm: “Liễu Lăng.”
Ta mờ mịt buông tay “Không đúng. Chàng nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ gì cả, dùng tâm cảm thụ đi.”
Nhìn thật sâu vào mắt nhau, nhắm mắt lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau,
ta cứ như vậy cùng hắn đứng ở trên tường thành, cái gì đều không có nói, chính là lẳng lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, hắn mới sâu kín nói: “Ta có cảm giác tim đập thật nhanh.”
Hắn đột nhiên mở mắt, mê mang trong mắt dần dần thu lại, mà thay vào đó là
một mảnh thanh tĩnh, hắn nhìn ta, sau đó cười nói: “Ta hiểu được, chỉ có nàng.”
Ta giơ tay vỗ về hai má hắn, trêu tức nói: “Tiểu mỹ nhân, chàng quả nhiên không làm cho ta thất vọng.”
Quả nhiên giống như ta nghĩ, cái bên trong túi gấm kia nhất định là có gì
đó trọng yếu, mà Vũ Liên Nhi biết là Cơ Lưu Tiêu sẽ đem thứ Phượng Loan
cho hắn mang theo bên người, cho nên mới thả loại thuốc gì đó vào bên
trong thả túi gấm đó.
Ta thật sự không biết mê hồn được hạ như
thế nào, cũng không biết trong túi gấm kia là cái gì, nhưng thế này thôi cũng đã đủ rồi, chỉ cần hắn khôi phục lại là tốt rồi, không cần phải
tìm hiểu rõ cách chữa làm gì nữa.
Vừa rồi ta đã thử trên người Vũ Liên Nhi, muốn biết suy nghĩ của mình có chính xác hay không.
Ngẫu nhiên phát hiện, mọi chuyện liên kết với nhau, mới có ý tưởng này.
Nhưng nếu nói như vậ, Dạ Khuynh Thành không có khả năng trúng mê hồn a~, Vũ
Liên Nhi không có khả năng đặt thứ gì trên người hắn được.
Lúc trước Vũ Liên Nhi cố ý nhắc tới hắn là vì mê hoặc ta, còn Dạ Khuynh Thành thì sao? Hắn thật nhận không ra ta, hay là cố ý ?
“Thật xin lỗi.” Cơ Lưu Tiêu đột nhiên gắt gao ôm lấy ta, bên tai tai ta sâu kín nói.
Ta thu hồi suy nghĩ, tay cũng ôm lấy hắn “Hiểu được tất cả sao?”
“Ừm.” Cúi đầu, thanh âm truyền đến từ đầu vai.
“Có oán ta không?” Ta hỏi vấn đề mà từ trước đến nay không dám hỏi.
“Oán, oán nàng, lúc trước vì sao phải rời khỏi ta? Oán nàng vì sao không nói
sớm cho ta biết ? Oán nàng vì sao lại nhẫn tâm dứt bỏ ta như vậy. Oán
nàng…” những lời nói thản nhiên ấy cứ quanh quẩn bên tai ta.
“Vậy thì hãy phạt ta không chiếm được chàng đi.” Ta nói trêu ghẹo, lại bị
hắn che miệng lại “Ta muốn phạt nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, đời
đời kiếp kiếp.”
“Đây chẳng phải là ta chịu thiệt sao?” Ta bất mãn nói.
Hắn cười khẽ, thanh âm sung sướng theo gió mà phiêu tán “Ai kêu nàng lúc trước có lỗi với ta.”
“Ta đây liền cầu cho nàng mãi không có người thích.” Ta đánh vào trong
ngực hắn, gằn từng tiếng nói: “Xem chàng còn muốn có dã tâm thế nào.”
“Ác độc vậy sao?” Hắn thả ta ra, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nhướng mi nhìn ta.
Ta đón nhận tầm mắt của hắn, cười đến vui vẻ “Chàng đã quên rồi sao? Ta là yêu nữ, không ác độc thì sao quản được chàng.”
“Vậy nàng cũng đừng quên, ta cũng là yêu nghiệt.” Hắn cúi người kề sát vào
tai ta, cười mê hoặc nói “Yêu nữ cùng yêu nghiệt vốn là một nhà, xem ra
kiếp này nàng phải rơi vào trong tay ta rồi.”
“Sai lầm rồi, là
kiếp này chàng rơi vào trong tay ta mới đúng.” Ta đắc ý cười, cảm giác
nặng nề của vài ngày trước dường như cũng tiêu tan không còn tăm hơi,
tựa hồ lại biến thành chính mình luôn làm theo ý mình, dường như lại nhớ tới những ngày cùng hắn sảng khoái đấu võ mồm, dường như giwuax đất
trời trong lúc đó chỉ còn lại người nam tử đang tươi cười đến mê hoặc
lòng người này.
“Ta cam tâm tình nguyện.”
Gió lạnh thổi
qua, hồng y của hắn quay cuồng, tóc đen bay lên, cứ tươi cười như thế
nhìn ta, thâm tình nói với ta, là hắn cam tâm tình nguyện.
Một nam tử như vậy, ta lúc trước tránh còn không kịp.
Một nam tử như vậy, làm cho bao nhiêu nữ nhân xua như xua vịt.
Có đôi khi, ta cũng từng nghĩ qua, nếu ta không có tựu mình hạ cổ lãng
quên lên bản thân, có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể thích hắn, mà khi
đó chúng ta cũng sẽ không thể cùng xuất hiện.
Chẳng lẽ điều này nhất định phải xảy ra sao?
Nhất định muốn chúng ta gặp lại nhau như vậy, sau đó lại yêu nhau như vậy sao?
Ta nhìn bóng dáng hồng y quay cuồng trong gió, nói: “Hiện tại đã biết rõ rồi chứ.”
Hắn kinh ngạc nhìn ta “Cái gì?” Hiển nhiên là còn chưa theo kịp tư duy của ta.
“Lúc trước ta không có quyến rũ chàng a~.” Đối với lúc trước ta vẫn canh
cánh trong lòng, hắn mỗi lần nhìn ta, trong mắt đều mang theo vài phần
ái muội.
Hắn dường như đã hiểu, nở nụ cười “Đúng đúng, là ta quyến rũ nàng được rồi chứ.”
Bất quá hắn lại ái muội nói: “Thật sự không có sao? Vậy sao khi lần đầu
tiên chúng ta gặp nhau, nàng lại cố sức ở trước mắt ta biểu diễn điệu
múa khuynh thành như vậy?”
“Khuynh thành? Cái gì?” Ta giả ngu nói: “Đó không phải là điệu múa của phi tử mà chàng âu yếm sao? Không phải là của ta a~.”
Hắn cười khẽ, tiếng cười vang xa, theo gió lạnh mà phiêu tán.
Tại lúc này đây, khung cảnh xinh đẹp tựa như tranh, làm tâm ta lại không khỏi co rút một trận.
Đang vui vẻ lại giảm đi một nửa, tay không tự chủ được xoa xoa ngực, người
lại tiến sát vào trong lòng hắn “Ôm ta trở về được không?”
Ta không muốn để hắn phát hiện ta có gì khác thường.
Hắn gật đầu, xoay người ôm lấy ta, mà ta lại gắt gao ôm chặt lấy ngực.
Mọi chuyện cuối cùng lại trở thành một sự tiếc nuối, nhưng cũng không thể thay thế tồn tại…