Lễ còn duyên, là ngày hội lớn nhất mỗi năm diễn ra một lần của Nam Mạch quốc.
Lễ hội này diễn ra vào tháng sáu hàng năm, Dục ca ca cũng đã ra đi được
hơn bốn tháng, mà hiện nay vẫn phải ăn mừng như lúc trước, những người
đó có lẽ còn có thể nhớ rõ đã từng có một quốc công, nhưng là chỉ sợ rất lâu sau đó, sẽ còn ai có thể nhớ được hay không đây?
Trên thế gian này, không có ai thật sự mất đi ai mà không sống nổi, chính là bản thân có dũng khí sống hay không mà thôi.
Mà ta cùng Cẩm Hoàng giống nhau, cũng chân chính làm được sống thoải mái,
cố gắng sống, vui vẻ sống, giống như trước kia tươi cười đến sáng lạn,
bởi vì ta biết Dục ca ca thích nhất nhìn ta nở nụ cười.
“Liễu Lăng, đang nghĩ gì vậy?” Cẩm Hoàng ở bên cạnh đột nhiên cười nói.
Ta thu hồi lại suy nghĩ, nhìn nàng cười sáng lạn “Ta đang suy nghĩ đợi lát nữa nên chơi như thế nào cho thật vui vẻ.”
Minh Cẩm Lạc đã rời khỏi đây, nhưng là Cẩm Hoàng vẫn ở lại Nam Mạch quốc.
Mà nay thời gian cách ngày ta chính thức đăng cơ cũng chỉ còn có hơn nửa
tháng, ngày để cho ta chân chính có thể phóng túng cũng không còn nhiều, cho nên thừa dịp lễ còn duyên này, ta cùng Cẩm Hoàng liền vụng trộm
chuồn ra khỏi cung, xen lẫn vào trong dân chúng Mạch Vũ thành.
“Ừm, ta cũng muốn chơi thật vui vẻ một lần, mấy ngày nay thật đúng là bị áp
bức đến thật là thảm a~.” Cẩm Hoàng mặt đẹp nhăn lại, cười hướng ta trêu ghẹo.
Cẩm Hoàng ở lại, đã có công rất lớn trong việc giúp ta xóa bỏ được tịch mịch, mà nàng cũng xác thật chiếu cố ta không ít, ta thật
sự rất cảm kích nàng đã lựa chọn ở lại bên cạnh ta.
“Bổn vương liền mở lòng từ bi, cho phép ngươi nghỉ ngơi một đêm.” Ta cũng nhìn nàng cười trêu ghẹo.
Cẩm Hoàng đang muốn mở miệng, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng pháo hoa, chúng ta đều không tự chủ được ngửa đầu nhìn lên, đã thấy từng chùm pháo hoa
đẹp rực rỡ ở trong không trung nở rộ, cực kỳ sáng lạn, lại mang theo sự
bình yên, ánh sáng chói lọi trong khoảnh khắc lúc đó là vĩnh hằng.
Từng chùm pháo hoa không ngừng mà ở không trung tràn ra, lặp lại ánh sáng
bình thản sáng lạn, từng chùm pháo hoa chiếu lên trên người chúng ta lúc sáng lúc tối.
Từ bên trong đám người, không ngừng truyền đến tiếng hoan hô vui mừng, thoáng chốc nhưng lại lấn át cả thanh âm tiếng pháo hoa.
Ta cùng Cẩm Hoàng không khỏi quay lại nhìn nhau, ở trong ánh mắt của cả
hai đều nhìn thấy được ánh sáng chói lọi của những chùm pháo hoa, cũng
thấy được gương mặt lúc sáng lúc tối của đối phương dưới ánh sáng của
pháo hoa.
Mà đợi cho đến khi bầu trời đêm quay về sự yên lặng,
đám người lại đột nhiên ùn ùn kéo nhau về một hướng, mà ta cùng Cẩm
Hoàng liền như vậy bị đám người tách ra, nghĩ muốn vươn tay giữ chặt lấy tay đối phương nhưng lại cũng là ngơ ngẩn, chỉ có thể nhìn nhau trong
lúc đó khoảng cách càng lúc càng xa, đến cuối cùng rốt cuộc không còn
nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Đã lâu chưa trải qua lễ còn
duyên, ta thậm chí đã quên giờ phút này tất cả mọi người là đang vội vã
đi về đinh môn bên kia. Giờ phút này nơi đó có lẽ đã muốn bắt đầu diễn
ra lễ tìm dây đồng tâm.
Lễ còn duyên, tên như ý nghĩa, có liên
quan đến chữ duyên, năm đó có một thế hệ quốc quân Nam Mạch đúng là vào
ngày này gặp được người mình yêu nhất cả đời này, vì thế liền quyết định lấy ngày này là lễ còn duyên.
Mà dây đồng tâm là phải có hai mảnh tạo thành, kết lại cùng một sợi đại biểu cho vĩnh viễn một lòng với nhau.
Mỗi lần lễ còn duyên, sẽ dùng những sợi tơ cùng màu bện thành nhiều sợi dây đồng tâm, lại chia mỗi sợi dây đó ra làm hai phần, để ở những nơi khác
nhau, nếu nam thanh nữ tú có thể lấy được sợi dây đồng tâm cùng màu,
liền chứng minh bọn họ rất có duyên phận.
Cho nên giờ phút này đám người mới có thể xôn xao như thế.
Ta bị đám người xô đẩy chen chúc, theo đám người đi về phía cửa nam, ngẩng đầu nhìn chung quanh, đều là những gương mặt xa lạ tràn ngập vui sướng, mà ta bị chen lấn ở bên trong tựa hồ có vẻ không ăn khớp nhau.
Không nhìn thấy bóng dáng Cẩm Hoàng, cũng không nghe thấy giọng nói của Cẩm
Hoàng, chỉ có chung quanh vui sướng tràn ngập thế giới của ta.
Cuối cùng cũng đến cửa nam, bốn phía mọi người bắt đầu tản ra đi tìm những
sợi dây đồng tâm được đặt ở khắp mọi nơi, mà ta cũng đi dạo không có mục đích, bởi vì ta sớm qua cái tuổi cuồng nhiệt như vậy rồi, nếu thật sự
chỉ cần dựa vào một sợi dây đồng tâm, là có thể chân chính vĩnh viễn
đồng lòng với nhau, vậy thì thế gian này đã không có nhiều nam nữ si
tình như vậy.
Huống chi giờ này khắc này, ở vào tình cảnh này, ta mặc dù tìm được dây đồng tâm, thì cũng không có một ai nguyện đau khổ
chờ đợi ta.
Trong lúc lơ đãng, ta đi đến trước một thân cây cổ
thụ, trên nhánh cây trơ trọi lộ ra sợi dây tơ hồng, nếu nói rằng hiện
tại mọi người chỉ nóng lòng đi tìm dây đồng tâm, tại sao giờ khắc này
lại xuất hiện sợi dây ly tâm.
Ly tâm, ly tâm, hôm nay lại có ai muốn ly tâm, chắc là người nào đó đang thương tâm treo nó ở chỗ này.
Ta không tự chủ được vươn tay ra, muốn gỡ sợi dây ly tâm này xuống, nhưng
là có một đôi bàn tay thon dài nhanh hơn ta một bước tháo nó xuống, sau
đó một giọng nói quen thuộc mà xa lạ xuyên phá tầng tầng âm thanh ồn ào
truyền vào tai ta.
“Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, ta đã lấy được.”
Ta không tự chủ được quay đầu lại, hiện ra trước mắt ta là một đôi con ngươi trong suốt.
Trong đôi mắt của đối phương phản chiếu ánh đèn sáng lấp lánh, lưu quang bốn
phía, một đôi mắt như vậy, ta làm sao có khả năng quên được đây?
Chính là Cơ Lưu Ẩn.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại hắn ở chỗ này.
Hắn gọi ta là Tiểu Nhiễm?
Hắn là nhận ra ta sao?
Ta không có quên lúc trước hắn nhớ rõ khuôn mặt ta khi ta dịch dung thành
Hạ Nguyệt Nhiễm, nhưng là nay dung mạo của ta đã sớm thay đổi, hắn vẫn
còn nhớ rõ sao?
Ta không tự chủ được nhìn thẳng vào đôi mắt kia, đã thấy ánh mắt hắn xuyên qua ta, nhìn về một nơi nào đó phía sau ta.
Quay đầu lại, ta nhìn thấy một nữ tử cười duyên ngọt ngào đang cố gắng đi về phía bên này, tay không ngừng vung vẩy.
Thì ra, hắn đúng là vẫn còn không nhớ rõ ta.
Chính là cô gái kia nhưng lại cũng tên là Tiểu Nhiễm.
Cũng được, dù sao nay ta cũng không còn là Hạ Nguyệt Nhiễm huyênh hoang đi
lại khắp nơi trong Minh Nguyệt thành nữa, hắn cũng không còn là Thất
vương gia của Đông Hải quốc, không nhớ rõ ta cũng tốt.
Nếu là nhớ rõ, ta phải làm như thế nào để giải thích mọi chuyện lúc trước cho hắn đây?
“Cô nương. Ngươi thích cái này sao?” thanh âm trong trẻo vang lên ở bên tai ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy hắn vẻ mặt khó xử nhìn ta, muốn đưa sợi dây đang cầm trong tay cho ta, nhưng lại vẫn còn phân vân không muốn đưa,
giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Chính là lần đó hắn gọi ta là tỷ tỷ, mà lúc này đây hắn lại gọi ta là cô nương.
Ta vươn tay giật lấy sợi dây ly tâm từ tay hắn, từ từ nói: “Đây không phải là dây đồng tâm, cho nên ngươi giữ lại cũng vô dụng.” Nghĩ đến hắn cũng vô pháp nhận ra dây đồng tâm và dây ly tâm khác nhau ở điểm nào.
“Không phải sao?” đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào sợi dây trên tay ta.
Ta không khỏi cười nhẹ thành tiếng “Ừ. Ngươi cần phải đi xung quanh, tìm
lấy hai sợi dây cùng màu gắn kết thành một sợi dây đồng tâm, ngươi cùng
người ngươi thích sẽ vĩnh viễn đồng lòng với nhau.”
Tuy rằng
không thể tin, nhưng lại vẫn như cũ hy vọng có thể mang theo nguyện vọng tốt đẹp để mà tin tưởng, hơn nữa đối với Cơ Lưu Ẩn đơn thuần thì nói
như thế là cách giải thích tốt nhất.
Hắn giống như đã hiểu ra, như vậy thì tốt rồi, không nhận ra ta cũng không sao.
“Thật vậy chăng?” Hắn tươi cười sáng lạn.
Ta nhẹ nhàng gật đầu, cũng cười đến vô cùng sáng lạn “Thật sự.”
Mà giờ phút này, cô gái phía sau cũng đã chạy đến chỗ chúng ta, vẫn là
chạy tới bên cạnh Cơ Lưu Ẩn “Tiểu Ẩn, hôm nay thật là náo nhiệt a~.”
“Tiểu Nhiễm, vị cô nương này nói nếu tìm được hai sợi dây cùng màu gắn kết
thành một sợi, thì có thể vĩnh viễn đồng lòng với nhau.” Hắn nhẹ nhàng
lau mồ hôi trên trán cho cô gái “Chúng ta cùng đi tìm được không?”
“Ừ.” Cô gái cao hứng gật đầu.
Hai người bọn họ, một người mặc lam sam, đôi con ngươi trong suốt, một
người mặc váy ngắn hồng phấn, tươi cười thản nhiên, ở cùng một chỗ thật
sự rất cân xứng.
Ông trời vẫn là đối xử tử tế với hắn, ít nhất hắn có thể tìm được một người không chê hắn, mà còn thật lòng với hắn.
Ta cùng bọn họ bất quá chỉ cách nhau có ba bước, nhưng là giống như cách làm hai thế giới, mong muốn mà không thể thành.
Thế giới của bọn họ, ta sớm không thể chen chân vào.
Cười, mang theo vài phần thản nhiên cô đơn, nhưng cũng mang theo vô cùng chân thành tha thiết chúc phúc, ta vẫn lằng lặng đứng nhìn bọn họ một lúc
lâu, sau đó mới sâu kín xoay người rời đi.
Mới vừa đi được có vài bước, phía sau Cơ Lưu Ẩn lại gọi ta lại “Cô nương, chờ một chút.”
Ta không tự chủ được dừng bước, sau đó quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười “Chuyện gì?”
Hắn chạy chậm vài bước, đuổi theo ta, trong tay cầm một vật gì đó, lại không biết đó là cái gì.
“Vật này có phải của cô nương làm rơi không?” Hắn đột nhiên vươn tay đem vật đó đặt vào trong lòng bàn tay ta, tươi cười sáng lạn nhìn ta.
Ta cúi đầu nhìn vật ở trong lòng bàn tay, chính là con rối gỗ lúc trước
hắn đã khắc tặng ta, khắc là bộ dáng của Hạ Nguyệt Nhiễm.
Thì ra ta vẫn luôn mang theo vật này bên mình sao?
Dường như thói quen được tạo thành trong ba năm kia khó mà thay đổi được, ta
cuối cùng vẫn là thích đem những vật trọng yếu bên mình, như để chuẩn bị sẵn sàng cho thời khắc rời đi.
Đối với Cơ Lưu Ẩn, ta có loại cảm tình khác thường, hắn là dòng suối trong xanh mà ta gặp được ở Đông Hải quốc.
Ta thật sự đã coi hắn là đệ đệ của mình, hy vọng hắn có thể hạnh phúc.
“Cám ơn.” Ta mỉm cười.
“Không cần cảm tạ.” nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Một mạt màu đỏ bên hông hắn lại hấp dẫn tầm nhìn của ta, chính là rèm tua
lúc trước ta cho hắn, Mị cho ta cái rèm tua kia, kỳ thật nếu nói là Mị
tặng cho ta, còn không bằng nói là do ta cướp lấy. Lúc trước giống như
là ta đã từng dõng dạc nói cần phải có thứ gì đó làm kỉ niệm, vì thế ta
đã lấy vật hắn có duy nhất trên người, đó là này rèm tua màu đỏ này. Lại không nghĩ rằng Cơ Lưu Ẩn nhưng vẫn còn giữ nó.
Hắn đã quên ta, lại còn giữ lại vật ta tặng, thậm chí còn giống như rất quý trọng.
Người phía trước lại lập tức chạy tới trước mặt cô gái kia, tươi cười sáng
lạn nhìn nàng, mà cô gái cũng là vẻ mặt hạnh phúc, bọn họ cứ như vậy
nhìn nhau, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Ta xoay người, rời đi, chung quanh tìm kiếm bóng dáng Cẩm Hoàng, nhưng là
nhìn chỗ nào cũng là một đôi tình lữ vẻ mặt hạnh phúc.
Ta, giống như không nên tại ở ngày này đi ra ngoài.
Bốn phía mọi người đều ngọt ngào hạnh phúc, chỉ còn một mình ta cô đơn đi ở trên đường, ngay cả Cẩm Hoàng cũng chẳng biết đã đi đâu.
“Liễu Lăng…” Giờ phút này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, lập tức xóa tan đi sự cô đơn tĩnh mịch trong lòng ta.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy dưới đèn duốc lưu ly kia là một thân y phục màu đỏ rực rỡ, tao nhã như trước.
“Liễu Lăng.” Trong tay hắn cầm hai sợi dây đồng tâm cùng màu, khóe môi khẽ nhếch, tươi cười mị hoặc lòng người “Ta đã tìm thấy.”
Lòng của ta trở nên mềm nhũn, khóe môi không tự chủ được hơi hơi nhếch lên, sau đó đi về phía hắn, giờ này khắc này, tất cả dường như đã không còn
trọng yếu, trong mắt ta chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp kia.
Nhưng là ta lại không biết được rằng, ở phía sau ta cách đó không xa, cũng
có một người, trong tay cũng cầm hai sợi dây đồng tâm cùng màu, nhưng
cuối cùng lại không có lên tiếng gọi ta, chính là cứ lặng yên đứng nhìn
ta đi về phía Cơ Lưu Tiêu.