Tay hắn tựa hồ run
lên một chút, nhưng là ngay sau đó hắn lại khôi phục lại như tự nhiên,
mang theo vài phần bất đắc dĩ nói: “Liễu Lăng, đừng trách ta. Ta…”
Đừng trách hắn?
Giờ phút này hắn thế nhưng lại nói ta đừng trách hắn
Ta cuối cùng cắt ngang lời hắn, hờ hững nói: “Động thủ đi.”
Cuối cùng vẫn là không thể tránh được kết cục này, cuối cùng vẫn là cô phụ một mảnh tâm ý của Mị
Nhưng là mặc dù đến giây phút gần kề với cái chết này, ta cũng không thể hiểu được, Mị vì sao phải cứu ta?
Từ từ nhắm hai mắt lại, ta chờ đợi sự đau đớn sẽ đến, chính là lúc ta chờ
đợi, cũng là lúc thanh âm chủy thủ của Dạ Khuynh Thành rơi xuống đất,
loảng xoảng một tiếng, ở trong ban đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng.
Ta không tự chủ được trợn mắt, nhìn lên thấy hình ảnh một hắc y nhân đang chặn lại Dạ Khuynh Thành.
“Mị Mị?” Ta biết rõ không có khả năng đó, lại vẫn là không tự chủ được phát ra tiếng gọi.
“Đi mau.” Hắc y nhân thanh âm réo rắt mà trong vắt, tuyệt đối không phải thanh âm của Mị.
Nhưng hắn là ai?
Vì sao cứu ta?
“Đi mau, đi được càng xa càng tốt, không cần trở về, cũng không nên báo
thù, hãy sống sót cho thật tốt, vui vẻ sống sót.” thanh âm réo rắt kia
của hắc y nhân lại không ngừng mà truyền đến, lời nói rất giống của Mị
đã từng nói.
Vì sao lại bảo ta phải đi thật xa? Lại vì sao không cần ta báo thù?
Ta không hiểu, chỉ có ngơ ngác đứng ở một bên, cho đến khi hắc y nhân lại
một lần nữa thúc giục, ta mới giật mình thanh tỉnh, nhấc cước bộ liền
hướng dưới núi chạy đi.
Khinh công, ta vẫn phải có, hơn nữa trong ta đang chảy dòng máu mà Mị hoán đổi cho ta, còn ẩn ẩn chứa một loại lực lượng.
Lúc này đây, ta cuối cùng cũng không quay đầu lại, cứ cắm mặt chạy thật nhanh thoát khỏi núi Phượng Hoàng.
Không biết vì sao, ta cuối cùng cảm thấy Hắc y nhân kia có thể đánh thắng được Dạ Khuynh Thành.
Một đường chạy như điên, cho đến lúc sức cùng lực kiệt, ta mới dừng bước,
quay đầu nhìn lại, núi Phượng Hoàng mây mù lượn lờ, đứng sừng sững ở nơi đó, giật mình trong lúc này, tựa hồ vừa rồi tất cả đều chỉ là một giấc mộng.
Mà tiền đồ, lại một mảnh xa vời.
Bọn họ đều nói ta phải đi, đi được càng xa càng tốt, nhưng là ta có năng lực đi được đến nơi nào đây?
Ta rốt cuộc nên đi thế nào?
Trời đất bao la rộng lớn, nguyên lai nhưng lại không có một chỗ cho Nguyệt Liễu Lăng ta dung thân.
Ta tất nhiên không thể quay trở về Kính Nguyệt cung, nếu tất cả đều là mưu kế của Dạ Khuynh Thành, nói như vậy thì Kính Nguyệt cung cũng là ở dưới sự bày mưu đặt kế của Dạ Khuynh Thành mới được tạo nên đi.
Huống chi, những điều ta biết được đã quá nhiều, Dạ Khuynh Thành có phải hay không sẽ đuổi giết ta?
Đợi sau khi đã nghỉ ngơi đủ, ta lại đứng dậy tiếp tục đi, ít nhất ta muốn
trước rời khỏi Minh Nguyệt thành, rời khỏi Đông Hải quốc.
Nơi này có quá nhiều việc không vui mà ta không muốn nhớ lại, nơi này từ lâu đã không còn là nơi để cho ta dung thân nữa.
Từng bước sai, hay là ngay từ bước đầu tiên đã sai?
Xa xa truyền đến nhiều điểm ánh lửa, tựa hồ đang thẳng hướng bên này tới
gần, tâm của ta đột nhiên rùng mình, tất nhiên là biết này có lẽ là
người của Đông Hải quốc.
Nhưng là giờ phút này, ta không thể lui về phía sau, cũng vô pháp tránh né, vùng này căn bản không có một nơi để trốn.
Có phải hay không hôm nay ta nhất định phải chết ở Đông Hải quốc?
Nếu không có chỗ để trốn, như vậy liền nghênh chiến đi.
Lại nói, ta còn từng là độc Mị yêu nữ, trên giang hồ làm người ta mới nghe
thấy tên đã sợ mất mật, ít nhất giờ phút này ta còn có độc dược ở trong
tay, chắc chắn nếm mùi thất bại phải là bọn hắn.
Tay theo thói quen cho vào trong túi lấy ra thất hồn tán, gắt gao nắm chặt ở trong lòng bàn tay, sau đó đi bước một tới gần.
Thẳng đến khoảnh khắc ánh lửa chiếu sáng lên hết thảy, thẳng đến bọn họ nhìn
thấy ta, thất hồn tán trong tay ta dĩ nhiên dừng ở trên người bọn họ.
Tức thì, một đội thị vệ đều ngã xuống mặt đất, chỉ còn lại một người vẫn đứng yên, rõ ràng đó chính là Cơ Lưu Phong.
Giờ phút này gặp lại hắn, hắn âm trầm còn hơn cả dĩ vãng, nghĩ đến chắc
chắn là do bị Cơ Lưu Tiêu cùng Thủy Bất Nhàn kích thích quá mạnh đi.
Chính là thất hồn tán vừa ra tay liền sẽ không thất thủ, hắn không có khả
năng tránh thoát, cho nên ta an tâm theo bên cạnh hắn đi qua