Liễu Lăng Loạn:Độc Phi Khuynh Thành

Chương 183: Q.3 - Chương 183: Hắn truy đuổi




“Liễu Lăng, tại sao lại muốn vứt bỏ ta?” Cơ Lưu Hiên ngồi ở đối diện ta, không vui nói.

Ta vùi đầu ở bên trong khay đựng thức ăn ngon, không rảnh ngẩng đầu lên, chính là lẩm bẩm nói: “Chính tà bất lưỡng lập, ngươi là Liễm Vân công tử, ta là yêu nữ.”

(*chính tà bất lưỡng lập: chính tà không cùng tồn tại)

Phượng Tiêu các danh xưng đệ nhất mỹ thực trong thiên hạ quả nhiên là danh bất hưu truyền, cũng không uổng công ta đi đến nơi này.

“Nữ nhân.” Lời nói của người ngồi đối diện dĩ nhiên mang theo vài phần uy hiếp.

Ta hăng hái chiến đấu với thức ăn ngon như trước, coi như không có nghe có nghe thấy, không nhìn thấy hắn.

Bất quá ta tuy cũng muốn hắn tùy ý làm theo ý mình, nhưng lại không muốn để cho hắn đi theo ta, huống chi ta mới không cần như vậy, cùng hắn ở cùng một chỗ chẳng phải là đang để mặc hắn khi dễ mình hay sao.

May mắn Tô mama không có đi cùng hắn, bằng không ta giờ phút này nhất định sẽ bị nàng giáo huấn một phen.

Thức ăn ngon trước mắt đột nhiên bị người người bưng lên, ta nhào tới đoạt lại, đối mặt cũng là một đôi con ngươi mang theo ý cười “Ăn ngon như vậy sao?”

“Tiểu Liễm Vân, ngươi muốn đối nghịch với ta sao?” Nếu là ở trên giang hồ, ta tất nhiên không thể gọi hắn là Cơ Lưu Hiên.

Người đối diện vẫn như cũ là bộ dáng lúc ta mới quen hắn, một thân áo trắng, đeo một chiếc mặt nạ trắng, chỉ có thanh tiêu là màu tím, hắn là Liễm Vân công tử, là Liễm Vân công tử thần bí mà phi thường trên giang hồ.

“Không phải Liễu Lăng cùng ta đối nghịch sao?” Hắn nhìn ta, trong con ngươi tràn đầy ý cười, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong đẹp mê người.

Ánh mắt của ta vẫn như trước nhìn chằm chằm vào cái khay đựng thức ăn ngon trong tay hắn, trong lòng oán hận nguyền rủa hắn một phen, đó chính là món bánh xốp giòn mà ta thích nhất.

Hắn tuyệt đối là cố ý, thế nhưng chậm rãi cầm lấy miếng bánh xốp giòn cho vào miệng ăn, còn thỉnh thoảng lại khen: “Quả nhiên không tệ.”

“Tiểu Liễm Vân, tỷ tỷ là vì hình tượng của ngươi mà suy nghĩ, nếu như bị người trên giang hồ biết được Liễm Vân công tử được người người trên giang hồ ca tụng chạy theo yêu nữ, thì hình tượng của ngươi còn đâu nữa.” Ta có lòng tốt khuyên hắn.

Hắn vừa ăn bánh xốp giòn, một bên cười nói: “Ta đã nói rồi, vì nàng ta nguyện ý làm yêu vương.”

Sao lại thành như thế này?

Mỗi lần đều là lời nói ái muội mập mờ khó hiểu, làm cho người ta không phân biệt được là thật hay giả, chính là ta tình nguyện tin tưởng, hắn vẫn chính là đang trêu đùa ta, không có ý tứ gì khác.

Đáng giận, ta rất muốn kêu thêm một phần điểm tâm nữa, sau đó không để ý tới hắn, nhưng là giờ phút này cố tình là tiền túi trống trơn, Tu La cùng Truy Phong lại bị ta sai đi làm việc.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Khoan thai cười khẽ, hắn nhìn ta nói “Không được tiếp tục trốn tránh ta.”

“Ngươi…” Ta lời còn chưa nói ra miệng, hắn thế nhưng lớn tiếng nói: “Liễm Vân ta quyết định truy đuổi nàng, Liễu Lăng.”

Người chung quanh lập tức đem tầm mắt chuyển qua lên trên người chúng ta, tức thì chúng ta liền trở thành trung tâm của Phượng Tiêu các.

Hắn chẳng lẽ muốn mọi người trên giang hồ biết được, hắn chính là Liễm Vân công tử đứng đầu trong tứ công tử sao. Mà ta mặc dù cũng không hiện thân trước nhiều người, nhưng là cái tên Liễu Lăng này nhưng cũng có thể được xem như nổi danh lừng lẫy, danh hiệu yêu nữ lẳng lơ của ta trước kia cũng không phải là phù phiếm.

Hắn lời này vừa nói ra, chắc chắn chẳng bao lâu nữa, trên giang hồ khẳng định sẽ xuất hiện lời đồn đãi kiều diễm về ta và hắn.

Ta không khỏi trừng mắt nhìn người đối diện, chính là hắn lại cười đến vô tội, cặp con ngươi sáng ngời kia cũng nhuộm dần ý cười nhợt nhạt, như vậy đắc ý, cũng như vậy thoải mái.

Ta biết, hắn là cố ý.

“Ngươi quả là người tốt.” Ta thấp giọng hừ nói.

Hắn đem khay bánh xốp giòn đặt ở trước mặt ta, cúi người ở bên tai ta nói nhẹ: “Nếu ngươi không ngại để cho người khác xem diễn, ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng.”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó cầm lấy bánh xốp giòn một miếng lại một miếng dùng sức cắn cật lực, hoàn toàn coi nó như là Cơ Lưu Hiên để gặm cắn.

Mà người đối diện cũng là cười nhẹ thành tiếng, tựa hồ thật vui vẻ.

Tầm mắt của mọi người chung quanh toàn bộ tập trung ở tại trên người hai chúng ta, lại bởi vì tướng ăn của ta mà nghị luận, thật rõ ràng hình tượng chói lọi của ta chắc chắn sẽ lại bị người ta gia tăng thêm, đương nhiên tất cả cũng đều là do tên Cơ Lưu Hiên này ban tặng.

Ta đột nhiên bỏ bánh xốp giòn xuống, nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm trà, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cười đến quyến rũ đầy mị hoặc, nụ cười mang tất cả tao nhã, làm cho những người đó đều ngốc lăng ở tại một bên.

Nếu đã gánh vác danh hiệu phong lưu yêu nữ, ta cũng không thể cô phụ, liền nên như thế phong tình vạn chủng.

Đây là lần đầu tiên ta ở trước mặt mọi người lộ mặt, cũng là do hắn ban tặng, chính là mọi người trên giang hồ đều biết cung chủ của Kính Nguyệt cung ngày xưa rất giỏi dịch dung, cho nên ta cũng không lo lắng về chuyện này.

Đúng lúc này, người đối diện đột nhiên đứng lên, một phen kéo ta qua, không khỏi phân trần đi về phía ngoài cửa

“Này, này, ngươi muốn làm gì?” Ta kinh ngạc hỏi.

Nhưng là người phía trước cũng không để ý tới ta, lôi kéo ta ra khỏi Phượng Tiêu Các.

“Quả nhiên là phong lưu yêu nữ, ngay cả Liễm Vân công tử đều quỳ gối.”

“Đúng vậy, mấy năm trước, nàng không phải còn từng tuyên bố muốn đùa giỡn tứ công tử sao? Các ngươi nói kế tiếp sẽ là ai?”

“Bất quá bộ dạng của nàng cũng không tệ…”

Thanh âm nói chuyện đứt quãng từ phía sau truyền đến, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.

“Cơ Lưu Hiên, ngươi dừng lại cho ta.” Ta còn thật không rõ hắn đột nhiên phát điên cái gì.

Người phía trước đột nhiên dừng lại cước bộ, ta không biết là hắn sẽ dừng lại, nhất thời thu không được cước bộ, liền thẳng tắp đụng phải lưng của hắn, đập đến cái mũi đều bị đau.

“Ngươi… Ngươi…” Ta vuốt vuốt cái mũi bị thương, chỉ vào hắn lắp bắp nói không nên người.

Vì sao mỗi lần gặp hắn, ta liền gặp phải chuyện không hay ho như vậy?

Hắn xoay người lại, kéo tay của ta, khi ta còn chưa kịp có phản ứng gì, đã cúi người ở trên chóp mũi của ta nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, ôn nhu đến cực điểm.

Hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ lên mặt ta, hơi hơi nóng.

Ta không khỏi sửng sờ tại chỗ, mà từ bên tai lại truyền đến lời nói nhẹ nhàng mang theo ý cảnh cáo của hắn “Về sau không được cười như vậy ở trước mặt người khác.”

Tim đập loạn nhịp, lại cảm thấy thật ngu muội.

Ngay sau đó, ta mạnh đẩy hắn ra “Ban ngày ban mặt, ngươi làm gì a, phi lễ a.”

Chưa bao giờ ta nghĩ tới Cơ Lưu Hiên sẽ đột nhiên làm như vậy.

“Nếu nàng không đáp ứng, ta không ngại muốn thử xem phi lễ thật sự.” trong lời nói hơi hơi có ý uy hiếp, ngay cả trong đôi con ngươi đều mang theo thần sắc nguy hiểm.

“Ta không đáp ứng đó, ngươi có bản lĩnh làm, ta cũng có bản lĩnh nhận.” Ta tà mắt liếc hắn, khiêu khích hắn

Sẽ chẳng có ai lại cuồng vọng như thế, dù sao chúng ta bây giờ cũng đang ở trên đường cái.

Hắn híp mắt lại, cười nói: “Thật sao?”

Ngay sau đó, bả vai của ta bị hắn nắm chặt, không thể động đậy được, mà hắn lại từ từ tiến sát mặt lại gần.

Ta không nghĩ tới hắn thế nhưng lại thật sự có can đảm lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ta nhưng lại cảm thấy rất sợ hãi, ngay cả phản kháng đều đã quên mất.

Mặt hắn càng ngày càng tiến đến gần, đến lúc mắt thấy hắn sắp chạm vào môi ta, hắn thế nhưng lại nghiêng đầu sang một bên, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má của ta, lời nói hơi trêu tức vang lên ở bên tai ta “Là ta lừa nàng đó, nữ nhân ngốc. Biểu tình của nàng thật sự ngốc.”

Trong nháy mắt, sự tức giận của ta bùng nổ, ta lập tức nắm lấy cổ áo Cơ Lưu Hiên, vẻ mặt hung thần ác sát “Ta tuyệt đối không đồng ý để cho ngươi đi theo.”

Mặc kệ hắn là thật sự đang đùa giỡn ta, hay là đang cố ý che giấu, ta đều không muốn quá gần hắn, có vài thứ ta không muốn dính vào, không muốn bị kéo vào những ân oán nữa.

Gặp gỡ hắn, sự bình tĩnh vốn có của ta đều đã bị sụp đổ.

“Nàng muốn mưu sát chồng hả.” lời nói không quá vang dội, lại đủ để hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhìn về phía này, ta lại một lần nữa trở thành đối tượng để mọi người bình phẩm đánh giá.

Mà người đối diện cũng là cười đến sáng lạn, tựa hồ ta càng tức giận, hắn liền càng cao hứng.

Không nghĩ muốn trở thành tiêu điểm ở đầu đường, ta chỉ còn có thể buông lỏng tay ra, tức giận đi về phía trước.

Mà người phía sau lại vẫn là không biết sống chết kêu: “Nương tử, chờ ta.”

Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó thi triển khinh công rời đi, không nghĩ dừng lại một khắc nào.

Mãi cho đến khi tới một chỗ trống trải, ta mới dừng bước.

Mà người phía sau cũng theo đi lên, sâu kín hỏi: “Đang tức giận sao?”

Ta không để ý tới hắn, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn đột nhiên thản nhiên nói: “Phát tiết ra không phải tốt hơn sao? Vì sao luôn làm như cái gì cũng không thèm để ý, có thật sự là cái gì đều không thèm để ý không, hay là không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ buồn vui với nàng. Thật sự là không muốn dựa vào bất kì ai sao?”

Những câu nói của hắn đâm trúng tâm sự của ta, làm cho ta không thể phản bác.

Thì ra hắn lần này đến, vẫn là để khi dễ ta, chính là hắn muốn làm cho ta tức giận, làm cho ta bùng nổ sao?

Chính là vì sao, hắn thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được nội tâm của ta.

Đúng vậy, ta là không muốn để lộ nội tâm của mình trước mặt người khác, mặc dù có buồn như thế nào đi chăng nữa, ở mặt ngoài đều là một bộ dáng thong dong thản nhiên không thèm để ý đến cái gì, cho dù có chuyện gì hay bất luận kẻ nào cũng đều không thể thương tổn được ta.

Cho dù có là Dạ Khuynh Thành cũng vậy, hay là Cơ Lưu Tiêu cũng thế, mặc dù thất bại thảm hại, nhưng vẫn như cũ không thèm để ý đến bất luận điều gì, sau đó kiêu ngạo mà rời đi.

Tựa hồ sống vui vẻ như trước, như trước cười đến vô tâm vô phế, như trước sa vào những trò đùa giỡn theo đuổi những công tử nổi tiếng trên giang hồ, nhưng là chỉ có bản thân mình mới biết được, có vài thứ thật sự là không thể quên được, mặc dù vết sẹo có khép lại, nhưng là vẫn đau đớn như trước.

“Đúng vậy, dựa vào sẽ chỉ đánh mất chính mình, một khi không có đối tượng để dựa vào, vậy thì sẽ không thể đứng lên được. Nếu biết rõ đến cuối cùng không thể dựa vào, như vậy tình nguyện không cần dựa vào.” Ta dừng lại một chút, sau đó lại sâu kín nói: “Ít nhất như vậy, lúc mất đi chỗ dựa, thế giới của ta cũng sẽ không bị sập đổ hoàn toàn. Thật sự, như vậy là tốt nhất. Ta tốt lắm, không cần phải dựa vào bất luận kẻ nào.”

Người phía sau thật lâu không có lên tiếng, trầm mặc lập tức lan tràn, gắt gao quấn quanh hai chúng ta, thậm chí ngay cả hơi thở đều có chút hỗn loạn.

“Liễu Lăng, nàng có hận người làm nàng mất đi trí nhớ không?” Cơ Lưu Hiên lại đột nhiên sâu kín hỏi.

Hận sao?

Ngay cả ta còn không biết mình đã xảy ra chuyện gì.

Chính là hận một người thì phải thật sự cần đến dũng khí rất lớn, hơn nữa như vậy quá mệt mỏi, khi hận thì cả thế giới của mình đều bị đảo điên, nếu ngày khác, ta nếu thật sự hận chết một người nào đó, như vậy người kia nhất định thật sự không thể tha thứ được.

Có lẽ ta sẽ làm đảo điên thế giới của mình, cùng hắn rơi vào địa ngục, mặc dù vĩnh viễn không thể siêu thoát cũng được.

Loại chuyện quy lụy người này, ta là không thích làm, ta đã từng oán Dạ Khuynh Thành, nhưng vẫn chưa đến mức hận, ta cũng nghĩ đến mình đã từng hận Cơ Lưu Tiêu, nhưng là mấy tháng sau, cái loại cảm giác này không ngờ lại thản nhiên biến mất, cho nên cũng không thể nói là hận được.

Có lẽ quả nhiên ta là một người rất lười, ngay cả khí lực để hận một người đều không có.

Ta không có trả lời, Cơ Lưu Hiên cũng không có hỏi lại, chính là lẳng lặng đứng ở phía sau ta, cùng ta đứng đến khi trời tối, cho đến lúc Truy Phong cùng Tu La tìm ra được chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.