Tuy là đầu mùa hạ,
nhưng là nước trong hồ này vẫn có một chút lạnh, ta bởi vì không có
phòng bị, bị hắn kéo vào trong hồ nên uống vào mấy ngụm nước, thật vất
vả mới trồi lên được, đang muốn mắng, lại phát giác người nọ đã sớm
không thấy đâu.
Hắn, là cố ý sao?
Chẳng lẽ hắn không biết bơi?
Ta trên mặt nước sửng sốt một hồi, ngụp mặt vào trong nước, mặc kệ như thế nào, có thể vào hoàng cung, nhất định không phải là người đơn giản, dù
không phải người quan trọng, nhưng ta cũng không thể thấy chết mà không
cứu.
Ta ở trong nước tìm tòi thật lâu, mới tìm được hắn, hắn chính là đang chìm xuống dưới đáy, thoạt nhìn như không biết bơi.
Hắn ở dưới nước, vài sợi tóc loạn xạ trên trán, thoạt nhìn như là cái xác
đẹp đẽ, ta vì ý tưởng trong lòng mà sửng sốt, lập tức kéo hắn bơi lên
bờ.
Mất một hồi lâu, ta mới đem hắn cứu được bên bờ.
Hồ nước rửa đi những vết dơ trên mặt hắn, hé ra khuôn mặt mà ta không thể nào quên được.
Ta sửng sốt, tay thậm chí có chút phát run, cũng không biết là bởi vì hồ nước lạnh lẽo, hay là vì quá mức kinh ngạc.
Hắn, vì sao lại là hắn?
Ta nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được sẽ là hắn.
Liễm Vân công tử, một thân áo trắng, một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, một
chiếc tiêu màu tím, một khúc tương tư làm danh chấn cả giang hồ, hắn lại là người khó thấy được, rất ít người có thể thấy hắn
Chính là ta đã thấy, mà nét mặt đó lại chính là khuôn mặt trước mắt này.
Lúc trước trên giang hồ mọi người xưng ta là nữ sắc ma, không chỉ là vì ta
cả ngày đuổi theo Dạ Khuynh Thành, còn bởi vì ta từng tuyên bố muốn trêu đùa tứ công tử, đương nhiên điều này là vì để phù hợp với danh hiệu yêu nữ, là tai họa của giang hồ.
Hết thảy đều là Mị yêu cầu.
Mà ta đùa giỡn Liễm Vân công tử là chuyện mà người trong giang hồ bàn tán
say sưa, người danh môn chính phái tự cao hừ một tiếng, theo sau mắng ta một câu yêu nữ, mà tà môn ngoại đạo lại bàng quang chỉ cười nói: “Yêu
nữ quả nhiên là yêu nữ, nếu có ngày gặp lại, ta cũng muốn tháo xuống cái khăn che mặt của nàng, nhất định phải thấy hình dáng của nàng.”
Đúng vậy, rất ít người biết diện mạo của Liễm Vân công tử, cũng rất ít người có thể biết được diện mạo của độc Mị yêu nữ – Nguyệt Liễu Lăng.
Mà một lần kia, đúng lúc Liễm Vân công tử bái kiến Dạ Khuynh Thành, ta từ
một nơi bí mật gần đó nhân cơ hội hạ nhuyễn cốt tán vào trà của hắn, chờ sau khi hắn rời Minh Nguyệt Lâu, ta đi theo, khi dược tính phát tác, ta hiện thân, cười nâng cằm hắn lên, tay gỡ xuống cái mặt nạ màu bạc kia.
Khuôn mặt không xinh đẹp như tiên giống Dạ Khuynh Thành, nhưng lại đáng yêu
như trẻ thơ, làm cho hắn thoạt nhìn giống như bất quá chỉ là thiếu niên
mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Yêu nữ liền phải làm chuyện của yêu
nữ, vì thế ta nắm giữ mặt hắn kêu to đáng yêu, đồng thời cúi người cách
cái khăn che mặt hôn xuống môi hắn, còn cười quyến rũ nói: “Tiểu đệ đệ,
có phải chưa từng bị nữ nhân thân mật hay không?”
Ta tự cao cho
rằng nhuyễn cốt tán lợi hại, lại xem nhẹ thực lực của hắn, hắn bị thế
lại còn có thể động thủ gỡ xuống cái khăn che mặt của ta.
Cho nên, hắn cũng bị đả kích, bởi vì có thể thấy được diện mạo của độc Mị yêu nữ.
Đúng vậy, khi đó chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, chúng ta liền làm ra một định ước, coi như ai đều chưa thấy qua ai.
Vì thế, ta như trước là yêu nữ chuyên gây tai họa cho giang hồ, mà hắn như trước vẫn là Liễm Vân công tử vô ảnh (*)
(*vô ảnh : không ai biết mặt thật)
Chính là ta lại không nghĩ rằng một lần nữa nhìn đến khuôn mặt này, mà tính tình hắn lại là như vậy.
Cân nhắc lại, ta lại đột nhiên hoàn hồn, bắt đầu lấy tay đè ép bụng hắn
xuống, muốn cho hắn nhổ ra hết số nước khi nãy đã nuốt vào, chính là mặc kệ ta làm như thế nào, hắn vẫn như trước nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt.
Ta chính lo lắng muốn đi kêu người, người phía sau lại níu ta lại, mà ta
cũng liền lảo đảo ngã ngã xuống trên người hắn, thấy được ánh mắt kia
tràn ngập ý cười.