Liễu Lăng, chúng ta gặp nhau là ở trên giang hồ, vì thế không cần đem quyền
lực cùng thế tục đặt ở trên người hai chúng ta. Ta đáp ứng nàng, sẽ
không lừa nàng, cho nên nàng có thể tin tưởng ta.
Mấy ngày trước ở tiểu trúc, Cơ Lưu Hiên đã nói như vậy với ta.
Ta kinh ngạc, không rõ hắn vì sao lại nói như vậy.
Mà hắn cũng là chỉ có cười, nói chính hắn cũng không rõ tại sao lại luôn nghĩ phải bảo vệ ta.
Hắn nói cái loại cảm giác này ta không hiểu, nhưng là đáy mắt chân thành
tha thiết của hắn cũng đã nói lên tất cả một cách rõ ràng, không có
giống trêu tức cùng trêu đùa như trước kia, đó là sự thuần túy, thanh
thản, làm người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không biết vì sao, ta tin tưởng hắn.
Lại không biết vì sao, ta cảm thấy chính mình không nên tới gần hắn.
Một cảm giác rất quái lạ, dị thường, lại chân thật, quấn quanh dưới đáy lòng ta.
Vì thế ta cũng chỉ có thể cười gật đầu, nói với hắn là ta đã biết.
Đối với người ở trong con mắt người khác là một người không nên tín nhiệm,
nhưng có đôi khi cố tình lại là người sẽ đem lại hứa hẹn kiên trì lâu
nhất đối với chúng ta.
Ta không dám nói là vĩnh viễn, bởi vì không một ai có thể biết ngay sau đó sẽ phát sinh ra cái gì, chỉ có thể nói là lâu nhất.
Nếu thật sự có thể lâu đến lúc cuối đời, như vậy có lẽ trong nháy mắt lúc đó, hết thảy đều trở thành vĩnh viễn.
Một khắc kia, ta rõ ràng nhớ kỹ hắn tươi cười, nụ cười sáng lạn làm bừng
tỉnh mọi vật, xuyên qua tất cả, theo từ nơi rất xa mà đến, nhưng cố tình lại có cảm giác mơ hồ không rõ.
Liễu Lăng, có phải chúng ta đã từng quen biết nhau?
Như vậy mơ hồ cười, sau đó hắn lại hỏi mơ hồ như vậy.
Đối với hai người đã mất đi trí nhớ mà nói, không ai có thể cho người còn lại một đáp án xác định được.
Ta cười khẽ, có lẽ là vậy đi.
Có lẽ chúng ta thật sự đã từng quen biết nhau, bởi vì ta đối với hắn cũng
có một loại cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác tựa hồ đã được che dấu
từ lâu, mơ hồ, phức tạp.
Sau đó ta cười nói không biết, mà hắn ở một khắc cuối cùng kia lại gọi ta.
Hắn nói, Liễu Lăng, chính là ta kìm lòng không được nghĩ muốn phải bảo vệ nàng.
Lời giải thích như thế lại được lặp lại, lời nói chân thật cũng không giống như trước kia những lúc hắn cợt nhả nói giỡn. Mà là tiếng lòng chân
chính.
Ta biết, trong lời nói mang theo tất cả là sự chân thật,
những lần trước là hắn đùa giỡn làm ta bực mình, nhưng lúc này đây sẽ
không.
Không thể nói ra rốt cuộc là vì cái gì, bất quá đó chỉ là một loại cảm giác.
Tuy rằng ta cũng không rõ, cũng không chút để ý hắn đột nhiên trong lúc đó lại sẽ nói như vậy,
Quả nhiên là kìm lòng không được sao?
Ta cười, không có quay đầu lại. Lại thản nhiên nói, ta biết.
Vì thế rời đi, mang theo lệnh bài hắn cho ta, theo hướng hoàng cung mà đi.
Ta muốn đi tìm Lâu Điện Ngọc, cùng hắn làm một giao dịch, một giao dịch mà ta đã phải suy nghĩ thật lâu mới quyết định được.
Một đường đi không dừng cước bộ, thẳng đến đứng ở trước cửa hoàng cung nguy nga kia.
Ta không thích nơi này, một bức thành đã cách trở với bên ngoài, tạo ra
hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau, ở đây không có tự do, có đôi khi ta phải sống không theo ý của ta, luôn luôn phải che giấu đi những suy
nghĩ chân thật của chính bản thân.
Nơi này cũng là một chiến trường khác, giết người không thấy máu, so với chiến trường càng thêm hung ác, hiểm độc.
Ít nhất ở trên chiến trường, đao thật, vết thương thật, người thắng làm
vua, mà ở tại bên trong cung điện này, tồn tại vĩnh viễn cũng chỉ là
tính kế và âm mưu, chỉ cần đi sai một bước là đã sai trọn bàn cờ.
Điểm này, khi ta ở bên trong hoàng cung Đông Hải quốc đã khắc sâu cảm nhận được.
Thủ vệ ở cửa thời điểm nhìn thấy ta liền bắt đầu lên tiếng đuổi ta đi, mà
lúc ta lấy ra lệnh bài của Cơ Lưu Hiên, hắn lại cung kính cúi mình mời
ta vào.
Cơ Lưu Hiên nói đúng, thân phận của hắn ở Tây Việt quốc cao hơn rất nhiều so với ở Đông Hải quốc.
Vì thế dựa vào lệnh bài, một đường thông suốt, đến khi tới cung điện nguy nga, tráng lệ thì gặp được Lâu Điện Ngọc.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc triều phục, cũng là lần đầu tiên phải ngửa
đầu nhìn hắn, mà ta không thích loại cảm giác này. Vì thế cười nói:
“Tiểu Vũ, ngươi có thể đi xuống dưới này không, thẩm thẩm có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ta biết, thân phận của Cơ Lưu Hiên cho ta dùng ở nơi này, có đôi khi dùng còn tốt hơn tấm thẻ bài kia, ít nhất lệnh bài
chỉ có hữu dụng ở bên ngoài, mà thân phận này lại đủ để cho người trước
mắt không cam lòng không được.
Chính là một tiếng thẩm thẩm kia hắn không thể thốt lên lời, chỉ có thể bất mãn nhìn ta.
“Tiểu Vũ, sao lại lộ ra bộ mặt như thiên lôi vậy? Nhìn thấy thẩm thẩm rất
không vui sao?” khi nhìn thấy khuôn mặt đó của hắn, ta đột nhiên nhớ tới Sở Ngọc, hắn mỗi khi tức giận cũng nhìn ta như thế.
Bọn họ thật
đúng là rất giống nhau, chẳng qua là khi Lâu Điện Ngọc nếu biết con của
mình gọi ta là tỷ tỷ, mà chính mình lại xưng ta là thẩm thẩm, hắn có nổi giận hay không đây.
Hắn khẽ hừ một tiếng, cũng không có trả lời.
Nếu không phải vì hắn là cha của Sở Ngọc thì ta cũng đã không tha cho thái
độ của hắn đối với ta rồi. Nhưng nếu là làm cho vua một nước tức giận,
cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Ta tự nhiên cũng hiểu
được lúc nào thì nên dừng lại là tốt nhất, do đó nghiêm túc nói: “Ta đến đây là muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”
“Giao dịch?” Hắn nhìn ta. “Giao dịch cái gì.”
“Ta nói cho ngươi biết ở đâu có Lộ Xuân, đó là dược liệu có thể giải được
đau khổ cho ngươi, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.” ta đã
sớm biết ở đâu có Lộ Xuân, đây cũng chính là nguyên nhân ta tiếp cận Cẩm Hoàng.
Cẩm Hoàng, Minh Cẩm Hoàng, nàng là nữ nhi của Minh gia thủ phủ lớn nhất thiên hạ.
Mà lộ xuân lại ở Minh gia.
Ta chung quy cũng không phải là một nữ nhân thiện lương gì, ta không có
cách nào để có thể quên được việc Cẩm Hoàng lúc trước lợi dụng ta.
Trong lòng hai chúng ta đều hiểu rõ, quan hệ giữa chúng ta chỉ là một hồi
giao dịch, cả hai lợi dụng lẫn nhau, mà nay tất cả cũng vẫn là không
thay đổi, ta tuy không rõ mục đích Cẩm Hoàng mang ta đến Ninh Việt thành là gì, nhưng tuyệt đối sẽ không thể không có nguyên nhân, mà ta đi theo Cẩm Hoàng cũng bất quá chỉ là vì Lộ Xuân.
Chúng ta đều là cùng
một loại người, lại cố tình không gặp nhau sớm hơn một chút, cho nên
cũng chỉ có thể lợi dụng lẫn nhau như thế. Cũng sẽ không phải bận
tâm là ai đúng, ai sai.
“Yêu cầu gì?” Lâu Điện Ngọc tự nhiên
cũng không phải là một người để cho bản thân chịu thiệt, cho nên hắn
cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng.
“Ta còn chưa có nghĩ ra, nhưng mặc kệ là tương lai ta có ra yêu cầu gì, ngươi phải đáp ứng.” ta muốn một
cái hứa hẹn của Lâu Điện Ngọc lại là vì Mị.
Chờ gặp được Sở Ngọc, ta sẽ rời khỏi nơi này.
Nhưng còn hắn, Mị nếu muốn rời đi, hơn nữa là vĩnh viễn rời khỏi nơi này,
nhất định phải có sự phối hợp của Lâu Điện Ngọc, cho nên hứa hẹn này ta
nhất định phải có.
“Không có khả năng, tương lai nếu như ngươi
muốn thiên hạ của Lâu gia ta, chẳng lẽ ta cũng phải đáp ứng sao?” Lâu
Điện Ngọc quả quyết cự tuyệt.
Thiên hạ sao?
Ta làm sao lại có hứng thú với khả năng này chứ.
Vì thế nhếch khóe miệng, gằn từng tiếng nói: “Yêu cầu này tất nhiên không quan hệ tới quyền lợi, thế nào?”
Hắn trầm mặc, mà ta lại không chút để ý nói: “Trong thiên hạ có lẽ vẫn còn
có nữ tử trúng triền miên, nhưng là có thể tạo ra dược giải độc sầu
triền miên lại chỉ có một mình ta.”
Trách không được ta luôn cảm thấy mình học về độc dược thật thuận buồm xuôi gió, đó là bởi vì chính mình đã quá am hiểu về nó.
Truy Phong nói, kỹ xảo hạ độc của Mị là do ta dạy hắn, mà ba năm kia, trái
lại hắn lại dạy cho ta, điều này có phải là do một hồi nhân quả luân hồi hay không?
Có lẽ là do bản năng ẩn núp trong thân thể, ta một
khi bắt đầu học chế dược, liền càng ngày càng thuận tay, mặc dù mất rất
nhiều tâm tư để nghiên cứu về sầu triền miên, nhưng đúng là cuối cùng ta vẫn còn tìm ra được phương pháp.
Lâu Điện Ngọc cuối cùng gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”
“Ta rất muốn tin tưởng Tiểu Vũ về sau sẽ không thay đổi ý, nhưng tiếc là ta đối với ngươi vẫn còn rất nghi ngờ, cho nên ta muốn ngươi ban cho ta
một thánh chỉ trống, ngươi chỉ cần đóng dấu lên đó, ngày khác nếu ta có
yêu cầu gì, ta sẽ tự mình viết lên trên thánh chỉ đó.” đúng vậy, người
càng là trưởng thành liền càng là học được không nên quá tin tưởng.
Ở trong sự chìm nổi của hồng trần nhiều năm, đã lây dính nhiều thế tục, đã sớm mất đi sự thuần túy ban đầu.
Không phải là nghĩ không tin tưởng, chính là không dám tin tưởng.
Thế gian này đã quá phức tạp, ta đã sớm không có khả năng để thay đổi.
Nói là muốn tùy ý làm những gì mình muốn, kết quả lại là cũng chỉ có thể như nước chảy bèo trôi.
Lâu Điện Ngọc đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới thu hồi tầm mắt “Được”
Sau đó, lại lần nữa trở về trước án thư, đem con dấu đại biểu cho hắn đóng
vào mặt trên của thánh chỉ trống. Đi trở lại, đến giao cho ta.
Ta cất thật cẩn thận, sau đó nói: “Minh gia, Lộ xuân ở thủ phủ Minh gia.”
Nếu là Lâu Điện Ngọc, nếu là quốc quân của Tây Việt quốc, Minh gia thân là
người Tây Việt quốc cũng không thể quá mức quả quyết cự tuyệt đi. Huống
chi Minh gia lại trụ ngay tại Ninh Càng thành, có lẽ chỉ cần một chút
thời gian là có thể đến nơi.
“Minh gia sao?” Lâu Điện Ngọc thì thào nói.
“Đúng vậy, Minh gia.” Ta lại một lần nữa nghiêm túc khẳng định lại với hắn.
Minh gia, chính là Minh gia giàu có ngang một nước, các quốc gia đều có vài
phần kiêng kị Minh gia. Minh gia nắm trong tay tài phú thiên hạ, nếu
thật sự ra tay, đối với ai cũng đều không có lợi.
Cho nên muốn có được Lộ xuân, nói đơn giản cũng được, nói khó cũng được, tất cả đều phải xem vào cách làm của Lâu Điện Ngọc.
“Ta đã biết, ta sẽ mau chóng lấy được Lộ xuân.” Hắn cam đoan, mà ta sau khi có được đáp án của hắn cũng liền xoay người rời đi.
Nếu giao dịch đã hoàn thành, ta đây liền không cần phải ở lại chỗ này.
Chính là khi mới đi được có một nửa, người phía sau lại gọi ta lại. “Quả nhân hỏi ngươi rốt cuộc có biết Sở Sở hay không?”
Đây là lần đầu tiên hắn tự xưng quả nhân từ khi ta đến đây, ta biết giờ
phút này hắn là lấy thân phận của một quân vương để hỏi ta, mà không
phải là thân phận vừa rồi.
Ta không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự đem ta trở thành thẩm thẩm, cho nên cũng không tự xưng là quả nhân.
Chính là, nay nếu đã biến trở về là quân vương, ta tự nhiên không thể cự tuyệt.
Suy nghĩ một lúc, ta sâu kín nói: “Đúng vậy, ta có quen nàng.”
“Nàng ở nơi nào?” người phía sau hiển nhiên mang theo vài phần vui sướng không thể kiềm chế được.
Ta đạm mạc nói ra sự thật “Hoàng tuyền.”
Hắn thật lâu không có lên tiếng, hiển nhiên là không tiếp thụ chuyện này là sự thật, xem ra hắn cũng không biết chuyện Sở Sở trúng độc bị người
đuổi giết, cũng có lẽ không biết bọn họ còn có một đứa con.
“Không thể nào.” Chỉ có vài lời vô nghĩa từ phía sau truyền đến.
Ta đứng im một lúc lâu, đúng là vẫn còn xoay người nói với hắn: “Sở Sở không có quên ngươi, nàng là yêu ngươi”
Sở Sở tuy rằng cái gì đều không có nói, nhưng là một cái nhăn mày khi kể
về cha của Sở Ngọc, cũng đủ để chứng minh nàng đối với nam tử đó khắc
cốt ghi tâm.
Đúng vậy, trước khi mất, nàng đều không có biểu tình hối hận, đó là làm việc nghĩa không được chùn bước.
Tuy rằng ta thủy chung không rõ nàng vì sao lại hạ độc hắn.
Một khắc kia, trong ánh mắt cùng sắc mặt của Lâu Điện Ngọc nhiễm vài phần
vui mừng, nhưng lại bị ưu thương áp chế. “Ta hiểu được, ta vẫn đều hiểu
được.”
Đối với một người hạ độc với mình thủy chung nhớ mãi không quên, nên nói là hắn rất si tình, hay là rất ngu xuẩn đây?
Chính là chuyện cảm tình không ai có thể khống chế được, cho nên mặc dù bị
thương nghiêm trọng đến đâu, có đôi khi nhưng vẫn là can tâm tình
nguyện.
“Còn có túi gấm, đây là một nguyện vọng mà Sở Sở phó thác lại cho ta, ta hy vọng ngươi không cần hỏi đến. Đợi đến thời điểm nhất
định, ngươi sẽ biết được tất cả mọi chuyện.” sau khi nói xong, ta không
có dừng lại, xoay người liền rời đi.
Giờ phút này nên để cho hắn một mình yên tĩnh là tốt nhất.
Sống hay chết, quả nhiên vẫn là một khoảng cách rất xa, bởi vì nó không thể nghịch chuyển.