Giấc mộng cứ bám chặt lấy ta, dây dưa, vòng đi vòng lại.
Ta lại một lần nữa ở khi ban đêm bừng tỉnh, một thân lạnh như băng, tim
không chịu được khống chế đập bùm bùm, tại ban đêm yên tĩnh phá lệ vang
lên rõ ràng.
Ta không khỏi hơi hơi thở dài, ta luôn luôn muốn ngủ được một giấc thật ngon, nhưng lại ở trong bị động đã quên mất lạc thú
ngủ say, hoặc là ta đã không còn tâm tình để hưởng thụ.
Căn cứ
vào kinh nghiệm tích lũy được từ trước đến nay, ta cũng hiểu được sau
khi từ trong giấc mơ bừng tỉnh, sẽ không thể một lần nữa có thể chìm vào trong giấc ngủ, vì thế đơn giản đứng dậy mặc quần áo vào, hướng dưới
lầu đi xuống.
Theo từ trù phòng thuận tay lấy một bầu rượu cùng
vài miếng điểm tâm, ta liền phi thân lên trên nóc nhà, ngồi ở trên đỉnh
của quán trọ, đón gió thu hiu quạnh, độc ẩm say sưa.
Hương rượu ở đầu lưỡi tản ra, mặc dù rượu không nặng lắm nhưng cũng đủ để lan tỏa ra khắp bốn phía.
Ta rất ít khi uống rượu, không phải không thích uống rượu, mà là hiểu được rằng sau khi uống rượu, trong thân thể độc tố gặp được rượu sẽ tăng lên vài phần, có đôi khi thậm chí còn có thể tạo ra từng trận đau đớn.
Mà nay, độc tố dĩ nhiên không còn ở trong cơ thể của ta nữa, không còn lý
do gì để tự khuyên can chính mình không nên chè chén như ngày trước.
Vì thế liền một ngụm lại một ngụm, tùy ý rượu một giọt lại một giọt rót xuống cổ họng.
Tối nay không có ánh trăng, chỉ có mây trôi ảm đạm nhẹ che lấp những ngôi sao trên bầu trời, chỉ có gió thu tùy ý mà thổi qua.
Sợi tóc tung bay theo gió, quần áo được gió thổi phần phật…
Đường phố đến thật là yên tĩnh, nhưng là ở góc đường, chỗ nhiều điểm ánh đèn
lồng chiếu xuống, biểu thị công khai một nơi chỉ có đêm phồn hoa, cùng
xa hoa lãng phí.
Tựa hồ ở mỗi một thành đều có nơi một nơi như
vậy, bên trong vang lên giọng nói như chim oanh, tiếng nói nhẹ nhàng như chim yến, thực làm cho người ta mất hồn điên đảo, là nhuyễn ngọc ôn
hương, cho dù là anh hùng cũng khó cưỡng nổi. (nhuyễn ngọc ôn hương:
Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi
thở thanh xuân ấm áp)
Mà nơi đêm đêm phồn hoa, làm người ta mất
hồn trong Đồ thành chính là Tuyết Duyệt phường, một cái tên nghe không
giống thanh lâu.
Ta lẳng lặng chăm chú nhìn chỗ đèn đuốc lưu ly chiếu sáng kia một lúc, sau đó liền thu hồi tầm mắt của mình lại.
Ngửa đầu uống cạn bầu rượu kia, ta phi thân xuống, dọc theo phố không một bóng người, tùy ý bước chậm.
Từ khi bước vào Đồ thành cho tới bây giờ, ta liền biết Đồ thành có một con sông, không phải thực rộng lớn, nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp.
Vì thế ta liền thừa dịp thời khắc đêm dài tĩnh lặng không một bóng người, hướng bờ sông đi đến.
Trên mặt sông, màn đêm bao phủ, chỉ có bên bờ từng chùm đèn lồng được treo
cao trên những sợi dây dài, bắc qua từng cái trụ cột lớn, ở trong gió
lay động, đèn đuốc chiếu rọi xuống mặt sông, có vẻ phá lệ mông lung.
Trong tầm mắt mông lung, ta nhìn thấy một nam tử đang đứng đón gió, thân mình đơn bạc mặc trên mình bộ quần áo lam sam, một mái đầu bạc theo gió thổi tung bay.
Đầu bạc…
Ta nao nao, lần tiếp theo ngẩng đầu
nhìn lại là lúc, hắn đang quay người lại nhìn ta, tầm mắt của chúng ta
dưới đèn đuốc mê ly chạm vào nhau, cả hai bên đều có vài phần kinh ngạc.
Hắn sở dĩ kinh ngạc, chắc là vì không thể tưởng được khi ở nửa đêm sẽ còn có người đứng ở bên bờ sông.
Mà ta sở dĩ kinh ngạc, là vì thấy được khuôn mặt kia của hắn.
Một gương mặt gần như trong suốt, ở dưới đèn đuốc càng có vẻ tái nhợt, nam
tử cả người giống như một người tuyết, cả người đều tản ra một loại cảm
giác hư vô, giống như chỉ cần một cái chớp mắt, hắn sẽ biến mất như chưa bao giờ từng xuất hiện.
Tạo cảm giác như hắn mắc một trọng bệnh
nào đó, thân hình mảnh mai, toàn thân yếu đuối, chỉ cần nhấc tay lên đều tràn ngập sự u buồn thản nhiên.
Giờ khắc này, ta cơ hồ muốn hỏi, đây là người hay là quỷ? Là tiên hay là yêu tinh?
Tầm mắt dây dưa ngắn ngủi, sau đó liền ly khai, hắn liền giống như chưa
nhìn thấy ta, chậm rãi dọc theo bên bờ bước chậm rời đi, thần sắc tràn
ngập ưu thương.
Ta cũng không có quá mức để ý, cũng dọc theo phương hướng của mình mà đi.
Hai người đi ngược lại hướng nhau, giờ phút này chúng ta bất quá cũng chỉ là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp thoáng qua mà thôi.
Ai cũng sẽ không để ý ai, sự kinh ngạc ở trong nháy mắt vừa rồi kia sẽ biến thành hư không.
Nói tóm lại, chung quy bất quá cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được nhau mà thôi.