“Công tử, đại phu đã đến.” nha hoàn kia dẫn ta đi vào bên trong phòng, nói với nam tử đang nằm trên giường.
Mà ta cũng không tự chủ được giật mình một cái, nam tử đang nằm trên
giường kia, rõ ràng chính là người đêm qua ta gặp được, da thịt gần như
trong suốt, mái tóc bạc xõa tung trên gối kia, còn có toàn thân toát ra sự u buồn đau thương kia.
Một nam tử như thế, không nghĩ tới nhưng lại sẽ là người của Tuyết Duyệt phường.
Hắn ở Tuyết Duyệt phường có thân phận như thế nào?
“Thật là vất vả cho ngươi rồi Bích Liễu.” Nam tử nghiêng người, quay lại nhìn chúng ta.
Nha hoàn được gọi là Bích Liễu quay đầu nhìn ta nói “Cô nương, mời ngươi cứu công tử nhà ta.”
Chắc có lẽ câu nói này nàng đã phải nói trăm ngàn lần rồi, mặc dù trong lòng không tin, nhưng vẫn phải bắt buộc mình tin tưởng sẽ bắt được một tia
hy vọng xa vời nào đó.
Nàng nhường đường, ta đến gần vài bước, mà nam tử kia giờ phút này khi nhìn thấy ta, trong đôi mắt u buồn, tĩnh
lặng như mặt nước hồ mùa thu, hơi hơi có chút kinh ngạc, lại rất nhanh
khôi phục lại sự bình tĩnh như lúc đầu, thản nhiên cười nói: “Làm phiền
cô nương.”
Đêm qua, là xa xa nhìn thấy, nhìn cũng không được rõ
ràng cho lắm, chỉ biết là nam tử này cực kỳ suy yếu, mà giờ phút này gần gũi tiếp cận như thế, ta thậm chí có thể thấy rõ dưới da thịt của hắn
ẩn ẩn hiện đường gân xanh.
Đáy mắt, hai hàng chân lông mày, khóe miệng, trên người, toàn thân hắn đều tản ra một loại u buồn thản nhiên.
Ta không khỏi ngẩn ngơ đứng tại ở một bên, lại bị Sở Ngọc ở phía sau đẩy
mạnh một cái, thế này mới từ trong hoảng hốt thanh tỉnh lại, vội vàng
thu lại sự luống cuống đáng xấu hổ vừa rồi, vươn tay bắt mạch ở cổ tay
mảnh khảnh kia.
Mạch của hắn đập thực suy yếu, nếu không cẩn thận phân biệt, cơ hồ không cảm nhận ra được là nó đang đập.
Nếu ta đoán không sai, hắn vốn nên là đã sớm phải mất mạng từ lâu rồi.
Mạch tượng của hắn rất kỳ quái, thuộc loại trời sinh dị dạng, rất giống như
mạch tượng giả, bình thường sống không quá mười sáu tuổi. Chính là hắn
nhưng lại vẫn sống đến bây giờ.
Y thuật, ta tựa hồ chưa bao giờ
tiếp xúc qua, chỉ là trong lúc tâm huyết dâng trào, bắt đầu học tập
những cuốn sách về y thuật mà Mị lưu lại, lại không nghĩ rằng nhưng lại
như cá gặp nước, tựa như ta vốn dĩ sinh ra để học y thuật vậy.
Loại cảm giác này cũng không phải là lần đầu tiên, ở thời điểm học tập cầm
kỳ thư họa, ta cũng có cảm giác như vậy, tựa hồ chỉ cần học thoáng qua
một chút liền đã biết hết mọi thứ.
Có thể ta trước khi mất trí
nhớ là một người đa tài đa nghệ, đáng tiếc nhưng lại vẫn là rơi vào kết
cục thảm hại như thế, cô độc ngay cả chính mình rốt cuộc là ai đều không rõ.
“Cô nương, thế nào? Ngươi nhưng thật ra nói chuyện a~.” sự trầm mặc của ta làm cho Bích Liễu bất mãn, nàng lo lắng thúc giục ta.
Ta nhìn nam tử trên giường liếc mắt một cái, lại ngược lại nói với Bích
Liễu: “Ta nghĩ cần cùng công tử nhà ngươi nói chuyện riêng mấy câu.”
“Có chuyện gì mà cần phải nói riêng với công tử nhà ta.” Bích Liễu hoài
nghi nhìn ta, lại bị nam tử cắt ngang “Bích Liễu, ngươi đi xuống đi, ta
vừa vặn cũng có lời muốn hỏi cô nương đây.”
Bích Liễu nhìn chúng
ta vài lần, chung quy cũng xoay người lui xuống, Sở Ngọc cũng đi theo ra bên ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại có hai chúng ta.
“Cô nương có phải hay không đã nhìn ra cái gì?” Hắn nhợt nhạt cười, một cỗ u buồn thản nhiên thủy chung vẫn quấn quanh hắn.
Ta gật đầu, đem sự suy nghĩ trong đáy lòng mình nói hết ra “Nếu ta không đoán sai, công tử ngươi…”
Lời nói như thế, trước mặt một bệnh nhân mà nói, xác thực có chút không được thỏa đáng, vì thế ta dừng lại.
Đây là trời sinh dị dạng, cho dù là đại phu có y thuật cao tới đâu cũng
không trị hết được, trừ phi có thể thay đổi kinh mạch, nhưng phương pháp như vậy căn bản là không có khả năng.
“Ta căn bản sớm đã không
còn sống đến tận bây giờ đúng không?” Hắn tiếp lời nói ta chưa nói hết,
vẫn như cũ cười yếu ớt lạnh nhạt, tựa hồ một chút cũng không thèm để ý.
“Theo sự chuẩn đoán của ta là như thế.” Ta thẳng thắn “Nếu có gì sai hoặc quá luống cuống, cũng còn thỉnh công tử thứ lỗi.”
Chẳng lẽ một mái đầu bạc của hắn cũng là do trời sinh sao?