Giờ phút này, một tiếng thét chói tai theo cách đó không xa truyền đến “Tiêu, cứu ta.”
Đó là thanh âm của Khúc Nhược Vân, ta hơi hơi ngước lên, một kiếm chói lọi liền hướng ta đâm tới.
Kiếm rất nhanh, mang theo hàn quang sắc bén, đi bước một tới gần.
Ngay tại lúc ta nghĩ mình rốt cục cũng bị đâm trúng, một đạo hồng ảnh hiện
lên, cơ hồ nháy mắt trong lúc đó, thân thể của ta đã được Cơ Lưu Tiêu ôm lấy.
Hắn sợi tóc hỗn độn, tăng thêm vài phần yêu mị không kềm
chế được, trên người tất cả đều là mùi máu tươi, nhưng là lại mang theo
ấm áp làm ta tham luyến, giờ phút này ta mới phát giác chính thân mình
vốn đã lạnh như băng.
Tay vô thức ôm lấy hắn, lại đụng đến một mảnh ướt đẫm phía sau lưng hắn hắn.
“Ngươi…” Ta há mồm muốn hỏi, mà hắn lại hướng ta cười nói: “Không có việc gì, bất quá là đâm trúng bả vai mà thôi.”
Giờ khắc này, hắn tựa hồ lại hồi phục là Cơ Lưu Tiêu vô cùng sủng nịch ta.
Không biết vì sao, một lần nữa nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hắn, tâm ta thế nhưng lại cảm thấy ê ẩm ?
Vì thế lắc đầu một cái, ra vẻ trấn định nói: “Cứu ta để làm chi? Ái phi của ngươi đang gọi ngươi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác chính mình ngay cả khẩu khí đều ê ẩm.
Hắn cười rộ lên, cúi đầu ở ta bên tai nói: “Đúng vậy, ta nhìn thấy ái phi của ta đang ở hiểm cảnh, cho nên tới cứu nàng.”
“Để ta xuống dưới, ta mới không cần ngươi cứu.” Ta giãy giụa suy nghĩ rời đi ôm ấp của hắn, mang theo vài phần cố tình gây sự.
Hắn sắc mặt hơi hơi có chút tái nhợt, cố hết sức nói: “Tiểu Nhiễm, nàng muốn mưu sát chồng sao?”
Ta giờ phút này mới chú ý tới hắn khác thường, duỗi tay sờ lưng hắn, phát giác trên tay máu nhưng lại biến thành màu đen.
Trên thân kiếm có độc, hơn nữa là kịch độc thất sát.
“Để ta xuống dưới.” Giờ phút này, tâm không hiểu xuất hiện một tia bối rối.
Ngay sau đó, lại an ủi chính mình nói, đó chỉ là vì hắn đã cứu ta, dù sao
chưa từng có người bảo hộ ta như thế, dù là Dạ Khuynh Thành cũng chưa
từng có.
Cơ Lưu Tiêu tìm nơi an toàn buông ta xuống, sắc mặt đã tái nhợt, ngay cả môi đều bắt đầu trở nên trắng bệch.
Nước mắt như vậy không tự chủ được rơi xuống, mà ngay cả chính mình đều
không thể khống chế, lấy tay lau đi, lại chảy ra, vì thế đơn giản không
quản nó, để nó tùy ý rơi trên mặt hắn.
“Vì cái gì?” Chúng ta vốn hai người lợi dụng lẫn nhau, vì sao hắn phải bảo vệ ta? Vì sao phải giúp ta đỡ một kiếm?
Hắn cười, thản nhiên, lại khác thường ấm áp “Kìm lòng không được.”
Nói xong, hắn lại ói ra một búng máu, sắc mặt càng tái nhợt, ta đột nhiên
nhớ tới Mị lưu cho ta Bách Hoa tửu, vội vàng từ trong lòng lấy ra, cho
vào miệng hắn.
Ba năm đó, Mị luôn làm cho ta ngâm độc dược, cho
nên ta ngay cả trong máu cũng thẩm thấu độc của hắn, tuy rằng sớm bách
độc bất xâm, nhưng độc tóm lại vẫn là độc, trong cơ thể độc huyết làm
cho nhiệt độ ta cơ thể lạnh băng, cách một đoạn thời gian lại hội phát
tác một lần, Bách Hoa tửu kia là Mị cho ta để ngừa vạn nhất.
Chính là giờ phút này, ta nghĩ không được nhiều như vậy.
Ta nói cho chính mình, ta chỉ là không muốn thiếu nợ người khác tình mà thôi.
Đúng, ta là không muốn thiếu nợ hắn.
Giờ khắc này, ta dĩ nhiên không biết tình huống bên ngoài ra sao, chính là gắt gao theo dõi hắn, chỉ sợ hắn dường như biến mất.