“Vậy ngươi làm sao xác định ta không phải Phượng Loan?” Nếu là dung mạo giống nhau, hắn lại vì sao lại nhận định ta không phải?
Dạ Khuynh Thành nhìn ta liếc mắt một cái, quả quyết phủ quyết “Thứ nhất,
ngươi không múa được điệu khuynh thành. Thứ hai, tên Liễu Lăng này không phải là ta cho ngươi, mà là hai chữ được thêu trong quần áo ngươi mặc
ngày trước. Cho nên ngươi chính là gọi là Liễu Lăng, ta bất quá là cho
ngươi thêm một cái họ mà thôi.”
Ta quả thật đúng là không chú ý
tới quần áo mình mặc trên người còn thêu chữ, Liễu Lăng, thì ra tên thật của ta đúng là Liễu Lăng.
“Ngươi làm sao biết ta không múa được điệu khuynh thành?” Ta cố ý hỏi, sau đó hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hắn.
Hắn không thể tin hỏi: “Ngươi múa được?”
“Đúng, ta múa được.” Ta cười đến vô cùng sáng lạn, gằn từng tiếng nói.
Khúc Nhược Vân vì sao lại múa khuynh thành, còn không phải Dạ Khuynh Thành bày mưu đặt kế sao.
Khuynh thành của nàng tuy rằng múa không tốt, nhưng là ít nhất động tác vẫn
chưa sai, không biết vì sao ta cuối cùng cảm thấy ta có thể múa.
“Liễu Lăng, đừng nói giỡn.” Hắn giấu đi vẻ khiếp sợ, nhìn ta bất đắc dĩ cười.
Liền coi như muốn chứng minh, ta chậm rãi múa, càng múa lại càng cảm thấy
thông thuận, sau đó ta thấy hắn kinh ngạc nhìn ta, đáy mắt tràn đầy suy
nghĩ sâu xa.
“Ngươi thật sự múa được?” Hắn giọng nói thì thào, làm như đang hỏi ta, lại giống như đang tự lầm bầm.
“Đúng, ta múa được a. Hơn nữa ngươi không cảm thấy tính cách của ta giống với
Phượng Loan từ đầu cùng ngươi nói chuyện phiếm? Các ngươi làm sao biết
được nữ nhân về sau các ngươi tìm được kia chính là Phượng Loan?” Ta
nhìn hắn, cố ý làm một bộ dáng khó hiểu.
Đúng, ta là cố ý, cố ý muốn làm rối loạn lòng hắn.
Bị lừa gạt lâu như vậy, quả thật rất không cam lòng, ít nhất muốn hòa nhau một ván.
“Liễu Lăng, ngươi…” Hắn quả nhiên là chần chờ.
Thì ra hắn khi gặp phải nữ tử mình thích, cũng sẽ trở nên do dự như thế.
Chính là ta chán ghét bọn họ xem ta như Phượng Loan, ta cũng chán ghét người người bên cạnh ta, đều đem ta làm công cụ.
Ta chính là ta, từ nay về sau tuyệt sẽ không vì người khác mà sống.
“Cứ từ từ mà suy nghĩ đi”
Ta lộ ra vẻ nghịch ngợm trước đây, nhìn hắn làm nũng nói: “Tiểu Thành
Thành, ta mệt mỏi quá, có thể tìm nơi cho ta nghỉ ngơi một lúc được hay
không.”
Hắn muốn ta cứu Phượng Loan, nhưng là ta cảm thấy trong đó có vài phần quỷ dị.
Muốn ta làm sao cứu?
Đột nhiên liền cảm thấy sợ, không muốn đối mặt, liền chỉ có thể như thế mê hoặc hắn.
Hắn sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại “Hôm nay ngươi cũng đủ mệt mỏi rồi, ta cho người đưa ngươi đi nghỉ ngơi.”
“Được a. Còn có đừng quên thủy tinh giáo tử của ta.” Ta cười, cười đến phá lệ sáng lạn, xem như dĩ vãng hết thảy đều không phát sinh, ta vẫn như cũ
là nha đầu của hắn.
Hắn trong nháy mắt thoáng qua vẻ mê hoặc, sau mới cười nói: “Được.” Ánh mắt hắn lại bất giác lộ ra vài phần sủng nịch của ngày xưa.
Ta đó là muốn mê hoặc hắn, làm cho hắn do dự, như
vậy ta mới có thời gian đem tất cả những gì phát sinh hôm nay suy nghĩ
lại, sau đó mới quyết định bước tiếp theo rốt cuộc nên làm thế nào.
Đến Tiêu Dao các, ta mới phát hiện nơi này quả nhiên là một chỗ thế ngoại
đào nguyên, nơi này hết thảy đều tạo hình tỉ mỉ, vừa thấy liền biết đã
đổ vào rất nhiều tâm tư, thật đúng là xứng danh tiêu dao. (thế ngoại đào nguyên:cảnh đào nguyên bên ngoài trần thế)
Xem ra tình cảm của Dạ Khuynh Thành với Phượng Loan quả thật không kém so với Cơ Lưu Tiêu.
Hắn phân phó hạ nhân, theo sau liền có người dẫn ta đến một gian phòng bố
cục rất khác biệt, ngay sau đó lại bưng tới thủy tinh giáo tử ta thích
ăn nhất.
Đợi cho hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ mới lui xuống, liền chỉ còn ta một mình trong phòng.