Đến Hạ phủ bất quá được ba ngày, ta liền được Phong Nhi kể cho nghe đủ loại sự tích về Hạ Nguyệt Nhiễm.
Hạ Nguyệt Nhiễm rõ ràng nên là một thiên kim đại tiểu thư lúc nào cũng
phải ở trong phòng, nhưng ngược lại nàng là người ác nhất trong thành
Minh Nguyệt. Đương nhiên ác này không phải là ác đáng khinh bỉ, mọi
người đều nói là nàng bướng bỉnh.
Chính là những người đó cho rằng là như thế, nhưng vẫn là sợ hãi quyền thế sau lưng nàng.
Ai lại biết đâu?
Có gì hơn mấy ngày gần đây, ta nhưng là thật ra tiêu dao thật sự, mọi
người gặp ta không phải tránh đi mà đó là nhường đường. Đi đến đâu cũng
đều thông suốt, không bị ngăn trở.
“Phong Nhi chúng ta ra ngoài phủ chơi đi” ta chống cằm nhìn Phong Nhi một bên đang bận rộn nói.
Giờ phút này ta cũng coi như là hiểu được Hạ Nguyệt Nhiễm vì sao phải trốn
nhà đi. Ở trong này thật đúng là buồn thật sự, Hạ Nguyệt Sanh là người
đối tốt với ta nhất, cũng không thể ngày nào cũng đến chỗ ta. Hạ Nguyệt
Tiêu đến bây giờ còn chưa thấy mặt. Về phần Hạ Nguyệt Mộng cùng Hạ
Nguyệt Mặc, phỏng chừng là do đại phu nhân dạy dỗ, nên đối với ta đều là lạnh lùng thản nhiên.
Cho nên có thể cùng ta nói chuyện chỉ có
Phong Nhi, bất quá trong ba ngày này ta đã nghe đủ tích chuyện trước kia của Hạ Nguyệt Nhiễm.
Phong Nhi dừng động tác tay, kinh ngạc hỏi
“Tiểu thư người không phải tính thay đổi sao? Như thế nào bất quá mới
được có ba ngày, bệnh cũ lại tái phát rồi?”
Lúc trước ta tìm cớ
nói mình sẽ thay đổi, làm cho Phong Nhi liệt kê những tội trạng trước
kia của ta. Nàng mới đem mọi việc làm trước kia của Hạ Nguyệt Nhiễm nói
cho ta.
“Nhưng là bổn tiểu thư rất buồn, buồn đến chết rồi” chẳng lẽ lại ngốc nghếch nói muốn ra ngoài phủ tìm tin tức của thất thải kỳ
thạch.
“Tiểu thư buồn có thể học cầm kỳ thư họa, hoặc đi tìm tứ
tiểu thư cùng nhau thêu thùa” Phong Nhi một bên sửa sang, một bên đề
nghị nói.
Cầm kỳ thư họa?
Mị đã sớm làm cho ta học tinh
thông, chính là ta thấy thật kỳ quái, ta coi như là người bình thường
nhưng học đặc biệt nhanh, có thể trước khi ta mất trí nhớ ta cũng là
một thiên kim tiểu thư.
“Tìm nàng? Ta mới không cần, cùng ở một chỗ với nàng, ta sẽ càng buồn”
Hạ Nguyệt Mộng là một thiên kim tiểu thư đúng nghĩa, trong một ngày ta chỉ sợ nàng cũng không nói được bao nhiêu lời.
Đồng căn cùng loại, đồng ẩm cùng thực, tỷ muội đã có sự khác biệt lớn như vậy cũng thật sự là kỳ quái.
Phong Nhi đến bên cạnh ta “Tiểu thư, người vừa trở về lại đi ra ngoài gây chuyện, lão gia sẽ tức giận”
“Gây chuyện? Phong Nhi, ngươi tại sao lại có thể nói bổn tiểu thư như vậy?
Ta chỉ là đi dạo mà thôi” ta bất mãn oán giận “Phong Nhi, ngươi không đi thì một mình bổn tiểu thư đi”
Còn chưa chờ Phong Nhi mở miệng, ta liền đứng dậy, thẳng cửa phía trước đi đến.
Phía sau Phong Nhi chính là vội vàng theo đi lên, đáng thương hề hề nói
“Tiểu thư, em một ngày nào đó sẽ bị người hại chết mất thôi.”
“Phong Nhi, đừng nói tiểu thư ta không thương ngươi, chờ đến ngày đó ta nhất
định đưa cái quan tài tốt nhất cho ngươi” ta cười trêu nghẹo.
“Tiểu thư người…người có vấn đề rồi” Phong Nhi bất mãn giậm chân.
Ta xoay người nâng cằm Phong Nhi “Phong Nhi, tai họa đi ngàn năm, bổn tiểu thư không nghĩ chết sớm, cho nên không thể không phá hư”
Ba ngày kia, ta phát giác Phong Nhi rất tốt, trách không được Hạ Nguyệt Nhiễm trước kia lại thích nàng như vậy.
Nhìn vẻ mặt hồng hồng của nàng, ta cười xoay người rời đi, cũng không để ý đến tiếng kêu to của thị vệ.
Hạ Nguyệt Nhiễm cũng có thể được coi là lớn mật, xuất môn chưa bao giờ
thay đổi trang phục, liền lấy thân phận của Hạ gia tiểu thư ở Minh
Nguyệt thành, để lại đại thanh danh như thế. Ta sợ trong Minh Nguyệt
thành này không ai dám lấy nàng.
Chính là so với dáng vẻ của thiên kim tiểu thư, nàng lại tiêu diêu tự tại, cuộc sống thích ý vô cùng…