“Nếu ngươi nghĩ muốn đem thu hồi lại ngân lượng, thì ngay từ đầu liền sẽ
không tha cho người bên cạnh ta rời đi.” Ta khóe môi nhếch lên, từ từ mà nói từng chữ “Cho nên nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Cười, vẫn
như cũ bộ dáng cao cao tại thượng, lại càng ngày càng rõ ràng, mâu quang mát lạnh nhìn thật lâu ở trên gương mặt của ta, khoan thai nói: “Ta quả thật không nhìn lầm người, không biết ngươi nhưng có hứng thú hợp tác
với ta hay không?”
“Tên của ngươi?” Ta đứng dậy, nhẹ giọng hỏi
Nàng hơi hơi có chút kinh ngạc, chính là ngay sau đó lập tức khôi phục lại tự nhiên “Cẩm Hoàng.”
“Liễu Lăng.” Ta đưa tay ra trước mặt nàng “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”
“Liễu Lăng?” Nàng lặp lại tên của ta, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta “Nguyệt Liễu Lăng, cung chủ của Kính Nguyệt cung?”
Ta không trả lời, mà ngược lại hỏi nàng “Ngươi cảm thấy sẽ như vậy sao? Ta sẽ là nàng sao?”
Dùng thân phận của người khác, dùng tên do người khác đặt cho, vẫn là có cảm giác gò bó, nay ta dĩ nhiên không nghĩ cần phải che giấu cái gì, ta là
Liễu Lăng, chính là Liễu Lăng.
“Ngươi là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là chúng ta hợp tác.” Nàng không có hỏi lại, ngược lại nở ra một nụ cười nhẹ, “Ngược lại là ngươi, ngươi chưa hỏi là hợp tác gì đã
đáp ứng sao? Ngươi không sợ ta đem bán ngươi hay sao?”
“Có một số việc, hỏi cũng không nhận được đáp án, như vậy liền đơn giản là không
hỏi. Nếu ta đã đứng ở nơi này, như vậy cũng chỉ có thể đáp ứng. Tuy
nhiên nói là hợp tác, nhưng có lẽ gọi là giao dịch thì hợp lý hơn.” Ta
không vội không chậm nói: “Ngươi có lợi thế nắm trên tay mạng sống của
ta, mà ta nếu muốn giữ lại cái mạng này, liền chỉ có thể cùng ngươi hợp
tác, đây chính là giao dịch của chúng ta. Ta nói có đúng không?”
Ta khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lộ ra tia mỉm cười, không chút để ý tà tà ngạo nghễ nhìn nàng, nhìn thấy miệng nàng ý cười càng ngày càng sâu,
cuối cùng vươn tay ra bắt lấy tay ta vẫn như cũ đang dừng lại giữa không trung.
“Xem ra là ta đã tìm đúng người. Ngươi là nữ nhân đầu tiên làm cho ta cảm thấy có chí khí.”
“Ngươi cũng là nữ nhân đầu tiên làm cho ta cảm thấy có thể tương giao.” Đáy
mắt vẫn như cũ mang theo ý cười, ta khẽ cười nói: “Bởi vì chúng ta đều
là nữ nhân hư hỏng trong mắt của người khác.”
Giờ khắc này, bất quá chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủn, chúng ta liền nhìn thấu lẫn nhau.
Chúng ta trong lúc đó, sẽ không là quân tử chi giao(1), cũng không có khả
năng là tri kỉ như là Bá Nha- Tử Kỳ (2), chúng ta chẳng qua là lợi dụng
lẫn nhau, sự lợi dụng không cần che dấu, hiện ra bên ngoài một cách rõ
ràng.
Cho nên sẽ không cần nói lời thề hùng hồn: không cầu sinh
cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, chỉ cầu được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày. Cũng sẽ không đem tất cả mọi việc đều nói cho nhau biết,
nhưng là nếu vẫn còn lợi ích để lợi dụng lẫn nhau, chúng ta liền sẽ
không phản bội lại nhau.
Là bằng hữu? Không phải bằng hữu?
Không ai nói rõ ra, chỉ biết là hai bên hiểu rõ lẫn nhau rằng hai chúng ta
cùng là một loại người, cho nên không cần phải nói cái gì, có thể từ
giữa hiểu được một chút ít.
Nàng vẫn như cũ là Cẩm Hoàng, ta vẫn như cũ là Liễu Lăng.
Sẽ không vì ai mà thay đổi cái gì, cũng sẽ không vì ai mà vứt bỏ cái gì.
Đã từng nhìn qua rất nhiều bằng hữu tốt, vì quá hiểu rõ tính cách của nhau mà trở mặt thành thù, cho nên tình bằng hữu có lẽ cũng giống như tình
yêu, không ai có thể cam đoan rằng tình cảm đó có thể dài lâu hay không.
Cho nên không cần trả giá nhiều, cũng không cần phải nhọc lòng để đi dự
đoán mọi chuyện, cứ thuận theo tự nhiên là được, đợi cho thời điểm thật
sự không thể tiếp tục bảo tồn, cũng sẽ không thương tâm, ít nhất sẽ
không tranh luận rốt cuộc là ai thiếu nợ ai?
Cũng có lẽ chung quy là chúng ta đều quá mức đạm mạc, cho nên đều lựa chọn loại phương pháp này.
Cho nên từ lúc gặp mặt, tới thành giao dịch, rồi đến khi rời khỏi sòng bạc
Chí Tôn, ta chỉ biết nàng tên là Cẩm Hoàng, người ác nhất Đồ Thành, chủ
nhân của sòng bạc Chí Tôn.
Đúng vậy, không hơn.
(1:Quân tử chi giao: người quân tử giao thiệp với nhau)
(2:Bá Nha- Tử Kỳ:Bá Nha và Tử Kỳ là hai người bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc)