Đêm tối đen như mực, ánh trăng treo cao trên bầu trời.
Chỗ tối nhất trong vách núi, có hai người giằng co, một người mặc hắc y,
một người mặc hồng y, một người ý cười lành lạnh, một người sắc mặt tái
nhợt.
Gió chợt nổi lên, thổi tung bay mái tóc đen của hai người,
cũng làm vạt áo của bọn họ bay bay vang lên tiếng sồn soạt, trong khoảng thời gian ngắn, thổi quét toàn bộ đất trời.
“Liễu Lăng, một
ngày là vật của ta, như vậy cả đời đều là vật của ta, mặc dù thế nào nếu có một ngày ta từ bỏ, ta cũng chỉ có cách hủy diệt.” Lời nói nhàn nhạt
vang vọng của hắn theo gió mà đến “Liễu Lăng, mặc dù ta chết, ta cũng
muốn ngươi cả đời đều không quên được ta.”
“Mặc dù là hận, cả đời đều cũng phải nhớ kỹ, rốt cuộc quên không được ta.” Hắn nhếch môi, tươi cười sáng lạn, xoay người nhảy xuống, thẳng tắp lọt vào vách núi đen,
chỉ còn lại lời nói kia theo gió phiêu tán, dư âm vang vọng mãi.
“A… Không cần.” Một trận kinh hô vang lên, khoảnh khắc trong lúc đó phá tan đi sự yên lặng của ban đêm.
Lo sợ không yên bên trong, ta theo từ trong giấc mơ bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn màn che trên đỉnh đầu, thân thể lạnh lẽo một mảnh.
Lại nằm mộng…
Ta đã không còn nhớ được rằng đã trải qua bao nhiêu đêm như thế nữa, ta từ trong giấc mơ bừng tỉnh, tựa hồ bắt đầu từ một khắc từ lúc Mị rớt xuống vách núi đen kia, cảnh trong mơ này liền không ngừng mà quấn lấy ta.
Mị, thật sự đã chết sao?
Nhưng là mặc kệ như thế nào, hắn thật là bởi vì ta mà bị Dạ Khuynh Thành đánh rơi xuống hố đen dưới vách núi.
Bàn tay vô ý thức đụng vào vết sẹo trên cánh tay, nơi đó vẫn như cũ là một
vết sẹo dài như vừa mới được tạo thành, ta không biết đã dùng bao nhiêu
dược, nhưng vẫn không thể xóa được vết sẹo này, liền coi như là một vết
thương vắt ngang trong lòng ta, rốt cuộc không thể xóa mờ được.
Ta thủy chung vẫn không thể đoán ra dụng ý của Mị, cũng thủy chung không thể thấy rõ tâm của mình.
Đối với hắn, ta không biết nên hận hay là nên hoài niệm?
Coi như giống như lời nói của hắn ở trong mơ, mặc dù là hận, ta tựa hồ cũng không thể có biện pháp chân chính quên đi hắn.
Không thể quên đi một màn kia, cũng không có biện pháp quên đi tất cả những
việc làm của hắn, thật giống như đã ăn sâu dưới đáy lòng, ngay cả chính
mình đều không thể khống chế được.
Đây là một ma chú, là một lời nguyền, ta không thể thoát khỏi.
Chẳng lẽ đúng như lời hắn, nhất thời đó là cả đời sao?
Miệng vết thương trong lòng bàn tay tựa hồ lại nóng lên, ẩn ẩn đau đớn, một
cỗ nóng rực không ngừng thổi quét mà đến, liền giống như thời điểm một
lần kia hắn hoán đổi máu cho ta, trong thân thể tràn ngập cỗ nóng rực.
Nếu muốn cứu ta, lúc trước lại vì sao phải đối với ta như thế?
Thời gian ba năm qua, hắn đều không có thực lòng đối với ta, cho nên ta cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng hắn là vì yêu thương ta.
Trong thời gian này rốt cuộc là cất giấu bí mật gì?
Trong lòng một mảnh hỗn độn, Mị coi như hóa thân thành một cây dây leo, không ngừng mà dây dưa tâm của ta, làm cho ta cơ hồ không còn hiểu nổi chính
mình.
Ta ôm đầu, không ngừng mà lấy tay đánh vào đầu “Tránh ra… Tránh ra…”
Nói cái gì không được báo thù, nói cái gì phải quên tất cả, nói cái gì cách đi thật xa, sống thật vui vẻ.
Những điều này căn bản là không có khả năng, trải qua nhiều chuyện như vậy,
ta như thế nào có khả năng làm như mọi việc chưa bao giờ từng phát sinh
qua, trừ phi ta tiếp tục mất trí nhớ thêm một lần nữa.
Hận sao ?
Ta hận, hận bọn hắn đem ta kéo vào vòng lốc xoáy này, lại đứng ở bên bờ
cười nói cho ta biết “Liễu Lăng, ta cho ngươi tự do. Liễu Lăng, chỉ cần
ngươi trèo lên trên bờ, như vậy hạnh phúc ngay tại trước mắt ngươi.”
Đúng vậy, bờ rõ ràng là gần như vậy, nhưng bọn hắn cũng không chịu vươn tay
kéo ta ra khỏi vòng xoáy, chính là nhìn ta không ngừng mà chìm nổi.
Tự do sao?
Hạnh phúc sao?
Nếu không thoát khỏi vòng xoáy này, làm sao mà có thể có tự do, làm sao mà có thể có hạnh phúc?
Ta hận, hận Dạ Khuynh Thành sau khi cho ta nhiều hy vọng như vậy, lại làm cho ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Ta hận, hận Mị sau khi tàn nhẫn đối đãi với ta như thế, lại hy sinh chính
bản thân mình vì ta, làm cho ta hận cũng không phải, hoài niệm cũng
không phải.
Ta hận, hận Cơ Lưu Tiêu luôn thể hiện một bộ dáng yêu ta sâu sắc vô cùng, lại xoay người hết sức thương tổn ta, rõ ràng đem
ta coi như thế thân của người khác, lại vẫn như cũ không chịu buông tay.
Ta hận, càng hận ta chính mình chung quy không thể hóa thân thành ma, quên đi hết thảy mọi chuyện, làm một yêu nữ chân chính, gặp thần giết thần,
gặp phật giết phật.
Cho nên, đến cuối cùng ta cũng chỉ có thể ở
trong này rối rắm, ở trong này trốn tránh, thoát khỏi không được sự bàng hoàng bừng tỉnh từ trong mỗi giấc mộng.