“Cung chủ, chúng ta đi đâu đây?” bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Truy Phong.
Dọc theo đường đi, thuận lợi ngoài ý muốn, mặc dù chúng ta dịch dung, thay
đổi giọng nói, bọn họ không thể tìm được chúng ta, nhưng cũng không nên
yên lặng như thế, cơ hồ không có một chút động tĩnh nào.
Hay là nói lương tâm của Vân Tế Du trỗi dậy, nên tính buông tha cho chúng ta?
Toàn bộ suy nghĩ vây quanh vòng vo, thật sự không thể nghĩ được kế tiếp nên làm như thế nào.
Trầm mặc một lúc lâu, ta mới sâu kín mở miệng “Truy Phong, đi Đông Hải quốc.”
Truy Phong ngơ ngác một chút, nhưng cũng không có hỏi cái gì, hơi hơi gật đầu “Dạ.”
Có một số việc, chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên sáng tỏ, trong khoảng
khắc Truy Phong hỏi nên đi đâu, trong đầu của ta hiện lên rất nhiều nơi, cuối cùng lại lựa chọn Đông Hải quốc.
Không có đi Tây Việt quốc, không có đi tìm Mị cùng Sở Ngọc, là vì ta biết thời gian này, ta không nên quấy rầy bọn họ.
Mà đi Đông Hải, lại hoàn toàn là vì tờ cáo thị kia của Cơ Lưu Tiêu.
Nếu ai có thể giải được độc túy sinh mộng tử, thì có thể nêu ra một yêu cầu.
(*túy sinh mộng tử: độc sống mơ mơ màng màng)
Có lẽ đây mới là chuyện ta nên lựa chọn, một cuộc giao dịch công bằng.
Một khắc kia khi ta khôi phục lại trí nhớ, ta nhớ lại rất nhiều việc, về Cơ Lưu Tiêu, về Phượng Loan, nhưng là giờ phút này ta cũng không muốn nói
rõ, có lẽ có nhiều thứ tương đối không tốt lắm.
Ta không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cho nên chỉ có thể làm như cái gì cũng chưa nhớ lại.
Vì thế chúng ta liền hướng Đông Hải mà đi.
Ta đã khôi phục lại dung nhan vốn là của mình, đó là bởi vì ta không bao
giờ muốn đính lên người dung mạo của người khác để sinh tồn nữa. Như bây giờ là rất tốt, là mình chân chính.
Từ Mạch Vũ thành xuất phát
đến Minh Nguyệt thành, phải đi qua rất nhiều thành, gặp rất nhiều việc,
cũng gặp qua rất nhiều người, nhưng là ta không thể nắm bắt được tâm tư
của chính mình, trên người tựa hồ có nhiều hơn một loại áp lực vô hình,
cũng đã không thể tùy theo ý mình như lúc trước được nữa.
Hơn một tháng sau, chúng ta rốt cục cũng đến được Minh Nguyệt thành, từ trong
tay người khác mua được một tòa nhà, ta tự mình ra mặt tìm một vài nha
hoàn quét dọn, sau đó an tâm sống ở đó.
Sau khi đến Minh Nguyệt thành, Tu La cùng Truy Phong liền ẩn mình ở một chỗ bí mật, không bao giờ nữa ra mặt.
Cơ Lưu Tiêu đã biết mặt bọn họ, cho nên để không bại lộ thân phận của ta, làm như vậy là biện pháp tốt nhất.
Chúng ta ở Minh Nguyệt thành ba ngày, sau đó từ trong phố xá nghe được rất
nhiều đồn đãi kiều diễm về Cơ Lưu Tiêu, cho tới bây giờ hắn chính là đối tượng mà mọi người thích bàn luận đến nhất, năm đó tà vương vì mất đi
Vương phi mà thề không lập thêm phi, cho tới bây giờ vương thượng vì phi tử ngủ say mà tìm danh y khắp nơi trong thiên hạ.
Tất cả chuyện này, hết thảy đều là chủ đề để cho mọi người nói chuyện hăng say.
Điều này cũng làm cho ta biết được trong hai năm này, không chỉ có Minh Nguyệt thành biến hóa, mà còn có Cơ Lưu Tiêu biến hóa.
Đến Minh Nguyệt thành ngày thứ tư, ta liền gỡ vương bảng sớm đã có chút cũ
nát treo ở trên tường thành kia xuống, hiển nhiên trong một năm này,
cũng không có nhiều người đến thử lắm.
Mặc dù điều kiện mê người, nhưng là ai lại thật sự có tự tin sẽ giải được thiên hạ đệ nhất độc túy sinh mộng tử đây?
Một khắc gỡ yết bảng kia xuống, liền có người đi lên phía trước, đánh giá
ta từ trên xuống dưới một phen mới nói: “Cô nương, vật này cũng không
phải là thứ có thể gỡ loạn.”
Xem ra cho dù cách thời gian lâu như vậy, hắn vẫn là không có chút lơi lỏng nào, phái người trông coi nơi
này, chẳng lẽ là để đưa người gỡ yết bảng đầu tiên vào cung sao?
Nghĩ vậy, tâm lại thêm vài phần chua xót.
Sau khi nhớ lại tất cả, ta thật sự không biết mình nên oán hắn, hay là nên cảm động.
Rất nhiều việc, thì ra ngay từ đầu là do ta tạo thành, mà sự đau khổ mà ta
phải chịu đựng, có lẽ bất quá cũng chỉ là sự trừng phạt đối với ta.
“Ta có thể giải được độc túy sinh mộng tử.” Ta xả ra một chút tươi cười, thản nhiên nói.
Người trước mắt có một chút lăng ngốc, theo sau lập tức cung kính nói: “Mời cô nương đi theo ta.”
Ta đáp nhẹ, sau đó liền đi theo phía sau hắn.
Một đường đi về phía trước, xuyên qua phố xá, mãi cho đến vào bên trong hoàng cung Đông Hải quốc.
Ngày xưa, lúc ta giả dạng thành Hạ Nguyệt Nhiễm, bao nhiêu lần ở trong này
lưu luyến, chính là hôm nay trở lại, lại có vài phần cảm giác cảnh còn
người mất.
Kỳ thật tính ra, đây là lần thứ ba ta đến đây.
Lần đầu tiên đến tựa như đã quá lâu rồi, ta thậm chí còn cảm thấy giống như chuyện của nửa đời người rồi.
Cũng có lẽ là do đã bị mất trí nhớ khá lâu, cho nên đến khi nhớ lại sẽ có cảm giác dường như đã mấy đời.
Vào cung, người nọ đưa ta đến thẳng cung điện của Cơ Lưu Tiêu.
Một đường phong cảnh, một đường cảm khái, ta đã cho rằng ta sẽ không đặt
chân đến nơi này một lần nào nữa, lại không nghĩ rằng vận mệnh thủy
chung luôn đùa giỡn với ta.
Người trước mặt cung kính nói: “Vương thượng, mạt tướng đưa người gỡ yết bảng đến.”
Vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc mà hơi
xa lạ, giống như xuyên qua ngàn năm mà đến, lại có như vậy vài phần như
có như không, chính là trong thanh âm không che dấu được sự vui sướng.
“Tiến vào.”
Rõ ràng là hai chữ đơn giản, lại đủ để nói rõ.
Cửa lớn mở ra, người trước mặt ta thối lui sang một bên, làm một tư thế xin mời, ta hơi hơi gật đầu, sau đó đi vào.
Giờ phút này, bên ngoài cùng bên trong sớm đã là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Ta đi vào, liền có một luồng cảm giác ấm áp nghênh diện mà tới, hơi hơi sưởi ấm hai má lạnh như băng của ta.
“Cô nương chính là người gỡ yết bảng xuống sao?” trong giọng nói của hắn có mang theo vài phần nghi hoặc cùng khó tin.
Ta ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của hắn, lại ở bên trong thấy được sự
ngạc nhiên cùng kinh ngạc, nếu như không phải hắn lập tức khôi phục lại
được tự nhiên, ta thậm chí nghĩ rằng hắn đã nhận ra ta.
Chính là, hắn vẫn là không có nhận ra ta, chỉ tha thiết nhìn ta, mặc dù ta không
có hành lễ, mặc dù ta thoạt nhìn thật kiêu ngạo, hắn cũng không so đo gì với ta, chính là lại một lần nữa thật cẩn thận hỏi: “Cô nương sẽ giải
được độc túy sinh mộng tử sao?”
Hai năm không thấy, người trước
mắt tựa hồ không có gì thay đổi, như cũ là hồng y xinh đẹp, như cũ là
dung nhan như yêu nghiệt, nhưng lại tựa hồ cái gì cũng đều thay đổi, hắn tựa hồ gầy hơn một chút, trong ánh mắt vốn là sự thâm thúy mà sáng lên
cũng nhiễm một tầng u buồn nhàn nhạt, hắn huênh hoang như vậy, hắn kiêu
ngạo như vậy, giờ phút này nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có vài
phần cảm giác tinh thần sa sút, mặc dù hắn từ lâu đã ngồi ở vị trí cao
cao tại thượng.
Là vì Phượng Loan ngủ say sao!
Nam nhân này chung quy có bao nhiêu nghị lực, bao nhiêu cuồng dại, vì sao lại có thể làm được như thế?
Nếu như là trước kia thì ta sẽ không ngần ngại mà tự giễu hắn, nhưng hiện tại ta lại không biết nên có phản ứng gì.
Ta thản nhiên cười, không giống như sự trêu tức trước kia, mà là một loại
cười lạnh nhạt mà tao nhã “Ngài đã nghe qua Vu Y tộc chưa ?”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu “Đã nghe qua.”
“Thiên hạ đệ nhất độc túy sinh mộng tử kỳ thật là một loại cấm kỵ của Vu Y
tộc, chẳng qua là nó bị một vài người vụng trộm mang đi ra bên ngoài,
thành truyền thuyết thiên hạ đệ nhất độc. Trên giang hồ mọi người nói nó khó giải, kỳ thật nó là có thể giải. Mà loại giải pháp này, trừ bỏ vài
vị trưởng lão đức cao vọng trọng, cùng tộc trưởng của Vu Y tộc ra, không ai có thể biết được.”. Ta nói là sự thật, độc túy sinh mộng tử kỳ thật
vốn là thuộc về Vu Y tộc, mà ta sở dĩ giải được, cũng là do năm đó ta
cứu được một trong ba vị trưởng lão, hắn đã nói cách giải độc túy sinh
mộng tử coi như để trả ơn.
Có lẽ hắn cũng coi như là đã phạm vào
quy củ của Vu Y tộc, nhưng là Vu Y tộc từ trước đến nay hướng đến không
để ý tới thế sự, hơn nữa hữu hảo thiện lương, cho nên mặc dù thật sự đã
biết, cũng sẽ không truy cứu.
Nghe vậy, hắn vui mừng lộ rõ trên
nét mặt, cao hứng nói: “Cô nương là người Vu Y tộc sao? Nếu như vậy thì
thật sự là quá tốt rồi.”
Ta khoát tay, sau đó gằn từng tiếng nói: “Ta không phải, nhưng ta xác thực sẽ giải được, chính là ngài phải đáp
ứng yêu cầu của ta.”
“Đó là đương nhiên. Chỉ cần có thể giải được độc túy sinh mộng tử, quả nhân sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cô
nương.” Hắn lập lời thề son sắt bảo chứng.
Vẻ mặt như vậy làm cho đáy lòng của ta nổi lên từng trận chua xót, như vậy lạnh nhạt, cũng là
như vậy xa xăm, như dây leo quấn quanh đáy lòng ta.
Có lẽ từ đầu đến cuối đều là ta sai.
“Tốt lắm.” Thu hồi lại hoảng hốt trong nháy mắt, ta thản nhiên nói: “Ta muốn ngài trợ giúp ta đoạt lấy Nam Mạch quốc.”
Hắn hơi hơi sửng sốt, con ngươi ở trên người ta lưu chuyển, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Cô nương là…”
Không đợi hắn hỏi xong, ta liền sâu kín nói: “Ta gọi là Thu Tịnh Nguyệt.”
Ngay từ đầu, ta liền không có tính toán che dấu thân phận của mình.
Ta nói rồi, ta muốn quang minh chính đại trở về.
“Thu Tịnh Nguyệt?” Hắn lặp lại tên của ta ” Thu Tịnh Nguyệt- nữ vương của Nam Mạch quốc?” .
“Có một số việc ngài cũng không cần phải biết, ta chỉ cần biết rằng ngài là đáp ứng hay không đáp ứng đây?” ” ta không thể cùng hắn nói một chút
chuyện ân oán trong lúc đó, ta cũng không nghĩ muốn nói.
Hắn kinh ngạc nhìn ta một lúc, mới gật đầu nói: “Quả nhân đáp ứng nàng.” .
Ta cười, cười đến vô cùng tao nhã, có lẽ nụ cười như vậy mới thích hợp
xuất hiện ở trên người nữ vương Nam Mạch quốc, có đôi khi tâm mặc dù thế nào cũng không thể kềm chế được, nhưng có nhiều thứ nhất định phải che
dấu.
“Kính xin vương thượng cho ta một tờ cam đoan.” Không phải
là ta không tin hắn, chính là hiện nay ta không cho phép có bất cứ một
sai lầm nào xảy ra.
Hắn gật đầu, xoay người đi về phía án thư,
lấy bút ở trước mặt lưu loát viết một phen cam đoan, lại tiếp tục đặt
xuống con dấu của chính mình, sau đó đi đến bên cạnh giao cho ta.
Ta vươn tay tiếp nhận, vô tình trong lúc đó chạm vào đầu ngón tay hắn, một loại run rẩy khó hiểu tức thì truyền đến. Làm cho ta không khỏi rút tay về, mà tờ cam đoan kia cũng như thế rơi xuống, trong nháy mắt không khí xấu hổ có vài phần quỷ dị.
Ta vội vàng khom người xuống nhặt,
thừa dịp xoay người hết sức, cố gắng thu hồi lại sự kinh hoảng của bản
thân, khôi phục lại sự lạnh nhạt cùng thong dong nên có, cho đến lúc lại lần nữa chống lại tầm mắt của hắn. Vừa rồi hết thảy đều đã không còn
bóng dáng.
“Là ta thất lễ.” Ta có lễ nói.
Mà hắn cũng là kinh ngạc nhìn ta, thì thào khẽ hỏi: “Nàng thật sự không biết quả nhân sao?”
Một khắc kia, con ngươi trong suốt của hắn dường như có thể nhìn thấu tất
cả, làm cho ta có cảm giác chột dạ, chính là ngay sau đó ta lại khôi
phục thong dong, cười nói: “Ta đương nhiên là biết vương thượng.”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, vừa muốn nói gì đó, ta so với hắn nhanh hơn một bước “Đông Tà Tây Độc nổi tiếng thiên hạ, có người nào mà lại không biết
đây? . . .”
Trong con ngươi của hắn chợt lóe lên sự thất vọng,
sau đó lại khẽ cười, nói: “Nàng cho quả nhân một loại cảm giác rất quen
thuộc.”. Ta nhếch môi, cười đến sáng lạn “Đã nghe qua tà vương phong lưu tiêu sái, không biết có phải đối với nữ tử nào ngài cũng đều nói như
vậy hay không? …”
Hắn dừng một chút, sau đó phá lên cười “Xem ra thanh danh của quả nhân thật là không được tốt như vậy.” .
“Chỉ là Tịnh Nguyệt vô phúc hưởng thụ mà thôi.” Ta thản nhiên cười, nhưng là đáy lòng lại là có một tia hơi hơi đau.
Hắn không nói cái gì nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn ta, làm cho ta có loại cảm giác không chỗ ẩn trốn.
Ngay tại lúc ta nghĩ xoay người né tránh, hắn lại cười nói: “Nàng trước đi
xuống nghỉ ngơi, chờ quả nhân phái người đưa nàng đến gặp phi tử của
ta.” .
Lúc nói đến phi tử của ta, hắn tựa hồ cố ý nhấn mạnh hơn một chút.
Ta không nói thêm gì, chính là hơi hơi thi lễ sau xoay người rời đi…