Liễu Lăng Loạn:Độc Phi Khuynh Thành

Chương 180: Q.3 - Chương 180: Thư khiêu chiến.




Hôm sau, một tiếng thét vang vọng khắp Danh Kiếm sơn trang, điều này biểu thị vị thiếu phu nhân kia đang tức giận. Thấy mọi người đều hiếu kỳ đi về hướng cổng chính, ta và Tu La cũng nhân cơ hội đó mà lẩn vào giữa đoàn người.

Gương mặt như hoa như ngọc vừa mang vẻ xấu hổ, lại vừa mang vẻ khiếp sợ, Truy Phong mềm mại không xương tựa vào vai Mạc Vân Hướng, chỉ một nụ cười hay một cái nhăn mày đều toát ra vẻ quyến rũ mê người.

Quần áo diễm lệ vừa đúng mặc ở trên người hắn làm tản mác ra nét quyến rũ không thể diễn tả nổi. Tuy rằng thân hình hơi cao một chút nhưng cũng thon dài, thoạt nhìn cũng có vài phần gầy yếu, cộng thêm với kỹ xảo hóa trang của ta, không ai có thể nghi ngờ Truy Phong không phải là nữ.

Hắn đúng là không làm ta thất vọng, đã đến đúng hẹn.

Truy phong vốn là một người tự kỷ, đương nhiên sẽ không cho phép chính mình có chút sơ suất nào. Người ta nói rằng trên giang hồ có rất nhiều kẻ truy lùng hắn, nhưng nói ra những lời này cũng chỉ là những nữ nhân ghen tị với hắn mà thôi. Còn những nam nhân đã từng gặp qua hắn, thì đến nay vẫn nhớ mãi không quên được. Truy Phong đã từng nói qua: Đây mới là thành công lớn nhất, mặc dù ngươi không cần hắn nhưng lại vẫn có thể làm cho hắn cảm thấy ngươi có nỗi khổ riêng, làm hắn không thể có một tia oán niệm, hơn nữa lại thủy chung không quên được sự tồn tại của ngươi, như vậy, ngươi tuyệt đối không thể phai mờ trong tâm trí bọn họ.

Tự kỷ như Truy Phong đương nhiên không chấp nhận được việc kẻ khác lãng quên hắn.

Ta không khỏi khẽ nhếch khóe môi, đứng ở một bên xem Truy Phong sẽ đối phó với sư tử Hà Đông này như thế nào.

“Tướng công, vị cô nương này là?”

Thiếu phu nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi, mắt thì trừng trừng nhìn Truy Phong, chỉ kém chưa có trực tiếp xông vào hắn.

Đối mặt với ánh mắt bừng bừng khí thế tra hỏi người của nàng, thân mình của Truy Phong không khỏi run lên, đôi mắt khẽ nâng nhìn về phía Mạc Vân Hướng, bày ra bộ dáng sợ hãi.

Trên chiến trường của nữ nhân, thường những nữ nhân nào hiểu được dùng sự mảnh mai làm vũ khí, thì sẽ thường dễ dàng chiến thắng.

Truy Phong mới có liếc mắt một cái, đôi mắt của Mạc Vân Hướng đã tràn đầy sự thương tiếc, quay mặt lại nhìn phu nhân của mình, sắc mặt không khỏi lại trầm xuống vài phần: “Tiểu Thi, nàng cũng nên thu lại bộ dáng đó đi, đừng khiến cho người ta chê cười Danh Kiếm sơn trang chúng ta không có giáo dưỡng”.

Một lời thốt ra khiến cho thiếu phu nhân không nói được câu nào, sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, đến cuối cùng thế nhưng lại chỉ thẳng vào mặt Mạc Vân Hướng: “Dám dạy dỗ ta sao? Ta không có giáo dưỡng ở chỗ nào?”

Ngươi toàn bộ đều là một kẻ không có giáo dưỡng- ta không khỏi nói thầm nơi đáy lòng. Nhưng nếu so ra thì Tiểu Phong Phong nhà ta cũng không được tốt lắm a~

Một câu như thế đã khiến cho khuôn mặt Mạc Vân Hướng biến trắng rồi lại biến xanh, hiển nhiên là cảm thấy mình bị mất mặt, nhưng rồi lại làm như không có chuyện gì, cúi đầu xuống an ủi Truy Phong đang ở trong lòng: “Cô nương, nàng không sao chứ?”

Xem ra Mạc Vân Hướng đối với thê tử của mình là có chút kiêng kị, nhưng là nữ nhân kia lại cố tình không có đầu óc, trước mặt nhiều người như vậy làm hắn mất hết mặt mũi, hắn đương nhiên sẽ không nhân nhượng cho nàng. Cứ đà này, việc tiến vào Danh Kiếm sơn trang của Truy Phong sẽ càng thêm thuận lợi.

Truy Phong mảnh mai tựa vào vai hắn, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, rất là nhập tâm diễn. Hành động này làm cho ta thân là cung chủ, cũng cảm thấy không bằng, quả nhiên là Tả hộ pháp Kính Nguyệt cung- đủ lợi hại.

“Mạc Vân Hướng, nếu ngươi dám để cho nàng bước vào Danh Kiếm sơn trang, thì ta sẽ không để ngươi yên!”: Thiếu phu nhân lại lần nữa bùng nổ, không thèm để tâm tới những kẻ đang vây quanh mình xem kịch vui.

Sắc mặt của Mạc Vân Hướng không khỏi càng trầm xuống, quay đầu nói với nàng: “Cô nương này là ân nhân cứu mạng của ta, chả lẽ ta không được báo ân sao? Tiểu Thi, nếu ngươi cứ tiếp tục cố tình gây sự, đừng trách ta không để ý sự ngăn cản của cha mẹ mà hưu ngươi”.

Hưu …

Lúc này, Mạc Vân Hướng đang nghiêm túc sao?

Cũng không biết Truy Phong trình diễn màn mỹ nữ cứu anh hùng như thế nào, hẳn là phải tìm được bạn diễn ăn ý lắm đây.

Thiếu phu nhân sửng sốt, tiếp theo đó liền vung tay vung chân hướng về phía trượng phu của mình, không chút lưu tình: “Mạc Vân Hướng, đừng cho là ta cần ngươi, nếu không vì cha mẹ, ta mới không thèm quan tâm đến chuyện của ngươi. Ngươi bên ngoài phong lưu tiêu sái, ta sẽ không quan tâm, nhưng là, ngươi không thể dẫn kẻ khác về nhà. Nếu không, ta sẽ bảo cha đuổi nữ nhân này ra ngoài”.

Hóa ra hai vợ chồng này vốn bất hòa a~

“Phu nhân” Một giọng nói réo rắt vang lên, mang theo cảm giác ấm áp, trấn an lòng người, Truy Phong nhìn về phía thiếu phu nhân, nhẹ nhàng nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, nữ nhân kia thế nhưng lại im lặng không nói gì, chỉ thẳng tắp nhìn hắn. Truy phong quả nhiên là tự kỷ, ngay cả biến đổi giọng nói cũng biến đến mức làm người khác không thể kháng cự được.

“Lần này Liễu Lăng đến đây là vì muốn xem nghi thức ‘Khai lô thưởng kiếm’, chính là nửa đường lại ngẫu nhiên gặp được thiếu trang chủ, cũng lại trùng hợp cứu ngài ấy một lần, nên mới có thể đi cùng ngài ấy, mong phu nhân đừng hiểu lầm” Đôi con ngươi vô tội cứ thế nhìn chằm chăm vào thiếu phu nhân, khiến tất cả mọi người đều không thể kháng cự.

“Không có chuyện gì, là ta hiểu nhầm thôi”. Lời nói không tự giác cứ thuận theo đấy mà phát ra, đợi đến lúc nàng giật mình sực tỉnh thì Truy Phong đã hướng nàng nói lời cảm tạ.

Nàng không nói gì nữa nhưng ngược lại vẫn đứng ở một bên- Mạc Vân Hướng- không thể tin nổi nói:

“Liễu Lăng, nàng thật sự là cung chủ của Kính Nguyệt cung”

Truy Phong bỗng nhiên đỏ mặt, thẹn thùng đưa tay lên sờ mặt sau đó kinh ngạc kêu lên: “Đâu rồi, chiếc khăn của ta đâu rồi?!”

Mạc Vân Hướng vội vàng lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn sa mỏng đưa cho nàng: “Là cái này sao?”

Truy phong gật đầu, nhẹ nhàng tiếp nhận cái khăn rồi đeo lên. Chỉ là, ta thừa biết vừa rồi là hắn cố ý

Lúc này, Mạc Vân Hướng cũng im lặng đứng ở một bên, chắc là ngẫm lại lời Truy Phong vừa nói. Thanh danh cung chủ của Kính Nguyệt cung xác thực không tốt, không biết hắn có ngại điều đó hay không?

Truy Phong thế nhưng lại sờ sờ mặt mình, vẻ mặt ai thán: “Vì sao những người trên giang hồ lại đồn đãi như vậy, cũng không biết Liễu Lăng đã đắc tội họ lúc nào. Những người đó rõ ràng là theo đuổi ta, vì sao lại nói ngược lại là ta đi dụ dỗ bọn họ…”

Đôi mắt hắn đã mờ mờ hơi nước, thủy chung vẫn nhìn về phía thiếu phu nhân: “Vừa rồi có phải phu nhân cũng nghĩ như vậy không?”

Thiếu phu nhân vốn là đang giận, thế nhưng lại im lặng, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn Truy Phong.

“Chẳng lẽ đúng là do khuôn mặt này của ta quá mức xinh đẹp sao?” Vẻ mặt của Truy Phong bỗng u oán: “Ta nên hủy nó luôn cho rồi!”

Ta thật sự không nhịn được muốn cười phá lên. Truy Phong căn bản chính là đang mượn cơ hội này để khen ngợi chính mình, nào có ai có thể nói những câu như thế! Thế nhưng ngoại trừ ta và Tu La, những người còn lại đều bị khả năng diễn xuất của hắn cuốn hút, không nhận ra những lời này có chỗ nào không ổn.

Mạc Vân Hướng lại cực kỳ áy náy nói: “Là tại hạ thất lễ! Liễu Lăng cô nương là người đoan trang như vậy, làm sao có thể làm những chuyện đó cơ chứ! Chắc là có những người ghen tị với vẻ đẹp của cô nương, nên mới có thể vu oan giá họa như vậy”.

Truy Phong đang muốn mở miệng, thiếu phu nhân lại ngay lập tức cầm lấy tay nàng, rất có khí thế nói: “Nhất định là do những nam nhân kia không theo đuổi được ngươi, nên sinh ra oán hận, mà xem ngươi võ công cũng không kém, sao lại cố tình yếu đuối, không có năng lực phản kháng như vậy?! Đi, ta dậy cho ngươi vài thứ, để lần sau ngươi gặp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.