Đau, như liệt hỏa thiêu cháy đau đớn, bắt đầu từ cổ họng, sau đó lan tràn
đến toàn thân, cố gắng mở mắt, ánh lửa mỏng manh ấn vào mi mắt của ta,
sau đó ở bên trong mông lung ta thấy được một mạt màu đỏ.
Trong
lòng xẹt qua một tia vui mừng, trong đầu nghĩ một khắc cuối cùng ta cảm
nhận được sự ấm áp kia, thì ra cũng không phải là ảo giác, thật sự là có người đã cứu ta, vì thế không tự chủ được mấp máy môi, phát ra một đạo
thanh âm vỡ vụn “Tiêu…”
Giờ khắc này, sự kiên trì của ta tựa
như đều biến thành hư ảo, không bao giờ nữa nghĩ trong lòng hắn có còn
nghĩ đến Phượng Loan hay không, ta chỉ biết vào một khắc kia khi ta bất
lực đến tuyệt vọng, hắn đã tìm được ta.
Đúng vậy, hắn đã tìm được ta, cho ta vô tận ấm áp.
Ta vẫn còn nhớ rõ một khắc kia khi mình té xỉu, tựa hồ ngay cả tâm đều cảm thấy ấm áp.
Đó là ánh rạng đông hiện ra trong bóng đêm, phá tan mọi tuyệt vọng, cho ta hồi sinh.
Ta luôn cho rằng mình có thể kiên cường không có một tia yếu đuối. Kỳ thật ta cũng nghĩ muốn dựa vào, cũng tham luyến người khác cho ta ấm áp.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, màu đỏ kia cũng dần dần rõ ràng, ta tựa hồ nhìn
thấy được hắn mạnh ngẩn ra, nhưng như thế nào cũng không chịu xoay người lại.
Ta nghĩ rằng hắn không có nghe thấy ta gọi, lại một lần nữa nhẹ giọng kêu: “Tiêu…”
Cơ hồ đem tất cả vui sướng đều thể hiện ra bên ngoài, mặc dù cả người đau
đớn, nhưng tâm cũng là ấm áp. Ai cũng có lúc yếu đuối nhất, ta nghĩ giờ
khắc này, chỉ cần một chút ấm áp là đã làm cho ta cảm động không thôi.
Người đưa lưng về phía ta vẫn là không có xoay người lại, bóng dáng tựa hồ càng thêm cứng ngắc.
Ta không khỏi kinh ngạc cúi đầu, mới phát giác chính mình chỉ mặc độc có
một kiện y phục trong mỏng manh, áo bông đã bị tuyết cùng máu tẩm ướt,
giờ phút này đang được hong khô ở dưới ánh lửa.
Hắn là ngại điều này hay sao?
Ta còn thật sự không biết phong lưu như hắn, cũng có lúc biết thẹn thùng.
Vì thế vươn tay, bắt được vạt áo của hắn, trên tay lại truyền đến một loại cảm giác dinh dính, ta không tự chủ được ngẩng đầu lên, giờ phút này
mới chính thức thấy rõ màu đỏ trước mắt kia.
Kia không phải là hồng y, mà là bị máu tươi nhiễm thành đỏ.
Tay vô ý thức buông lỏng tay ra, trong lòng bàn tay một mảnh màu đỏ yêu dã, nhiễm ngay lên trên mặt vết sẹo kia, giống như vừa bị thương máu
chảy đầm đìa.
Tầm mắt của ta chậm rãi nhìn lên trên, cuối cùng
thấy rõ tất cả, trong cổ họng như bị một vật gì đó chắn ngang, ngực cũng rầu rĩ khó chịu. Ta không biết ta là thất vọng, hay là đang khiển trách mình.
Bởi vì ta không có nghĩ tới, người không nên xuất hiện lại xuất hiện tại đây.
Trầm mặc một lúc lâu, ta mới gian nan thốt ra hai chữ “Mị Mị…”
Đúng vậy, ta cho dù như thế nào cũng không nghĩ được, hắn sẽ xuất hiện ở tại đây.
Tuy rằng hắn có nói qua chỉ cần ta gặp khó khăn, mặc kệ là ở đâu hắn cũng
sẽ đến bên cạnh ta, nhưng là ta cũng không cho hắn biết nha~, vì sao, vì sao hắn lại xuất hiện ở tại đây?
Một thân quần áo bị máu tươi nhiễm đỏ, hắn rốt cuộc là đã giết bao nhiêu người mới tìm đến được nơi này?
Mà ta thế nhưng một bên tình nguyện cho rằng đó là hồng y của Cơ Lưu Tiêu.
Trong lòng mang theo vài phần tự trách, cũng mang theo vài phần mất mát thản
nhiên, người kia rốt cuộc cũng không có tìm được ta.
Mà ta ở
trước khi hôn mê cảm nhận được ấm áp cũng bất quá chỉ là ảo giác, có lẽ
một khắc kia, ấm là tâm, cho nên liên quan cảm thấy cả người đều ấm áp,
giống như một người ngâm trong nước nóng, gắt gao quan sát trước mắt,
chỉ sợ cảm giác ấm áp kia biến mất.
Hắn cuối cùng cũng quay người lại, vẫn như cũ mang theo mặt nạ màu xanh, thanh sam trên người cũng đã bị máu nhiễm đỏ, yêu dã có vài phần quỷ dị, hắn mở miệng, thanh âm vẫn
thô ách như trước, mang theo vài phần tự trách “Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, ta mới là người nên nói câu này.
Thật xin lỗi, ta đã nhận sai người.
Thật xin lỗi, ba năm chi ước ta không thể tiếp tục thực hiện được nữa, ta đã không còn có khả năng ở trên giang hồ chờ ngươi trở về.
Thật xin lỗi, đã để cho ngươi một mình cô đơn ở trong tuyết đêm buôn ba. Ta
không có quên Mị rất sợ tuyết, càng sợ hãi tuyết đêm cô tịch như vậy.
Không có quên lúc ta cứu hắn, cũng là vào một đêm tuyết rơi như vậy, hắn mở
to mắt, trống rỗng giống như không nhìn thấy gì, sống cũng được, mà chết cũng thế.
Tựa hồ trên thế gian này không còn gì để cho hắn quyến luyến, mù mịt như hư vô.
“Mị Mị…” Ta mở miệng muốn nói, lại bị hắn cắt ngang lời.
“Thật xin lỗi không có sớm một chút tìm được ngươi.” Trong đôi con ngươi của
hắn có một tia bi ai, trong thanh âm mang theo vài phần mờ mịt “Ta biết
ngươi rất lạnh, ta cũng biết ngươi rất sợ hãi, sao ta có thể không hiểu
rõ cảm giác đó đây?”
Hắn như là đang nói với ta, lại hình như là đang lầm bầm lầu bầu nói với chính mình.
Ta biết Mị cũng từng như thế ngã vào bên trong đống tuyết, cũng đã nếm thử qua loại cảm giác này, nhưng ta cảm thấy một lần kia cũng không phải là ta đã cứu hắn, lần đó rõ ràng hắn đã không còn chút quyến luyến nào với thế gian này.
Ta biết hắn thủy chung không chịu nói thân thế của hắn cho ta biết, năm đó cũng không nói gì, mà nay cũng là không.
Ta chỉ biết là hắn là đệ đệ của Dạ Khuynh Thành, nhưng lại từ nhỏ cũng
không sống chung với nhau, ta biết năm đó hắn cũng căn bản còn chưa có
gặp Dạ Khuynh Thành.
Không biết hắn đã phải cất dấu bao nhiêu nỗi lòng chua xót đây?
Nhưng là hắn lại thủy chung không chịu nói với ta.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Hắn nhưng lại không ngừng mà nói câu thật xin
lỗi, tựa hồ đã đem tất cả đều đổ lỗi lên mình “Vì sao ta lại không đến
sớm hơn một chút, nếu ta đến sớm hơn một chút, ngươi sẽ không phải trải
qua cảm giác lạnh đến thấu xương gần như tuyệt vọng. Cái loại cảm giác
lạnh từ bên ngoài đến tận đáy lòng này, thật sự… Thật sự…”
Ta
không tự chủ được mà ôm chặt lấy hắn, lại phát giác thân thể hắn đang
run rẩy kịch liệt, không thể ức chế được mà run rẩy lên.
Hắn đang sợ hãi.
Đáy lòng ta dâng lên vô số câu xin lỗi, ta ôm hắn càng chặt hơn, nghĩ muốn truyền cho hắn một chút ấm áp.
Rốt cuộc là hắn đã phải trải qua chuyện gì, mà làm cho hắn sợ hãi đến như vậy?
Đồ ngốc, nếu sợ hãi, vì sao lại tới đây? Ta thầm than nhẹ.
Ta không thể tưởng tượng được tình cảnh hắn ở chém giết ở tuyết đêm, ta
cũng vô pháp tưởng tượng được tâm tình của hắn lúc đó, giờ phút này ta
chỉ biết là ta thật sự thiếu hắn rất nhiều, có lẽ không trả nổi, mặc dù
ngay cả ba năm chi ước kia, ta cũng không thể tuân thủ lời hứa được nữa.
Nếu lúc trước hắn vì không nhận ra ta mới làm ra những chuyện tổn thương
đến ta, như vậy giờ phút này sớm đã trả nợ tất cả, huống chi lúc trước
ta đã lập lời thề son sắt từ nay về sau ta sẽ không cho phép ai dựa vào
mình nữa.
Lúc trước ta tựa hồ quá nhiệt tâm, cũng có lẽ là quá
thiên chân, chỉ thích cứu hết người này đến người khác, cứu hắn vào một
đêm tuyết rơi là lúc đó ta đang trên đường đi nghịch tuyết trở về.
Ánh mắt lúc đó của hắn ta nhớ như in, ánh mắt trống rỗng làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy kinh hãi.
Ta cứu hắn, nhưng là hắn cũng không nói lời nào.
Hơn nữa chỉ cần ta khẽ đụng vào hắn, hắn liền nôn không ngừng, sau nhiều
ngày, ta đã biết một sự thật, hắn chán ghét nữ nhân đụng vào.
Khi đó, ta mười ba tuổi, mà hắn mười tám tuổi.
Trong thời gian nửa tháng cứu hắn, hắn đều không mở miệng nói một câu, mà ta
cố tình là người quật cường, không ngừng chọc hắn mở miệng, vì thế cả
ngày vây quanh ở bên người hắn líu ríu, cũng thủy chung không tin là
không đụng được vào hắn, sờ sờ hắn mặt, chạm vào tay hắn, mà mỗi một lần như thế hắn đều nhìn ta đầy chán ghét, sau đó bắt đầu nôn không ngừng.
Câu đầu tiên hắn nói với ta là “Ngươi cút ngay cho ta.”
Mà khi đó ta không chút nào vì sự tức giận của hắn mà làm cho hoảng sợ, mà là lòng tràn đầy đắc ý, bởi vì ta nhìn thấy trong cặp mắt vốn là trống
rỗng của hắn dấy lên sự tức giận không thể nhịn được nữa.
“Làm gì mà hung dữ như vậy, chẳng phải là chỉ huých vài cái thôi sao, ngươi
cũng không phải là một cô nương nha~.” Ta nhớ rõ lúc đó mình đã thè lưỡi nhìn hắn cười nói.
“Không cho chạm vào ta.” về sau mỗi một lần
hắn đều chỉ biết nói những lời này. Bởi vì ta khi dễ hắn bị thương, chưa từ bỏ ý định một lần lại một lần đụng vào hắn.
Ta không tin mỗi lần khi có nữ nhân khẽ đụng vào là hắn nôn không ngừng.
Khi đó, ta cũng hỏi qua hắn, vì sao lại ghét nữ nhân như vậy, nhưng là hắn
tất nhiên sẽ không nói cho ta biết. Khi đó hắn căn bản là rất chán ghét
ta.
Mà ta lại luôn cười nói: “Sợ cái gì, nôn nhiều sẽ thành thói quen, không bằng sẽ có một ngày tự nhiên sẽ không ói ra nữa.”
Lúc ấy thật không nghĩ tới nghĩ tới câu nói của mình trở thành lời tiên tri.
Sau đó ta tựa hồ thật sự trở thành nữ nhân duy nhất có thể chạm vào hắn.
Lúc đó ta cũng nói, nếu cảm thấy này thế gian không còn gì để quyến luyến,
ta đây sẽ trở thành điều quyến luyến của ngươi được không?
Hắn lúc ấy chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến ta.
Nhưng là rất nhiều năm sau, ta mới biết được, một câu nói đó của ta đã trở
thành động lực để cho hắn sống sót, ta thật sự thành điều quyến luyến để hắn ở lại trên đời này.
Nhưng là hắn cho tới bây giờ cũng không nói, luôn đem tất cả đều chôn dấu ở trong lòng.
Ta biết trong thế giới của hắn vẫn tràn ngập hắc ám, nhưng là ta lại trở
thành một tia rạng đông duy nhất chiếu sáng đời hắn, là ta dám bước vào
bên trong thế giới của hắn, nhưng là giờ phút này ngay cả một lời hứa
hẹn ta đều không thể thực hiện được.
Không tự chủ được càng ôm
chặt hắn hơn, tùy ý cái lạnh như băng từ hắn truyền đến da thịt mình,
cũng tùy ý một thân máu tươi lây dính toàn thân mình.
Bắt đầu từ năm đó, ta đau lòng thay hắn, nay cũng là vậy.
Nhưng là ta rất rõ ràng hiểu được, lúc trước nếu là sớm biết rằng không thể
cho hắn hứa hẹn, như vậy có lẽ ta không nên đi vào bên trong thế giới
của hắn.
Mặc dù hắn cho tới bây giờ cũng không nói gì, nhưng là lòng ta cũng hiểu được, rất hiểu tình nghĩa của hắn đối với ta.
Nhưng là năm đó đáy lòng của ta có Dục ca ca, nhưng nay, người trong lòng ta lại là Cơ Lưu Tiêu.
Cho nên mặc kệ như thế nào, ta đều tựa hồ nhất định phải phụ hắn, cho nên
ta tình nguyện hắn đứng xa xa, không cần tiếp tục vì ta mà bị thương,
nhưng là vì sao hắn phải đến đây?
Giống như lúc trước chán ghét ta, không phải là tốt hơn hay sao?
Giống lúc trước ném ta đi như vậy như vậy, không phải là tốt hơn hay sao?
Đáy lòng của ta nhói đau, vì hắn mà đau.
Vận mệnh làm cho chúng ta ở tuyết đêm gặp nhau, mà nay lại ở trong tuyết đêm gặp lại, tất cả đều phải nhất định xảy ra hay sao?
Có lẽ là trước kia ta đã được sủng ái quá nhiều, cho nên bây giờ mới phải
chịu nhiều đau khổ như vậy, tựa hồ mọi chuyện của mình đều do chính mình gieo lên.
“Liễu Lăng, ngươi rốt cục biến thành Liễu Lăng sao?”
Tựa vào trên người ta, sâu kín thốt ra một câu, bên trong mang theo vài
phần vui mừng.
Đúng vậy, ở Nam Mạch quốc, chỉ có Dục ca ca lúc trước mới biết ta còn có cái tên gọi khác là Liễu Lăng.
Ở trên giang hồ, cũng chỉ có hắn cùng Truy Phong, Tu La biết được diện mạo thật của cung chủ Kính Nguyệt cung – Liễu Lăng.
“Ừm, ta đã trở về.” Ta thản nhiên nói, giọng nói bình tĩnh. Thật giống như ta vừa bỏ đi không bao lâu đã quay về nhà.
Nhưng cả hai chúng ta đều biết là đã lâu lắm, lâu lắm rồi, lâu đến năm năm rồi.
Lúc trước ai cũng không biết ta vì sao biến mất không thấy ?
Lúc trước cũng không có người nào biết, ta đã thành một người khác ở một nơi khác.