Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 80: Chương 80: CHIM NHỎ KHÔNG CÓ... (2)




Tô Mã đi theo Ngô Dụng tới sau núi, Ngô Dụng sống ở đây đã nhiều năm, hắn có thể tùy ý tránh thoát các loại cơ quan.

Lúc này hắn nhìn chim bay cá nhảy, nuốt một ngụm nước miếng, nóng lòng muốn thử bắt chúng nó, rồi đưa cho Bách Lý Kiêu nướng ăn.

Tô Mã đến bên dòng suối, suối nước thanh triệt, nàng không soi không biết, vừa soi bóng liền bị dọa muốn nhảy dựng, thì ra mấy ngày nay nàng lăn lê bò lết, mặt dính đầy đất.

Nghĩ đến đêm qua nàng dùng gương mặt này đi câu dẫn Bách Lý Kiêu, nàng hận không thể đập đầu xuống nước.

Nàng rữa mặt sạch sẽ, tinh thần mới tốt được một chút. Nghĩ lại có chút buồn cười, cũng không biết vì sao Bách Lý Kiêu ngoan ngoãn nằm yên với khuôn mặt này...

Đêm qua Bách Lý Kiêu phản ứng như vậy, có phải hắn đã động tâm?

Dù không động tâm, ít nhất cũng có cảm giác, nàng thật sự không nghĩ ra lý do vì sao hắn không đẩy nàng ra...

Nàng hơi hoảng thần, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, khóe mắt ý cười muốn tràn ra, nàng hồi thần, tâm phiền ý loạn múa tay trong nước.

Nàng tự an ủi chính mình đây là đắc ý cười, đây là đắc ý dào dạt, chứ không phải cầm lòng không được mà mỉm cười!

Vừa vặn, có một con quạ đen bay đến trước mặt nàng:

“ Đêm qua ngươi làm rất tốt.”

Tô Mã híp mắt:

“ Ngươi cái này cũng xem?”

Quạ đen:

“ Phi lễ chớ nhìn. Không nên xem ta sẽ không xem.”

Tô Mã khinh bỉ nhìn nó:

“ Ai biết ngươi có nhìn lén hay không.”

Quạ đen dừng một chút:

“ Ta không nói dối.”

“ Mong thế.”

Nói đến tối qua, Tô Mã liền nhớ tới thời khắc mấu chốt, Bách Lý Kiêu lại “Trên đường xuống xe”, nếu nàng không biết, chắc Thiên Đạo cũng biết một chút.

“Ngươi biết trên người Bách Lý Kiêu giấu thứ gì không?”

Quạ đen nói:

“Trên người hắn ẩn giấu rất nhiều, ngươi hỏi nơi nào?”

Tô Mã chỉ ngực.

Quạ đen nói:

“Không biết.”

“ Không biết?”

Tô Mã kinh ngạc:

“Còn có thứ mà ngươi không biết? Ta nghĩ ngươi ở trên cao nhìn xuống, không gì không biết.”

Quạ đen thở dài một hơi, nó nâng cánh, một cọng lông vũ theo gió rơi xuống, lại theo dòng suối nhỏ trôi về phương xa:

“ Gần đây ta tinh thần thêm mỏi mệt, không thể bảo trì cảnh giác. Chỉ có thể cố quan sát một ít chuyện, đến nỗi hắn ẩn giấu thứ gì đã không còn trong phạm vi mà ta cần suy xét.”

Tô Mã thấy ánh sáng trên người nó ảm đạm đi rất nhiều, ngay cả đôi mắt cũng không có thần như trước.

Tuy nàng chán ghét Thiên Đạo mỗi ngày áp bức nàng, nhưng nể tình ở chung mấy tháng nay, vẫn có chút lo lắng:

“Ngươi không sao chứ.”

Quạ đen lắc đầu:

“Tạm thời vẫn có thể kiên trì.”

Nó nâng mắt:

“Cho nên ngươi phải thật nỗ lực, tương lai thành bại đều nằm trong tay ngươi. Bách Lý Kiêu sắp biết chân tướng, đây là lúc hắn yếu ớt nhất, ngay lúc này ngươi càng dễ dàng có được tâm hắn.”

Tô Mã trầm mặc một hồi, nàng không biết lúc này trong lòng nàng bực bội cái gì, như ăn một khối đường, hấp thu ngọt ý, lại bị người nói đường này có độc, khiến nàng luyến tiếc phun ra, mà nuốt thì không được, vô cùng khó chịu.

Ở trước mặt Thiên Đạo, Tô Mã không muốn bại lộ suy nghĩ trong lòng, nàng khẽ gật đầu.

Thiên Đạo vừa định bay đi, nhưng vào lúc này đột nhiên một thân ảnh thật lớn vọt lại đây.

Thiên Đạo thô ách quác quác vài tiếng, vẫn bị Ngô Dụng chộp được:

- Chim! Chim!

Tô Mã cả kinh, muốn giải cứu nhưng đã chậm.

Ngô Dụng chụp được liền nhổ lông, ở trong mắt hắn Thiên Đạo đã là một con chim nướng thơm ngào ngạt, hắn còn tranh công đưa Thiên Đạo đang kêu đến kinh hoảng thất thố bị nhổ trụi lông cho Tô Mã xem.

Tô Mã:

- ...

Này cũng quá thảm.

Nàng nói:

- Ngô Dụng, một lát nữa ta sẽ bắt thỏ cho ngươi, ngươi thả nó đi được không?

Ngô Dụng nhìn nàng, lại nhìn quạ đen trong tay, có chút rối rắm nhíu mày:

- Nhưng, ta muốn ăn nó.

Tô Mã vừa định khuyên hắn, liền thấy quạ đen vỗ hai cánh, đột nhiên hóa thành một đoàn hắc vũ, theo gió biến mất.

Ngô Dụng chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc mở lòng bàn tay.

Tô Mã:

- ..

Thiên Đạo ỷ vào việc Ngô Dụng không có đầu óc, nếu Bách Lý Kiêu ở chỗ này, xem nó còn dám kiêu ngạo như vậy không.

- Chim nhỏ không có...

Ngô Dụng có chút luống cuống, Tô Mã an ủi hắn:

- Nó bay đi rồi, ta sẽ bắt con khác cho ngươi.

Hắn lắc đầu, vẫn nói:

- Chim nhỏ không có...

Hắn thật ra ý hắn muốn nói, chim nhỏ không phải bay đi, mà là hóa thành lông chim biến mất, nhưng hắn không nói được những câu phức tạp như vậy, chỉ có thể vô ý nghĩa lặp lại chim nhỏ không có.

Tô Mã bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn xung quanh, nơi này chim tước bay quá cao, nàng không bắt được, nhưng trong nước có không ít cá. Nàng mất một lúc lâu, chỉ có thể vớt được một con cá nhỏ để dỗ hắn, Ngô Dụng định không lấy, nhưng thấy nàng mồ hôi đầy đầu, y phục bị ướt, hắn đành nhận lấy.

Tô Mã nói:

- Sau khi trở về, ngươi ngàn vạn lần không thể nói chuyện này cho Bách...Bạch Tiêu, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi, biết không?

Thần tiên tỷ tỷ nói không thể không nghe, Ngô Dụng hung hăng gật đầu.

Sau khi trở về, Bách Lý Kiêu hỏi nàng vì sao bị ướt, Tô Mã chột dạ nói:

- Ta muốn ăn cá, nên bắt một con.

Nói xong, Ngô Dụng đưa ra con cá nhỏ chỉ lớn bằng nữa bàn tay, hưng phấn đi tới, “Bộp” ném vào đống lửa.

Tô Mã:

- ...

Bách Lý Kiêu bất đắc dĩ nói:

- Nếu ngươi muốn ăn, ta đi bắt cho ngươi.

Tô Mã vội giữ chặt hắn:

- Không cần không cần, quá phiền toái.

Cuối cùng vẫn bắt cho nàng một con cá lớn, nướng ăn.

Bữa này Ngô Dụng ăn đến miệng bóng nhẫy, Tô Mã ăn mà lo lắng sốt ruột, nàng nhớ Thiên Đạo vừa nói, cảm giác có gì đó trong lòng, ăn gì cũng không ngon.

Sau khi ăn xong, Bách Lý Kiêu dập lửa, thấy nàng vẫn nhíu mày, trên mặt che kín u sầu. Nghĩ nghĩ, nhấp thẳng môi trầm mặc ngồi bên người nàng.

Tô Mã lấy lại tinh thần, nàng nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, đột nhiên nhớ tới vừa rồi, trước khi đi đã nói lúc trở về muốn hắn “Bồi thường“.

Nhưng hiện giờ nàng chỉ nghĩ đến những lời thúc giục của Thiên Đạo, tâm tình không có.

Vì thế thở dài, nhỏ giọng nói với Bách Lý Kiêu:

- Hôm nay ta không thể bắt ngươi bồi thường.

Bách Lý Kiêu không nói gì.

Tô Mã mất mát một chút, rồi lập tức phấn chấn tinh thần:

- Nhưng ngươi đừng mừng quá sớm, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn ngươi.

Bách Lý Kiêu bất đắc dĩ khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi.

Tô Mã hỏi:

- Hôm nay muốn tìm gì?

Bách Lý Kiêu nhìn thoáng qua Ngô Dụng ăn xong liền ngủ, ánh mắt chợt lóe, nói:

- Ngươi muốn tìm cái gì liền tìm cái đó.

Nói gì vậy?

Nàng có thể tìm ra cái gì?

Thật đúng là nàng tìm ra một cái. Nàng ở trong thư phòng rách nát, tìm được một cuộn tranh. Có lẽ bức họa này được chủ nhân trân quý bảo quản trong góc, cho nên không bị thiêu hủy.

Tô Mã cẩn thận mở ra, phát hiện bức họa họa một nữ nhân, tuy ít ỏi vài nét bút, nhưng vẫn có thể thấy được dung nhan khuynh thành, đánh dấu một tự “Trúc”, đặt bút: “Ngô Nham.”

Tô Mã cả kinh:

- Này chẳng lẽ họa Trúc phu nhân?

Bách Lý Kiêu nghe vậy, tiếp nhận tranh cuộn, nhìn bức họa, như nghĩ tới gì đó, ánh mắt chợt lóe.

Tô Mã nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, nếu đã quyết định giúp hắn, chi bằng đề điểm một chút:

- Sao Ngô Nham lại có bức họa của Trúc phu nhân, còn giấu ở nơi sâu như vậy?

Bách Lý Kiêu nhíu mày, hắn từng sai thuộc hạ truy tra Liệt Hỏa sơn trang cùng Luyện Nhận Cốc, nhưng ở trong tin tức chỉ nói mấy người này quen biết lúc còn trẻ, không đề cập quan hệ cụ thể.

Hắn còn nghĩ Ngô Nham cùng Diệp Chấn Thiên là thân hữu, nhưng nếu Ngô Nham đối với Trúc phu nhân... Như vậy hắn phải truy tra nữ nhân này.

Hắn buông bức hoạ rồi cuộn lại, nói:

- Người đã chết, chuyện năm đó vẫn chưa biết, không thể phỏng đoán.

Tô Mã gật đầu, nàng biết có một số chuyện chỉ mới bắt đầu, huống chi Bách Lý Kiêu cùng Trúc phu nhân lại là loại quan hệ này, nếu nàng dẫn đường cho hắn suy đoán quá nhiều ngược lại sẽ không tốt.

Sự thật chứng minh tìm được bức họa kia hoàn toàn là chó táp phải ruồi, nàng tìm tòi cả ngày, cũng không tìm được gì khác.

Vừa đến hoàng hôn, cả ngày mệt mỏi nàng đang mơ màng sắp ngủ, nhìn Bách Lý Kiêu nhắm mắt ngồi thiền, nàng nhìn đùi hắn.

Nàng không quên sáng nay, gối đầu ở đâu.

Nàng ho một tiếng, rồi đi qua:

- Công tử, ta mệt.

Bách Lý Kiêu nâng mắt, đưa áo choàng cho nàng.

Nàng tùy ý khoác lên người, lại không đi, ủy khuất nói:

- Mặt đất quá lạnh, ta ngủ không được.

Nói xong, nàng đưa mắt ngắm đùi hắn.

Bách Lý Kiêu sửng sốt, liền hiểu ý tứ của nàng.

Cũng không biết là do ánh lửa lập loè, nên gò má hắn hơi hồng.

Hắn không nói gì, chỉ hơi quay đầu đi.

Sao Tô Mã không hiểu ý tứ của hắn? Nàng vui vẻ nằm xuống, cảm nhận gương mặt ấm áp, thoải mái thở dài:

- Công tử, sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?

Bách Lý Kiêu nghe thế liền nhìn nàng, tuy không nói gì, nhưng thắng thiên ngôn vạn ngữ.

Tô Mã bị hắn nhìn mà đỏ mặt tim đập, quay đầu nói:

- Hình như là từ lúc rời khỏi Phong thành, ngươi không còn lạnh nhạt với ta, ra khỏi khách điếm ngươi lại thay đổi thành bộ dạng khác, cho đến khi đi qua ảo cảnh, ngươi bắt đầu khác lạ, mặc ta cần ta cứ lấy.

Nói xong, nàng như nghĩ đến gì đó, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn:

- Có phải ngươi muốn bán ta làm nô gia, sợ cảm thấy áy náy, cho nên mới đối xử tốt với ta?

Lúc nàng nói hai chữ “Nô gia” này, nửa không đứng đắn, nửa trào phúng.

Sao Bách Lý Kiêu nghe không hiểu trong đó kinh hoảng cùng chỉ trích.

Hắn khẽ thở dài như có như không, chậm rãi đè đầu nàng xuống.

Từ khi nào hắn bắt đầu chuyển biến thái độ?

Là từ lúc phát hiện cánh tay nàng có vết thương lại ra vẻ vô tình? Hay là phát hiện nàng tuy xảo ngôn lệnh sắc nhưng ngẫu nhiên tiết lộ ra ôn nhu?

( Yul: “ lệnh sắc” nghĩa là làm ra vẻ mặt theo ý muốn.)

Là lúc thấy nàng ở trong phòng dưới ánh đèn mờ nhạt ấm áp, hay là trong ảo cảnh, nhìn thấy cặp mắt quen thuộc tràn đầy nước mắt?

Hoặc là, càng ngày càng tin tưởng trực giác trong lòng?

Mặc kệ là cái nào, đều như những đốm lửa, thay đổi một cách vô tri vô giác hòa tan núi tuyết trong lòng hắn.

Nhưng lại vượt qua lẽ thường mà phỏng đoán, cùng trực giác trong lòng như hai sợi dây thừng, lôi kéo lý trí của hắn.

Hắn một bên đắm chìm trong ảo tưởng, đối với hành động của nàng cũng mặc kệ, một bên lại phỉ nhổ chính mình vọng tưởng, bởi vậy mỗi lần đều sẽ...

Có khi hắn cũng thầm than, Bách Lý Kiêu lãnh tình lãnh tính xưa nay, lại bắt đầu do dự?

Chỉ là Tiểu Lê chết, giống như gông xiềng, chặt chẽ mà chế trụ hắn, khiến hắn mỗi một bước như đi trong vũng bùn, không dám tùy ý.

Trong nháy mắt, hắn muốn nói với Tô Yêu rất nhiều, nhưng thiên ngôn vạn ngữ, đều trong sương mù mê cục mà trở nên tái nhợt.

Sau một lúc lâu, hắn chỉ có thể nói:

- Sẽ không.

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu:

- Ta sẽ bảo hộ ngươi.

Tô Mã nghĩ, Bách Lý Kiêu trước giờ không nói dối, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào. chỉ một câu như vậy là đủ rồi.

- Là ngươi nói, không được đổi ý.

Bách Lý Kiêu gật đầu.

Nàng vui vẻ nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Ngô Dụng nằm ngủ dưới đất, không biết mơ thấy cái gì, đột nhiên kinh hoảng kêu to:

- Chim nhỏ! Chim nhỏ!

- Quạ đen! Quạ đen!

Bách Lý Kiêu thấy Tô Mã nhíu mi, đang định điểm á huyệt của Ngô Dụng, Ngô Dụng đột nhiên kêu to:

- Biến mất! Đột nhiên biến mất!

Hắn nhíu chặt mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.