Tô Mã không được tự nhiên khẽ nhấp môi.
- Nói đến cũng thảm, thái thú niệm tình hắn không ra tay giết hại nữ tử, nên tìm đại phu băng bó cho hắn. Đang định thẩm vấn, không ngờ hôm nay lại phát hiện chết trong nhà lao.
Có người nghe không nổi, phỉ nhổ:
- Này cũng xứng đáng. Danh tiết của nữ nhân lại không quan trọng? Hắn hại nhiều ít nữ nhân, hiện giờ chết trong nhà lao đó là ông trời có mắt!
Chung quanh bàn tán, Tô Mã theo khe hở nhìn kỹ hoa tặc kia. Thi thể hoa tặc, vì khinh nhục nữ nhân nên ở trong nhà lao trôi qua cũng không tốt, vì vậy y phục tù nhân bị quất nhiều vệt máu. Tứ chi vặn vẹo, hai tròng mắt nửa mở, lộ ra quang mang không cam lòng.
Từ Tư Tư liếc nhìn người nọ một cái liền quay đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta nhận ra đôi mắt này, chính là hắn không sai.
Tô Mã gật đầu.
Hai người đang định trở về, đột nhiên Tô Mã có cảm giác không đúng.
Nàng nhíu mi, chậm rãi xoay người, cẩn thận nhìn cổ thi thể kia.
Từ Tư Tư thấy nàng dừng bước, liền hỏi:
- Làm sao vậy?
Tô Mã chưa trả lời, nàng đẩy ra đám người để đi vào, đứng trước mặt thi thể. Mọi người xung quanh tức khắc cả kinh, nha dịch vội ngăn nàng lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Tô Mã nhíu chặt mi, kéo tù phục( đồ tù) của thi thể kia.
Mọi người kinh hộ một tiếng. Nha dịch định lôi Tô Mã đi. Tuy Từ Tư Tư không hiểu Tô Mã có ý gì, nhưng lúc này sao có thể ngồi yên không nhìn đến, vì thế che trước người nàng, trừng mắt với nha dịch:
- Không được chạm vào nàng!
Nha dịch kia lần đầu nhìn thấy tiểu cô nương đanh đá che ở trước mặt, liền sửng sốt, không thể ra tay.
Vẫn là mấy vị đại nương vây quanh ở bên ngoài nhìn không được, các nàng thấy Tô Mã cau mày hận không thể xé nát thi thể hoa tặc, liền cho rằng nàng từng bị khi dễ nên mới tới đây tìm công đạo, liền khuyên nhủ:
- Quan gia, xem này tiểu nương tử tức giận đến tàn nhẫn, dù sao hoa tặc cũng đã chết, ngươi để cho nàng phát tiết một hai cái đi!
Nha dịch quay đầu lại dò hỏi bộ đầu, bộ đầu nhìn thoáng qua Tô Mã. Thấy hàng mi dài hơi rũ, môi nhấp chặt, khuôn mặt tái nhợt, nội tâm vừa động, theo bản năng mà khoát tay đồng ý.
Nha dịch lui ra, Từ Tư Tư thở nhẹ một hơi. Vội đi đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Lê, làm sao vậy? Nếu ngươi còn sinh khí, ta giúp ngươi đánh hắn hai ba cái?
Ngay thời khắc khẩn trương như thế, Tô Mã nghe xong khóe miệng không nhịn được mà khẽ cong.
Từ Tư Tư cùng Diệp Minh không hổ là một đôi, vĩnh viễn như vậy tràn đầy hưng phấn cùng nhiệt tình. Giống ngày hôm qua chuyện Bách Lý Kiêu từng làm, lại được nàng tái hiện lần nữa.
Có lẽ là nàng nghĩ đến người khác, nên biểu tình có chút hoảng hốt, nhưng rất mau ổn định tinh thần.
Thi thể này bị thương nghiêm trọng, tứ chi bị bẻ gãy. Nguyên nhân chết không rõ, nhưng quan phủ vì một sự nhịn chín sự lành, cũng vì yên ổn trong Lạc thành nên mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng Tô Mã không giống vậy, người khác nhìn chỉ là bề ngoài, nàng nhìn lại là gân cốt.
Nàng sờ bóp xương cốt của thi thể này, phát hiện người này xương cốt rất nhẹ, thân thể yếu ớt, nhất định dinh dưỡng không đủ. Tuyệt đối không phải là cao thủ luyện công nhiều năm.
Nàng nhíu mi, người này tuyệt đối không phải hoa tặc.
Thời gian nàng kiểm tra thi thể này dần trôi qua, người xem náo nhiệt có chút không kiên nhẫn. Trong đó không ít nam nhân lấm la lấm lét, nhìn Tô Mã nhích tới nhích lui thi thể, không có hảo ý mà kêu lên:
- Cô nương kia, ngươi sờ tới sờ lui sờ soạng nửa ngày, nào phải xả giận a, chẳng lẽ buổi tối kia...Chưa đã thèm? Lại đây hoài niệm tình nhân ca ca?
Lời này vừa ra, chung quanh vang lên tiếng cười xấu xa, có người kìm nén không được cũng tiếp lời:
- Ta thấy nàng đánh cũng không dám đánh, làm bộ làm tịch sờ mó nửa ngày, cũng không biết cô nương nhà ai lại như vậy, thật không biết xấu hổ!
- Vị hoàng y cô nương! Người chết đều đã chết ngươi cũng đừng thương tâm, nếu trong lòng tịch mịch, lão tử bồi ngươi a!
Nghe những người này càng nói càng quá mức, mấy đại nương nghe xong trừng mắt lên, vì Tô Mã cãi lại vài câu, nhưng nhìn Tô Mã sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, tay cũng chưa từng dùng sức, liền cho rằng nàng đang chột dạ, dần dần lời phản bác cũng biến mất.
Từ Tư Tư nào phải người có thể nhẫn, nàng rút ra roi quất xuống đất “Bang”:
- Đám người chó má các ngươi! Còn dám nói những câu ô uế nữa, ta sẽ đánh gãy chân các ngươi!
Mấy nam nhân kia bị hoảng sợ, lui về phía sau một bước.
Tuy nàng khí thế kinh người, nhưng đám lưu manh này đó, ỷ vào quan sai đang ở đây, nên Từ Tư Tư sẽ không dám lỗ mãng, vì thế ngươi một lời ta một câu mà bẩn thỉu các nàng, nói nàng tham luyến hoa tặc lãng tử.
Từ Tư Tư tức giận đỏ bừng mặt, răng cắn đến kẽo kẹt. Nàng không màng nha dịch chung quanh, đi lên muốn đánh bọn họ mấy cái.
Mắt thấy trường hợp khó có thể khống chế, bộ đầu liếc mắt, nha dịch muốn kéo hai người xuống.
Vừa lúc đụng tới bả vai của Tô Mã, liền nghe một tiếng thanh thúy linh vang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đầu ngón tay của Tô Mã để dưới hàm dưới của thi thể, vung tay một cái mang theo lớp da giả.
Chung quanh lập tức yên tĩnh, mọi người nhìn lớp da mặt trên tay nàng mà trợn mắt há mồm.
Này, sao có thể từ trên mặt thi thể bóc ra một tầng da? Chẳng lẽ hoa tặc này là giả?
Bộ đầu cùng nha dịch cũng nhìn qua đây, Từ Tư Tư thì cả kinh trừng lớn mắt.
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đều đang hỏi đây là có chuyện gì, Tô Mã có miệng không thể nói, vẫn là Từ Tư Tư phản ứng mau, nàng vọt tới thi thể cúi đầu nhìn, kinh hãi nói:
- ... Người này không phải hoa tặc! Hắn là giả!
“Oanh” một tiếng, chung quanh loạn thành một đoàn, có một nữ tử kinh hoảng hô to:
- Hoa tặc còn chưa chết, cái này là giả! Các nữ nhân cẩn thận!
Các nữ nhân thét chói tai ra tiếng, chạy loạn lên, mấy tên tiểu lưu manh kia trốn tránh không kịp bị đẩy ngã xuống đất bị dẫm đạp lên, mặt mũi bầm dập liền kêu cứu mạng.
Mấy vị quan sai miễn cưỡng khống chế dân chúng, thấy sự tình nháo lớn vì thế vội thu hồi thi thể, dò hỏi cấp trên quyết định đem Tô Mã cùng Từ Tư Tư đi theo.
Hai người đi vào huyện nha. Tô Mã chỉ nói nàng từng đối mặt với hoa tặc, phụ thân mở y quán, nàng biết nhìn nhận người. Vừa rồi nhìn thi thể kia không thích hợp nên mới muốn cưỡng chế kiểm tra.
Thái thú thấy nàng lớn lên gầy yếu, vẻ mặt mang theo mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh. Tuy miệng không thể nói, nhưng có thể không nhanh không chậm mà viết xuống toàn bộ hành trình, nhân tâm sinh hảo cảm. Vì thế trước tiên thả hai người trở về, để các nàng nghỉ ngơi, chuyện hoa tặc giả chết, ngày sau còn cần hai người hiệp trợ.
Lúc này bóng đêm buông xuống, trên đường chỉ có mấy vị hán tử linh tinh say rượu. Trước kia còn có mấy vị đại nương lớn gan ra đường dạo phố, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không ai dám ra ngoài. Ngay cả tiệm gạo đối diện khách điếm cũng đóng cửa sớm, thậm chí còn khóa trái cửa.
Tô Mã thấy nữ nhân Lạc thành thần hồn nát thần tính, khẽ thở dài.