Bách Lý Kiêu nhìn thân ảnh hoàng y dưới tàng cây kia, thân thể như bị đinh tại chổ, không thể động đậy.
Trong ngọn lửa cùng máu tươi, thân ảnh kia càng ngày càng rõ ràng.
Mặt mày thanh tú, biểu tình ôn nhu, váy lụa hoàng y theo gió tung bay như ngọn lửa dữ tợn, y như trong trí nhớ của hắn.
Nàng ngửa đầu, trên cổ là một huyết tuyến, yếu ớt tùy thời có thể thuận gió trở về.
- Tiểu Lê...
Cảnh tượng quá mức quen thuộc, như giấc mộng mỗi đêm, bị suy nghĩ trong đầu xé rách rồi trở nên xa lạ, cho nên khi hắn nhìn thấy người kia, có chút cảm giác không chân thật.
Nàng chưa chết, nàng còn sống.
Ý niệm này chấn động trong lòng, trì trệ tiến vào trong đầu, hóa thành từng tiếng vù vù, chấn động khiến hắn choáng váng, rồi lại luyến tiếc dời tầm mắt.
Tiểu Lê bị Lăng Xung chế trụ, có lẽ nhìn thấy hắn, ánh mắt bình tĩnh nổi lên sóng gió, vui sướng như ánh mặt trời, nháy mắt phủ kín toàn bộ.
Hắn theo bản năng bước một bước, lại phát hiện toàn thân không thể động đậy.
Sắc mặt Bách Lý Kiêu biến đổi, hắn như nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.
Hết thảy đều dựa theo trí nhớ của hắn, trình diễn lần thứ hai, Tiểu Lê hung hăng cắn tay Lăng Xung, vạt áo phi thiên, nghiêng ngả lảo đảo, rồi lại chấp nhất chạy tới đây.
“Không cần lại đây...”
Hắn muốn ngăn nàng, lại phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra vài tiếng khàn khàn.
“Không cần...Lại đây...”
Tim hắn càng lúc đập càng nhanh, cát sỏi không ngừng đánh sâu vào ngực hắn, hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng mỉm cười chạy tới.
Tiểu Lê không hay biết, nàng vừa chạy về phía trước một bước, đột nhiên ngẩn ra.
Mũi kiếm trắng bệch xuyên thấu ngực nàng, nàng không thể tin mà cúi đầu, trước ngực màu đỏ tươi từ từ mở rộng.
Màu đỏ kia như huyết hà cuồn cuộn, dần dần bao phủ nàng, trước mắt hết thảy như biến thành tranh thuỷ mặc, trừ màu đỏ trước ngực nàng ra, hết thảy đều biến thành hắc bạch.
Bách Lý Kiêu run rẩy, màu đỏ tươi che kín hai mắt.
Tiểu Lê ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mắt ánh sáng dần dần tắt, nàng lảo đảo lung lay sắp đổ.
Không biết khi nào thân thể lại hoạt động được, hắn lảo đảo đi tới trước mặt nàng, đỡ thân thể vô lực.
Tiểu Lê nôn ra một búng máu, nàng nâng mắt, nhìn hắn thật sâu, như muốn khắc sâu hắn vào trong đầu.
Bách Lý Kiêu muốn vận chuyển nội lực cho nàng, nàng lại lắc đầu, cười khổ:
- Muộn, hết thảy đều đã muộn.
Hắn ngẩn ngơ nhìn nàng, cắn chặt răng.
Tiểu Lê đưa ngón tay chạm vào khóe mắt hắn, đột nhiên hỏi:
- Nơi này vì sao không có nước mắt?
Bình tĩnh nói, mang theo vô tận ai oán.
Vẻ mặt nàng mang đau thương quá quen thuộc, dần dần trùng hợp với mấy tháng trước, Bách Lý Kiêu cảm thấy khủng hoảng truyền đến.
Hắn từ nhỏ đến lớn, rất ít chảy nước mắt. Cung Thúc từng nói, lúc hắn còn trẻ con, dù đói bụng cũng chưa từng khóc kêu. Sau này, bị phạt quỳ trên đỉnh núi Vô Thượng Phong, bị quất bằng roi sắt, hắn cũng chưa từng rơi lệ vì đau đớn.
Hắn như mất đi tuyến lệ, chỉ có trong lòng bi ai vô tận cùng ngọn lửa phẫn nộ bỏng cháy, đốt tới yết hầu, đốt tới khóe mắt, đốt tất cả cảm xúc tới khô cạn, hắn nhìn Tiểu Lê, như bị đình trệ suy nghĩ, chỉ còn sót lại rên rỉ gào thét
Thì ra trước khi nàng chết đã chạm vào khóe mắt hắn, ý nghĩa là thế này.
Bách Lý Kiêu phát ra tiếng khàn khàn, hắn nhấp môi, hoảng hốt nhìn nàng.
Tiểu Lê cười mất mát:
- Ta sẽ chết, chẳng lẽ ngươi thật sự không thương tâm sao?
Máu tươi từ khóe miệng chảy xuống cổ nhiễm đỏ hoàng y.
Bách Lý Kiêu giật giật khóe môi, muốn nói với nàng không phải như vậy, không phải lúc ấy không thương tâm, không phải không có xúc động, chỉ là đọng lại ở trong lòng hoài nghi cùng khiếp sợ khi đối mặt với tử vong là một tòa băng sơn, chặt chẽ phong bế tất cả tình cảm của hắn, hắn cố tình xem nhẹ loại đau đớn này, như thể không nghĩ sẽ không đau.
Nhưng mấy tháng nay, đêm mưa ồn ào náo động cùng lạnh băng, đem loại cảm xúc này hòa tan từng chút, hàng trăm hàng ngàn phản công lại.
Hắn không phải là không để tâm.
Cũng không phải không có cảm giác.
Áy náy, tưởng niệm, hối hận khi nhìn Tiểu Lê vào giờ khắc này, trở thành dòng lũ hoàn toàn phá tan gông xiềng, nứt vỡ gân mạch, khiến hắn đau đớn liên miên, hóa giải những hoài nghi lúc trước, cho nên càng thống khổ, hắn muốn giải thích, vừa mở miệng lại như ngậm đầy cát sỏi, chỉ có thể thô ách phun ra huyết tinh:
- Không phải...
Tiểu Lê gắt gao túm chặt cổ áo của hắn, bướng bỉnh hỏi:
- Là vì sao?
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, trong lòng hắn như bị dòng lũ bất ngờ đánh sâu vào chỉ còn đoạn bích tàn viên, nhất thời không thể nói ra đáp án, chỉ có thể bướng bỉnh ôm nàng:
- Ngươi sẽ không chết.
Hắn sống hơn hai mươi năm, giết qua vô số người, nhưng đối diện với người thân cận kề cận tử vong lại là lần thứ hai.
Lần đầu tiên, là khi còn nhỏ, nhũ mẫu chết.
Nhũ mẫu bị phụ thân ném ở đỉnh núi, vết thương chồng chất nằm trên mặt đất, máu tươi từ bậc thang ào ạt chảy xuống, nàng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng quay đầu lại, thấy hắn ngây ngốc đứng ở một bên, liền hơi mỉm cười.
Một kiếm đi xuống, nhũ mẫu hoàn toàn không còn hô hấp.
Bách Lý Kiêu lảo đảo gục xuống bên người nhũ mẫu, hắn khóc không được, chỉ có thể phát ra thanh âm nghèn nghẹn...
Hiện giờ, vẻ mặt nhũ mẫu phủ kín máu tươi trùng hợp với Tiểu Lê, hắn giống như biến thành hài tử luống cuống tay chân, chỉ có thể phí công ôm chặt nàng, vọng tưởng sinh mệnh đừng trôi đi.
- Ngươi sẽ không chết.
Hắn phí công lặp lại.
Tiểu Lê cười đau thương:
- Người khác nói ngươi lãnh tình lãnh tính, ta vẫn không tin. Hiện tại ta tin, tâm ngươi trước nay chưa từng ấm áp.
Nàng vừa nói vừa nôn máu:
- Có lẽ vừa rồi ngươi không có định cứu ta...
Nói xong, thanh âm như gió núi hí vang, nghẹn ngào vô cùng.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, như băng tuyết hỗn loạn, theo máu lan khắp toàn thân, đau đến gân mạch ngưng kết, hận không thể xé rách.
Tiểu Lê hung hăng kéo cổ áo hắn, gương mặt đột nhiên rách nát, rào rào rơi xuống, một khuôn mặt khác hiện ra, hai hàng mày tà phi nhập tấn, đôi mắt tràn đầy mị ý đẫm lệ:
- Sao ngươi không cứu ta!
Đây là mặt của Tô Yêu, lại phát ra thanh âm của Tiểu Lê.
Cuối cùng, hai gương mặt mơ hồ biến ảo, thấm huyết mà nhìn hắn:
- Bách Lý Kiêu, sao ngươi không cứu ta! Sao ngươi không thương tâm! Có phải ngươi vẫn không tin ta!
Câu cuối cùng, cũng không biết là nghi vấn của ai.
Bách Lý Kiêu nhíu mày, nôn ra một búng máu:
- Không phải...
Tiểu Lê ( Tô Yêu) thanh âm quậy vào nhau, biến thành quỷ thần hô gào, khuôn mặt nàng trở nên dữ tợn, đột nhiên vươn móng tay sắc nhọn, hướng tới ngực hắn:
- Ngươi còn giảo biện, sao ngươi còn giảo biện!
Bách Lý Kiêu lắc đầu, cũng không ngăn cản động tác của nàng.
Ngay lúc móng tay đụng vào ngực hắn, đột nhiên nghe một tiếng linh vang thanh thúy.
Giống như đêm mưa, dưới hiên có chuông đồng, tuy rất nhỏ, nhưng xa xưa quanh quẩn.
Thanh âm này không biết khiến Bách Lý Kiêu nghĩ tới gì đó, hắn hồi phục tinh thần, cầm tay Tiểu Lê.
Sắc mặt Tiểu Lê thay đổi.
Thần sắc Bách Lý Kiêu lạnh băng, hắn nhìn nàng, trong mắt hiện lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng nhìn thoáng qua mặt Tiểu Lê, trong mắt cảm xúc hóa thành vui mừng cùng chắc chắn:
- Nàng tuyệt đối sẽ không giống ngươi.
Hắn nói chính là nàng, mà không phải là “Các nàng.”
Thần sắc Tiểu Lê trở nên oán độc, Bách Lý Kiêu vung tay đánh tan ảo cảnh trước mắt.
Đợi cảnh sắc chung quanh lại lần nữa rút đi, hắn nhìn sơn cốc quen thuộc, quỳ một gối xuống đất, nôn ra một ngụm huyết.
Tay hắn run rẩy tay móc ra đồ vật trong lòng, ở dưới ánh mặt trời trong suốt tỏa sáng, phát ra tiếng vang dễ nghe. Rõ ràng là một chuỗi lục lạc.
Lục lạc này tinh xảo, chỉ là không biết vì sao bề mặt lại có vết máu khô cạn.
Bách Lý Kiêu khẽ run ngón tay, hắn không ngờ, lục lạc này lại cứu mạng hắn.
- Tiểu Lê...
Trong đầu hiện lên hai nữ tử, hắn nhắm mắt, hít một hơi.
Hắn hoảng hốt nhìn một lúc, rồi thả nó vào trong lòng.
Lảo đảo đứng lên, hắn mới nhớ ra, còn có Tô Yêu, nàng bị hắn điểm á huyệt, hiện tại khẳng định không thể cầu cứu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
_____________________
Tô Mã bị Bách Lý Kiêu dùng kiếm đinh ở trên cây.
Nàng phun ra một ngụm huyết, lại không nói ra lời.
Đôi mắt Bách Lý Kiêu màu đỏ tươi nhìn nàng:
- Ngươi cho tới nay đều gạt ta, ngươi không phải người câm, cũng không phải y nữ, càng không gọi là Tiểu Lê!
Tô Mã ho hai tiếng, nàng muốn giải thích, lại phát hiện không thể nào giải thích.
Nàng thật sự lừa hắn, nàng không phải người câm, nàng cũng không biết y thuật, nàng gọi là Tô Mã, không phải là Tiểu Lê.
Chỉ là, chỉ là nhìn hắn ôm hận nhìn nàng, trong lòng buồn đau, so với bị kiếm đâm xuyên qua còn đau hơn.
- Ngươi thật sự hận ta như thế sao?
Nàng run rẩy môi.
Bách Lý Kiêu quay đầu đi:
- Đúng vậy.
Hắn ác liệt xoay chuyển mũi kiếm:
- Người lừa gạt ta đều phải chết.
Trái tim Tô Mã đau đớn, đau đớn tràn lan khắp cơ thể, như tất cả dòng máu đều nghịch lưu(chảy ngược), đau đến nổi đầu ngón tay run lên bần bật, nàng ho ra máu:
- Ta sắp chết, ngươi có thể bớt hận ta một chút không?
Nàng cũng không phải chưa từng chết. Chỉ là lúc này chết đi, không biết nên làm thế nào tranh thủ sự tín nhiệm của hắn, Bách Lý Kiêu là người cẩn thận, có thể sẽ không bao giờ tin tưởng ai nữa.
Nàng hoảng hốt cười khổ.
Bách Lý Kiêu cười dữ tợn:
- Những lời này, chờ ngươi chết rồi nói tiếp.
Thấy hắn muốn rút ra trường kiếm, Tô Mã nâng tay lên, vô lực nói:
- Bách Lý Kiêu.
Nàng nhìn hắn thật sâu:
- Thực xin lỗi.
Nàng là thật sự xin lỗi, xin lỗi vì nàng lừa gạt hắn, xin lỗi vì nàng lợi dụng hắn.
Nếu chết có thể khiến hắn dễ chịu một chút, nàng nguyện ý trả giá sinh mệnh này.
Bách Lý Kiêu ngẩn ra một chút, sau đó lại khôi phục lạnh nhạt. Hắn rút ra trường kiếm, máu tươi nhiễm hồng cổ tay hắn, lần thứ hai đâm về phía nàng.
Tô Mã nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn.
Ngay lúc ý thức mơ hồ, đột nhiên nghe được một tiếng tiếp theo một tiếng:
- Tô Yêu!
- Tô Yêu!
- Tô Yêu!
Tô Mã run lên, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn Bách Lý Kiêu trước mặt, có chút mê mang:
- Ta nghe thấy ngươi gọi ta?
Sắc mặt Bách Lý Kiêu biến đổi, ngay lúc mũi kiếm vừa mới đụng vào người nàng, nàng nói:
- Ta không phải Tiểu Lê, hiện tại ta là Tô Yêu, ngươi...Cũng không phải là Bách Lý Kiêu.
Nói xong, nàng gắt gao nhìn thẳng đối phương.
Sắc mặt “Bách Lý Kiêu” bắt đầu đình trệ, trước mắt hết thảy như bị một đôi tay xé rách, lộ ra cảnh sắc sẳn có ở Luyện Nhận Cốc.
Nàng cúi đầu, thấy tay đang nắm chặt một cành đào, tự đâm vào ngực mình, y phục thấm máu.
Ngay lúc nàng đang ngẩn người, cành đào trong tay bị một bàn tay run rẩy đoạt đi, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt màu đỏ tươi.
Bách Lý Kiêu thở hổn hển nhìn nàng, sắc mặt không còn lạnh lùng, trong mắt thần sắc quá mức phức tạp, nàng mơ màng hồ đồ nhất thời không thể phân biệt.
Chỉ là nàng vẫn còn đắm chìm trong ảo cảnh, ngực còn tàn lưu chua xót vô tận, sông cuộn biển gầm đánh sâu vào phế phủ.
Bách Lý Kiêu nâng mặt nàng lên:
- Tô Yêu, còn đau ở đâu?
Tô Mã nhìn hắn, sau một lúc lâu vẫn không nói ra lời, Bách Lý Kiêu như nhớ tới gì đó, vội giải huyệt cho nàng.
Tuy Tô Mã được giải huyệt, nhưng thật lâu vẫn không thể phát ra tiếng, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu lại giải huyệt cho nàng lần nữa, thấy nàng vẫn không thể phát ra tiếng, sắc mặt biến đổi:
- Là yết hầu đau đớn sao?
Lúc này Tô Mã mới lấy lại tinh thần, nàng muốn nói gì đó, ủy khuất rơi lệ:
- Bách Lý Kiêu, ngực ta đau quá...
Bách Lý Kiêu giống như bị đâm một đao, sắc mặt phức tạp khó phân biệt, hắn nhấp môi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:
- Không sao, ta ở đây.