Có lẽ là uống quá nhiều, lần đầu tiên Diệp Minh không hề cố kỵ Bách Lý Kiêu, hắn nhíu mày nhìn Bách Lý Kiêu:
- Vừa rồi ở khách điếm, nhất định tẩu tử náo loạn với ngươi.
Hắn ôm vò rượu, ngã người về phía trước:
- Có phải nàng nhìn ngươi liếc mắt đưa tình, sau đó nhẹ nhàng túm tay áo của ngươi, muốn ngươi đừng đi?
Diệp Minh há miệng liền có mùi rượu bay ra, Bách Lý Kiêu dùng quạt đẩy hắn ra, sau đó rũ mi.
Liếc mắt đưa tình?
Kia thật không có. Chỉ là bàn tay lướt qua, khi quay đầu đi, nhắm chặt mắt, tựa hồ có thể nghe được thanh âm hàng mi dài như cánh bướm run rẩy. Lộ ra yếu ớt, rõ ràng da thịt nóng lên, lại vẫn ra vẻ tự nhiên, kìm chế áp lực hô hấp.
Nhưng nàng không biết, mỗi một chút rung động, hắn đều thu vào đáy mắt.
Túm tay áo của hắn?...... Đúng là túm, nhưng không phải muốn hắn lưu lại.
Ngay lúc tình trạng không thoải mái, còn nhắc nhở hắn uống dược. Rõ ràng ngón tay vô lực, lại mang theo bướng bỉnh, giống như nếu hắn không uống chén dược kia, liền phạm vào thiên đại sai lầm.
- Nghĩ gì đó? Khó thấy ngươi có lúc hoảng thần.
Diệp Minh trêu chọc.
Bách Lý Kiêu:
- Không có.
Cũng không biết là nói bản thân không nghĩ gì, hay là không có hoảng thần.
Diệp Minh thò mặt qua, híp mắt:
- Nhìn sắc mặt ngươi như vậy còn muốn gạt ta. Là nghĩ tới Tiểu Lê tẩu tử đi. Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không ngờ ngươi cũng rơi vào.
Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, thanh âm không hề dao động:
- Ta cùng nàng chỉ là bằng hữu.
- Bằng hữu?
Diệp Minh cười ra tiếng:
- Vừa rồi không phải ngươi nói còn chưa thành thân sao? Như thế nào một lát liền biến thành bằng hữu.
Bách Lý Kiêu nghiêng đầu:
- Ta chưa bao giờ đổi lời.
Diệp Minh “hừ” một tiếng:
- Ngươi cứ mạnh miệng đi...
Bách Lý Kiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này không quan trọng, nhưng nhớ tới Tiểu Lê đỏ bừng khuôn mặt, liền nghĩ nữ tử rất coi trọng danh tiết. Hắn không thể mặc kệ không để ý tới. Vì thế giải thích:
- Ta cùng nàng......gặp gỡ ở Khê Thủy thôn. Chỉ mới mấy ngày mà thôi.
Hắn rất ít khi giải thích, vì thế ở trong mắt Diệp Minh càng là giấu đầu lòi đuôi.
- Mấy ngày mà thôi liền phải thành thân?
Diệp Minh ra vẻ kinh ngạc:
- Xem ra ta quá xem thường Bạch huynh rồi.
Bách Lý Kiêu nhấp môi, trầm mặc nhìn hắn.
Diệp Minh cảm nhận đối phương bất đắc dĩ, không khỏi vui sướng cười:
- Bạch huynh, nếu hai người chúng ta đều tiến triển tình cảm, hay là đêm nay không say không về!
Bách Lý Kiêu trầm giọng hỏi:
- Lúc ấy trước khi ngươi rơi xuống vách núi, có thấy mặt người nọ?
Diệp Minh ngây ra. Nói đến đêm mưa kia, hắn khẽ rùng mình, ánh mắt cũng thanh minh lên. Hắn trầm tư một hồi, nói:
- Lúc ấy mưa to, lúc đánh nhau ta không thấy rõ mặt đối phương.
Bách Lý Kiêu nói:
- Hắn che mặt. Có chuẩn bị mới đến.
Diệp Minh nhớ tới thủ lĩnh hắc y, có chút tức giận nhíu mày:
- Người này võ công cao cường, thân thủ quỷ quyệt, không rõ lai lịch, hai người chúng ta liên thủ cũng đánh không lại. Chỉ là ta vẫn luôn nghi hoặc, người này rốt cuộc là ai, môn phái nào, vì sao cố tình theo dõi chúng ta?
Bách Lý Kiêu nhíu mày, cũng đang tự hỏi.
Thật ra người bị theo dõi không phải Diệp Minh, mà là hắn. Người nọ võ công cao cường, có thể so với cao nhân truyền lại đời sau, nhưng một cao nhân như vậy lại ra tay đối phó với hai người bọn họ, lại không lấy mạng, tất nhiên là có âm mưu lớn hơn nữa.
Nhưng có thể liên lụy cùng hắn, cũng chỉ có Vô Thượng Phong.
Diệp Minh ngẩng đầu, thở dài một hơi:
- Lạc thành cao thủ tụ tập, các chưởng môn, trưởng lão từng người chết đi, đều là chết dưới thần kiếm. Có người đoán bọn họ đều chết dưới tay Bách Lý Kiêu. Xem ra Ma giáo đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.. ngôn tình hài
Bách Lý Kiêu nâng mắt, hỏi:
- Có người tận mắt nhìn thấy Bách Lý Kiêu động thủ?
Diệp Minh lắc đầu:
- Tuy không có ai nhìn thấy, nhưng cũng là một không rời mười. Bách Lý Kiêu uy hiếp Đới Nguyên giúp hắn cướp lấy thần kiếm, lại ỷ vào thần kiếm ra tay sát hại hậu nhân Luyện Nhận Cốc để diệt khẩu, xem ra hắn đã biết bí mật về thần kiếm. Ta không sợ hắn có võ công cao cường, chỉ sợ người này nắm giữ bí mật về thần kiếm, dã tâm bành trướng, muốn thống nhất giang hồ.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu chợt lóe, gật đầu nói:
- Ngươi đoán cũng có lý.
Diệp Minh nói xong, nhớ ở dưới huyền nhai gặp được kỳ ngộ, vừa đắc ý lại vừa mừng thầm. Hắn nói:
- Nhưng ngươi yên tâm, lần này mặc kệ là Bách Lý Kiêu hay là Vạn Lý Kiêu, tới một cái ta đánh một cái, tới hai cái ta đánh một đôi, ta nhất định phải đoạt lại thần kiếm, giúp đỡ chính đạo, vì dân trừ hại!
Bách Lý Kiêu rót rượu cho hắn:
- Chúc ngươi thành công.
Diệp Minh uống một hơi cạn sạch, tầm mắt bắt đầu trở nên mê mang. Không biết nghĩ tới cái gì, cười hắc hắc nói với Bách Lý Kiêu:
- Thật ra lần này rơi xuống đáy vực, ăn khổ cũng không ít. Ít nhất ta biết một khi nữ nhân mềm lòng, dù tính tình liệt hỏa cũng có thể hóa thành ôn nhu.
Bách Lý Kiêu nâng mắt, Diệp Minh ngó trái ngó phải, cuối cùng đắc ý dào dạt thò mặt qua, kéo cổ tay áo về phía trước, lộ ra cánh tay có vết sẹo:
- Thấy không. Chỉ là rớt xuống vực bị thương. Cũng không phải rất đau, nhưng ta không ngờ ngày thường Tư Tư đối với ta rất lãnh đạm khi thấy vết thương này, đột nhiên thay đổi bộ dáng.
Hắn nheo mắt lại, như còn dư vị:
- Trước kia nàng nói chuyện với ta, hận không thể hất lỗ mũi lên trời, kèm theo ba phần xem thường. Nhưng lần này nàng lại rơi lệ, đau lòng không thôi. Mấy ngày nay nàng vì ta tìm nước, vì ta gác đêm, giúp ta nấu cơm giặt giũ, hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Nói xong, hắn chưa đã thèm, chép chép miệng:
- Chỉ tiếc gần đến Lạc thành, nàng liền trở mặt không nhận người. Nếu có thể khiến nàng trở nên ôn nhu, ta tình nguyện lại ở đáy vực ngây ngốc mấy ngày, dù bị gãy chân cũng vui vẻ chịu đựng.
Bách Lý Kiêu không có hứng thú nghe hắn kể chuyện yêu đương.
Hắn nói:
- Đêm khuya, ta phải trở về.
Diệp Minh vội gọi hắn lại:
- Sao phải sốt ruột? Vướng bận Tiểu Lê tẩu tử?
Bách Lý Kiêu lặp lại:
- Ta cùng nàng không phải phu thê.
Diệp Minh uống thêm ly rượu, nhướng mày, rõ ràng không tin:
- Phu thê, ái mộ người có gì phân biệt? Vừa rồi ngươi có biểu hiện khác thường ta cùng Tư Tư đều thấy. Trước kia cho tới bây giờ ngươi chưa bao giờ lo lắng cho chúng ta như thế. Ta thấy hái hoa tặc kia bị ngươi đánh đến thất khiếu đổ máu, chậm một bước liền đi đời nhà ma. Lúc đưa đến nha môn, quan sai thiếu chút nữa cho rằng ta là người không có nhân tính, thị huyết đồ đệ, may là ta giải thích rõ ràng, nếu không có nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Hắn đặt vò rượu lên bàn, bày ra bộ mặt là người từng trải, lắc lắc ngón tay nói:
- Nếu có gương, chắc chắn sẽ để ngươi soi cho kĩ. Ta nhận thức ngươi một thời gian dài như vậy, chưa từng thấy ngươi có phản ứng như thế. Ta thấy ngươi a, chính là lừa mình dối người.
Bách Lý Kiêu trầm mặc.
Sau một lúc lâu, cầm ly uống một ngụm.
Gió đêm phất qua, trăng sáng sao thưa. Hắn ngẩng đầu, trong mắt âm trầm..
Trở lại khách điếm, trong phòng có ánh đèn.
Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Tô Mã dựa vào thành giường khẽ ngáp, nghe tiếng vang liền ngẩng đầu.
Thấy hắn trở về, khẽ cười ôn nhu.
Có một số người, cho dù không cần khổ nhục kế, nàng vẫn có thể ôn nhu tiến vào tâm.