Trong cánh đồng bát ngát vô biên vô hạn, mưa to tầm tã, nơi xa u ám cùng thần bí trở nên mông lung.
Tô Mã bị bóp cằm hơi đau, nhưng đau đớn này lại mang theo lạnh băng, như có một khối băng ấn vào miệng vết thương, vì thế cũng không mãnh liệt. Ngược lại dưới nhiệt độ cơ thể, biến thành một loại nhiệt ngứa, nàng muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.
Tại đây dưới cành lá phồn thịnh, giọt mưa rơi xuống liên miên ồn ào, bị cành lá tách rời, theo gió từng đợt từng đợt thấm nhập da thịt, nàng nâng hàng mi dài, cảm giác rét lạnh như một tầng thủy sa( sương mù), dày đặc bao vây nàng.
Chỉ là dù lãnh vẫn không ngăn được ánh mắt nóng rực của Bách Lý Kiêu.
Lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn nàng, đầy trời tinh quang còn có ngọn lửa cực nóng, như ngưng tụ trong đôi mắt hắn.
Mang theo lạnh lẽo, cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Như xuyên thấu qua da thịt, xuyên qua gân cốt, nhìn sâu vào linh hồn nàng.
Linh hồn thuộc về Tô Mã, thể xác là của “Tô Yêu” nàng muốn quay mặt đi, đầu ngón tay hắn vừa động, nàng bị bẻ lại:
- Đừng động.
Nói xong, ngón tay theo sờ dọc theo hàm dưới, đầu ngón tay lạnh lẽo, như có hạt mưa lưu luyến lăn quá.
....Gần đến yết hầu của nàng, Tô Mã mơ mơ màng màng suy nghĩ, hắn chỉ cần dùng sức là có thể vặn gãy cổ nàng. Nhưng lực độ không lớn, ngược lại còn khiến nàng hơi hơi ngứa, ở trong không khí lạnh băng, như một thanh đao bọc mật, chậm rãi vẽ lên, sắc bén, lại mang theo lưu luyến say người.
Hắn muốn làm gì?
Ở trong màn mưa, Tô Mã ngừng thở nhìn hắn, dưới ánh lửa càng hiện thâm thúy, hắn khẽ cau mày, có lẽ bị quang mang nhu hòa đường cong, cũng không sắc lạnh.
Tô Mã kéo lại thần chí, tự hỏi đối phương có dụng ý gì.
Hắn tới gần như thế, như đang quan sát nàng.
Nhưng quan sát gì?
Quan sát xương cốt? Hay là bề ngoài?
Hay là đang tìm cái gì? Tìm nhược điểm, hay là bại lộ?
Chẳng lẽ...hoài nghi nàng?
Phía chân trời bị một tia chớp xé rách, trong tiếng sấm Tô Mã khẽ run.
Có thể Bách Lý Kiêu hoài nghi nàng dịch dung, hoặc là, là hoài nghi nàng là....Tiểu Lê.
Hiện tại nàng mới phản ứng, vừa rồi những động tác kia có bao nhiêu nguy hiểm. Lúc nàng là “Tiểu Lê” vẫn thường xuyên chiếu cố hắn, vì vậy hình thành thói quen, vừa nhìn thấy hắn không thoải mái liền bận trước bận sau.
Vừa rồi nàng mới tỉnh ngủ, theo bản năng liền đứng dậy, nếu hiện tại nàng là Tiểu Lê, hành động như vậy không có gì sai lầm, nhưng hiện tại nàng là Tô Yêu, đang có ý đồ với Bách Lý Kiêu.
Tô Yêu là người nào? Là đệ tử Vân Hoan tông, là nữ nhân muốn câu dẫn Bách Lý Kiêu. Nữ nhân Vân Hoan tông đều là cẩm y ngọc thực, mười ngón không dính nước, sao có thể làm được những chuyện này.
Nàng không chỉ làm, còn làm rất thuần thục, giống y hệt Tiểu Lê.
Nhưng hắn thật sự sẽ hoài nghi nàng là “Tiểu Lê” sao?
“Tiểu Lê” đã chết trong lòng hắn, hắn còn có thể tin nàng là Tiểu Lê?
Chỉ là suy nghĩ ngược lại, dựa theo tính cách của Bách Lý Kiêu này cũng không phải không có khả năng. “Tiểu Lê” đã lừa gạt hắn rất nhiều lần, một kẻ hèn “Giả chết” cũng không phải không có khả năng.
Nàng nghĩ như vậy, như nước mưa trộn lẫn nước thuốc lọt vào trong lòng, vừa lãnh lại vừa chua xót.
Gió lạnh đánh úp lại, ngón tay Bách Lý Kiêu càng thêm lạnh lẽo.
Tô Mã cảm nhận nỗi lòng không thể hiểu được, nàng khẽ nhíu mi. Không phải hắn chán ghét Tiểu Lê là chuyện đương nhiên sao, sao nàng còn rối rắm như thế, còn không bằng nghĩ ra biện pháp qua được cửa ải khó khăn này.
Nàng cố ý cong khóe môi, cảm giác hơi thở phun lên đầu ngón tay hắn:
- Ngươi nhìn gì? Chẳng lẽ mấy ngày nay nhìn còn chưa đủ?
Những lời này vừa nhẹ lại vừa mềm, như đem đêm mưa lạnh băng vòng qua lưu luyến.
Nhưng cũng như một bàn tay, mềm nhẹ vỗ loạn mặt nước bình tĩnh, đánh vỡ trầm mặc. Bách Lý Kiêu nâng mắt, yên lặng nhìn nàng.
Tô Mã nín thở, cố ý nghiêng về phía trước:
- Như vậy có phải càng dễ nhìn?
Dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng càng thêm rõ ràng, sườn mặt bóng loáng, không có dấu vết. Mày liễu tà phi nhập tấn, cánh môi no đủ, so với khuôn mặt thanh tú ôn nhu của Tiểu Lê thì cách biệt một trời.
Bách Lý Kiêu bất động, hai người hô hấp giao triền, thật lâu, hắn như xác định gì đó, ánh mắt hơi đạm, một lần nữa trở về đen tối.
Hắn ngồi thẳng, sắc mặt bình tĩnh, ánh lửa lượn lờ, khóe miệng như hàm chứa ý trào phúng, lại không biết đang châm chọc ai, hoặc là... Châm chọc chính hắn.
Hắn nhắm mắt lại, như cổ thụ trầm mặc.
Tô Mã buông lỏng, chỉ ngắn ngủn một lát, đã khiến nàng mất hết khí lực.
Một cửa này đã qua.
Lần sau nàng không thể như vậy, cần phải ghi nhớ, Tiểu Lê là Tiểu Lê, Tô Yêu là Tô Yêu. Nàng không thể dựa theo thói quen mà làm việc.
Chỉ là...Nàng nhìn chén thuốc dưới đất, không biết từ khi nào, chiếu cố hắn lại trở thành thói quen, thói quen này không chỉ Tiểu Lê, còn có Tô Mã.
Nàng khảy đống lửa, quay đầu nhìn Bách Lý Kiêu, sắc mặt hắn lạnh băng trắng bệch.
Có lẽ vì thời tiết tối tăm, có lẽ vì bóng đêm vô ngần, khiến nàng hoảng hốt có một chút ảo giác, có lẽ, hắn...Không phải sinh khí, mà là tưởng niệm Tiểu Lê?
Nàng dừng một chút, ý niệm này như cỏ dại sinh trưởng tràn lan, nàng biết rõ đây là ý nghĩ kỳ lạ, nếu hắn nghĩ đến Tiểu Lê cũng chỉ có chán ghét, sao có thể tưởng niệm?
Chỉ là nàng không khống chế được cảm xúc này, khiến nàng cứng đờ tới gần hắn, do dự mở miệng:
- Công tử, hôm nay theo lời nữ tử kia nói, trước kia bên người ngươi có một vị hoàng y nữ tử, vì sao ngươi không muốn nhắc tới?
Bách Lý Kiêu vẫn nhắm mắt, môi mỏng vẫn khép, không nhìn nàng.
Tô Mã tiến đến bên người hắn, kéo tay áo hắn:
- Có phải nàng làm chuyện gì khiến ngươi thương tâm, nên ngươi không muốn nhắc tới nàng?
Hắn nhíu mày.
Nàng ngẩn ra, hắn có phản ứng, có phải nàng đoán đúng rồi?
Cũng không biết trong lòng là tư vị gì, như uống một chén nước đường trộn nước thuốc, sau nửa ngày vẫn không biết vị gì, chỉ là yết hầu hơi đắng, khóe miệng lại nhếch lên.
- Công tử...
Nàng khẽ cắn môi, thanh âm mềm nhẹ:
- Nàng...Nếu nàng trở về, ngươi sẽ tha thứ cho nàng sao?
Vừa dứt lời, nàng cảm giác cánh tay đau xót, một tiếng sấm vang dội không trung, Bách Lí Kiêu nắm chặt cánh tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo:
- Vì sao vẫn mãi dây dưa chuyện này?
Tô Mã nhíu mi, biện giải nói:
- Ta chỉ muốn biết, nếu nàng trở về ngươi có bỏ ta...
Bách Lý Kiêu nói:
- Nàng đã chết, sẽ không trở về.
Tô Mã theo bản năng nói tiếp:
- Vậy nếu nàng không chết!
Bách Lý Kiêu nâng mắt, nàng ngẩn ra, chuyển lời:
- Ta nói nếu...Ta chỉ tò mò, đường đường là phong chủ Vô Thượng Phong, thế nhưng trong lòng lại có một nữ nhân, nàng thật sự khiến ngươi để ý như vậy sao?
Mấy chữ cuối cùng hơi nhẹ, mang theo ý thử.
Bách Lý Kiêu buông tay nàng, nói:
- Vô ái vô hận, nói gì tha thứ hay không tha thứ.
Tô Mã nội tâm không còn.
Rõ ràng nghe hắn nói thế, nàng nên vui vẻ, Bách Lý Kiêu đối với “Tiểu Lê” là vô ái vô hận, nàng đã không còn gánh nặng tâm lý, “Tô Yêu” công lược sẽ càng thuận lợi, chỉ là trong nháy mắt như tất cả nước mưa đều chảy ngược vào trong lòng nàng, cuồn cuộn, lại chua sót hơi lạnh.
Dưới ánh lửa, sắc mặt nàng trắng bệch.
Bách Lý Kiêu thu hồi tầm mắt, đang định nhắm mắt, đột nhiên phát hiện lòng bàn tay có một chút vết máu, ở dưới ánh lửa chói mắt vô cùng.
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn tay trái của Tô Mã vừa bị hắn nắm chặt, đang vô lực rũ bên người, cổ tay áo đã lộ ra vết đỏ.
Hắn hỏi:
- Cánh tay ngươi bị thương?
Tô Mã ngây ra, nghiêng đầu nhìn cánh tay.
Bách Lý Kiêu nâng cánh tay của nàng lên, hắn không động còn không cảm thấy, vừa động nàng liền cảm thấy cánh tay đau đớn.
Nàng hừ một tiếng, sa y tầng tầng rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn, trên cánh tay có chút vết thương, như hồng mai rời cành, bạch ngọc thấm huyết, trên làn da như tuyết, càng thấy ghê người.
Hai người đều sửng sốt.
Tô Mã suy nghĩ một chút, có lẽ là lúc ngã xuống ngựa, không cẩn thận bị trầy da, nhưng lúc đó nàng đang giận lẫy, buổi tối càng sinh khí, nên chưa phát hiện ra.
Vừa lúc Bách Lý Kiêu nắm cánh tay của nàng, đụng vào vết thương, vì thế mới chảy máu.
Nàng có thể nghĩ đến, sao Bách Lý Kiêu lại không nghĩ ra, hắn rũ mắt, nhìn cánh tay của nàng. Tô Mã bị hắn nhìn hơi mất tự nhiên, muốn rút tay lại, hắn nâng mắt:
- Đừng động.
Đây là lần thứ hai hắn nói “đừng động”, như sợ đánh vỡ cái gì mềm nhẹ.
Tô Mã nhìn hắn xé vạt áo băng bó giúp nàng. Có lẽ hắn thường xuyên bị thương, nên động tác rất thành thạo, chỉ vì lần đầu tiên băng bó vết thương cho người khác, nên có chút đình trệ.
Bách Lý Kiêu nghiêm túc nhìn vết thương trên tay nàng, hàng mi dài khẽ run. Tô Mã không biết vì sao lại cảm giác như bị lửa huân mặt mũi, sắc mặt ửng hồng, nàng hoảng loạn nghiêng mặt, có lẽ vì giảm bớt xao động trong lòng, khẽ nói:
- Ngươi đau lòng ta?
Bách Lý Kiêu nâng mắt nhìn nàng, như nhẹ như trọng, nàng cũng nói không rõ, như vạch trần nàng tỏ vẻ bình tĩnh, lại nhìn thấu nàng giấu đầu lòi đuôi. Nàng muốn nói gì đó để kéo lại mặt mũi, nhưng cũng chỉ có thể vô lực há miệng thở dốc.
Bên tai tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, Truy Thiên ở trong màn mưa vui sướng hí vang.
Nhìn Bách Lý Kiêu thần sắc trầm tĩnh, nàng không định nói gì nữa, nàng chỉ muốn hưởng thụ giờ khắc này.
Lúc gần sáng, Bách Lý Kiêu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Tô Mã không hề buồn ngủ, nàng nhìn cánh tay bị vải bọc kín mít, có chút thất thần.
Thình lình nghe tiếng vang nhỏ, nàng quay đầu, thấy một con quạ đen dừng trên cành cây bên kia, bị trượt chân, chật vật lăn xuống.
Nàng cẩn thận nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi đi tới tàng cây bên kia, ngồi xuống có chút ghét bỏ xách cánh nó lên, không tiếng động nói:
“ Ngươi lại tới làm gì? Ngươi cứ làm Thiên Đạo cao lãnh ở trên trời nhìn xuống không được sao?”
Quạ đen nhảy lên đầu gối của nàng, ánh mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn thoáng qua Bách Lý Kiêu, rồi quay đầu lại. Nó há miệng hai cái, thanh âm tự động xuất hiện trong đầu Tô Mã:
- Hôm nay ta thấy ngươi bày kế thật sự thành công, đặc biệt tới chúc mừng.
“Kế?”
Tô Mã không rõ:
“Kế gì?”
Hôm nay nàng vẫn chưa dùng kế gì với Bách Lý Kiêu, còn xém bị bại lộ thân phận. Vậy mà quạ đen không tới vấn tội, ngược lại còn khen nàng?
- Chớ có khiêm tốn.
Quạ đen quay đầu đi, nhìn cánh tay của nàng:
- Ta còn cho rằng ngươi chỉ lỗ mãng câu dẫn hắn, nhưng hôm nay mới phát hiện kế này huyền diệu. Ngươi biết tùy tiện tiếp cận Bách Lý Kiêu chắc chắn sẽ khiến hắn phiền chán, vì thế tương kế tựu kế, đêm nay bày ra khổ nhục kế. Lúc hắn phiền chán lại làm ngươi bị thương, sau đó sẽ thấy thẹn với ngươi. Muốn khen phải chê trước, khiến hắn để tâm tới ngươi, thật sự diệu.
Tô Mã định phủ nhận, nhưng đối mặt với đôi mắt quạ đen lạnh băng, nàng theo bản năng gật đầu:
- ... Đúng, ta dùng kế.
Chỉ có nàng biết, kế gì cũng không có dùng. Khổ nhục kế nàng dùng quá nhiều, lúc là “Tiểu Lê” nàng cũng dùng vô số lần.
Nàng lừa hắn, lừa dối nàng là người câm, không nhà để về, lừa dối nàng không bỏ được hắn, lừa hắn...Nàng lừa quá nhiều, mặc kệ là trước hay sau khi tới Khê Thủy thôn, nàng từng bước dụ hoặc Bách Lý Kiêu tiến vào mộng ảo do nàng dệt ra, khiến hắn để tâm tới nàng.
Nếu không phải nàng quá xui xẻo, bị cuốn vào cốt truyện, nàng tự tin có thể khiến hắn hoàn toàn yêu nàng.
Biện pháp này dùng rất tốt, nàng có thể làm lại lần nữa.
Chỉ là lúc này đây, nàng hoàn toàn không nghĩ tới biện pháp này, không, không phải không nghĩ tới, mà là bởi vì......
Quạ đen vẫn chưa phát hiện nàng ngẩn người, vừa lòng gật đầu:
- Ta biết ngươi sẽ có biện pháp. Thế giới này sắp tới kết cục. Vọng ngươi không ngừng cố gắng, mau đẩy nhanh tiến độ.
Tô Mã lấy lại tinh thần, tính toán ngày tháng, hiện giờ Bách Lý Kiêu đã là cái đích cho mọi người chỉ trích, qua một thời gian Diệp Minh sẽ dẫn dắt mọi người tấn công Vô Thượng Phong, đến lúc đó chính là kết cục.
Quạ đen nói:
- Ta sắp tiêu hao thần lực hầu như không còn, vọng ngươi bắt lấy cơ hội lần này, nhất định phải công lược được hắn. Ở ngày quyết chiến, ngươi trở thành nhược điểm của Bách Lý Kiêu, phụ trợ Diệp Minh giết hắn.
Bị Diệp Minh giết chết?
Nàng nhớ tới giấc mộng ở Lạc thành, Bách Lý Kiêu bị Huyền Vụ kiếm đâm xuyên ngực, màu đỏ tươi nhiễm đỏ phía chân trời.
Nàng nhíu mi, hơi rũ xuống, như gật đầu.
Như nhìn thấy nàng có ý lui bước, ánh mắt quạ đen chợt lóe:
- Tuy lần này ngươi làm không tồi, nhưng chớ có thử nhiều lần, ôm ảo tưởng không nên có. Bách Lý Kiêu trời sinh tính lạnh nhạt vô tình, nếu hắn biết thân phận thật sự của ngươi, sẽ biết ngươi lừa hắn rất nhiều lần, chắc chắn nhất kiếm xuyên tâm.
Tô Mã ngẩn ra, quạ đen lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt kia rất hờ hững, so với Bách Lý Kiêu càng lãnh hơn. Lãnh đến mức khiến tất cả cảm xúc đông lại, giãy giụa một chút sẽ trầy da tróc thịt.
Nàng hít sâu một hơi, cười nói:
- Không cần ngươi nhắc nhở, ta là chuyên nghiệp.
Quạ đen vẫy cánh hai cái, nói:
- Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói, Tô Mã.
Nhìn quạ đen biến mất trong màn mưa, Tô Mã rũ mi, có chút buồn cười.
Xem ra Thiên Đạo nói là tới cổ vũ nàng, trên thực tế là tới cảnh cáo nàng. Cảnh cáo nàng cái gì? Cảnh cáo nàng không cần thật lòng với Bách Lý Kiêu?
Nực cười, sao nàng có thể. Nàng là Mary Sue chuyên nghiệp, nàng sinh ra chính là máy móc làm nhiệm vụ, công lược là sứ mệnh của nàng. Ở trong mắt nàng mặc kệ là vai chính hay là vai ác, chỉ là đổi tượng làm nhiệm vụ mà thôi, không có gì khác biệt.
Bách Lý Kiêu chỉ hơi lãnh đạm, hơi hung tàn một chút, nàng sẽ không có bất luận tình cảm gì với hắn.
Nàng khẽ bĩu môi, nhưng tim đập liên tục.
Nàng không để ý, chậm rãi trở về. Chỉ là không biết vì sao càng đi càng nhanh, càng đi càng loạn, không còn nghe thấy tiếng mưa rơi bên tai, chỉ nghe tiếng tim đập.
Một tiếng tiếp theo một tiếng, như đang hoảng loạn che giấu gì đó, vang vọng khắp lòng nàng.
Đột nhiên, bước chân vấp vào rễ cây, sắp ngã về phía trước.
Nàng cả kinh, kêu ra tiếng, lại ngã nhào vào lòng ngực hơi lạnh. Nàng nâng mắt vừa thấy, tim lệch nhịp:
- Công tử?
Bách Lý Kiêu đẩy nàng ra, thần sắc bình đạm:
- Vừa tỉnh.
Tô Mã có chút do dự, muốn hỏi hắn có nghe được gì, lại nghe hắn nói:
- Trời đã sáng, xuất phát.
Tô Mã vừa chuyển đầu, thấy nơi xa mặc trời mọc phía đông, như mang theo liệt hỏa cháy lan ra đồng cỏ, trời đất biến thành cam hồng một mảnh, lừng lẫy vô cùng.
Vừa nghe hai chữ “Xuất phát”, Truy Thiên tự động chạy đến trước mặt, móng trước chịu thiệt chờ hai người ngồi lên.
Tô Mã nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn không có gì khác thường, khẽ thở nhẹ một hơi.
Hắn không nghe thấy nàng nói chuyện với Thiên Đạo, mà “Nghe” có ích lợi gì, nàng vẫn luôn nói không tiếng động, nhiều lắm chỉ cho là nàng có quan hệ hữu hảo với tiểu động vật mà thôi, ai có thể nghĩ một con quạ là thần tiên ma quái đây?
Trong lòng buông lỏng, vừa định lên ngựa, đột nhiên cảm giác sau lưng nóng lên, như có ánh mắt đang nhìn chăm chú. Nàng quay đầu lại, thấy ánh mắt Bách Lý Kiêu bình tĩnh, không nhìn nàng.
Nàng có chút lo sợ, nơm nớp lo sợ mà leo lên lưng ngựa.
Bách Lý Kiêu đi đến bên người Truy Thiên, ý vị không rõ, vỗ vỗ đầu ngựa, xoay người ngồi sau lưng Tô Mã, Tô Mã sửng sốt, hắn nói:
- Ngồi yên.
Nàng ngồi thẳng lưng, trong lòng lại loạn thành một đoàn.
Chẳng lẽ Thiên Đạo đoán đúng rồi, hắn áy náy?