Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 53: Chương 53: Thất bại lần ba




Tô Mã cũng không ngờ mọi chuyện sẽ tới bước này.

Trong nguyên tác, sau khi Diệp Chấn Thiên vạch trần Bách Lý Kiêu, liền xảy ra một trận đại chiến, máu chảy thành sông, cho tới khi Bách Lý Kiêu bị người khác cứu mới kết thúc. Nhưng chưa từng có suất diễn của Lăng Xung.

Nhưng nghĩ kĩ lại, trong nguyên tác còn không có “Tiểu Lê”, bất luận chuyện gì ngoài ý muốn cũng có khả năng xảy ra. Hiện tại rối rắm cũng như không.

Nàng vốn định cùng Bách Lý Kiêu rời đi, lúc hắn thất ý nàng ở bên cạnh bầu bạn, nhưng không ngờ chuyện còn chưa kết thúc, nàng đã phải ném mạng

Nghĩ đến đây, nội tâm trầm xuống. Nàng tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy, cũng sẽ không chết ở chỗ này, Bách Lý Kiêu sắp động tâm với nàng, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng!

Gió lạnh chợt tới, nàng suy nghĩ mãnh liệt, nhưng vẻ mặt không hiện. Lúc bị Lăng Xung uy hiếp, chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt như liễu, dùng sức một cái liền bẻ gãy.

Lăng Xung nhướng mày nhìn về phía Bách Lý Kiêu, cười nhạo nói:

- Vừa rồi còn giả vờ hiên ngang lẫm liệt, không ngờ lại là nghiệt tử Ma giáo mặt người dạ thú! Nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ, cũng phải nhìn xem kiếm trên tay ta có đáp ứng hay không!

Nói xong, mũi kiếm lệch về một bên, cổ Tô Mã bị vẽ ra một đạo huyết tuyến( đường máu), vết tích trên làn da trắng nõn, nhìn thấy ghê người.

Bách Lý Kiêu nâng mắt:

- Buông nàng ra.

Vẻ mặt hắn như cao nguyên tuyết sơn, nguy nga lạnh lùng, nhưng trên tay kiếm khí lạnh buốt. Phun ra khí tức không ngừng, chỉ xéo xuống mặt đất, cỏ cây đứt đoạn.

Từ Tư Tư sốt ruột túm tay áo của Diệp Minh:

- Diệp Minh, ngươi mau nghĩ biện pháp.

Lúc này Diệp Minh cũng kiêng kị Bách Lý Kiêu, nhưng thấy Tô Mã sắp bỏ mạng, cũng không thể không nói:

- Lăng Xung! Chúng ta là võ lâm chính phái có oán báo oán, có thù báo thù! Nếu ngươi muốn báo thù ta sẽ cùng ngươi đối phó với Bách Lý Kiêu, nhưng ngươi uy hiếp một nữ tử, còn đáng làm nam tử hán đại trượng phu?

Lăng Xung giống như bị những lời này chọc điên, nháy mắt dữ tợn:

- Chớ có lên mặt nói lời đạo lý để lừa ta!

Diệp Minh nghẹn một hơi, Lăng Xung nhớ tới sư phụ đã chết, nhớ bản thân chịu khuất nhục, toàn thân run rẩy không ngừng:

- Hắn giết sư phụ của ta, diệt tông môn ta, hôm nay thù này ta không thể không báo!

Hắn càng nói càng kích động, năm ngón tay nắm lại, không tự giác dùng sức. Tô Mã bị hắn gắt gao giữ chặt, bả vai giống như bị móng ưng bấu vào. Khẽ kêu rên một tiếng.

Nơi xa trên cành cây, có một con quạ đen, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào nơi này, kêu một tiếng thô ách. Thanh âm này như cười nhạo, lại như than khóc.

Tô Mã cắn môi, hơi rũ mắt.

Bách Lý Kiêu nhíu mi. Nói:

- Ta không có giết sư phụ của ngươi.

Hắn khẽ giải thích, nhưng Lăng Xung lại không tin:

- Ngươi đừng mơ tưởng chống chế! Lúc trước là ngươi tự kiểm tra thi thể của sư phụ ta, chính miệng thừa nhận là Bách Lý Kiêu giết. Ngươi làm bộ làm tịch, hiện giờ lại lật lọng không nhận!”

Lăng Xung vừa nhắc tới, mọi người liền nhớ ra. Này hết thảy phía sau màn độc thủ chính là Bách Lý Kiêu, nhưng đối phương lại có thể bình tĩnh lẫn vào chính đạo, thăm dò hiện trường, dẫn đường mọi người, thật sự đáng giận!

Có người kêu lên:

- Diệp công tử, ngươi chớ tương trợ Bách Lý Kiêu. Nữ tử này là người thân mật cùng hắn, tất nhiên cũng không phải là người tốt!

- Đúng vậy, người liên hệ cùng Ma giáo, cũng không phải là nữ tử đàng hoàng, chi bằng nhân cơ hội này bắt hai người bọn họ...

Từ Tư Tư nóng nảy:

- Các ngươi nói bậy! Tiểu Lê là người tốt! Nàng không phải là cô nương như vậy!

Bách Lý Kiêu không nói, ánh mắt không hề dao động đảo qua mọi người, mọi người liền không rét mà run, run sợ nhắm chặt miệng.

Bách Lý Kiêu hỏi:

- Ngươi muốn thế nào?

Nghe thế, sắc mặt Lăng Xung hòa hoãn một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm trường kiếm trên tay Bách Lý Kiêu, thanh âm không áp được kích động:

- Ta muốn ngươi tự đoạn một tay, rồi ném Huyền Vụ tới đây.

Diệp Minh nói:

- Ngươi điên rồi!

Diệp Chấn Thiên vội giữ chặt nhi tử, nhìn hắn:

- Diệp Minh!

Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng:

- Hiện tại mà nói, chúng ta chỉ có biện pháp này!

Diệp Minh thở hổn hển:

- Muốn bắt Bách Lý Kiêu nghĩ biện pháp nào cũng được, sao phải khó xử một nữ tử?

Diệp Chấn Thiên thanh âm trầm thấp:

- Chẳng lẽ ngươi có thể đánh thắng Bách Lý Kiêu đang có Huyền Vụ trong tay?

Diệp Minh ngẩn ra, khí thế giống như tan rã, sắc mặt trắng bệch.

Thật sự, hắn ngay cả Bách Lý Kiêu giả cũng đánh không lại, huống chi là Bách Lý Kiêu thật? Chỉ là, chỉ là vì bắt một nghiệt tử Ma giáo, phải hy sinh một nữ nhân vô tội?

Diệp Minh lôi kéo Diệp Chấn Thiên, thanh âm mang theo do dự:

- Nhưng Tiểu Lê vô tội...

Diệp Chấn Thiên hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Tô Mã. Liếc mắt một cái liền rời đi, cắn răng như khuyên bảo người khác, cũng như khuyên bảo chính mình:

- Tiểu Lê cô nương sẽ không sao. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để Lăng Xung làm hại nàng. Này là bất đắc dĩ mà thôi.

Diệp Minh nhìn Diệp Chấn Thiên, muốn nói gì đó lại thôi, khẽ gật đầu.

Diệp Chấn Thiên thầm than một tiếng. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, biết rõ đạo lý trên đời này không phải đen tức là trắng, nhưng vẫn luôn tự xưng là cương trực công chính, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày trộn lẫn giữa chính nghĩa cùng tà ác.

Có lẽ do tuổi già, có lẽ là do vết thương đau đớn tâm hắn. Hắn không muốn tranh đấu, vì thế nói:

- Lăng Xung, tuy chúng ta cùng Ma giáo có thù không đội trời chung, ta cũng hiểu ngươi một lòng muốn báo thù. Ở đây mỗi người đều muốn diệt trừ Bách Lý Kiêu cho sảng khoái. Nhưng võ lâm đồng đạo khác với Ma giáo, chính là trong lòng chúng ta đều có chính nghĩa. Nếu ngươi muốn báo thù, không thể gây thương tổn cho Tiểu Lê cô nương. Đợi Bách Lý Kiêu hạ vũ khí đầu hàng, chúng ta sẽ cùng xử trí.

Tiêu Sơn trưởng lão nói:

- Bách Lý Kiêu, võ lâm chính đạo chúng ta khinh thường kết giao với ngươi, nếu ngươi đầu hàng, giao ra Huyền Vụ, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi cùng nàng kia.

Vừa dứt lời, liền có người áp lực hô hấp, run giọng nói:

- Đúng vậy, mau giao Huyền Vụ ra đây...

- Giao Huyền Vụ ra đây, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Diệp Minh nhíu mày:

- Bạch...... Bách Lý Kiêu, giao ra đi...

Bách Lý Kiêu rũ mắt, nâng lên trường kiếm. Mọi người theo bản năng rụt về phía sau. Huyền Vụ trong tay hắn vù vù không ngừng, máu tươi theo chuôi kiếm tràn lưu đến mũi kiếm, chấn động không ngừng. Màu đỏ tươi quang mang chiếu sáng khuôn mặt của mọi người.

Có sợ hãi, có phẫn hận, có mê mang, có tham lam, cuối cùng ở trong màn mưa vặn vẹo, khuôn mặt mơ hồ, chỉ còn lại ánh mắt màu đỏ tươi, có thể so với ác lang sơn dã đói khát lâu ngày, cũng như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.

Mưa to tầm tã, cuồng phong gào thét. Lúc quyết định đi tìm Huyền Vụ, thời tiết ở Vô Thượng Phong cũng giống bây giờ.

Hắn đứng bên huyền nhai, nhìn vạt áo của phụ thân bị gió lạnh thổi quét, sườn mặt của đối phương so với tuyết sơn còn lạnh lẽo hơn.

- Có được Huyền Vụ là có được thiên hạ. Ngươi thân là thiếu chủ của Vô Thượng Phong, chung quy sẽ có một ngày là địch nhân của thiên hạ này. Không bằng sớm đoạt thần kiếm, giúp Vô Thượng Phong một tay. Nếu không thành công, không cần gặp lại ta!

Không gian mênh mông, lại biến thành nhũ mẫu từ ái:

- Kiêu nhi. Tuy ngươi sinh ở Vô Thượng Phong. Nhưng cần biết trên đời này phi hắc tức bạch (không đen thì trắng). Thiện hay ác, chính ngươi tự tìm hiểu.

Bên tai tiếng mưa rào biến thành lời nói liên miên, cao thấp phập phồng:

- Bách Lý Kiêu, giao ra đây!

- Giao Huyền Vụ ra đây!

- Giao ra đây chúng ta tha cho ngươi một mạng.

Hắn nhíu mày, cảm giác chân khí dâng lên, như phụ băng hồng thủy tùy ý đánh sâu vào gân mạch, sau đó chống lại Huyền Vụ trong tay hắn, một lạnh một nóng giống như hai luồn hỏa long dây dưa trong thân thể hắn.

Hắn nôn ra một búng máu, đáy mắt hiện lên màu đỏ tươi.

Lúc đang định quay cuồng mũi kiếm, tầm mắt di chuyển, lại như bị một cành liễu xua tan sương mù. Dã thú đang âm u dữ tợn vặn vẹo, lại bị đánh lui chật vật, hắn hơi ngưng thần, như có thể nhìn thấy một chút hoàng y, như ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, dần dần chiếm cứ tầm mắt.

Gió lạnh lôi cuốn nước mưa, đem thân ảnh mảnh khảnh thổi thành cành liễu, ngay lúc lung lay sắp đổ, cắn chặt thân cây không buông. Tô Mã lẳng lặng nhìn hắn, tuy thân thể run rẩy, cổ nhiễm huyết, nhưng trong mắt lại là một mảnh bình tĩnh.

Không có chán ghét hắn là người Ma giáo, cũng không có sợ hãi khi sắp mất đi sinh mệnh.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt như sở hữu ánh sáng, vô tri vô giác vuốt phẳng tối tăm.

Đầu ngón tay hắn khẽ nới lỏng, Lăng Xung không còn kiên nhẫn, khuôn mặt giận dữ:

- Hắn giết sư phụ của ta, sao ta có thể dễ dàng tha cho hắn! Ta nhất định phải bắt hắn tự đoạn một tay mới có thể bỏ qua!

Bách Lý Kiêu không nói, hắn thấy Tô Mã giật giật cánh môi khô nứt, đột nhiên cười.

Hắn mở to mắt, đồng tử co rụt lại.

- Bách Lý Kiêu.

Lăng Xung vừa dứt lời. Đột nhiên cảm thấy trên tay đau xót. Cúi đầu liền nhìn thấy nữ nhân kia cắn tay hắn, hung hăng mà cắn. Lăng Xung kêu lên một tiếng. Theo bản năng đưa tay đánh về phía nàng, nhưng hắn thân là đệ tử chính phái, đi theo sư phụ hành hiệp trượng nghĩa đã nhiều năm, dưới tình thế cấp bách tuy có thể xuống tay với một nữ tử nhu nhược, nhưng vẫn có chút do dự.

Chỉ như vậy, lại khiến cho đối phương có cơ hội bỏ chạy.

Lăng Xung cả kinh, duỗi tay bắt nàng. Lại không biết thế nào bên tai chợt lạnh, như có hàn băng đâm vào xương cốt, cánh tay hắn tê rần quăng mạnh kiếm về phía trước.

“Phốc” một tiếng, là thanh âm mũi kiếm xuyên thấu cơ thể.

Phía chân trời từng trận tiếng sấm, đột nhiên ngừng mưa.

Ở trong vô tận tĩnh lặng, đối phương lảo đảo quay đầu lại. Trong nháy mắt, ánh sét chiếu sáng khuôn mặt kinh ngạc.

Người nọ vạt áo thiên phi, vàng nhạt cùng trắng tinh, như ánh sáng duy nhất hỗn độn trong nơi tối tăm. Ngay trước ngực có màu đỏ tươi nhanh chóng thấm ra. Như cánh hoa rời cuống vô lực rơi xuống đất.

- Tiểu Lê!!!

_______________________

Ánh mắt Tô Mã bắt đầu phóng đại, trong mắt là không trung âm trầm, tầng mây như có một con cự thú, dữ tợn rống giận, tùy thời lao tới cắn nuốt nàng.

Nàng nôn ra một búng máu, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy mấy cái thân ảnh liều mạng vọt về phía nàng

Màu đỏ, là Từ Tư Tư. Màu xám, là Diệp Minh.

Lam bạch....Như muốn cùng trường kiếm trong tay hòa hợp nhất thể, hắn không có động.

Nàng lồng ngực chấn động, khiến trường kiếm trước ngực cũng rung động theo. Có lẽ do nàng có cơ chế bảo hộ, nên không cảm thụ nhiều đau đớn, chỉ là thân thể lạnh một chút, tay chân chết lặng một chút, cảm giác linh hồn bị lôi kéo đi, tùy thời thoát ly thân thể này.

Nàng xuyên qua vô số thế giới, đây là lần đầu tiên chết trong tay pháo hôi. Mặc kệ là nhiệm vụ gì, nàng đều hoàn mỹ công lược đối phương, sau đó tìm đúng thời cơ thoát ly thân thể. Bị người nhất kiếm xuyên ngực, này là lần đầu tiên.

Nhưng cũng không có gì ghê gớm, nàng còn bị xe cán qua, bị người vặn gãy cổ.

Ngay thời khắc không xong, nàng khẽ cong khóe môi.

Chỉ là lúc hé môi, liền nôn ra ngụm huyết, nàng ho khan vài tiếng, cảm giác vết thương đau đớn.

Từ Tư Tư chạy đến bên người nàng, vô lực quỳ xuống. Run rẩy nâng nàng dậy:

- Tiểu Lê, Tiểu Lê ngươi thế nào?

Tô Mã quay đầu đi, máu tươi nhiễm hồng cổ tay áo của Từ Tư Tư. Nàng muốn nói chuyện, đột nhiên nhớ ra nàng là người câm.... Ngay cả di ngôn cuối cùng cũng không nói được, khẽ cười khổ.

Diệp Minh cuồng nộ nhìn Lăng Xung, đè ép tức giận, móc ra một lọ dược, tận lực ổn định thanh âm:

- Đây là Hộ Tâm đan, có thể giúp nàng chịu đựng một lúc.

Từ Tư Tư rơi nước mắt xuống mặt Tô Mã, tiếp nhận viên thuốc nhét vào miệng Tô Mã:

- Tiểu Lê, ngươi không phải sợ. Ngươi sẽ không có việc gì.

Diệp Chấn Thiên chạy tới, bắt mạch cho Tô Mã. Diệp Minh khẩn trương hỏi:

- Phụ thân, thế nào?

Diệp Chấn Thiên nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Sau đó khẽ lắc đầu.

Diệp Minh đỏ hốc mắt:

- Không phải người nói sẽ không có chuyện gì sao?

Từ Tư Tư nghẹn ngào ra tiếng:

- Đều do ta, đều do ta, ta không nên mang ngươi tới đây.

Diệp Chấn Thiên thở dài một tiếng, hổ thẹn nói:

- Tiểu Lê cô nương, là lão phu...

Tô Mã miễn cưỡng lắc đầu, đánh gãy lời đối phương định nói. Lăng Xung ra tay quá nhanh không ai có thể đoán được. Có lẽ chỉ có Thiên Đạo đoán ra, cũng đã nhắc nhở nàng, là nàng không để trong lòng.

Nàng cho rằng nàng là người công lược, liền có thể siêu thoát cốt truyện, lại không ngờ bản thân bất tri bất giác, trở thành quân cờ trong thế giới này.

Nàng biết thân thể này kiên trì không được bao lâu, nếu vô tình nên sớm thoát ly khỏi đám người này, nhưng khuôn mặt Từ Tư Tư tràn đầy nước mắt, ánh mắt Diệp Minh tràn đầy áy náy, như giọt mưa nhè nhẹ từng đợt từng đợt, giữ nàng lại chỗ này.

Càng quan trọng là....

Nàng nâng mắt, tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy thân ảnh lam bạch chậm rãi đi đến. Như hải thú phân cách thủy triều, như rối gỗ liên lụy sợi tơ, thong thả như thế, như đi qua vô số âm u.

Ánh mắt hắn lóe sáng, ngay cả Huyền Vụ trong tay còn ảm đạm không bằng.

Nàng khẽ cười, vừa chớp mắt đã bị ôm vào trong lòng ngực lạnh lẽo. Trước kia người này như quanh năm không hóa tuyết, trong tuyết có giấu hoa mai, lạnh lẽo nhưng mùi thơm ngào ngạt, hiện giờ lại có nhiều mùi huyết tinh. Như hoa mai bị nghiền nát, hoàn toàn thấm đỏ ngân bạch.

Nàng hé môi. Hơi nâng mắt.

Bách Lý Kiêu rũ mắt nhìn nàng, Huyền Vụ kiếm phản chiếu ánh mắt hắn màu đỏ tươi, lại như hòa tan cảm xúc, chỉ còn lại lỗ trống âm u, không còn gì khác.

Nàng miễn cưỡng nâng tay lên, đầu ngón tay sờ lên khóe mắt, sờ đến chỉ là một mảnh khô ráo cùng lạnh băng.

Lúc này lại sinh ra một chút phẫn uất. Nàng biết đối phương là sông băng muôn đời không hòa tan, năm này tháng nọ chỉ có lạnh nhạt. Nhưng ở bên người hắn một thời gian dài như vậy, vốn nghĩ rằng cho dù đối phương không động tâm, nhưng trong lòng có thể cho nàng một vị trí nhỏ, lại không ngờ lúc nàng sắp chết hắn vẫn không lưu một giọt nước mắt.

Là nàng đã xem nhiệm vụ này quá nhẹ nhàng.

Hay là quá đánh giá cao chính mình...

Nàng cười khổ một tiếng, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống vạt áo của hắn.

Bách Lý Kiêu nâng mắt, như tuyết sơn trong đêm tối, trầm mặc lạnh lẽo.

Tô Mã miễn cưỡng nâng thân lên, dùng hết sức lực cuối cùng tới gần bên tai hắn.

Hắn hơi rũ mắt, giống như một cây khô cạn, chỉ chờ dây đằng gian nan, thong thả leo lên.

Sau một lúc lâu, bên tai lạnh băng, nàng khẽ giật giật cánh môi khô khốc.

Lại không nghĩ ra là muốn nói gì.

Nàng muốn chất vấn đối phương, rốt cuộc có động tâm với nàng hay không, rốt cuộc có thích nàng hay không? Dù chỉ một chút cũng được.

Cũng muốn năn nỉ đối phương ngàn vạn lần chớ quên nàng, ngẫu nhiên nhớ tới nàng cũng được. Muốn yêu cầu đối phương, lúc này đây liền tính, tiếp theo, tiếp theo hãy thật sự yêu nàng.

Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có thể hóa thành ba chữ:

“Bách Lý Kiêu.”

Nàng không tiếng động nhấp nháy môi. Cũng không biết hắn có thể nghe được hay không. Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn kêu tên hắn.

Bách Lý Kiêu, chứ không phải Bạch Tiêu.

Người khác thấy chính là Bạch Tiêu, nàng thấy vĩnh viễn là Bách Lý Kiêu.

Trước mắt một trận mê mang, trên cành cây quạ đen khẽ kêu một tiếng, tựa như thúc giục. Nàng biết đã đến giờ.

Dây đằng vô lực từ trên thân cây ngã xuống, cành lá khô vàng không hề động đậy. Khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt cùng máu, bị gió mang đi, dừng ở đầu ngón tay đầm đìa máu tươi.

Bách Lý Kiêu rũ mắt, nhìn đầu ngón tay, khẽ run lên.

Từ Tư Tư môi run rẩy, rút ra trường kiếm bên hông Diệp Minh, xông lên:

- Lăng Xung, tên khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!!

Lăng Xung vội lui về phía sau, lảo đảo hai bước:

- Không, không, không liên quan tới ta...Ta chỉ vô tình!

Diệp Minh không ngăn Từ Tư Tư lại, mà cùng gia nhập chiến trường.

Lăng Xung chật vật tránh thoát công kích, lại bị hai người khơi dậy hung tính:

- Giết liền giết! Nàng dây dưa với thiếu chủ Ma giáo, nhất định là người trong Ma giáo, đã là người Ma giáo ai cũng có thể giết.

Diệp Minh hốc mắt càng hồng:

- Ngươi là súc sinh!

Ngay lúc hắn muốn đâm về phía Lăng Xung, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Hắn vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy Bách Lý Kiêu hơi nâng mắt.

Trong mắt huyết hồng, khóe mắt như có nước mắt.

Trong nháy mắt kia, hắn không nghe thấy bất luận tiếng gì, lại như thấy một tòa tuyết sơn, phát ra thanh âm trầm thấp vù vù.

Như tuyết đọng rít gào, lại như tuyết sơn rung động, tiếng động chấn động, Bách Lý Kiêu nâng tay. Nháy mắt, hỏa long quấn quanh trường kiếm như một con dã thú, tham lam cắn nuốt không khí, một lát liền đến trước mắt. Huyền Vụ kiếm không gió tự động, hồng quang đan xen xoay quanh Lăng Xung.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, máu tươi cùng nước mưa văng ra tứ phía. Kiếm khí tan đi, Lăng Xung nằm trên đất... lúc này tứ chi chia lìa.

Diệp Minh hít sâu một hơi.

Huyền Vụ kiếm ở trong không trung linh hoạt vừa chuyển, nháy mắt trở về tay Bách Lý Kiêu. Bách Lý Kiêu nhẹ nhàng buông Tô Mã, chậm rãi đi đến.

Diệp Minh nhìn ánh mắt đối phương không hề dao động, có chút sợ hãi. Có lẽ phụ thân nói đúng, Huyền Vụ kiếm vốn là thần kiếm, ở trong tay Bách Lý Kiêu, uy lực càng lớn khiến người không rét mà run.

Lăng Xung nằm trên mặt đất thảm thiết kêu rên, muốn quay cuồng, muốn gãi, lại không có tứ chi, chỉ có thể vô lực run rẩy, phun ra tiếng rên rỉ khiến người đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cả người tê dại.

Mọi người đều sợ hãi, có người nhát gan nôn ra. Nhưng không có ai dám bước lên trước.

Bách Lý Kiêu cầm Huyền Vụ, chỉ vào ngực Lăng Xung.

Lăng Xung nhìn sắc mặt Bách Lý Kiêu lạnh nhạt, giờ này khắc này mới biết được, bản thân đã chọc phải sát thần đáng sợ cỡ nào. Lăng Xung nôn ra máu tươi, không muốn sống không bằng chết, vì thế nói:

- Ngươi, ngươi giết ta đi...

Bách Lý Kiêu lắc đầu, hắn cầm trường kiếm xé y phục của đối phương, vẽ ra một huyết tuyến.

Hắn muốn chia năm xẻ bảy, muốn mình chết không toàn thây!

Lăng Xung lá gan muốn nứt ra:

- Ta sai rồi! Bách Lý công tử ta sai rồi! Ta không nên giết nàng, ngươi giết ta đi!

Tuy Diệp Minh oán hận Lăng Xung, cũng nhìn không được:

- Bạch huynh!

Hắn vẫn kêu Bách Lý Kiêu là “Bạch huynh”, trong mắt xuất hiện khẩn thiết:

- Cho hắn chết thống khoái đi.

Nói xong, lại bổ sung một câu:

- Xem như nể mặt Tiểu Lê...

Bách Lý Kiêu nhìn hắn một cái, rồi rũ mắt. Thấy đầu ngón tay còn ướt giọt nước mắt. Tuy gió đã hong khô, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương hoa lê.

Hương vị này khiến hắn nhớ tới đêm đó, cửa sổ mở rộng, cùng ánh đèn mờ nhạt. Hắn giơ tay, một kiếm xuyên tim.

Lăng Xung ngừng hô hấp, trước khi mất đi hơi thở, nhìn trên ngực là Huyền Vụ kiếm. Khóe miệng miễn cưỡng cong lên, trên mặt lại hiện ra tia thỏa mãn.

Sinh thời không chiếm được thần kiếm, sau khi chết dùng một phương thức khác có được.

Người bản tính tham lam, chính là như thế.

Diệp Minh không khỏi thổn thức. Lại không biết từ khi nào chung quanh đã xuất hiện nhiều hắc y nhân, mọi người kinh hãi, đang muốn ngăn địch, liền nghe người cầm đầu nói:

- Thiếu chủ.

Bách Lý Kiêu bế thi thể Tô Mã, chậm rãi liếc nhìn mọi người một cái.

Mọi người bị ánh mắt này nhìn đến kinh hãi, Tiêu sơn trưởng lão nói:

- Bách Lý Kiêu, tuy ngươi đã chết người thân mật nhất, nhưng chúng ta cũng đau mất người thân. Từ nay về sau, võ lâm các phái cùng Vô Thượng Phong không đội trời chung, chúng ta sẽ xông phá hang ổ của các ngươi, ngươi trở về chờ chết đi!

Diệp Chấn Thiên thầm than một tiếng.

Bách Lý Kiêu rũ mắt, bật lên không trung, biến mất trước mặt mọi người. Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn về phía Lăng Xung trên ngực còn cắm Huyền Vụ kiếm, ánh mắt mọi người đột nhiên nóng rực lên.

- Hắn...Không lấy Huyền Vụ?

- Chúng ta làm sao bây giờ?

- Huyền Vụ nên cho ai?

Ngay lúc mọi người nóng lòng muốn thử, Huyền Vụ kiếm không gió tự động, đột nhiên chấn động lên. Mọi người kinh hãi, lập trận sẵn sàng đón địch.

Huyền Vụ kiếm bay lên không trung, đột nhiên nhằm về phía Diệp Minh. Diệp Chấn Thiên sắc mặt biến đổi:

- Minh nhi!

Diệp Minh theo bản năng nâng kiếm che chắn. Lại không ngờ thần kiếm ở trước mắt hắn thẳng tắp rơi xuống, cắm vào mặt đất, vù vù không ngừng.

Trong không trung truyền đến một thanh âm trầm thấp:

- Cầm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Diệp Minh thử nắm lấy chuôi kiếm. Trong nháy mắt, chân khí trong cơ thể như hà nhập hải lưu, hòa cùng Huyền Vụ. Hắn cả kinh.

- Đây là có chuyện gì?

Sắc mặt Diệp Chấn Thiên phức tạp, mày nhíu chặt.

Diệp Minh rút ra trường kiếm, nhìn sắc trời, không khỏi hoảng hốt:

- Bách Lý Kiêu...

Linh hồn của Tô Mã lượn lờ trong không trung, nàng biết cốt truyện đã quay về quỹ đạo.

Chỉ là nàng không biết vì sao Bách Lý Kiêu lại đưa Huyền Vụ cho Diệp Minh. Chẳng lẽ hắn không còn hứng thú với Huyền Vụ kiếm?

Nàng nhíu mày suy tư. Thiên Đạo nói bên tai:

- Kế tiếp ngươi định thế nào?

Đã trải qua mấy lần biến đổi cốt truyện, Thanh âm của Thiên Đạo già nua đi rất nhiều.

Tô Mã hoàn hồn, sau đó thở dài:

- Ta muốn đi theo Bách Lý Kiêu. Phải xem hắn ném hay táng( chôn) thi thể của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.