Hai người đứng trước một khách điếm, Tô Mã thấy khách điếm này cũng không lớn, trừ tường có chút loang lổ ra cũng không có gì khác những khách điếm khác, nhưng Phong thành đủ loại “Đặc sắc”, nàng cảm thấy khách điếm này có khả năng ăn thịt người.
Lão bản trong khách điếm cũng lười biếng, không thèm đón tiếp hai người.
Bách Lý Kiêu muốn hai phòng, Tô Mã nhíu mày:
- Ngươi có thể yên tâm khi để ta đơn độc một phòng?
Hắn nói:
- Ta ở cách vách.
Nói xong, cùng Tô Mã lên lầu, Tô Mã trơ mắt nhìn hắn đóng cửa trước mặt nàng, nàng có chút nhụt chí. Hiện tại Bách Lý Kiêu dầu muối không ăn, sớm biết thế nàng liền đổi một thân thể vừa điếc vừa câm, tứ chi tê liệt, để hắn không bỏ được nàng.
Chỉ là hiện tại càng ngày càng gần tới kết cục, nếu nàng đổi thân thể khác, nói không chừng càng thêm phiền toái, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Mở cửa sổ, nơi xa dãy núi lượn lờ, cũng không biết Luyện Nhận Cốc ở nơi nào.
Nghĩ đến đây, Tô Mã nội tâm vừa động.
Nếu Bách Lý Kiêu biết chân tướng sớm, lẩn tránh sai lầm, hắn vẫn sẽ giống kiếp trước hủy thiên diệt địa, sa đọa nhập ma sao?
Nàng nhớ trong nguyên tác, lúc này Bách Lý Kiêu sẽ đánh nhau với Diệp Minh, hai người ở Tứ Tượng Kiếm phái không hẹn mà gặp, thủ hạ của hắn không được sự đồng ý của hắn đã tự tiện bắt mẫu thân Diệp Minh, để uy hiếp Diệp Minh.
Lại không ngờ loạn kiếm lỡ tay giết Tang Trúc Vân.
Diệp Minh bạo nộ, thề muốn thảo phạt thượng Vô Thượng Phong báo thù thay mẫu thân.
Lúc ấy Bách Lý Kiêu chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó lạnh như băng, nói một câu:
- Ta đợi ngươi.
Chỉ là ngày sau nghĩ đến, đau như vạn tiễn xuyên tâm.
Nàng hoảng hốt sờ lọ dược trong vạc áo, chưa mở ra đã có thể ngửi được hương thơm say người. Nếu Bách Lý Kiêu không nhập ma, sẽ không đến mức hủy thiên diệt địa, nàng cũng không cần dùng “dục” dược này.
Chỉ là nghĩ đến tính cách của Bách Lý Kiêu, nàng khẽ thở dài.
Hắn đi đến bước kia là kết quả tích lũy tháng ngày, cũng không phải chỉ vì chuyện này.
Chỉ là...Tô Mã nghĩ đến căn phòng của hắn ở Vô Thượng Phong, nhớ tới bức họa kia, bức họa nữ nhân không có mặt mày, mỗi một bút đều là hoảng hốt cùng khát khao.
Nàng khẽ cắn môi, thầm nghĩ lúc này nàng hóa thành Tô Yêu, lại một lần lừa hắn, lừa tình cảm của hắn, cũng là lừa tánh mạng của hắn. Cả đời Bách Lý Kiêu trải qua vận mệnh đầy chông gai, bị phụ thân lừa, bị Cung thúc lừa, cuối cùng còn bị nàng lừa.
Nàng còn lừa hắn nhiều lần, cũng nên, cũng nên có một lần...
Cửa sổ đột nhiên bị gió phất lên, Tô Mã giật mình hoảng sợ. Nàng lấy lại tinh thần, liền phát hiện ý nghĩ của nàng, càng lúc càng kỳ lạ.
Nàng là một Mary Sue, chức trách là công lược, sao phải quan tâm cảm xúc của người bị công lược. Vừa rồi nàng lại suy xét vì Bách Lý Kiêu?
Trong cơn kích động, thiếu chút nữa đã bóp nát lọ dược, nàng khẽ hoảng hốt, khẽ thở dài.
Buổi tối, cửa phòng của Bách Lý Kiêu bị gõ vang, vừa mở ra, Tô Mã lộ ra khuôn mặt minh diễm, lại có chút tái nhợt.
- Chuyện gì?
Tô Mã cắn môi, do dự nói:
- Nơi này buổi tối cuồng phong nức nở, ngoài cửa sổ ẩn ẩn có tiếng kêu khóc, ta sợ.
Nàng còn nghĩ hắn sẽ cự tuyệt, không ngờ Bách Lý Kiêu nói:
- Vào đi.
Nàng khống chế biểu tình cẩn thận bước vào phòng. Tiến vào phòng liền cảm giác trong phòng tràn ngập hơi thở của Bách Lý Kiêu, nàng âm thầm hít một hơi, cảm giác lọ dược trong tay có chút nóng lên.
Bách Lý Kiêu đóng cửa lại, thấy vừa rồi sắc mặt Tô Mã trắng bệch, chỉ mới chốc lát đã ra mồ hôi, nên đi mở cửa sổ.
Tô Mã nói:
- Không cần mở cửa sổ!
Nếu mở cửa sổ chẳng phải là để cho người khác nghe ngóng góc tường? Nàng định ngăn hắn lại, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, nàng nương ánh đèn mờ nhạt, miễn cưỡng nhìn thấy mấy chữ, hình như là “Liệt hỏa...Tang Trúc Vân.”
Nàng ngẩn người, Bách Lý Kiêu điều tra Tang Trúc Vân?
Hắn muốn xuống tay với Liệt Hỏa sơn trang? Chẳng lẽ tình tiết trong nguyên tác vẫn không thể tránh được?
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, thấy nàng nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, sắc mặt biến ảo. Tờ giấy này là do thuộc hạ mang đến, hắn vừa mới mở ra.
- Thuộc hạ gởi thư, nói là Diệp phu nhân của Liệt Hỏa sơn trang vừa hồi phủ, ta tra hành tung này, hoài nghi mấy ngày trước đây đã cứu vị Trúc phu nhân kia chính là Tang Trúc Vân.
Tô Mã đã sớm biết điều này, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc:
- A...
Bách Lý Kiêu không nhìn nàng, lấy tờ giấy đặt lên ngọn nến:
- Cũng không biết là trời xui đất khiến, hay là ý trời như thế.
Tô Mã thầm nghĩ là đầu của ta rút gân, nhất thời xúc động mà thôi. Lúc ấy nên để Bách Lý Kiêu đi qua, ai quản hắn ngày sau có hối hận hay không.
Chỉ là như vậy nghĩ, nàng vẫn nhịn không được hỏi:
- Công tử hối hận sao? Nàng là mẫu thân của Diệp Minh, mà Diệp Minh lại...
Sắc mặt Bách Lý Kiêu không hề dao động:
- Họa không từ phụ mẫu, có gì hối hận.
Hắn nói xong, như niệm hai chữ “phụ mẫu”, không khỏi hoảng hốt.
Nghe hắn nói như vậy, Tô Mã thở nhẹ một hơi, vẫn nhịn không được bổ sung:
- Ngươi không có ý tứ kia, nhưng sẽ có vài thuộc hạ cũng không tránh được...
Nàng đang an ủi chính nàng, chứ không phải vì Bách Lý Kiêu, nàng chỉ vì Diệp phu nhân vô tội.
Bách Lý Kiêu yên lặng nhìn nàng, khẽ gật đầu:
- Lời này cũng đúng.
Tô Mã sửng sốt, nàng cảm thấy đêm nay Bách Lí Kiêu rất dễ nói chuyện. Hay hắn đang lén lút cân nhắc cái gì...
Hiện giờ Diệp Minh sống chết không rõ, sợ hắn chỉ nói qua loa có lệ với nàng, vì thế định hỏi lại, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có một tiếng vang nhỏ, như có con chim đâm vào song cửa sổ.
Tô Mã ngậm miệng.
Bách Lý Kiêu rũ mắt, cầm mặt nạ trên bàn, nói:
- Đêm nay sẽ xuất phát, ngươi trở về thu thập đồ vật đi.
Tô Mã:
- Xuất phát? Đi đâu?
Bách Lý Kiêu nâng mắt:
- Luyện Nhận Cốc.
Trở lại phòng, Tô Mã mở cửa sổ ra, quạ đen lén lút tiến vào.
Tô Mã nhíu mày:
- Ngươi lại tới làm gì, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị bại lộ, có biết hay không?
Quạ đen nói:
- Lòng ta như lửa đốt, bất đắc dĩ mới làm thế.
Nói xong, quay đầu đi, ánh mắt lạnh lẽo:
- Nếu vừa rồi ta không đánh gãy lời ngươi, có phải ngươi sẽ tiếp tục đề điểm Bách Lý Kiêu?
Tô Mã có chút chột dạ, nàng ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà:
- Ta chỉ buộc miệng mà thôi. Cốt truyện đã thành như vậy, còn thay đổi được sao? Lại nói...
Nàng chuyển động tròng mắt, tiếp tục tìm cớ:
- Nếu Bách Lý Kiêu có thể qua ải này, trong lòng sẽ vơi bớt oán hận, có lẽ hắn sẽ không hủy thiên diệt thế?
Quạ đen thở dài:
- Ngươi nghĩ ta không thử sao? Nhưng hắn oán hận không phải vì Tang Trúc Vân, mà là chuyện hai mươi năm trước. Nhưng nếu ta cắt đứt ân oán từ hai mươi năm trước, thì sẽ không có Diệp Minh cùng Bách Lý Kiêu, vai chính không có, nói gì giữ gìn thế giới?
Như nhìn ra Tô Mã nội tâm phức tạp, quạ đen bổ sung:
- Bách Lý Kiêu trời sinh tính lạnh nhạt vô tình, hắn sinh ra đã chú định phải đối nghịch với Diệp Minh, dù có thay đổi một ít cốt truyện cũng không thay đổi được kết cục. Hắn nhập ma là chú định, chỉ là ta không hy vọng hắn hủy diệt thế giới...Tô Mã, ngươi là hy vọng duy nhất của ta.
Thiên Đạo trong một quyển sách, bản thân đối với thế giới này là thị giác thứ ba, nó có thể siêu thoát ra khỏi vấn đề, đã rất tiến bộ.
Tô Mã trầm mặc, đầu ngón tay xoay chuyển ly trà.
Nàng biết Thiên Đạo cũng không dễ dàng, đối phương không chỉ nhìn nam nữ chủ, còn nhìn thiên hạ thương sinh, chỉ là nàng nhớ vừa rồi Bách Lý Kiêu nói đến hai chữ “phụ mẫu”, mặt mày đen tối, trong lòng có chút đau xót:
- Nhưng chỉ có một chuyện này, làm hay không làm cũng không có gì khác biệt. Ta không muốn hắn....
Nàng mím môi, không có nói ra vế sau:
“Trong lòng còn tiếc nuối.”
Quạ đen thở dài một hơi, nói:
- Cũng thế, tùy ngươi. Nhưng ngươi phải luôn ghi nhớ, không thể bại lộ thân phận. Thế giới này thuộc tính sớm đã định, nếu xuất hiện “ thần quỷ” gì đó, sẽ khiến cho quy tắc cảnh giác, đến lúc đó ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.
Tô Mã:
- Còn không thể nói? Các ngươi quản quá nhiều.
Nghĩ lại, có thể nói thì có ích gì, nàng cũng không thể nói cho Bách Lý Kiêu biết nàng là Mary Sue, chuyên môn câu...Công lược nam nhân, thiếu nữ mồ côi bị ngươi áp chết là ta, Tiểu Trác Tử bị ngươi bóp chết cũng là ta, ách nữ chết trong lòng ngươi vẫn là ta.
Lúc này ta lại tới tìm ngươi, vẫn muốn câu dẫn ngươi, cũng là vì giết chết ngươi.
Bách Lý Kiêu tin hay không còn chưa biết, nhưng chắc chắn hắn giết nàng trước.
Nàng thở dài một hơi, mới vừa gật đầu một cái. Liền thấy quạ đen đột nhiên bay ra ngoài cửa sổ, cánh đập vào mặt nàng.
Nàng vừa định mắng nó, thì cửa bị gõ vang, nàng giật mình, đi mở cửa.
Bách Lý Kiêu khoác áo choàng lẳng lặng đứng ngoài cửa, khẽ nâng mắt, thân hình thon dài, như thương tùng thúy bách.
Hắn nhìn nàng thật sâu, thanh âm trầm thấp:
- Xuất phát.
Trong lòng Tô Mã lo lắng, cảm thấy không được tự nhiên, nàng nghĩ hắn đã nghe được gì đó, nhưng sắc mặt hắn không có gì khác lạ, như vừa rồi nghe được khác thường chỉ là ảo giác.
Nàng gật đầu, cầm theo đồ vật, vừa định ra cửa, chợt nhớ, liền quay đầu lại thổi tắt nến.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt mày nàng buông xuống, hình dáng nhu hòa, như hoa lê rơi dưới ánh trăng trong bóng đêm mông lung, cùng ánh nến ôn nhu.
Bách Lý Kiêu khẽ nâng mắt, lại ngẩn ra.
Tô Mã quay đầu lại:
- Sao vậy?
Bách Lý Kiêu rũ mắt, nói:
- Không có gì.
Nói xong, hắn đưa mặt nạ cho Tô Mã:
- Mang lên.
Tô Mã sửng sốt, theo bản năng đưa tay che mặt, nàng có mỹ mạo như vậy không cần che đâu!
- Thật xấu, ta không cần.
Bách Lý Kiêu mày chợt tắt, một tay bắt lấy cánh tay của nàng, một tay cầm mặt nạ đưa lên mặt nàng:
- Tối nay phải cải trang hành động, mặt ngươi...Rêu rao quá mức.
Tô Mã dừng một chút, trơ mắt nhìn hắn gắn mặt nạ lên mặt nàng, lạnh băng cứng đờ.
Nàng khẽ nhíu mày, lại ngửi được hơi thở thuộc về Bách Lý Kiêu, đột nhiên cảm thấy mặt nạ lạnh băng như trở nên nóng bỏng, không được tự nhiên nói:
- Ta biết ngươi có tính chiếm hữu rất cao, không muốn người khác nhìn thấy mỹ mạo của ra, ta đành tùy theo ý ngươi.
Bách Lý Kiêu híp mắt, định nói gì đó rồi thôi.
Hai người đi vào màn đêm, vì phòng ngừa bại lộ thân phận, nên không mang theo Truy Thiên.
Tô Mã đi theo Bách Lý Kiêu vòng đi vòng lại, đi tới một chổ khuất, Bách Lý Kiêu gõ cửa, chỉ chốc lát, có tiểu đồng đi ra, cung kính thỉnh hai người đi vào.
Đi vào một tiểu viện, liền thấy hành lang dài hẹp gấp khúc. Hai người một trước một sau đi đến cuối cùng, có một mành ngăn cách tầm mắt, một thân ảnh khô gầy ngồi sau mành, phía trước có hai ghế gỗ.
Thì ra đây là nơi buôn bán tình báo ở Phong thành... Truy Mật Tông.
Hai người ngồi xuống, Tô Mã nghĩ hắn sẽ hỏi cửa vào Luyện Nhận Cốc, lại không ngờ hắn hỏi:
- Mấy ngày trước, phu nhân ngồi trong xe ngựa liệt hỏa văn đã đến Phong thành, nói hành tung của nàng ở Phong Thành cho ta.
Bên trong có một thanh âm khàn khàn:
- Một trăm kim.
Bách Lý Kiêu không mang theo nhiều vàng như vậy, hắn cởi ngọc bội xuống, đặt lên bàn.
Một lát, liền có một bàn tay khô gầy lấy ngọc bội đi, sau đó nói:
- Chờ một lát.
Tiếp theo là tiếng bước chân càng lúc càng xa. Tô Mã nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Bách Lý Kiêu:
- Công tử, nơi này có thể tin sao?
Nàng nhỏ giọng hỏi, hơi thở như lan tràn ngập bên tai Bách Lý Kiêu.
Hắn nói:
- Nơi này là tình báo lớn nhất, ở Phong Thành bất cứ tin tức gì đều nằm trong tay bọn họ. Nếu bọn họ không biết, thì không còn ai biết.
Tô Mã nói thầm:
- Vậy sao lại không biết cửa vào Luyện Nhận Cốc.
Bách Lý Kiêu nói:
- Năm đó bọn họ đã ký khế ước với Luyện Nhận Cốc, không thể nói đến. Trừ cái này ra, bất luận tin tức gì cũng có thể tin.
Theo hắn suy đoán, chuyện Luyện Nhận Cốc khiến Truy Mật Tông câm miệng, khẳng định không ngừng ở đây, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tới đây, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện năm đó.
Tô Mã bĩu môi:
- Lấy cớ.
Nàng vẫn không tin.
Chỉ chốc lát, thân ảnh câu lũ kia trở về, đưa cho Bách Lý Kiêu một tờ giấy.
Tô Mã liếc mắt một cái, mặt trên họa ra lộ tuyến. Bách Lý Kiêu nhíu mày, bỏ vào vạc áo:
- Đa tạ.
Hắn vừa định mang Tô Mã đi, Tô Mã nội tâm vừa động, đột nhiên hỏi:
- Ta muốn biết, Bách Lý Kiêu của Vô Thượng Phong có người trân ái hay không?
Bách Lý Kiêu ngẩn người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, trong lòng Tô Mã lo sợ, nhưng vẫn đứng vững, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía mành.
- Có.
Sau một lúc lâu, người bên trong đột nhiên nói.
Tô Mã ngẩn ra vội nhìn về phía Bách Lý Kiêu, thấy hắn hơi híp mắt, ánh mắt đen tối không rõ.
Nàng hỏi:
- Ai? Là ai?
- Hai trăm kim.
- Hai trăm kim?
Tô Mã nhíu mày:
- Còn mắc hơn vấn đề hắn vừa hỏi.
Bách Lý Kiêu lên tiếng cảnh cáo:
- Tô Yêu...
Tô Mã sờ khắp người cũng không có một đồng, có chút nhụt chí. Người bên trong nói:
- Nhưng nếu tiên tử hỏi vấn đề, hôm nay là trường hợp đặc biệt, chỉ cần một thứ trên người của ngươi.
- Một thứ?
Tô Mã thật sự xem thân thể này như bảo bối, trầy da một chút đã đau lòng chịu không được, sao có thể “Cống hiến” cho người khác?
- Tiên tử chớ sợ, chỉ cần khăn tay của ngươi là được.
Khăn tay? Đồ vật đơn giản như vậy, nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vừa định đưa khăn tay qua, đột nhiên Bách Lý Kiêu bắt lấy tay nàng, hắn cúi đầu nhìn nàng, nàng không thể động đậy.
Tuy tay hắn như gông cùm xiềng xích cổ tay nàng, nhưng nàng không cảm nhận được đau đớn.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt dưới ánh đèn lập loè.
Tô Mã áp sát người hắn, nhướng mày:
- Ngươi sao thế, chẳng lẽ sợ bọn họ nói ra cái gì không được nói?
Bách Lý Kiêu nhíu mày:
- Có vài việc, không thể coi là thật.
Tô Mã mỉm cười:
- Vừa rồi ngươi nói bất luận tin tức gì cũng có thể tin.
Bách Lý Kiêu ngẩn ra, thừa dịp hắn á khẩu không trả lời được, Tô Mã rút tay ra, ném khăn vào trong mành.
Người nọ tiếp nhận khăn, lại không rời đi, vội vàng viết xuống mấy chữ, rồi đẩy ra.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, không hề lên tiếng.
Tô Mã tiếp nhận, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở ra.
Mặt trên chỉ có hai chữ:
“Tiểu Lê.”
Tô Mã:
- ...
Nàng tin mới lạ.