Đường Ninh khàn giọng nói anh đã nghĩ kỹ rồi, trong đôi mắt anh có đau đớn có rối bời, nhưng không hề có vẻ hối hận sau khi nói ra.
Thang Sách Ngôn nhìn anh, cũng có vẻ bình tĩnh, chỉ hỏi: “Vì sao? Bởi vì em không chịu được à?”
Đường Ninh lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng miết lên quần: “Anh Ngôn à, em đã chịu cuộc sống này đủ rồi, em cảm thấy hai chúng ta sống với nhau rất trống rỗng.”
“Trống rỗng ở đâu?” Thang Sách Ngôn hỏi thẳng anh.
Đường Ninh không dám nhìn vào mắt hắn, cho nên chỉ nhìn chòng chọc vào vị trí dưới đôi mắt hắn, nói rằng: “Chỗ nào cũng trống rỗng.”
“Ví dụ.”
“Anh không thấy sao?” Đường Ninh hỏi hắn, “Giống như lần này chúng ta xa nhau nhiều ngày như vậy, nhưng ngay cả chúng ta cự cãi vì lý do gì anh cũng không nhớ. Em thấy người bình thường sống với nhau không phải như vậy, chúng ta biến cuộc sống trở nên chết lặng.”
Thang Sách Ngôn dựa vào sofa, day day ấn đường, hắn không biện bạch cho bản thân câu nào.
“Trước kia chúng ta bên nhau thế nào em đã sắp quên rồi, em không biết liệu có giống như bây giờ hay không.” Đường Ninh hít một hơi, từ từ cất tiếng, “Thậm chí em không muốn nhìn anh, em cảm thấy áp lực. Em sợ anh lại muốn làm những chuyện đó với em, em không thể từ chối, nhưng em thực sự rất.. rất phản cảm. Những điều này khiến em cảm thấy mệt mỏi, ngày nào cũng trốn tránh, sợ hãi nhìn thấy anh.”
Thang Sách Ngôn đột nhiên cười, dựa vào lưng ghế sofa, cất tiếng cười giễu: “Lời này của em giống như anh là người t*ng trùng lên não vậy.”
Không nhớ nổi đã bao lâu rồi họ không làm, có lẽ là cả năm ngoái số lần làm không quá một bàn tay. Đường Ninh nhỏ hơn Thang Sách Ngôn hai tuổi, những năm qua Thang Sách Ngôn vẫn luôn nhún nhường, chuyện gì cũng chiều theo anh. Công việc của Thang Sách Ngôn bận rộn như vậy, thời gian họ bên nhau thực sự có hạn, Đường Ninh lại không thích, so với những cặp đôi bình thường, số lần họ làm quá ít, quá ít rồi.
“Em biết đây không phải vấn đề của anh, đây là chuyện người bình thường đều nên làm, là vấn đề của em.” Ngón tay Đường Ninh lại miết quần, nói một cách chật vật, “Nhưng em không kiềm chế được.”
Hôm nay Thang Sách Ngôn không hề nói khéo, câu nào cũng rất thẳng thừng: “Em cũng có phản ứng.”
Câu này khiến Đường Ninh hơi khó xử, anh cắn môi, gật đầu nói: “Đúng vậy, thân thể em có phản ứng, nhưng tâm lý thì không tiếp nhận.”
“Không tiếp nhận được cái gì? Bước đó?” Thang Sách Ngôn nhìn chòng chọc anh, gương mặt không chút biểu cảm.
Đường Ninh nói: “Tất cả.”
Hai người ngồi lại với nhau thảo luận chuyện này, quá hài hước. Rất nực cười, nhất là hai người yêu nhau đã bên nhau mười mấy năm rồi.
Thang Sách Ngôn hỏi Đường Ninh có cần bác sĩ tâm lý không, Đường Ninh kiên quyết nói không cần, không phải vấn đề tâm lý.
Anh cảm thấy tình dục thật ghê gớm, đó là dục vọng đê tiện nhất của con người. Anh ghét việc hai người trần trụi giao hợp giống như động vật.
Thang Sách Ngôn lại hỏi có phải anh đã nghĩ kỹ rồi không.
Đường Ninh im lặng thêm mấy phút rồi gật đầu.
Thang Sách Ngôn gật đầu tỏ ý biết rồi, Đường Ninh cho rằng hắn sẽ nổi giận, nhưng mà không. Hắn chỉ nói: “Đường Ninh à, chúng ta đã sắp bốn mươi rồi. Nhưng anh cảm thấy em giống như dừng ở hai mươi tuổi chưa trưởng thành, anh không biết do anh chiều em thành ra như vậy hay là em trời sinh đã vậy.”
Thang Sách Ngôn ngồi thẳng người, nhìn đôi mắt Đường Ninh. Đôi mắt Đường Ninh vẫn hoen đỏ, anh lặng lẽ nghe Thang Sách Ngôn nói.
“Em gặp vấn đề gì suy nghĩ đầu tiên luôn là tách ra, nói chia tay, sau đó ném tất cả cho anh, để anh nghĩ cách. Anh không biết em có cái nhìn thế nào với mối quan hệ tình cảm đồng giới, trong mắt anh nó không khác gì dị giới, không khác gì hôn nhân.”
Giọng Thang Sách Ngôn rất êm tai, lúc hắn hạ giọng nói chuyện nghe rất từ tính, thu hút tai nghe người ta. Nhưng hôm nay hắn lại không nói lời nào dễ nghe.
“Em luôn dễ dàng nói chia tay. Hồi trẻ em cáu kỉnh anh coi như em còn nhỏ, anh dỗ dành em nhường nhịn em. Nhưng em không thể như vậy đến bảy mươi tám mươi tuổi, cứ không vui là chia tay, không buông được là quay đầu lại. Em nói dằn vặt nhiều lần nên tê dại, em tê dại hay không có đau hay không anh không biết, anh chỉ biết đến giờ anh vẫn không quen chơi trò này với em, anh vẫn luôn khó chịu.”
Đường Ninh vẫn luôn lặng lẽ nghe lời hắn nói, không cắt ngang, lúc Thang Sách Ngôn nói anh khó chịu Đường Ninh ngước mắt lên nhìn hắn một chút. Hai người chạm ánh nhìn, cảm xúc đong đầy trong đôi mắt Thang Sách Ngôn khiến Đường Ninh nín thở một chút, sau đó lập tức dời tầm nhìn.
“Lần này anh cho em một cơ hội thu lời, Đường Ninh.”
Bình thường Thang Sách Ngôn gọi anh là “Tiểu Ninh”, chưa từng gọi thẳng tên anh. Hôm nay hắn vẫn luôn gọi là Đường Ninh.
“Đường Ninh.” Hắn lặp lại một lần nữa, nhìn thẳng vào gương mặt đối phương, “Em nghĩ kỹ lại lời em nói đi, anh cam đoan lần này em nói bỏ đi, em không còn cơ hội hối hận nữa đâu. Anh không biết sống bao nhiêu năm như vậy, ở với anh, rốt cuộc trong lòng em có vị trí thế nào, anh chỉ biết anh thấy em không lưu tâm, anh với mối tình này, em nói ném là ném đi.”
Dường như Đường Ninh muốn cất lời, anh há to miệng, Thang Sách Ngôn không cho anh cơ hội nói.
“Kể từ khi về nước em thay đổi rất nhiều, anh biết em không muốn trở về. Thực ra anh có thể nuông chiều em mãi, em giận anh dỗ dành, cũng được cả. Nhưng tiền đề là em phải thích, em phải cần. Nếu em đã không thích như vậy thì bỏ đi. Cái từ bỏ đi này do em nói, đúng là dùng tốt lắm.”
Thang Sách Ngôn nói câu này xong trở về phòng, hắn đi vào phòng cho khách. Phòng ngủ nhường lại cho Đường Ninh, áo ngủ đồ đạc của Đường Ninh vẫn còn đó, nhưng anh không hề đi thay.
Nửa đêm anh đi, lúc anh đi Thang Sách Ngôn biết rõ.
Thang Sách Ngôn không hề ngủ, hắn biết từ đầu đến cuối Đường Ninh đều ngồi ngoài sofa, lúc cánh cửa mở ra Thang Sách Ngôn không mở mắt.
Hắn đắp tay lên che trán, giữ trạng thái im lặng này lâu thật lâu.
Đào Hiểu Đông có tổng cộng ba cửa hàng, về cơ bản anh dành nhiều thời gian ở cửa hàng mới nhất. Chỗ ấy lớn nhất, cũng đông người nhất. Trong cửa hàng có mấy chục nhân viên, không bao gồm thợ xăm.
Cửa hàng có hai ông chủ, một là Đào Hiểu Đông, người còn lại là Hoàng Nghĩa Đạt.
Hoàng Nghĩa Đạt là một anh mập thích uống trà, cũng không thể coi là quá mập, chỉ là người hơi to. Hơn bốn mươi, kết nhóm làm ăn với Đào Hiểu Đông hơn mười năm rồi. Mới đầu Đào Hiểu Đông chỉ có tay nghề chứ nào có tiền đâu, tiền đều là Hoàng Nghĩa Đạt cho anh, cho anh mở cửa tiệm, cho anh gây dựng tên tuổi.
Hai người là anh em sắt đá, bao nhiêu năm như vậy rồi không tách ra, thậm chí còn chưa từng đỏ mặt giận dữ vì chuyện tiền nong lần nào. Bây giờ cái gì Đào Hiểu Đông cũng có, thanh danh có, tiền bạc có, chỗ tiền trước kia Hoàng Nghĩa Đạt cho anh chẳng thấm là bao so với bây giờ. Nhưng Đào Hiểu Đông không nói gì, mấy lần Hoàng Nghĩa Đạt chủ động nói muốn rút khỏi nhóm đều bị Đào Hiểu Đông quát lại.
Người nhà không nhiều lời, lần nào Đào Hiểu Đông cũng nói vậy.
Mấy người trẻ tuổi trong tiệm gọi Hoàng Nghĩa Đạt là “Chú Ích Đạt”, người lớn tuổi hơn thì gọi anh ta là “Đại Hoàng”.
Tháng sau Đào Hiểu Đông lại phải đi, anh đi là một hai tháng không trở về được. Anh luôn rong ruổi trong các cuộc hành trình, anh nói hình xăm phải đi tìm kiếm, phải đi nhìn. Không có đồ vật chưa từng xem, khắp nơi trên đời này đều có người ưu tú hơn, nghệ thuật sáng tạo không có điểm cuối.
Anh đi là lại ném một đống chuyện ở cửa hàng cho Hoàng Nghĩa Đạt. Thực ra anh rất dựa vào Hoàng Nghĩa Đạt, mấy năm qua Đại Hoàng vẫn luôn để anh được tự do, anh muốn đi thì đi, muốn làm gì thì làm. Anh là một người có dã tâm, muốn rất nhiều, mà Hoàng Nghĩa Đạt không nhiều lời, cậu muốn làm gì thì nói, chúng ta cùng chuẩn bị.
Cửa hàng mới này là một tòa nhà hơn một ngàn mét vuông, ở trong phố thương mại tấc đất tấc vàng, trước đó Đại Hoàng mua lại nơi này, chứ không phải đi thuê. Thực ra trong tay Đào Hiểu Đông không có nhiều tiền, khi đó Đại Hoàng gần như dốc hết nguồn tài chính có thể điều động hoặc không thể điều động. Kế hoạch đột nhiên quyết định, trước đó không có thời gian chuẩn bị. Khi đó Đào Hiểu Đông cũng hơi do dự, Đại Hoàng thu vén ổn thỏa rồi, đi tới nói với anh: “Đầy đủ rồi.”
Đại Hoàng là một người theo phái hành động như vậy, sảng khoái, không xoắn bện. Đào Hiểu Đông không nói tiếng cảm ơn, không cần lời nói đó, nói ra lại thành xa cách.
“Anh Đông à, mình có tham gia triển lãm ở Quảng Châu không? Duyên Tuyến tổ chức, anh xem weibo bọn họ tag mình hôm qua chưa? Anh đã nói với họ là muốn đi chưa?” Đào Hiểu Đông vừa tới cửa hàng, Hoan Qua đi tới trước mặt anh hỏi.
Đào Hiểu Đông chau mày: “Không nói gì với anh, tháng sau anh không có thời gian, đi rồi.”
“Ầy, em thấy bọn họ có ý mời chúng ta đấy, để em hỏi chú Ích Đạt xem sao.”
Công việc của Hoan Qua là quản lý các tài khoản trên mạng xã hội, cậu học đại học chuyên ngành hoạt động truyền thông mới, chưa tốt nghiệp đã tới cửa hàng làm việc, đến nay đã gần ba năm rồi.
“Có chuyện gì muốn hỏi tôi thế?” Hoàng Nghĩa Đạt cũng vừa mới tới, vừa khéo nghe thấy Hoan Qua nói vậy, đứng sau lưng hỏi.
Hoan Qua không quay đầu, Đào Hiểu Đông chỉ về phía sau lưng cậu ta, cậu ta mới quay đầu nhìn, “Ồ” một tiếng, hỏi lại một lần nữa.
Hoàng Nghĩa Đạt cũng rất ngạc nhiên: “Không biết, không hỏi han gì anh, lần trước cậu ta phật lòng rồi còn gì? Lại không gọi điện nói với anh một tiếng.”
Hoan Qua ngơ ngác, hỏi: “Thế mình có đi không? Bên mình có chia sẻ lại weibo của họ không?”
Đào Hiểu Đông suy nghĩ, hỏi Hoàng Nghĩa Đạt: “Em thì chắc chắn không có thời gian đi rồi, anh thì sao? Anh muốn đi không?”
Hoàng Nghĩa Đạt cũng rất phiền lòng: “Không đi phía họ lại suy nghĩ tính toán, cho rằng mình cố ý không nể mặt họ, cậu mà không đi chắc bọn họ cho rằng cậu cố ý. Thôi đi vậy, để anh dẫn đi. Không đi cũng không được, người bên kia đã đăng tin rồi.”
Đào Hiểu Đông bật cười: “Bao nhiêu năm qua mà Duyên Tuyến không tiến bộ một chút nào, người đâu mà hẹp hòi.”
Đào Hiểu Đông nhân duyên tốt, dễ bàn chuyện. Nhưng cái gì cũng có mặt xấu, bởi ai cũng cảm thấy mình có quan hệ tốt với anh, ai có việc gì cũng muốn để Đào Hiểu Đông ra giúp, nếu anh không đi là không nể mặt mũi, không coi tôi là bạn. Chuyện này rất phiền não, bởi Đào Hiểu Đông lấy đâu ra thời gian để nâng đỡ từng người một như vậy. Duyên Tuyến là một thợ xăm ở thành phố khác, cũng rất giỏi, mở công ty lấy tên mình. Đào Hiểu Đông cũng quen cậu ta nhiều năm, người này dễ giận, có chút việc cỏn con mà cũng để ý trong lòng.
Hoan Qua hỏi xong thì quay về bàn học, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Nhân viên chỗ họ không nhiều việc, làm xong việc của mình rồi thì thời gian tương đối tự do, có việc bận cũng được, muốn học xăm hình từ thợ xăm trong cửa hàng cũng được.
Trong cửa hàng có mười thợ xăm thường trú, đại đa số đều theo Đào Hiểu Đông nhiều năm, cũng có mấy người trẻ tuổi mới gia nhập hai năm trở lại. Đều là những thợ xăm rất ưu tú, đều rất có phong cách, bất kể ai cũng rất giỏi. Ở cửa hàng còn có hai ông chú người Châu Âu, với một thợ xăm người Nhật, ngoài Đào Hiểu Đông ra, họ được đặt lịch nhiều nhất.
Trước khi Đào Hiểu Đông đi phải làm xong những bức hình hẹn gần nhất, cho nên khoảng thời gian này vội chạy deadline.
Hôm nay trong tay đầy ắp việc. Đào Hiểu Đông ít hình nhỏ, về cơ bản đều nhận hình lớn. Khách hàng là một cậu chàng trẻ tuổi, không giỏi chịu đau, cứ xuýt xoa rên rỉ.
Đào Hiểu Đông hỏi cậu ta muốn ăn gì, để dưới tầng đặt đồ ăn trước cho cậu ta.
Cậu nhóc bảo: “Em không nuốt nổi cái gì đâu, không cần phải để ý đến em, đưa em cốc coca đá là được rồi, giảm đau.”
“Ăn đi, phải làm tới tận khuya đấy, cậu không chịu nổi đâu.” Đào Hiểu Đông nói với cậu ta.
Cậu nhóc kéo dài giọng thở dài: “Thế gọi đại cho em món gì cũng được.”
“Ăn cơm hộp đi, cơm hộp chỗ họ ngon thấy bà.” Vị khách hàng bên cạnh nói.
Dưới tầng có nhà bếp, cơm nước rất ngon, đều dành phần cho khách hàng, muốn ăn gì thì mang tới tận tay. Cơm hộp do một cô gái làm việc trong tiệm bê lên, cô bê một cái đĩa rất lớn, phía trên đựng đầy cơm hộp mang lên tầng trên.
“Có đá không chị đẹp? Cho em thêm cốc đá được không?” Vị khách đang nằm sấp của Đào Hiểu Đông nói với cô gái xinh đẹp bưng cơm hộp.
Cô gái không nhìn cậu ta lấy một cái, đưa cơm hộp xong thì xoay người đi.
“Chị đẹp ơi?” Cậu nhóc gọi thêm một tiếng, “Đá!”
Người ta vẫn không để ý tới cậu, không liếc mắt lấy một cái.
Cậu ta ngoái đầu lại nhìn Đào Hiểu Đông, cảm thấy nhân viên chỗ họ chảnh đến lạ.
Đào Hiểu Đông thấy ánh mắt của cậu ta, bảo rằng: “Có người lấy cho cậu rồi.”
“À, em cảm ơn.” Cậu khách trả lời.
Một lúc sau lại có một cậu chàng bưng đá lên, đặt cốc xuống giá đựng, mỉm cười với cậu. Cậu khách lịch sự nói lời cảm ơn.
Cậu chàng kia không đáp lời, bỏ đi.
Cuối cùng cậu khách không chịu được, cất tiếng hỏi: “Đùa chứ, anh Đông à, mấy người chỗ các anh đều như vậy à?”
Đào Hiểu Đông cười cách lớp khẩu trang, đôi mắt anh mang theo ý cười, hất cằm về phía cậu chàng vừa đi kia, nói rằng: “Đừng để ý, cậu ta không biết nói.”
Cậu khách trố mắt nhìn, chỉ vào cổ họng mình: “Không biết nói chuyện? Hay là.. không thể nói chuyện?”
“Không thể.”
Cậu khách hết sức ngạc nhiên, lại hỏi: “Thế chị đẹp ban nãy…?”
Đào Hiểu Đông đổi kim, giơ tay lên chỉ vào tai mình: “Cô ấy không nghe được.”