Lúc Đào Hiểu Đông hạ cánh thì cũng sắp tới giờ tan làm của Thang Sách Ngôn.
Đào Hiểu Đông gọi điện thoại tới: “Em đến nơi rồi.”
“Ừm.”
“Anh thì sao? Anh tan ca chưa?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Không, anh tăng ca.” Thang Sách Ngôn ở văn phòng bác sĩ nội trú xem bệnh án, định lát nữa sẽ dạo một vòng qua khu phòng bệnh, trong văn phòng còn mấy bác sĩ nội trú chưa tan ca.
“Lại tăng ca à?” Đào Hiểu Đông đi ra sân bay, nói với hắn: “Có việc gì vậy?”
Thang Sách Ngôn ngước mắt lên nhìn một vòng, mấy bác sĩ nội trú đều đang nhìn màn hình vi tính hoặc thu dọn đồ đạc, không ai để ý tới hắn, thế là hắn khẽ nói: “Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, sớm hay muộn cũng như nhau.”
Một bác sĩ ngồi trong góc không nhịn được mà cười tủm tỉm, cô bác sĩ đối diện lườm một cái, hai người chạm mắt nhìn, cô bác sĩ kia vội vã kiềm chế, lại quay về dáng vẻ nghiêm túc đàng hoàng.
“Tối nay đi ăn à?” Thang Sách Ngôn hỏi.
“Vâng, Tiểu Khải tới đón em, chắc buổi tối lại phải đi ăn, có không ít người.”
“Thế em đừng uống nhiều, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đào Hiểu Đông mỉm cười đáp lời: “Em không uống đâu, uống bên ngoài trễ nải nhiều chuyện.”
“Ừm.” Thang Sách Ngôn lại nói với anh hai câu nữa, sau đó thì cúp máy. Thực ra hắn còn muốn bảo “Về sớm nhé”, nhưng lời đến bên miệng lại đổi đi, mọi người trong phòng nghe thấy hết, không hợp với thân phận.
Thực ra chủ nhiệm Thang nghĩ nhiều rồi, trong công việc hắn vẫn rất nghiêm túc, còn trước sếp Đào, dù có không nói câu kia thì hắn cũng chẳng nghiêm trang nổi, các bác sĩ nắm rõ trong lòng.
Tiểu Khải từng là học sinh của Đào Hiểu Đông, vào nghề từ chỗ của anh. Phong cách của cậu rất đặc biệt, sinh viên trường mỹ thuật có nền tảng vững chắc, hai năm trở lại đây xu hướng phát triển, cũng nhanh chóng phất lên.
Trước kia cậu mở một cửa tiệm cá nhân, cửa hàng nho nhỏ, hai mươi ba mươi mét vuông, chỉ có một mình cậu. Bây giờ hợp tác với mấy thợ xăm trẻ tuổi trong thành phố mở một cửa tiệm lớn hơn. Tiểu Khải muốn nhờ Đào Hiểu Đông giúp đỡ một chút. Trước kia Đào Hiểu Đông cũng rất coi trọng cậu, cũng chú ý tới cậu nhiều, bảo ban cậu rất nhiều thứ, lần này cũng nguyện ý giúp một lần.
Cái nghề này cần những điều mới mẻ, mấy cậu chàng trẻ tuổi này là nguồn lực mới nhất. Đây cũng là lý do vì sao trong cửa tiệm của Đào Hiểu Đông có nhiều người trẻ tuổi như vậy. Nhóm thợ xăm uy tín lâu năm, bao gồm cả Đào Hiểu Đông, ban đầu họ đều học từ người khác, học kiểu u Mỹ, học kiểu Nhật, học xong mới từ từ lục lọi làm hình của mình. Ngoài một bộ phận nhỏ theo thời đại và chịu trui rèn bản thân ra, đại bộ phận thợ xăm vào nghề đều theo phong cách cũ. Cũ không có nghĩa là không tốt, truyền thống vĩnh viễn kinh điển, nhưng làm nghề này cần phải phát triển, không thể thiếu “tinh hoa” và “mới mẻ”.
Các thợ xăm trẻ bây giờ có sự khác biệt với họ kể từ lúc nhập môn, trong đầu luôn chứa đựng rất nhiều ý tưởng mới mẻ.
“Anh Đông à, ngày trước em muốn ở lại chỗ anh, anh không quan tâm tới em.” Bấy giờ nhắc lại trong lòng Tiểu Khải vẫn bất bình, lúc ấy Đào Hiểu Đông không để ý tới cậu.
“Như này chẳng tốt hơn ở chỗ anh à?” Đào Hiểu Đông nói.
“Tốt cái gì chứ, ngồi dưới đại thụ hưởng bóng râm.” Tiểu Khải liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh vẫn thiên vị Địch Dã.”
Đào Hiểu Đông bật cười: “Nói cái gì vậy, có liên quan gì đâu.”
Nói tới đây, lúc trước Tiểu Khải học ở chỗ Đào Hiểu Đông không hợp với Địch Dã cho lắm, hai người thường xuyên cãi cọ. Phong cách hai người giống nhau, nhưng Địch Dã thì thiên về các ý tưởng hình thù, mà Tiểu Khải thì sắc bén hơn. Cả hai đều chướng mắt nhau, suốt ngày cãi cọ.
Đào Hiểu Đông không giữ Tiểu Khải lại không phải vì lý do này, anh nào có để tâm. Anh không giữ lại cũng bởi khi ấy kỹ thuật của Tiểu Khải vẫn không qua ải của Đào Hiểu Đông, cậu vẫn chỉ là một người mới, còn hơi non nớt. Mặc dù xem trọng cậu, muốn giúp đỡ nhiều, nhưng thợ xăm của Lĩnh Vực Đông Đại phải là người có trình độ vững vàng, không phải hàng đầu thì không giữ lại.
Trên bàn ăn còn có mấy người khác trong tiệm của Tiểu Khải, đều rất trẻ. Đào Hiểu Đông là nhân vật mà họ phải ngưỡng vọng, khó có thể ngồi lại nói chuyện, nói ra suy nghĩ của mình với một nhân vật tầm cỡ như vậy.
Bên trái Đào Hiểu Đông là Tiểu Khải, bên phải là một cậu chàng đội mũ lưỡi trai, cậu không nói nhiều, rất hướng nội. Thi thoảng lại gắp đồ cho Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông làm rơi cốc, nước ấm trong cốc bắn vào người cậu ta, Đào Hiểu Đông vội vã đỡ cốc lại: “Tôi không để ý, xin lỗi cậu nhé.”
“Không sao đâu không sao đâu.” Cậu đứng dậy quay lưng lại, về chỗ bảo rằng, “Lát nữa khô thôi.”
Đào Hiểu Đông lại nói xin lỗi cậu.
Cậu trai bảo: “Không sao thật mà anh.”
Lần này Đào Hiểu Đông tới không chỉ vì muốn giúp Tiểu Khải, anh tiện thể tới bàn chuyện hợp tác với người ở phía bên đây. Hai ngày đầu rất bận, tối về khách sạn mới có thể nói chuyện qua điện thoại với Thang Sách Ngôn. Thang Sách Ngôn mở loa ngoài, vừa tập thể hình ở ban công vừa nói chuyện với anh.
Lúc tập thể hình phát ra tiếng thở gấp, Đào Hiểu Đông nói chuyện rồi bật cười thích thú, Thang Sách Ngôn hỏi anh cười cái gì, Đào Hiểu Đông chỉ cười chứ không chịu nói.
Thang Sách Ngôn bảo: “Hỏi em đấy.”
“Ngày ngày em nghĩ những gì, anh còn không đoán ra được hay sao?” Đào Hiểu Đông nằm bò ra giường, “Em đen tối quá.”
Thế là Thang Sách Ngôn bật cười theo, hỏi anh có mệt không.
Đào Hiểu Đông nói không mệt.
Thang Sách Ngôn đi công tác lúc nào cũng than “mệt” than “mỏi”, mà Đào Hiểu Đông đi lúc nào cũng không mệt không mỏi, mọi chuyện vẫn ổn cả.
Cuối cùng hai bé nhà Điền Nghị cũng không sinh ra lúc Đào Hiểu Đông ở nhà.
Thang Sách Ngôn đi thăm giúp anh, tan làm đi tới, Điền Nghị đang gọt hoa quả cho vợ, hai đứa trẻ nằm ngủ ngoan trong nôi. Thang Sách Ngôn cầm bó hoa, nhẹ nhàng tới gõ cửa.
Điền Nghị ngẩng đầu lên: “Ôi, đàn anh tới.”
Anh giới thiệu với Tống Trúc: “Đây là đàn anh của anh.”
Tống Trúc gật đầu chào, cô cũng thẳng tính, hỏi Điền Nghị: “Là vị kia nhà Hiểu Đông à?”
Điền Nghị còn chưa lên tiếng, Thang Sách Ngôn mỉm cười trước tiên, gật đầu nói đúng vậy.
Điền Nghị cất hoa quả, đặt lên tủ đầu giường. Thang Sách Ngôn nhìn hai đứa trẻ, hai đứa trẻ hai cân rưỡi, nhỏ xíu, chỗ nào cũng be bé, trông hết sức yếu đuối: “Không giống cậu cho lắm.”
“Giống mẹ.” Điền Nghị cũng cười theo, lên chức ba rồi, vui lắm.
Thang Sách Ngôn hỏi: “Chụp ảnh được không?”
“Có gì đâu mà không được, em phải chụp hơn 200 bức rồi ấy.” Điền Nghị cười. Thang Sách Ngôn tắt đèn flash, chụp hai bức ảnh khác nhau cho hai đứa trẻ, rồi lại chụp chung với nhau, gửi cho Đào Hiểu Đông.
Hai bên đều đặt quà, đặt ở dưới lớp đệm dày. Bên trái là hai lì xì dày cộp của Đào Hiểu Đông, bên phải là hai đôi vòng tay và vòng cổ vàng, đây là Thang Sách Ngôn chuẩn bị.
“Vậy xin cảm ơn ba nuôi và…” Điền Nghị khựng lại, dừng một lúc mới bảo, “Và bác Thang. Mà thôi là chú Thang đi.”
Nếu xét từ vị trí của Điền Nghị thì phải gọi Thang Sách Ngôn một tiếng bác, Thang Sách Ngôn lớn hơn Điền Nghị, nhưng gọi như vậy nghe già quá. Nếu luận từ vị trí của Đào Hiểu Đông, vậy thì phải gọi là cha nuôi, nhưng gọi như vậy giống như ép uổng người ta, gì mà lại nhét những hai đứa con nuôi cho người ta.
“Đều được cả,” Thang Sách Ngôn cười cười, “Xưng hô thôi mà, sao cũng được.”
Buổi sáng lúc mới bế hai đứa bé ra khỏi phòng sinh Điền Nghị đã gửi ảnh cho Đào Hiểu Đông rồi.
Đến khi Thang Sách Ngôn gửi cho anh, vậy mà trông hai đứa lại khang khác.
Tối đến Đào Hiểu Đông ở khách sạn gọi video với Thang Sách Ngôn, lúc nhắc tới hai đứa bé Đào Hiểu Đông hơi nôn nóng.
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Chừng nào thì về?”
Đào Hiểu Đông nói: “Em đặt vé chủ nhật, trưa là đến nơi rồi.”
“Thế anh đón em.” Thang Sách Ngôn nói.
Đào Hiểu Đông nằm trên giường, anh trở mình, Thang Sách Ngôn ở trong video thì đang mặc đồ ngủ đọc sách, trông vô cùng anh tuấn. Đã bên nhau một thời gian rồi, nhưng thi thoảng Đào Hiểu Đông vẫn bị hắn mê hoặc.
Dụi dụi đầu vào gối, Đào Hiểu Đông gọi một tiếng “Anh Ngôn”, đang định nói điều gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Đào Hiểu Đông cất tiếng hỏi.
Người ở ngoài cửa đáp rằng, “Là em, anh Đông.”
Cách cánh cửa không nghe rõ là ai, Đào Hiểu Đông ra mở cửa, nói với Thang Sách Ngôn: “Em đi mở cửa.”
Thang Sách Ngôn bảo: “Đi đi.”
Bên ngoài là cậu chàng trong cửa tiệm của Tiểu Khải, lần trước Đào Hiểu Đông vô tình hắt nước vào quần của cậu ấy.
Đào Hiểu Đông hơi ngạc nhiên, anh quên mất cả tên của cậu ấy, thế là gọi một tiếng “Em trai à”, rồi mời cậu đi vào.
Cậu chàng lại gọi một tiếng “Anh”, bảo rằng: “Hồi trưa em thấy anh không ăn gì, không biết có phải đồ cay quá hay không, em mua cơm tối cho anh, đồ Quảng Đông.”
Đào Hiểu Đông “Ồ” một tiếng nói cảm ơn, sau đó hỏi cậu: “Có việc tới tìm tôi à?”
Anh còn tưởng cậu có việc muốn nhờ mình, hoặc là muốn tới đưa đồ, nhờ anh giảng dạy gì đó. Ai dè người ta chỉ đơn thuần tới đưa cơm cho anh, không có ý gì khác. Đào Hiểu Đông hỏi cậu ấy: “Không có việc gì thật à?”
Cậu chàng nói: “Không có việc gì thật mà, em ở gần đây, tiện thể đưa đồ cho anh.”
Đào Hiểu Đông nhìn cậu, cậu chàng ngước mắt nhìn anh, Đào Hiểu Đông lập tức hiểu rõ.
Giờ này rồi còn đưa cơm tối cái gì nữa.
Cậu đeo một chiếc bông tai, ngón tay xăm hình, mặc chiếc áo khoác dài hơi rộng. Cậu lại ngẩng đầu lên gọi một tiếng “Anh à”.
Đào Hiểu Đông thầm than trong lòng, cậu đừng “anh ơi anh à” nữa, cậu còn “anh ơi anh à” là lát nữa tôi không biết giải thích thế nào với anh nhà tôi đâu.
“Cậu đợi một lúc.” Đào Hiểu Đông cắt ngang lời cậu, đi vào giường cầm điện thoại, cười bảo, “Thực ra tôi ăn rồi.”
Cậu chàng “Ồ” một tiếng, nhìn anh cầm điện thoại, nói với người trong video: “Anh à chỗ em có một cậu bé tới.”
Thang Sách Ngôn hờ hững “Ờ” một tiếng.
“Em để điện thoại ở đó nhé?” Đào Hiểu Đông khẽ hỏi, “Hay là lát nữa em gọi cho anh? Em nói chuyện có ảnh hưởng anh đọc sách không?”
Thang Sách Ngôn dựa vào đầu giường, không thèm nhìn lên, lật trang sách bảo: “Để xuống đi.”
Thế là Đào Hiểu Đông đặt điện thoại xuống bên cạnh, làm như lơ đãng nói với cậu trai kia: “Mở cửa cho cậu còn quên tắt video call, bạn trai tôi đấy.”
Cậu trai cũng là người hiểu chuyện, khẽ gật đầu, hỏi Đào Hiểu Đông hai vấn đề trong nghề, sau đó rời đi.
Đào Hiểu Đông đóng cửa lại, nghe thấy cậu đi rồi, thở phào một hơi, anh đi tới cầm điện thoại, thở dài thật dài.
Thang Sách Ngôn vẫn ngồi đó đọc sách, không ngẩng đầu lên nhìn anh, cúi đầu hỏi: “Thở dài cái gì?”
Đào Hiểu Đông nói: “Anh Ngôn à.”
Thang Sách Ngôn: “Ừ.”
Xảy ra ngay trước mặt Thang Sách Ngôn, không cần phải che giấu, mà muốn giấu cũng không nổi, Đào Hiểu Đông nằm bò ra đó, gối đầu lên cánh tay mình, buồn bực bảo: “Em trong sạch mà.”
“Thế à?” Thang Sách Ngôn liếc mắt nhìn anh.
“Vâng, em oan thật mà.” Đào Hiểu Đông lại thở dài thườn thượt, “Em còn không nhớ cậu ta tên gì.”
“Có nhớ em cũng không dám nói.” Thang Sách Ngôn lấy cây bút trên tủ đầu giường, vừa đọc sách vừa gạch mấy cái đánh dấu, viết lời nhận xét bên cạnh, hắn từ tốn lên tiếng, dáng vẻ không tồi một chút nào.
Đào Hiểu Đông tự biết mình tiêu đời rồi, anh dịu giọng: “Anh Ngôn à tha cho em đi.”
Thang Sách Ngôn viết chữ xong, hắn cất bút, mở miệng bảo: “Không tha.”
“Tha đi mà.” Thực ra Đào Hiểu Đông không nhịn được cười, anh sắp phá lên cười tới nơi, ngón tay ấn vào màn hình, nhớ nhà rồi.
Thang Sách Ngôn đang định nói, màn hình phía Đào Hiểu Đông đột nhiên tối đen, Đào Hiểu Đông không đề phòng giật bắn mình, khẽ thốt lên: “Đạ mấu!!”
“Sao vậy?” Thang Sách Ngôn hỏi.
“Cúp điện rồi, chắc là đứt cầu dao.” Phía Đào Hiểu Đông tối om om, ngoài hành lang có người đi ra hỏi có chuyện gì vậy.
“Lát nữa sẽ ổn thôi.” Thang Sách Ngôn nói.
Trước mặt Đào Hiểu Đông tối đen, trừ Thang Sách Ngôn trên màn hình ra thì không nhìn thấy gì cả.
Ngoài hành lang ồn ào, Đào Hiểu Đông cũng không để ý chuyện mất điện, có mất hay không cũng không đáng kể, dù sao nói chuyện xong anh cũng phải đi ngủ.
“Không giận nữa à?” Đào Hiểu Đông lại chọc vào màn hình.
Thang Sách Ngôn nhìn màn hình tối đen như mực: “Giận, nhưng phía em cúp điện anh lại không giận nổi.”
Đào Hiểu Đông lại hỏi: “Sao lại thế?”
“Không đành lòng.” Thang Sách Ngôn mỉm cười về phía video, “Hiểu Đông đi công tác vất vả, lần này bỏ qua cho.”