Những lời Thang Sách Ngôn nói, Đào Hiểu Đông không chút do dự đã tin là thật.
―― Biết rõ đây là bệnh gì, biết rõ không chữa được, nhưng bản thân anh vẫn tin tưởng.
Giống như một bệnh nhân mắc căn bệnh nan y, bác sĩ nói tôi sẽ không để cậu chết, bệnh nhân thực sự cảm thấy mình sẽ được cứu.
Khoảnh khắc ấy Đào Hiểu Đông thực sự cảm thấy mình được cứu.
“Được cứu” này vốn không phải ôm nhiều kỳ vọng với kết quả, mà giống như bị thái độ của người trước mặt chinh phục, được một linh hồn mạnh mẽ cứu rỗi, khoảnh khắc ấy những gánh nặng đè nén trong lòng bấy lâu được buông xuống, giống như thực sự không đến nỗi tuyệt vọng và tệ hại tới vậy.
Anh mỉm cười với Thang Sách Ngôn, lần đầu tiên nở nụ cười thật tâm thật ý trong suốt bao nhiêu ngày qua. Ngay cả khóe mắt cũng cong cong vui vẻ, khẽ nói: “Đúng vậy, em nên là của anh.”
Mọi người trong cửa tiệm đều lấy làm ngạc nhiên, anh Đông của bọn họ u ám suốt bao nhiêu ngày như vậy, thứ hai đi làm trở lại, đột nhiên tươi tỉnh hẳn ra.
Khóe miệng vẫn còn lở loét, nhưng không thấy anh kêu đau nữa, cũng nói chuyện nhiều hơn.
“Anh Đông khỏi bệnh thần kinh rồi à?” Hoan Qua nhỏ giọng hỏi Đại Hoàng, “Này là sao?”
Đại Hoàng biết rõ nội tình, mấy ngày nay cũng phát sầu, ăn không ngon ngủ không yên, cứ nghĩ tới chuyện của Đào Hiểu Đông lại thấy nghèn nghẹn trong lòng. Chuyện này không thể để ai biết được, có thối rữa cũng chỉ thối rữa trong lòng họ, thế là Đại Hoàng chỉ nói: “Coi như cậu ta tới thời mãn kinh đi.”
“Mấy ngày nay dọa em phát khiếp,” Hoan Qua chớp mắt nói: “Chẳng biết anh ấy bị làm sao.”
Đại Hoàng tiện tay giật dây rút trên áo Hoan Qua xuống, vô thức quấn hai vòng trên ngón tay, cúi đầu không nói gì.
Hoan Qua đảo mắt lại, dè dặt mà suy đoán, Đại Hoàng mỉm cười búng trán cậu, bảo rằng: “Anh Đông của cậu không sao đâu, đừng lo lắng.”
“Đùa chứ, anh Đông à, anh định bỏ mặc cái chân này à?” Khách hàng chỉ vào bắp chân còn chưa hoàn thành của mình, dở khóc dở cười bảo rằng, “Cái này sắp xong rồi còn gì?”
“Tôi phải nghỉ,” Đào Hiểu Đông xua tay, anh bảo, “Mệt rồi.”
“Anh xem còn mỗi một góc nhỏ mà mai em lại phải đến, anh làm xong cho em luôn đi.” Đây là khách quen của Đào Hiểu Đông, là bạn của một người bạn, hồi còn đi học thường xuyên tới cửa tiệm buôn chuyện với họ, xuất ngoại hai năm bây giờ trở về lập nghiệp, nên tới ít hơn rồi.
“Mệt thật mà, đau cổ.” Đào Hiểu Đông tháo găng tay xuống, ngửa đầu lên, “Xương cổ không tốt.”
“Em đến là chịu anh.” Cậu chàng hôm nay tới để xăm đè hình, trước kia hai bên bắp chân xăm cái vòng, cùng đôi với người yêu lúc đó, bao nhiêu năm như vậy đã thay không biết bao nhiêu cô bạn gái. Tháng trước tới một ngày, còn chưa làm xong, hôm nay vẫn chưa làm xong.
Đào Hiểu Đông bảo: “Dạo này cậu cũng rảnh mà, mai tới đi.”
“Em rảnh cái quái gì, em còn một đống việc đây này.” Cậu chàng ồn ào mặc quần vào, “Anh bây giờ thay đổi nhiều quá, làm hình còn hạn chế thời gian, đến giờ thì ngừng lại, anh Đông của em thay đổi rồi.”
Đào Hiểu Đông mỉm cười, không nói nhiều.
“Em đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi, buổi chiều em còn có hẹn, anh không làm xong nốt cho em, làm hỏng hết cả kế hoạch của em.” Khách hàng mặc quần xong đứng lên nói.
“Không làm việc được, nhưng ngồi nói chuyện với cậu một lúc không thành vấn đề.” Đào Hiểu Đông hất cằm về phía khu nghỉ ngơi, “Uống tách cafe đi.”
“Anh được lắm, không làm việc không kiếm tiền lại đi uống cafe với người ta.” Khách hàng đứng dậy đi về phía khu nghỉ ngơi, “Em chẳng hiểu nổi anh bị làm sao nữa.”
“Kết hợp làm việc nghỉ ngơi chứ.” Đào Hiểu Đông hỏi cậu ta: “Uống cafe xay hay cafe hòa tan?”
“Trời ạ, cho em hòa tan là được rồi, em không tinh tế như vậy, còn bày đặt xay nữa.” Cậu chàng kia bị anh chọc tức sắp nghẹt thở đến nơi, cũng bật cười, không làm hình cho cậu mà thà ngồi đây nhàn nhã xay cafe.
Đào Hiểu Đông đã lên quy định rõ ràng, cũng nói với quản lý phụ trách việc đặt lịch trong tiệm.
Thang Sách Ngôn quy định thời gian cho anh mỗi ngày không được vượt quá năm tiếng, nhưng Đào Hiểu Đông còn quy định cho bản thân ít hơn.
Ai hỏi nguyên nhân thì Đào Hiểu Đông nói đau cổ, ngồi lâu không chịu đựng được.
Quy định này không thể phá, không chừa thể diện cho ai cả. Mọi người năn nỉ thế nào Đào Hiểu Đông cũng chỉ cười, đến giờ thì cởi găng tay ra, bất kể còn lại bao nhiêu ngày mai tính tiếp. Nếu khách hàng nằng nặc đòi làm trong một ngày, Đào Hiểu Đông sẽ bảo vậy đợi tôi nghỉ ngơi hai tiếng.
Hai tiếng này anh lên tầng nhắm mắt, xoa bóp ở các huyệt vị xung quanh mắt.
Bác sĩ trong nhà quản nghiêm, nói gì Đào Hiểu Đông cũng nghe theo, vô cùng tự hạn chế.
Buổi chiều Thang Sách Ngôn không ở bệnh viện, tới trường học mở tọa đàm, tối về vừa khéo có thể đi ngang qua cửa tiệm của Đào Hiểu Đông, hai người đã hẹn trước cùng quay trở về.
Đào Hiểu Đông không còn việc gì để làm nữa từ ba giờ chiều, không dám để mỏi mắt, xong việc cũng không dám tiếp tục vẽ hình, ngồi trên sofa tầng một nhìn ra ngoài cửa kính. Các nhân viên đi tới đi lui bên cạnh, thi thoảng lại đưa cho anh hoa quả ướp lạnh hoặc đưa nước, có người cho thì anh ăn, Đào Hiểu Đông ngồi ở đó ăn hoa quả hai tiếng liền.
Lúc Thang Sách Ngôn tới đón, còn chưa vào đã thấy Đào Hiểu Đông nằm ngán ngẩm chờ đợi trên sofa. Hắn đẩy cửa đi vào, Đào Hiểu Đông liền ngồi dậy mỉm cười với hắn.
Mọi người trong cửa tiệm chào hỏi Thang Sách Ngôn, Thang Sách Ngôn mỉm cười đáp lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Đào Hiểu Đông, đưa nước trái cây cho anh.
Đào Hiểu Đông nhận lấy uống một ngụm, sau đó cười bảo: “Em ăn hoa quả từ trưa đến giờ no cả bụng.”
“Vậy đừng uống nữa.” Thang Sách Ngôn nhìn đĩa hoa quả trống không trên bàn, có lẽ anh đã ăn không ít.
Đào Hiểu Đông xoa xoa bụng mình, nhỏ giọng nói: “Dạ dày lạnh buốt luôn rồi.”
Thang Sách Ngôn nhìn anh, xung quanh người tới người lui không tiện làm gì, chỉ bảo: “Không cần ăn nhiều như vậy.”
Ban ngày ăn nhiều hoa quả, bữa tối Đào Hiểu Đông chẳng ăn được bao nhiêu.
Tối đến, Thang Sách Ngôn đặt tay lên bụng anh, xoa ấm bụng giúp anh. Đào Hiểu Đông thoải mái híp mắt lại bảo rằng: “Dạo này ngày nào cũng ăn rau quả, cảm thấy mình mọng nước hẳn ra.”
Dùng từ này quá “mọng nước”, Thang Sách Ngôn không nhịn được cười: “Mọng đến đâu?”
Đào Hiểu Đông ngẫm nghĩ: “Mơn mởn, non mọng quá chừng.”
Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn anh.
Đào Hiểu Đông đảo mắt qua, liếm môi một cái.
Khoảng thời gian này trong lòng hai người đều có nỗi niềm, chẳng có tâm tư làm gì cả. Lúc này Đào Hiểu Đông kêu “non mọng”, bầu không khí đột nhiên nóng lên, nghe tiếng hít thở của đối phương cũng cảm thấy rạo rực trong lòng.
“Anh Ngôn à,” Đào Hiểu Đông xoa xoa đầu, bây giờ tóc con nhú lên, sờ tới sờ lui đâm vào lòng bàn tay: “Thực ra em hơi lo lắng.”
Anh nói lo lắng, Thang Sách Ngôn đinh ninh rằng anh lo cho đôi mắt, hắn nghiêm mặt hỏi: “Lo lắng cái gì?”
Đào Hiểu Đông gãi đầu, cười đến là thẹn thùng: “Em không có tóc, anh không hứng thú với em nữa à?”
Thang Sách Ngôn bật cười, giơ tay đặt lên đầu anh, cũng xoa đi xoa lại.
Trước kia Đào Hiểu Đông chưa cạo đầu, khi ân ái Thang Sách Ngôn thường lùa tay vào tóc anh, lúc từ đằng sau đè cổ anh xuống, tóc cũng được giữ chặt trong lòng bàn tay, đến khi lên đỉnh mồ hôi rịn ra khiến mái tóc ẩm ướt, lại hôn lại thơm vào cần cổ, vừa dịu dàng lại vừa khiến người ta rung động.
Bây giờ cạo rồi, không làm vậy được nữa.
Đào Hiểu Đông đột nhiên thấy hối hận. Trước đó sợ sau này không thấy được thì không thể chăm, cạo sạch đi cho rảnh nợ, nhưng từ đó đến giờ hai người chưa làm lần nào, nhất thời anh không biết có phải Thang Sách Ngôn nhìn anh không có hứng hay không.
Thang Sách Ngôn không nói gì, chỉ xoa đầu anh.
Đào Hiểu Đông lạnh lòng, tiêu rồi, chẳng còn quyến rũ nữa rồi.
Thang Sách Ngôn nhìn bộ dạng xụ mặt ủ rũ của anh, mỉm cười kéo anh lại gần, hôn lên trán anh: “Hôm nay không làm, muộn rồi, em cần nghỉ ngơi cho tốt, mai theo anh tới bệnh viện, chúng ta làm điện lưu đồ.”
Đào Hiểu Đông nói ờm.
Thang Sách Ngôn lại cười: “Sáng mai theo anh đi làm.”
Đào Hiểu Đông đáp ừm.
Đều chỉ đáp một tiếng, cũng không nói câu nào tử tế, mấy chuyện trong lòng hiện rõ rành rành ra mặt, Thang Sách Ngôn bị anh chọc cười, xoa xoa gáy anh, bảo rằng: “Còn biết lo lắng à? Lúc cạo đầu nghĩ gì, sao lúc ấy không nghĩ sẽ ảnh hưởng hài hòa đi.”
Đào Hiểu Đông ngước mắt lên nhìn hắn, lúc đó lòng nguội như tro chẳng có tâm tư đâu mà nghĩ tới chuyện này.
Thang Sách Ngôn nói vậy chỉ đùa anh thôi, lúc Đào Hiểu Đông để tóc dài đẹp mắt, hấp dẫn, có tinh thần. Bây giờ để đầu trọc lại càng tôn gương mặt lên, đầu trọc toát lên tinh thần khó nói rõ thành lời, thoạt nhìn có một chút thô bạo, mang theo vẻ ngang ngược. Vả lại trông trẻ hẳn ra, những lúc gãi đầu cười trông như một đứa trẻ.
Chỉ cần không phải bộ dạng tiều tụy đáng thương lúc mới cạo đầu, thế nào Thang Sách Ngôn cũng thích cả.
Tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn ngủ nho nhỏ, độ sáng không cao, sáng quá sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi.
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Có nhìn thấy rõ anh không?”
“Không thấy rõ,” Đào Hiểu Đông cong khóe môi, xoa gương mặt Thang Sách Ngôn bảo rằng: “Chỉ có thể biết anh vẫn ở đây, nhưng không thấy rõ anh.”
“Biết là được rồi.” Thang Sách Ngôn nói, “Biết ở đây rồi thì an tâm ngủ đi.”
Đào Hiểu Đông đáp “Ừm”: “An tâm.”
Một đêm không mộng mị. Ông trăng trên cao không keo kiệt ánh sáng của mình, rải đều khắp nhân gian. Ánh trăng chữa lành tâm hồn màu trắng nhạt, dải trăng mềm mại, trăng sáng mà kiên định.
Đã có kết quả kiểm tra gen của Đào Hiểu Đông, anh không hỏi Thang Sách Ngôn, có hỏi hay không cũng vô nghĩa, kết quả đã định rồi, làm kiểm tra cũng chỉ để xác nhận loại hình gen.
Nói quá chi tiết anh cũng không hiểu được, có mấy chục loại gen gây ra bệnh viêm võng mạc sắc tố, đối với Đào Hiểu Đông mà nói bài kiểm tra này không có ích gì cả.
Sáng hôm sau, trên đường đi làm, Thang Sách Ngôn nói với anh loại hình gen chỉ có thể chỉ ra tế bào que và nón không đủ dưỡng chất, cho nên cần làm điện lưu đồ võng mạc để xem trạng thái của tế bào que và nón. Thực ra anh đã làm điện lưu đồ, lúc đó Thang Sách Ngôn bảo rằng trước mắt vẫn ổn, tất cả đều trong thời kỳ đầu.
“Để xác nhận lại một lần nữa, nếu trạng thái của tế bào tốt, chúng ta phải cố gắng kéo dài giai đoạn này.” Thang Sách Ngôn ung dung cười, “Nhìn xem chúng ta già đi trước, hay là nó xấu đi trước.”
“Vâng.” Đào Hiểu Đông mỉm cười gật đầu.
Tất cả các kết quả xét nghiệm và kiểm tra của Đào Hiểu Đông đều đến thẳng tay Thang Sách Ngôn. Bây giờ trong văn phòng của Thang Sách Ngôn có một chồng đủ loại báo cáo và kết quả kiểm tra, lật xem nhiều đến mức giấy cũng đã cũ.
Dạo này Đào Hiểu Đông tới bệnh viện nhiều lần như vậy, làm nhiều kiểm tra như vậy, không có chuyện không ai biết tình huống của anh. Rất nhiều y tá và bác sĩ trong viện đã biết chuyện, nhưng không ai nói với anh, mỗi lần trông thấy đều chào hỏi như bình thường, mỉm cười chào, không ai hỏi thăm chuyện đôi mắt.
Chỉ có một cô bác sĩ thực tập mặt bầu mắt tròn xoe, lúc chào anh chớp mắt mấy cái muốn rơi lệ. Lúc ấy Đào Hiểu Đông đang đợi Thang Sách Ngôn trước cửa phòng làm việc, sắp tới giờ tan tầm rồi, cô bác sĩ cũng định thay đồ chuẩn bị tan làm.
“Sao vậy?” Đào Hiểu Đông còn sửng sốt một chút.
Cô bác sĩ lắc đầu, cố gắng kiềm chế không để rơi nước mắt, nhỏ giọng bảo rằng: “Người tốt bình an trọn đời!”
Bấy giờ Đào Hiểu Đông mới biết có lẽ cô ấy thương cho mình, anh mỉm cười, gật đầu bảo rằng: “Đúng vậy, người tốt trọn đời bình an.”