Cả người Đào Hiểu Đông lấm lem bùn đất, trong áo hoodie cũng dính một đống đất, nói anh bây giờ mặt xám mày tro cũng không ngoa.
“Chú Đào, uống nước đi.” Cậu bé mười một mười hai tuổi, cầm hai chai nước khoáng đặt xuống bên cạnh Đào Hiểu Đông, bắt chuyện với anh.
Đào Hiểu Đông mở nắp ra uống một ngụm hết nửa chai, anh khát khô từ lâu rồi.
Anh ở đây mấy ngày, cậu nhóc này cũng đã quen với anh, cậu bé ngồi xổm xuống tảng đá bên cạnh Đào Hiểu Đông, nhìn xe cần cẩu làm việc. Đào Hiểu Đông hỏi cậu: “Ba nhóc đâu?”
“Ba cháu ngồi xe đi mua đồ rồi, chú tìm ba cháu có chuyện gì vậy chú Đào?”
Đào Hiểu Đông xua tay: “Không có gì, thuận miệng hỏi thôi.”
Anh ngồi trên tảng đá, cậu bé ngồi xổm, mây giăng mù trời, thực ra cánh đàn ông đều thích nhìn công trường hoạt động, hồi nhỏ có mấy ai mà không thích ngắm đâu. Đào Hiểu Đông cười hỏi cậu bé bên cạnh: “Có thích không? Hồi nhỏ chú thích mấy thứ này lắm.”
Cậu nhóc cũng cười, còn cười rất ngoan ngoãn, bảo: “Cũng được ạ.”
Đào Hiểu Đông muốn trò chuyện với cậu thêm một lúc, điện thoại đổ chuông, anh sờ vào túi áo.
“Đại Hoàng à.” Đào Hiểu Đông bắt máy, hỏi anh ta: “Thế nào rồi?”
“Không sao cả, vừa đi ăn với đám Kiều Duy một bữa, cậu đang làm gì thế?”
“Em đang đợi, xem công trường làm việc.” Đào Hiểu Đông lại uống một ngụm nước, kẹp điện thoại vào giữa bả vai và tai, “Quay xong rồi à? Ekip nói sao?”
“Còn nói gì được nữa, nể mặt bọn họ quá rồi còn gì, không vừa ý thì anh bỏ đi.”
Đại Hoàng “xùy” một tiếng: “Danh hiệu quản lý của anh không đủ vang dội à?”
Đào Hiểu Đông cười bảo: “Vang rung trời.”
Thực ra Đào Hiểu Đông đã gặp qua phó đạo diễn của chương trình, họ ngồi lại ăn một bữa, cũng đã trò chuyện với nhau. Mới ban đầu anh cùng Đại Hoàng tới bên kia, chính là để gặp người ở phía ekip, rốt cuộc chương trình thế nào quá trình ra làm sao, anh phải tự mình xem cho rõ. Sau đó anh rút lui.
Ban đầu Đại Hoàng không coi đây là chuyện gì to tát, Đào Hiểu Đông kể với anh ta chuyện này, Đại Hoàng kêu “Này”, bảo rằng: “Mấy chuyện vặt vãnh này còn cần tới cậu à? Cậu cần làm gì thì cứ làm đằng cậu đi.”
Nếu như coi Đào Hiểu Đông là một nửa người làm ăn, thì Đại Hoàng là người làm ăn 100%. Anh ta hiểu về hình xăm, nhưng không động tay vào, cũng không biết. Làm việc cùng Đào Hiểu Đông bao nhiêu năm như vậy, mọi người trong giới đều biết tới anh ta, bàn chuyện xăm hình tìm sếp Đào, bàn chuyện thương vụ tìm sếp Hoàng.
Sếp Hoàng rời núi ngồi vào ghế giám khảo không phải chuyện xấu, đây chính là người sáng lập của Lĩnh Vực Đông Đại.
Anh hiểu rõ mấy nguyên tắc ngầm trong chương trình thực tế hơn Đào Hiểu Đông, không đắc tội người ta, cũng không dây dưa với người ta. Tham gia một chương trình quảng bá, danh tiếng lẫy lừng, khỏi phải nói mọi người đều biết Lĩnh Vực Đông Đại có ảnh hưởng không nhỏ trong giới xăm hình, có địa vị là được rồi, nhiêu đó đã đạt hiệu quả mà chương trình mong muốn. Mà mọi người trong giới cũng biết, đây chỉ là ra mặt đối phó, vẫn không mời được Đào Hiểu Đông, đừng nói là Đào Hiểu Đông, mà ngay cả một thợ xăm tử tế ở chỗ họ cũng không ra mặt.
“Mười hôm nữa mới ghi hình kỳ sau, mai anh về, lên chương trình còn phải trát phấn nữa, che nốt mụn của anh.” Đại Hoàng cười mắng, “Lần sau chắc anh phải mượn chị dâu cậu nước tẩy trang.”
Nghe anh nói vậy rất hài hước, Đào Hiểu Đông cười bảo: “Em có giấy ướt đấy, lần sau cho anh một túi.”
“Giấy ướt à? Dễ dùng không?” Đại Hoàng hỏi.
“Chắc tàm tạm? Em chưa thử mấy cái khác, dù sao cũng là cái thứ đó.” Đào Hiểu Đông bảo.
“Tẩy trang”, hai chữ này khó mà nói ra khỏi miệng. Thi thoảng anh phải quay video chụp ảnh phỏng vấn, những lúc ấy đều có người đánh phấn cho anh, thậm chí tạp chí phỏng vấn còn phải trang điểm kỹ càng, kẻ mày tạo khối gì cũng có. Dù sao Đào Hiểu Đông cũng là người hình thức, từng lộ mặt không ít lần.
Hai anh già bàn chủ đề này qua điện thoại, hình ảnh quá đẹp đẽ. Đào Hiểu Đông không chịu nổi, bảo rằng: “Thôi không chém gió nữa.”
Hai người ở trong điện thoại hi hi ha ha cả buổi, cũng dở người, chẳng bao lâu thì cúp máy.
Đào Hiểu Đông không thể rời Đại Hoàng, anh không thể rời bỏ rất nhiều người. Lần đó đi một năm rưỡi, nhiều người bảo anh sống tự do thoải mái. Thực ra anh không thoải mái một chút nào, anh rất dựa dẫm, những mối quan hệ này, ngoài em trai anh ra, còn có Đại Hoàng, Điền Nghị, còn rất nhiều người bạn thân tình. Xưa giờ Đào Hiểu Đông nào phải người vô tư, anh luôn sợ mất đi, anh không thể để mất những người quan trọng.
“Chú à, chỗ chú bây giờ lạnh lắm phải không?” Cậu bé hỏi anh.
Đào Hiểu Đông vẫn chưa thu môi cười, gật đầu bảo: “Với cháu thì chắc là lạnh, còn bọn chú thì quen rồi.”
“Cháu chưa từng thấy tuyết rơi, sau này cháu muốn lên phương Bắc ngắm tuyết.” Cậu bé cười nói.
“Đợi cháu đỗ đại học rồi, mùa đông lúc nào cũng có thể thấy tuyết, tuyết đầy bên ven đường.”
Cậu bé ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Cháu không đi được, cháu không thể xa ba mình.”
Đào Hiểu Đông nghiêng đầu nhìn cậu, từ bé đến giờ, nơi xa nhất mà cậu tới là huyện thành dưới núi, cậu sinh sống trên ngọn núi này suốt bao nhiêu năm qua. Đào Hiểu Đông đưa tay xoa đầu cậu, sờ rồi tay lấm lem đất. Hai người mỉm cười, đều không nói gì.
Ba cậu bé là hiệu trưởng của ngôi trường nhỏ trên núi này. Ở đây có không ít học sinh, tổng cộng hơn trăm em. Trong đó hơn một nửa là trẻ em khiếm thị.
Hiệu trưởng đã năm mươi tuổi, ông từng lên tivi một lần, cũng có không ít đài phóng sự tới phỏng vấn ông. Bản thân ông cũng phần nào là người tàn tật, thị lực thấp, phải dùng dụng cụ hỗ trợ thị giác.
Trong phóng sự ông nói cần giáo viên, cần sách vở, nếu chỉ dựa vào các thầy cô hiện tại thì không xuể. Tiền chu cấp của chính phủ không đủ, bao năm qua ông cũng dốc hết tiền bạc vào ngôi trường nhỏ trên núi này. Học sinh ở đây chủ yếu là các em nhỏ trong thôn núi, và một vài đứa trẻ có tật về mắt ở huyện dưới. Lúc phỏng vấn ông nói, giấy chữ nổi rất đắt, trên núi cũng không có máy đánh chữ nổi, một quyển sách chữ nổi phải chia cho mấy em thay phiên nhau sờ, dựa vào ông dạy những em nhỏ thì hơi vất vả.
Sau khi đoạn phỏng vấn lên sóng đúng là có các Mạnh Thường Quân hỗ trợ, nhưng cùng lúc ấy lại có thêm nhiều em nhỏ hoàn cảnh khó khăn được đưa tới đây. Ký túc xá sau trường đã xuống cấp, trước kia chỉ dựa vào ông trông chừng các em nhỏ khiếm thị, đến khi lượng học sinh tăng lên ông quản không xuể.
Năm năm trước Đào Hiểu Đông tới đây lần đầu tiên, anh mang hai máy đánh chữ nổi, mấy tấn giấy chữ nổi, cùng rất nhiều sách dạy chữ nổi. Khu ký túc sau trường học bây giờ cũng nhờ anh quyên góp.
Mấy năm sau đó Đào Hiểu Đông vẫn luôn quyên góp cho bên đây không dừng lại, nhờ anh mà ngôi trường nhỏ trên núi này không còn quá túng thiếu nữa.
Dãy phòng học một tầng kia là nhiều năm trước thôn dân quyên góp, bởi lâu quá rồi, mép tường đã rơi gạch, trông như có thể sập bất cứ lúc nào. Lần này Đào Hiểu Đông tới cho xây lại khu dạy học, tụi nhỏ nghỉ tập thể.
Lần này Đào Hiểu Đông tới quá đột ngột, không liên hệ với hiệu trưởng trước. Trước đó anh cùng Đại Hoàng tới chỗ ekip chương trình cách đây không bao xa, sau đó tiện thể xem một chút.
Kể từ khi tới ngày nào cũng làm việc quần quật từ sáng tới tối, bùn đất bám đầy người.
Ban đêm anh ở trong ký túc xá cho giáo viên trong trường, hiệu trưởng sắp xếp cho anh một giường trống, ga giường và gối đều chuẩn bị mới hết cho anh, trên đó vẫn còn mùi đồ mới.
Đêm xuống Đào Hiểu Đông tắm rửa ở phòng tắm công cộng, trở về ký túc xá thì nhận được tin nhắn của Thang Sách Ngôn.
―― Đã đặt vé máy bay chưa?
Lần nói chuyện điện thoại cuối là hai ngày trước, Đào Hiểu Đông vẫn không thể bình tĩnh nghĩ tới Thang Sách Ngôn. Sau khi cảm xúc kích động ban đầu lắng xuống, có thể thấy rõ sự tình, tường tỏ mọi thứ. Đêm hôm đó từ đầu tới cuối Thang Sách Ngôn vẫn luôn ở trạng thái bị động, hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Chuyện này quá lúng túng, không phải cảm giác ngượng ngùng lúng túng sau khi làm chuyện gần gũi, mà là khó xử. Để mất kiểm soát trước mặt một người bình tĩnh tỉnh táo, một mình anh diễn vở kịch câm dung tục.
Đào Hiểu Đông ngồi trên giường trả lời: Vẫn chưa.
Thang Sách Ngôn nhanh chóng trả lời: Ừm.
Đào Hiểu Đông đặt điện thoại xuống, ngồi ở đó trầm mặc. Trong ký túc xá có một giáo viên, là một chàng trai năm tư của đại học sư phạm, tình nguyện dạy tiếng Anh cho tụi nhỏ không lấy tiền lương.
Tính cách cậu hơi hướng nội, không nói chuyện với Đào Hiểu Đông. Cậu trở mình vào giấc, Đào Hiểu Đông tắt đèn.
Anh còn chưa nằm xuống, điện thoại đã đổ chuông.
Đào Hiểu Đông nhìn màn hình, thế mà lại là Đường Ninh.
Điều này thực sự khiến người ta ngạc nhiên, Đào Hiểu Đông ngẫm nghĩ, anh ra ngoài, lúc bắt máy gọi một tiếng “Bác sĩ Đường”.
Đào Hiểu Đông tìm tảng đá ngồi xuống, mấy căn nhà lợp tôn bên cạnh le lói ánh đèn, bấy giờ các công nhân cũng đã nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ có một mình anh.
Đường Ninh gọi một tiếng “Hiểu Đông”, giọng nói khiến người ta phải ngạc nhiên, nghe khàn đặc. Có lẽ chính bản thân anh cũng cảm thấy giọng mình không dễ nghe, hắng giọng rồi mới nói tiếp, “Tôi làm phiền cậu rồi, cậu đã nghỉ ngơi chưa?”
“Vẫn chưa, sao vậy bác sĩ Đường?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Cậu gọi tôi là Đường Ninh đi.” Đường Ninh nói.
Đào Hiểu Đông bảo “Được rồi”, sau đó hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Với quan hệ của hai người, nếu không có chuyện gì thì không thể liên lạc. Lần duy nhất họ liên lạc chính là hẹn dùng bữa, còn bởi vì Thang Sách Ngôn.
“Tôi không nên gọi điện thoại cho cậu,” Đường Ninh lại hắng giọng, giọng nói nghe quá gượng gạo, “Không được lịch sự.”
Đào Hiểu Đông nói: “Không sao, có chuyện gì vậy anh nói đi.”
Đường Ninh ngừng lại một chút, sau đó từ từ nói: “Hôm nay tôi… đã gặp anh Ngôn.”
Đào Hiểu Đông há hốc miệng, qua hai giây sau mới tìm được giọng nói của mình, anh cũng không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng xem như đã nghe thấy.
Bản thân Đường Ninh cũng không muốn gọi cuộc điện thoại này, cho nên anh từ tốn nói từng lời: “Anh Ngôn nói với tôi, tôi cũng không biết là thật hay giả, cho nên tôi muốn hỏi cậu, hai người.. đến với nhau rồi à?”
Đào Hiểu Đông vô thức muốn đáp “Chưa đâu”, nhưng nhớ lại chuyện anh làm đêm hôm đó, cũng không thể hùng hồn nói ra. Đào Hiểu Đông còn chưa lên tiếng, Đường Ninh đã bổ sung một câu: “Tôi không có ý gì khác, tôi đã chia tay với anh ấy rồi.. anh ấy làm gì cũng tự do.”
Một người khéo ăn khéo nói như anh, bây giờ cũng sững sờ không biết nên đối đáp ra sao. Qua hồi lâu Đào Hiểu Đông chỉ nói “Xin lỗi”.
“Đừng nói như vậy,” Nghe như Đường Ninh đang hít một hơi thật sâu, giọng nói không được bình tĩnh, “Chẳng ai có lỗi cả.”
Hai người nói chuyện đều không dễ chịu gì, bên nào cũng khó mở lời. Một lúc sau Đường Ninh lại hỏi: “Hiểu Đông à, tôi muốn hỏi, cậu dự định, không, hai người định thế nào? Là bên nhau vì thấy mới lạ, hay là định lâu dài?”
Đêm trên núi khác với chốn đô thành xa hoa, trừ ngọn đèn nhỏ trước mặt và ánh trăng trên cao, Đào Hiểu Đông không nhìn thấy gì cả. Thành phố nơi nào cũng sáng đèn, trên đường xá, trên các tòa nhà, ít nhiều gì cũng còn tia sáng. Mà chốn núi cao quá đỗi vắng lặng, cảm giác tĩnh lặng hòa cùng bóng đêm thăm thẳm, ở lâu cũng tự phát sầu.
Đào Hiểu Đông cúi đầu nghe điện thoại, đáp rằng: “Anh… bác sĩ Ngôn nghĩ gì thì tôi không rõ, phải xem ý anh ấy.”
“Thế còn cậu?” Đường Ninh hỏi rất thẳng thắn.
Đào Hiểu Đông ngồi ở đó, trong đầu nghĩ tới mấy câu trả lời, cuối cùng vẫn thành thật đáp: “Đương nhiên tôi không vì mới lạ nhất thời, anh cũng biết nghề nghiệp của tôi rồi, nếu muốn mới lạ, tôi còn có nhiều lựa chọn hơn.”
Qua hồi lâu Đường Ninh không nói gì.
Đào Hiểu Đông ngước đầu tìm ánh sao xa, mãi mà không tìm thấy. Xem ra không khí trên núi cũng như vậy, bây giờ có lẽ không còn nơi để anh ngắm sao giăng đầy trời như ngày thơ bé. Trẻ con thời nay không còn được nằm ngoài hiên ngắm những vì sao xa, thật đáng thương.
Không biết dòng suy nghĩ của Đào Hiểu Đông đã trôi về đâu, Đường Ninh mới khẽ nói, “Tôi biết rồi.”
Đào Hiểu Đông không biết nên nói gì, nói gì cũng không thích hợp.
Bao nhiêu năm qua, hiếm khi nào anh cảm thấy khó mở lời như bây giờ, trong lòng anh luôn trăn trở mỗi khi đối mặt với Đường Ninh. Cảm xúc rối bời, đến tận giờ phút này, trong lòng anh vẫn không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào với Đường Ninh, chỉ là trong lòng có thêm chút ưu tư không thể nói rõ thành lời.
Đào Hiểu Đông nói: “Thế anh nghỉ ngơi sớm đi, nghe giọng anh cũng không được ổn lắm.”
Đường Ninh “Ừm”, nói: “Không sao, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, làm trễ thời gian của cậu rồi.”
Đào Hiểu Đông: “Không đâu, khách sáo rồi.”
Tiếng côn trùng râm ran, nhưng không hề ồn ào. Trong không gian yên tĩnh như vậy, hai người mắc kẹt trong tình cảnh lúng túng nghe điện thoại. Hai bên đều rất lịch sự, khách sáo nói hẹn gặp lại.
Chuyện này cũng thật buồn cười.
Cúp máy rồi Đào Hiểu Đông quay trở về ký túc xá, nghe tiếng thở có lẽ cậu sinh viên kia đã say giấc nồng.
Đào Hiểu Đông lần về giường mình, điện thoại lại rung lên.
Thang Sách Ngôn: Gọi cho em mà máy bận, em nghỉ ngơi sớm một chút.
Đào Hiểu Đông trả lời: Ban nãy gọi điện thoại anh Ngôn à, anh ngủ sớm đi.
Thang Sách Ngôn: Tôi còn tưởng em cho tôi vào danh sách đen.
Đào Hiểu Đông ngồi đó cười, trả lời: Làm gì có chuyện đó, anh nghĩ đi đâu vậy.
Thang Sách Ngôn: Đổi vào vị trí của tôi, em xem em sẽ nghĩ gì.
Một câu nói rất đỗi bình thường, Thang Sách Ngôn nói vậy, dây thần kinh liên quan tới chuyện kia trong đầu Đào Hiểu Đông lại muốn đứt đoạn. Anh vội vã đổi đề tài: Mấy hôm nay anh bận hay rảnh?
Đề tài bị đổi một cách gượng gạo, chẳng lưu loát chút nào, bây giờ Đào Hiểu Đông cũng mặc nó có lưu loát hay không.
Thang Sách Ngôn: Rảnh, chỉ là không dễ chịu.
Đào Hiểu Đông lập tức hỏi: Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?
Thang Sách Ngôn: Mấy bữa nay tuyết rơi, tay đau lắm.
Đào Hiểu Đông chau mày lại, hỏi: Tuyết rơi mà cũng đau à?
Thang Sách Ngôn: Ừ.
Thang Sách Ngôn: Tay lạnh.
Đào Hiểu Đông vẫn chau mày: Còn thuốc không? Anh lấy khăn nóng chườm tay, dán thuốc lên.
Thang Sách Ngôn: Hết rồi.Lời tác giả:
Nghe bảo hôm nay ngày 9 tháng 3, chương 39, đột nhiên cảm thấy lãng mạn, cho thêm chữ thành 3900 từ vậy.
Từ Hình Xăm đến giờ cũng đã gần hai năm rồi, ngoài cảm ơn mọi người đã ủng hộ ra thì không biết nói gì nữa, vẫn là cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Cảm ơn mọi người đã bầu bạn suốt đoạn đường này, những điều này đều rất lãng mạn.